Tần Yên không ngừng bận rộn trong phòng bếp, canh nấu trong nồi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, quanh quẩn thật lâu không tan trong không khí. Ống tay áo của Tần Yên được xắn lên qua khỏi cổ tay, lộ ra cổ tay trắng nõn xinh đẹp, giống như một miếng ngọc đẹp không chút tì vết, phát ra ánh sáng rực rỡ óng ánh. Thẩm Trường Hỏa đứng ngay cửa, luôn nhìn chằm chằm cổ tay cô, sau đó lại nhìn về phía canh đang nấu trong nồi, mày nhíu lại thật chặt.
Tần Yên hầm canh cho Mạnh Nhược Dư, nhân tiện chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Tần Yên nhìn Thẩm Trường Hỏa một cái, tuy không nói gì nhưng động tác tay lại nhanh hơn. Trước đó, cô đã khuyên Thẩm Trường Hỏa, kêu anh nằm trên giường nghỉ ngơi, ban đầu anh ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng trải qua chuyện xảy ra ngày hôm qua thì nói thế nào Thẩm Trường Hỏa cũng không chịu nằm tiếp nữa. Anh giữ thái độ thờ ơ đối với vết thương trên người mình, hoàn toàn không để chút vết thương này vào mắt, chỉ cần không chết thì không có chuyện gì ghê gớm cả, huống hồ Trường Sinh Đường bây giờ đang là lúc cần người.
Tần Yên tắt bếp, múc thức ăn trong nồi ra, không có tiếng xẻng đảo thức ăn, cũng không có tiếng máy hút khói ầm ĩ, rốt cuộc Thẩm Trường Hỏa không nhịn được phải lên tiếng, “Tại sao?”
“Hả? Cái gì?” Tần Yên khó hiểu nhìn Thẩm Trường Hỏa, phát hiện ánh mắt anh dừng lại trên món canh đang nấu trong nồi, vẻ mặt cô cứng đờ, nhưng không trốn tránh, giống như lấy dũng khí phá vỡ điều gì, cô khẽ thở dài một hơi, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười, hơn nữa không hề có dấu vết miễn cưỡng, “Bởi vì bây giờ, tôi biết cô ấy và tôi đều yêu anh ấy, nếu tôi thua một người phụ nữ không yêu anh ấy, chắc chắn tôi sẽ không cam tâm, nhưng nếu cô ấy cũng yêu anh ấy, vậy thì tôi sẽ chúc phúc.”
Tần Yên thu hồi ánh mắt, nở nụ cười có chút cảm khái. Trước đây, cô giấu giấu giếm giếm rất sợ người khác nhìn ra được cô có tâm tư gì đó đối với Thẩm Định Trạch, nhưng ai mà không biết cô thích Thẩm Định Trạch chứ? Hôm nay, chọn cách thản nhiên đối mặt, ngược lại đã dời đi ngọn núi lớn đè ở đáy lòng, cả người nhẹ nhõm không ít.
Chỉ là Tần Yên không nhìn thấy khóe miệng Thẩm Trường Hỏa nhếch lên điệu cười chế giễu.
Sau khi Tần Yên bưng thức ăn ra liền gọi đám người Diệp Thanh tới ăn cơm, mỗi người bọn họ đều mang quầng thâm mắt đến, người nào người nấy cũng ba hoa thiên địa khen Tần Yên tới tấp.
Một đám người ngồi xuống, bọn họ đều thấy Thẩm Trường Hỏa cũng ở đây, không ai khuyên Thẩm Trường Hỏa về phòng nghỉ ngơi, không phải không quan tâm anh ta, chỉ là bọn họ hiểu rõ có khuyên cũng vô dụng. Tần Yên nhìn một màn trước mắt, đột nhiên cảm thấy rất cảm động, sự ăn ý không cách nào diễn tả ấy khiến bọn họ giống như người một nhà vậy, đó là sự tín nhiệm và nương tựa có thể kí thác tính mạng cho nhau, cô rất vui mừng vì bản thân có thể quen biết bọn họ, trong thế giới của cô không chỉ có một mình Thẩm Định Trạch mà còn có bọn họ nữa, cô của trước đây bị lá che mắt mất rồi.
Thẩm Trường Kim đang ăn cơm, nhìn cái bát trước mặt mình, lại nhìn bát cháo đặc và rau dưa thanh đạm đặt trước mặt Thẩm Trường Hỏa, lập tức cảm thấy không vui, “Tần Yên, tôi nói này, sao cô phân biệt đối xử như vậy chứ?”
Thẩm Trường Hỏa: “Nếu không tôi cho cậu phát súng để cậu cũng hưởng thụ một chút?”
Thẩm Trường Mộc: “Mấy món này vẫn không chặn nổi miệng của cậu hả?”
Tần Yên phì cười, nhìn Thẩm Trường Kim, “Trong nồi vẫn còn, anh muốn ăn thì đi lấy đi, nếu không đủ, anh muốn ăn bao nhiêu tôi làm cho anh bấy nhiêu, đảm bảo đủ.”
Thẩm Trường Kim sờ sờ mũi mình, ngoan ngoãn tập trung ăn cơm.
Tần Yên quay lại phòng bếp, múc canh đã hầm xong ra, nghiêm túc chuẩn bị ổn thỏa rồi mang lên tầng 11. Chỉ là trước khi vào thang máy, cô nhìn thấy Khưu Vân Sương, tuy không thích Khưu Vân Sương, nhưng cũng gọi cô ta vào dùng cơm, mặc dù cô ta chẳng hề đáp lại. Tần Yên vào thang máy, chỉ cảm thấy biểu hiện lúc này của Khưu Vân Sương vô cùng kì quái, nhất là lần trở về Trường Sinh Đường này, xuất quỷ nhập thần, nếu không để ý sẽ không biết cô ta đã về. Vốn dĩ Tần Yên cho rằng Khưu Vân Sương trải qua chuyện lần trước đã biết điều hơn, nhưng ban nãy nhìn thấy dáng vẻ của cô ta cũng không giống lắm, chắc là lại phạm tội gì rồi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, dựa vào thân phận em gái Mạnh Tiêu Tiêu của Khưu Vân Sương, Thẩm Định Trạch cũng sẽ không làm gì cô ta, đó là chuyện mọi người đều biết rõ trong lòng.
Nhưng Thẩm Định Trạch không xuất hiện ở phòng ăn, Khưu Vân Sương hẳn là đi gặp Thẩm Định Trạch nhỉ?
Đến tầng 11, Tần Yên vào phòng Mạnh Nhược Dư đang ở, cô đặt bình giữ nhiệt xuống, múc canh ra, “Uống chút đi, có ích cho việc phục hồi sức khỏe.”
Gương mặt tái nhợt của Mạnh Nhược Dư hướng về phía Tần Yên, bởi vì mặt gầy đi mà đôi mắt càng trở nên to hơn, cho dù là lúc cơ thể cô bị thương thì đôi mắt này vẫn lóng lánh linh động, giống như cỏ cây xanh mướt đầy linh khí giữa núi rừng, chỉ một ánh mắt cũng có thể cảm nhận được sự phi phàm của nó, “Tại sao?”
Đây là người thứ hai hỏi Tần Yên như vậy, cô mỉm cười, “Tôi xem cô là bạn.”
Mạnh Nhược Dư chỉ nhìn cô với vẻ sâu xa, “Bạn tốt mà cướp người đàn ông của đối phương à?”
Vẻ mặt Tần Yên không thay đổi, “Thẩm Định Trạch chưa bao giờ là người đàn ông của tôi.”
Mạnh Nhược Dư thu hồi tầm mắt, nhìn cái bát đặt trên chiếc bàn nhỏ để trước mặt mình, bên trong tỏa ra hơi nóng ấm áp, theo hơi nóng bốc lên là hương thơm thoang thoảng, bỗng nhiên cô cảm thấy mình đói rồi, cầm thìa lên khuấy một chút, múc canh, chậm rãi uống.
Tần Yên vẫn luôn nhìn cô, “Cô yêu anh ấy không?”
Tần Yên nhìn nơi bị thương trên vai cô, nếu không yêu sao lại đủ can đảm hi sinh bản thân cứu người khác?
Mạnh Nhược Dư nhếch khóe miệng, “Tôi học theo cô, bởi vì tôi cảm thấy Thẩm Định Trạch đối xử với cô rất tốt, sau khi tôi làm như vậy, có lẽ anh ấy sẽ đối xử với tôi tốt một chút.”
Tần Yên nhíu mày, Thẩm Định Trạch đối xử với cô rất tốt sao? Cô suy nghĩ thật kĩ, Thẩm Định Trạch cho cô một chốn dung thân, để cô không còn phiêu bạt nữa, đồng thời cho cô trải qua cuộc sống mà vô số người cả đời cũng không có cách nào hưởng thụ được. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Thẩm Định Trạch cho cô một sinh mạng mới, còn có gia đình Trường Sinh Đường nữa, tuy biết điều Mạnh Nhược Dư nói đến không phải là những thứ này, nhưng cô cũng không muốn phản bác.
Cùng lúc đó, Thẩm Định Trạch đứng bên chiếc bàn trong thư phòng, trên bàn để một quyển sách, ánh mắt anh nhìn chằm chằm tên sách, nhưng không hề mở nó ra, ngón tay gõ từng cái từng cái lên bìa sách, phát ra âm thanh trầm đục nặng nề, một cái rồi lại một cái, cực kì giống với lúc đếm ngược để thực hiện nghi lễ cúng tế nào đó.
Khưu Vân Sương đứng ở cửa thư phòng, cơ thể run rẩy không kìm được, cô ta gần như muốn bỏ chạy mất dạng, nhưng cô ta biết, nếu Thẩm Định Trạch thật sự muốn tìm cô ta thì cô ta trốn cũng vô dụng. Bây giờ, cô ta nghĩ lại mới cảm thấy sợ hãi. Nhưng cô ta tự an ủi mình, Lý Tinh Thần đã chết rồi, tuy Mạnh Nhược Dư trúng đạn nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, quan trọng nhất là Thẩm Định Trạch không hề bị thương.
Khưu Vân Sương vỗ vỗ ngực mình, nói với mình, cô ta là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, Thẩm Định Trạch yêu Mạnh Tiêu Tiêu như vậy, nhất định sẽ không làm gì mình.
An ủi như vậy rất có hiệu quả, ít nhất cô ta không còn run rẩy dữ dội, trong lòng giống như đã nắm chắc, không còn hoang mang bất an nữa. Có lẽ anh gọi cô ta tới không phải vì chuyện này, cần gì phải tự mình dọa mình, cho dù thật sự là vì chuyện này, nếu Thẩm Định Trạch không sao, người bị thương chỉ có con tiện nhân Mạnh Nhược Dư thì anh sẽ tha cho cô ta.
Cuối cùng Khưu Vân Sương cũng lấy dũng khí bước vào cửa, cô ta cười ngọt ngào với Thẩm Định Trạch, “Anh rể, anh gọi em tới có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Thẩm Định Trạch chậm rãi dừng trên người Khưu Vân Sương, khiến cô ta giống như bị điểm huyệt, không dám nhúc nhích, nụ cười trên mặt cũng gượng gạo, giống như có gió lạnh xuyên qua da thịt, thấm vào xương cốt, cái lạnh rét buốt gần như khiến cô ta đứng không vững. Cô ta cắn môi, cơn đau nhẹ giúp cô ta có thể cử động, “Anh… anh rể?”
Thẩm Định Trạch đứng đó như một ngọn núi băng, tự nhiên khiến người khác có cảm giác muốn rút lui, anh lạnh nhạt nhìn cô ta, dường như cô ta chỉ là một người xa lạ chứ không phải là em gái từng được anh bảo vệ, “Tôi nhớ tôi từng cho cô một khẩu súng, bây giờ khẩu súng đó ở đâu?”
Trái tim Khưu Vân Sương đập mãnh liệt, gần như sắp nhảy ra ngoài, cô ta có xúc động muốn tông cửa bỏ chạy. Trước đó, khi đám người Thẩm Trường Kim kiểm tra súng, cô ta kinh hồn bạt vía, nhưng không có ai chú ý đến cô ta, cô ta lo lắng sợ hãi bị người khác để ý, sau đó lại an ủi bản thân không sao đâu, sẽ qua cả thôi.
Khưu Vân Sương bị người ta bắt đi, cô ta tưởng Thẩm Định Trạch nhất định sẽ đi cứu cô ta, nhưng anh không hề, cho dù cô ta bị chặt đứt một ngón tay, anh cũng không đi cứu, cho nên cô ta chọn tự cứu, vì vậy cô ta vẫn còn sống. Cô ta bằng lòng tiếp tục ở lại bên cạnh Thẩm Định Trạch, cô ta hiểu rất rõ, bất kể tính cách Thẩm Định Trạch lạnh lùng thế nào, chỉ cần cô ta còn sống, anh sẽ cảm thấy áy náy với cô ta, dù sao cô ta cũng là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, anh sẽ tự trách đã không bảo vệ cô ta thật tốt, cho nên cô ta có thể ở bên cạnh anh muốn làm gì thì làm, trải qua cuộc sống mà người khác đều ngưỡng mộ.
Sau khi trở về, cô ta tìm Thẩm Định Trạch muốn một khẩu súng, bởi vì cô ta nói cô ta không có cảm giác an toàn, sợ lại xảy ra chuyện bị người ta bắt cóc, cô ta có súng rồi thì có thể tự bảo vệ chính mình, không mang đến phiền phức cho anh.
Hai chân Khưu Vân Sương lập tức phát run, không hề lên tiếng, nhưng tiếng hít thở càng lúc càng lớn, giống như vừa mới vận động mạnh vậy.
“Mất rồi?” Giọng điệu Thẩm Định Trạch lạnh nhạt, chỉ là tay của anh lại bắt đầu gõ lên quyển sách kia.
Khưu Vân Sương vừa định gật đầu, nhưng chạm phải ánh mắt của anh, cô ta cảm thấy tất cả những lời nói dối ngụy trang của mình đều không thể lẩn trốn dưới ánh mắt này, tựa như bản thân hoàn toàn trong suốt, đã bị anh nhìn thấu rõ ràng, ngụy trang và nói dối chỉ có thể khiến cô ta trông giống như con hề mà thôi. Âm thanh gõ của Thẩm Định Trạch, mỗi một tiếng đều gõ lên tim cô ta, dường như cô ta sắp trở thành đống đất nát vụn, trong nháy mắt liền sụp đổ tan tành.
Khưu Vân Sương như tù binh buông bỏ chống cự, tủi thân lên tiếng, “Không mất, khẩu súng của Lý Tinh Thần chính là của em, nhưng em chưa từng muốn làm hại anh, em chỉ muốn sai Lý Tinh Thần giết Mạnh Nhược Dư. Em hận dáng vẻ tùy ý làm càn trước mặt anh của cô ta, em muốn giẫm cô ta dưới lòng bàn chân, nghiền nát vẻ cao ngạo vênh váo của cô ta… Không phải anh yêu chị của em sao? Anh chỉ yêu chị em thôi, vậy tại sao anh còn đối xử đặc biệt với Mạnh Nhược Dư như vậy? Em chỉ đang cảm thấy không đáng cho chị của mình, Mạnh Nhược Dư dựa vào một gương mặt lại có thể có được tất cả những thứ vốn thuộc về chị của em, em là vì chị, muốn thay chị diệt trừ tình địch của chị…”
Ngu xuẩn! Thẩm Định Trạch cười lạnh, “Tôi nhớ tôi từng nói không được có lần sau, xem ra trí nhớ của cô cũng không kéo dài lắm.”
Giờ đây, Khưu Vân Sương mới cảm thấy sợ hãi, cô ta không ngờ anh sẽ có phản ứng này, “Anh muốn làm cái gì? Em là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, là em gái ruột của chị ấy, nếu anh muốn làm hại em, nhất định Mạnh Tiêu Tiêu sẽ không tha thứ cho anh. Lẽ nào anh vì con đàn bà ti tiện Mạnh Nhược Dư mà làm hại em? Sao anh lại phụ lòng Mạnh Tiêu Tiêu, anh đã quên chị ấy chết vì anh à? Anh thật sự chỉ muốn quan tâm người mới cười mà mặc kệ người cũ khóc sao?”
Thẩm Định Trạch chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không bị những lời của cô ta ảnh hưởng chút nào, “Cô đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi.”
“Em là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu.” Khưu Vân Sương hét lớn.
Thẩm Định Trạch lấy ra một khẩu súng từ dưới bàn, chĩa vào Khưu Vân Sương, “Thế thì đã sao? Có lẽ cô ấy cũng không muốn có đứa em gái như cô.”
—
Lời tác giả:Mạnh Tiêu Tiêu: Cuối cùng cũng có người hiểu được suy nghĩ của tôi, cảm động…