Editor: Puck

“Sau khi sinh xong đứa bé thì tốt hơn?” Thiên Ca Tuệ hơi buồn bực.

“Đúng vậy, phụ nữ đau bụng kinh sau khi sinh xong đứa bé rồi không đau.” Nam Xu Nhiên nói rất nghiêm túc.

“Có căn cứ khoa học không?” Mặc dù trước kia mẹ dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sỹ cũng nói vậy, nhưng mà, cô vẫn cảm thấy rất khó tin.

“Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên là thật.”

Thiên Ca Tuệ cắn môi bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu đây là sự thật, như vậy không phải nên sinh đứa bé thử một chút?

Nam Xu Nhiên nhìn nét mặt con dâu, trong mắt sáng tỏ, trong lòng cũng có chủ kiến, “Tuệ Tuệ à, đau dài không bằng đau ngắn, sinh xong đứa bé về sau sẽ không đau bụng kinh nữa.”

“Mẹ Nam, nhưng con vẫn còn đi học.” Mặc dù Thiên Ca Tuệ rất động lòng, nhưng cô vẫn còn đi học mà.

“Không ảnh hưởng, chỉ cần tạm nghỉ học một năm là được rồi, coi như cho mình một năm nghỉ ngơi. Đứa bé có mẹ và mẹ của con, còn có ông nội đều có thể trông, con có thể tiếp tục lên đại học, tuổi trẻ chính là nguồn vốn, thân thể cũng nhanh chóng khôi phục.” Nam Xu Nhiên kéo tay con dâu dốc lòng giải quyết lo lắng cho con.

Nếu là lúc trước, Thiên Ca Tuệ nhất định sẽ không chút do dự từ chối, nhưng bây giờ, cô thật sự muốn suy thật kỹ, mỗi một lần tới dì cả cô đều tình nguyện đi tìm chết, hoàn toàn không phải chịu tội!

Nếu như, sinh con thật sự có hiệu quả...

“Sinh xong đứa bé tới cái đó thật sự không đau?” Xác định một lần nữa.

“Ừ.” Nam Xu Nhiên đáp rất khẳng định.

“Vậy... Con thử một chút.” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ bất cứ giá nào.

Sau khi Nam Xu Nhiên nghe được câu này cười đến phải nói có bao nhiêu vui mừng, lúc này rốt cuộc có hy vọng bồng cháu rồi.

Buổi chiều, Thiên Ca Tuệ chần chừ do dự gọi điện thoại cho mẹ.

“Mẹ, con rất nghiêm túc hỏi mẹ một vấn đề, năm ngoái mẹ dẫn con đi bệnh viện kiểm tra đau bụng kinh, có phải bác sỹ nói sau khi sinh đứa bé sẽ hết đau không?”

“Đúng vậy, sao lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này?” Đinh Như rất kỳ quái.

Thiên Ca Tuệ im lặng...

Thì ra là, thật sự có thể được...

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Vì vậy, liên tiếp mấy ngày tâm tình Thiên Ca Tuệ đều thấp thỏm, mặc dù trong quan hệ với chú có một bay vọt về chất, nhưng cũng chỉ giới hạn trong ôm ấp hôn nhẹ...

Haizzz...

Cho đến một buổi tối, khi hai người chung đụng riêng thì suy nghĩ sắc dục nổi lên trong đầu Thiên Ca Tuệ, mặt phát sốt, trái tim nhảy thình thịch.

Hình như một mình cô không làm được chuyện sinh con cái như vậy, còn phải tìm chú cùng nhau cố gắng mới được, cố gắng thế nào đây?

Gào khóc! Thật nhức đầu...

Gọi điện thoại tìm Yên Nhi học hỏi kinh nghiệm, cô ấy nói đầu tiên mình phải tắm đến thơm ngát, sau đó không mặc gì cả, chỉ quấn khăn tắm như ẩn như hiện trước mặt chú, giọng còn phải làm nũng, không thể gọi “Chú”, phải gọi “Ông xã”.

Vậy, cũng quá hèn mọn đi!

Không được, tuyệt đối không được!

Cuối cùng, cô vẫn mặc đồ lót gợi cảm mẹ Nam mua cho, tối thiểu còn tốt hơn không mặc gì, bọc khăn tắm thấp thỏm không yên mở cửa phòng tắm ra.

Úy Nam Thừa đang ngồi trên ghế sa lon nhìn tình hình tốc độ tăng trưởng của thị trưởng chứng khoán, ngước đã thấy Tuệ Tuệ bọc khăn tắm nhăn nhăn nhó nhó đi về phía anh, trong lòng buồn bực: Cô nhóc vậy là thế nào đây?

Thiên Ca Tuệ đi tới trước mặt Úy Nam Thừa dừng lại, mềm nhũn kêu một tiếng: “Chú.”

Mùi sữa tắm sữa tươi hương đu đủ mát mẻ dễ ngửi tinh tế chui vào lỗ mũi Úy Nam Thừa, lại nhìn cánh tay trần trắng nõn lộ ra bên ngoài của Tuệ Tuệ, để cho tinh thần anh nhộn nhạo.

Để IPAD máy tính bảng xuống, ôn tồn hỏi: “Sao vậy?”

Mặc kệ! Bất cứ giá nào! Thiên Ca Tuệ tự nhủ trong lòng.

Ngồi thẳng lên đùi chú, hai cánh tay vòng chắc cổ, tròng mắt ướt nhẹp không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh, giọng nũng nịu làm nũng nói: “Ông xã, em muốn sinh con.”