Ads Editor: Kim Tuyến (Sendyle)

Hoắc Cảnh Sâm nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang đứng trước mặt mình, nhờ sắc màu rực rỡ từ ánh sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu phản chiếu hình ảnh cô lúc này thật đáng yêu. Mà anh ta ngay lúc này không có chút biểu hiện nào, lông mi một màu vàng kim, chỉ lẳng lặng ngồi lại đẹp đến mê người, đúng là tác phẩm kiệt xuất nhất của Thượng Đế, cho nên muốn mê hoặc Mộ Niệm Thần quả thật là việc rất dễ.

“Không quan hệ, cùng lắm thì, tôi trực tiếp giết cô diệt khẩu.”

Khóe môi anh ta giơ lên một tia nhàn nhạt, chỉ một câu nói nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo ý tứ hàm xúc vài phần vô tội, giơ tay nhấc chân tuyệt đối đều là hấp dẫn chí mạng.

Người này vì sao lại mê hoặc lòng người như thế.

Mộ Niệm Thần gượng cười hai tiếng, cô nghĩ trên đời này không có cấp trên nào có thể biến thái như Hoắc Cảnh Sâm, lại càng không có cấp trên nào có thể yêu nghiệt, biến thái qua được Hoắc Cảnh Sâm.

Nhận mệnh lệnh ngồi xuống ghế sofa, dựa, mỹ nam kế chết tiệt, Hoắc Cảnh Sâm chết tiệt, cô chỉ là kẻ yếu chỉ có thể nhịn, lần thề thứ một trăm tám mươi, một ngày kia nhất định đối với anh ta tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần.

Đọc văn kiện có phải không, đọc là chuyện của tôi, có thể phán đoán chính xác hay không là chuyện của anh ta, trời mới biết cô muốn nhìn thấy anh ta hoa mắt choáng váng, bộ dạng Mộ Niệm Thần tà ác bắt đầu đọc bảng cửu chương…

Sau nửa giờ, Mộ Niệm Thần mặt không đỏ tim không nhảy đem lưu loát nội dung mấy trăm chữ trong văn kiện trải qua hành trình được tóm tắt ngắn gọn, hơn nữa nội dung trọng điểm văn kiện này một chút cũng không đọc lên.

“Thành đông thổ địa dự án, giá trị mười triệu, Hoắc đại giám đốc xin hỏi muốn ký tên không?”

Hoắc Cảnh Sâm dựa người trên ghế sofa, bộ dạng giống như sắp ngủ, thật ra là đang nghe Niệm Thần tự thuật sau phút chốc mở to hai tròng mắt:

“Một tiểu thư, trong đêm tối gió lớn vì sao lại tỏ vẻ gắp gáp như vậy, chẳng lẽ Mộ tiểu thư là muốn cùng tôi làm những chuyện khác?”

Mặt Mộ Niệm Thần đen lại, mà trên gương mặt thâm thúy của anh ta phác hoạ một ngọn lửa mập mờ.

Mộ Niệm Thần trực tiếp chết máy, hành hạ biến thái như thế một ngày, nhắm mắt lại nửa giờ lâu như thế nhưng lại không ngủ? Cấu tạo bên trong của anh ta bị hỏng rồi sao?

“Ha ha, giám đốc Hoắc nói đùa, chúng ta tiếp tục văn kiện vừa rồi, về thành đông thổ địa kế hoạch dự án là như vậy…”

Phẫn hận uống xong nửa ly nước, sau đó nghiêm túc đọc chậm từng chữ, từng câu trên nội dung văn kiện, cô là thịt cá, anh ta là dao thớt, anh trai dạy bảo như thế, cô nên ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ là tốt rồi.

Cho nên, Mộ Niệm Thần sáng suốt chọn đọc văn kiện, hơn là làm cho anh ta tột cùng kiềm chế không được mà bị đem vào giường thì thật là thê thảm.