Thời gian này ngày từng ngày trôi qua, cô bé nào đó đem tinh thần ‘nếu như có thể trở thành nữ vương thì đánh chết cũng không làm công chúa’ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc này…

"Tiểu Bác tử kể chuyện xưa nghe chút đi." Nữ vương Vùi trong ngực Long Tịch Hiên lên tiếng…

Long Tịch Bác nghe vậy giật giật khóe miệng khó chịu, con bà nó, thật là đủ rồi, nói cái gì mà cưỡi lên đầu cũng phải nhịn, cô bé hiện tại đâu chỉ là cưỡi lên đầu anh, cô ấy cũng sắp ở trên đầu anh ‘tùy tiện’ (độc giả: có ý gì a? Tác giả: ý là ‘tùy ý đại tiểu tiện’ đó o(≧v≦)o Độc giả:…)

"Nhanh lên một chút a, kì kèo mè nheo không giống đàn ông." Nữ vương hơi chu môi đỏ mọng, meo meo kêu lên.

"Long Tịch Bảo! Em lặp lại lần nữa!" Long Tịch Bác không chịu được bạo rống ra tiếng.

Nữ vương vội vàng đem cổ áo mở ra, lộ ra cái cổ tinh tế ‘vết thương chồng chất’, còn bày ra dáng vẻ xấu xa ‘anh muốn làm gì a’, đắc ý hả hê nhìn Long Tịch Bác bộc phát…

Long Tịch Bác trong lòng buồn bực a… sớm muộn gì cũng có một ngày… anh sẽ bị cô làm cho tức giận tới nội thương…

Hít sâu… thở ra… hít sâu hơn… thở ra… người con trai nào đó kéo ra một nụ cười cứng ngắc, đanh giọng mạnh mẽ hỏi: "Em muốn nghe cái chuyện xưa gì?"

"Chuyện xưa BL." Cô bé nào đó hai mắt lóe lên lục quang nói.

"Không biết kể!" Long Tịch Bác

"Vậy em đưa sách cho anh, anh đọc theo là được." Long Tịch Bảo không hề gì nhún vai.

"Em còn vụng trộm giấu sách? Long Tịch Bảo!" Người con trai nào đó nghe vậy hét lớn, kiếp trước con bé là trộm sao? Biết giấu đồ như vậy.

"Anh hung dữ với em?" Cô bé nào đó làm ra vẻ kinh ngạc.

"Em!"

"Được rồi, Bảo Bảo, thay quần áo tới công ty đi." Long Tịch Hiên khẽ cười sờ sờ gương mặt của cô, cô bé này… chính là được voi đòi tiên, vĩnh viễn đều không biết cần phải có chừng mực… anh Bác sớm muộn gì cũng sẽ trừng trị cô…

"Em không đi, trong công ty có rất nhiều hồ ly tinh…" Người nào đó ê ẩm nói.

"Hồ ly tinh nào có thể có đạo hạnh cao hơn em chứ? Đừng quá xem thường mình…" Long Tịch Bác nhạo báng.

"Em không đi, em nhất định không đi." Người nào đó ăn vạ meo meo kêu lên.

"Được được được, không đi không đi, anh với Bác đi, sớm xong việc, trở về chơi với em, em ngoan ngoãn ở nhà được không?"

Long Tịch Hiên dịu dàng trấn an.

"Dạ, vậy các anh trở về sớm chút nha." Cô bé nào đó bĩu môi gật đầu một cái.

"Được, cục cưng, bọn anh đi nhé." Long Tịch Hiên đặt cô lên trên ghế so-fa, hôn một cái lên trán cô, nhẹ nhàng nói.

"Đợi đã nào...!" Long Tịch Bảo gọi theo.

"Sao vậy?"

"Tiểu Bác tử còn chưa hôn đâu…" Long Tịch Bảo không vui nói.

Lúc này Long Tịch Bác sảng khoái đi tới, hôn lên má cô một cái, xoa đầu cô: "Tụi anh đi đây, phải nghe lời, đừng gây phiền toái cho bà Lý."

Cứ vậy đi… cưỡi lên đầu thì cưỡi lên đầu đi… cô bé vẫn có lúc đáng yêu…

"Dạ, các anh đi đi, bye bye, mang cho en đồ ăn ngon nha" Long Tịch Bảo cười híp đôi mắt to.

"Biết rồi, ‘Mạn Châu Sa Hoa’ cùng ‘Sắc Đen Mê Tình’, yên tâm đi" Long Tịch Hiên cưng chiều nhìn cô, lắc đầu.

"Vậy thì tốt, bái bai bái bai, mau đi đi, đi sớm về sớm" Long Tịch Bảo vui vẻ vung tay nhỏ bé, bộ dáng vô cùng dễ thương.

Cặp sinh đôi bất đắc dĩ đi ra ngoài… thật sự là vật nhỏ tinh ranh gian xảo a…

Long Tịch Bảo chờ bọn hắn đi xong, đột nhiên cảm thấy bọn họ không có ở đây… cô sẽ thật nhàm chán… nghĩ tới đây liền lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Viên Cổn Cổn.

"Alo? Cổn Cổn à?"

"Ô ô… Bảo Bảo… ô ô"

"Sao vậy? Cậu khóc sao? Cậu đừng khóc a… làm sao vậy?" Viên Cổn Cổn khóc nức nở rõ rệt khiến Long Tịch Bảo hơi nhíu mày.

"Triệt… Triệt anh ấy…"

"Đừng khóc đừng khóc, cậu đang ở đâu a? Tớ đi đón cậu có được không?" Long Tịch Bảo có chút nóng nảy nói.

"Không… không cần… ô ô… tự tớ qua đó"

"Được, cậu đừng khóc a, cậu mau tới đi, tớ chờ cậu, đừng khóc a." Long Tịch Bảo an ủi.

"Ừ… ô ô … tớ bây giớ qua đây… ô ô"

"Được, tớ chờ ậu, đừng khóc nha."

"Ừ… ô ô …"

Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Long Tịch Bảo đột nhiên buồn bực, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Hắc ác ma rốt cuộc đã làm gì với cô ấy a… làm cho cô ấy khóc thành như vậy…

Nửa tiếng sau…

"Đừng khóc, Cổn Cổn, sưng cả hai mắt rồi" Long Tịch Bảo cầm khăn giấy nhẹ nhàng thay người nào đó lau đi nước mắt ‘cuồn cuộn không dứt’, không nhìn ra, cô ấy còn có thể khóc tốt hơn cô nữa a…

"Bảo Bảo… ô ô… tớ có thể ở lại chỗ này không…" Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa nói, cô không muốn về nhà, cô muốn ly hôn…

"Có thể có thể, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, đừng khóc nha" Long Tịch Bảo dịu dàng nói, đừng khóc nữa, khóc đến mức cô cũng đau lòng… bạn có thể tưởng tượng một cô gái nhỏ tròn tròn đáng yêu muốn chết… ở trước mặt bạn khóc đến sắp đau sốc hông… thật lo lắng a…

"Cậu không thể nói cho Triệt a… tớ không muốn bị anh ấy tìm được… tớ muốn ly hôn…" Viên Cổn Cổn bi thương nói.

"Ly hôn?! Tại sao a?" Long Tịch Bảo kêu to.

"Anh ấy… anh ấy… ô ô…"

"Được rồi, đừng khóc, từ từ nói." Long Tịch Bảo cầm lên ly nước lạnh trên bàn đưa đến bên miệng cô.

Viên Cổn Cổn nhận lấy ly thủy tinh, ừng ực ừng ực uống vài ngụm, giọng điệu chậm chạp, nghẹn ngào nói: "Anh ấy… anh ấy ngoại tình… còn ở trong phòng khách trong nhà… ôm một cô gái rất xinh đẹp… Tại sao…"

"Cái gì? Làm sao có thể!" Long Tịch Bảo kêu to, Hắc ác ma từ nhỏ đã cổ quái… khi người khác chạm vào anh ta, anh ta sẽ không tự chủ được đánh bay người đó, đây là hành động có tính phản xạ, là bởi vì quan hệ ‘huyết thống đặc biệt’, ngay cả cặp sinh đôi cùng cha mẹ anh ta đụng vào anh ta đều phải rất cẩn thận, nghe cặp sinh đôi nói ‘Cổn Cổn là người duy nhất có thể tùy tiện đụng vào anh ta mà không bị đánh bay…’

Anh ta làm sao có thể ôm hôn người phụ nữ khác ở ngay trong phòng khách trong nhà được? !

Hơn nữa… tình cảm của anh ta đối với Cổn Cổn sâu sắc đến đáng sợ như vậy… làm sao có thể ngoại tình đây?

———— ta là đường phân cách tuyến đáng sợ ———–