Long Tịch Bảo cảm, rốt cuộc bị sinh đôi dùng ‘chính ách cưỡng chế’, đã khỏi đi nhiều, vì vậy sau giữa trưa ở nơi ấm áp này, vùi trong ngực Long Tịch Bác, người kia lên tiếng: "Cái đó…anh Bác."

Long Tịch Bác cúi đầu nhìn cô một cái, ừ một tiếng, tiếp tục xem giá thị trường chứng khoán.

"Em muốn ra ngoài đi dạo có được không?" Long Tịch Bảo thử thăm dò hỏi.

"Đang sốt, muốn đi đâu?" Long Tịch Bác gõ mấy cái trên máy tính, sau đó cúi đầu chuyên chú nhìn cô, còn thuận tay thay đem tóc cô vén sau tai.

"Ặc chính là muốn gặp mặt bạn một lần, tâm sự chuyện đánh rắm thui mà." Long Tịch Bảo hơi khẩn trương nói đến.

Long Tịch Bác nhíu mày một cái: " em nói chuyện càng ngày càng thô lỗ, cái rắm cái rắm luôn giắt ngay cửa miệng, rất êm tai sao?"

"Vậy thì em đổi, em muốn gặp bạn một lần, hàn huyên một chút lý tưởng cuộc sống." Long Tịch Bảo được dạy dỗ, sửa lại giải thích.

"Em cũng có lý tưởng? Nói nghe nào?" mặt Long Tịch Bác không thể tin được, kinh ngạc, cười khẽ nói.

"Nói nhảm! Ặc ý của em là đương nhiên, là người thì đều có lý tưởng, lý tưởng của em là, bị anh cùng anh Hiên cung dưỡng, làm một con heo sống phóng túng hạnh phúc, sau đó sẽ sinh ra hai bé heo con đáng yêu, chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống không buồn không lo, cuối cùng dắt tay của các anh mà từ từ chết già, cùng chết, sau đó bảo heo con của chúng ta đem chúng ta chôn một chỗ, sống một chỗ thì chết phải cùng huyệt, như vậy kiếp sau chúng ta đầu thai còn có thể ở chung một chỗ, các anh có chịu không?" Long Tịch Bảo meo meo kêu lên.

"Tại sao là cung dưỡng? Không phải là nuôi nhốt? Heo đều nuôi trong chuồng!" Long Tịch Bác cười hỏi.

"Em khác mấy con heo thịt người ta nuôi trong chuồng, em là chú heo bé bỏng nuôi trong nhà, cho nên phương thức chăn nuôi dĩ nhiên không giống nhau!"

Long Tịch Hiên tắt máy tính, ngồi bên cạnh cô, bấm bấm cái mũi cô, ôn nhu nói: "Miệng nhỏ này thật biết nói chuyện, là thật tâm hay là dụ dỗ bọn anh vui vẻ đây?"

Long Tịch Bảo cau cái mũi nhỏ, mặt biểu tình oan uổng kháng nghị: "Là thật tâm, hơn nữa em còn muốn sinh long phượng heo (>.,

"Bảy viên ngọc rồng?" Cặp sinh đôi trăm miệng một lời hỏi, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được.

Long Tịch Bảo dương dương đắc ý nâng cao cằm nhỏ: "Như thế nào, rất đặc biệt chứ gì, oa ha ha ha, đáng tiếc các anh không họ Tôn, nếu không em liền đặt một đứa tên là tôn ngộ không, một đứa là Sơn Gu Ku, trời ạ có một không hai, tên tuổi độc đáo, em thật bội phục trí tưởng tượng phong phú của mình quá đi."

Cặp sinh đôi bộ mặt đen thui nhìn Long Tịch Bảo đang trong trạng thái tự kỉ, đột nhiên cảm thấy đau lòng thay đứa con sau này.

Xem xét lại Long Tịch Bảo là càng nói càng kích động, càng nghĩ càng kích động: "Thật ra thì nếu như các anh họ Âu cũng không tồi, như vậy một đứa có thể gọi Âu Mai Gót, một đứa là Âu Mai Lớp, không tồi phải hay không?" (ý ẹ, 1 ẻm tên trời ơi oh my gost, một đứa tình yêu ơi oh my love, được, sau này mình kiếm chồng họ Âu mới được, hố hố)

"oh…my…god? Oh…my…love?" Sinh đôi lại hỏi tiếp.

"He he, các anh nhanh chóng hiểu ra cái độc đáo của cái tên này rồi, không trách được các anh lại có tiền, hai đứa bé thông minh như vậy, không kiếm tiền được mới là lạ chứ." Long Tịch Bảo khen ngợi sinh đôi ‘lĩnh ngộ’ mạnh.

Long Tịch Bác đưa tay cho cô một ‘nhất dương chỉ’, Long Tịch Hiên cũng không khách khí cấu khuôn mặt của cô, đứa bé á, cô mới là đứa bé vừa mới trưởng thành ý.

Long Tịch Bảo chịu ‘cực hình’, an phận rồi, khắc sâu được cảm giác ‘vui quá hóa buồn’, ủy khuất vùi đầu trong ngực người kia, đột nhiên nghĩ đến ‘A sao cô lại nói đến chuyện đặt tên nhỉ, cô muốn ra ngoài mà’.

"Hình như em lạc đề rồi, ý của em là muốn nói, rốt cuộc các anh có cho em ra ngoài tìm bạn em nói chuyện một chút về lý tưởng của em hay không?"

"Em gọi Âu Dương Tuyết tới nhà chúng ta không được sao?" Long Tịch Hiên biết rõ còn hỏi.

"Cậu ấy còn đi chơi với anh Kiệt, không có thời giờ rãnh, em nào dám gọi cậu ấy." Long Tịch Bảo bĩu môi môi bất mãn nói đến.

"Cho nên ý em là muốn gặp Doãn Thiên phải không?"

"Ặc đúng vậy, có thể không?" Long Tịch Bảo sợ hãi.

"Có thể, nhưng đi sớm về sớm, không được phép đi lâu biết không?" Long Tịch Hiên hào phóng nói.

Ơ? Sảng khoái như vậy? Không nổi giận? Cũng không ngăn cản? Long Tịch Bảo có chút ngoài ý muốn

"Biết, em sẽ quay trở về cùng các anh ăn cơm, sẽ ngoan ngoãn mở điện thoại di động, không để cho các anh lo lắng" người kia thật biết điều nói.

"Đừng làm chuyện gì không nên làm, nếu không em liền thảm" Long Tịch Bác thấp giọng, nói thật, anh cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu.

"Yên tâm đi, em chỉ có các anh, làm sao lại làm chuyện không nên làm." Long Tịch Bảo meo meo.

Sau đó hôn mỗi người một cái, mới vui vẻ trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi tìm Doãn Thiên, anh hẹn cô đã nhiều ngày, thật vất vả mới hết sốt, không đi gặp anh, lần sau gặp mặt không bị anh lột một lớp da mới là lạ.

Cô còn muốn sống lâu một chút!!!