Vì không muốn bị Kỷ gia phát hiện, Kỷ Niệm không đi máy bay, mà trực tiếp mua vé xe lửa xuất phát ngày hôm sau.

Mặc dù mùa này rất ít khách, nhưng giường mềm đã không còn chỗ. Kỷ Niệm do dự, nhưng mọi chuyện ở thành phố này đã kết thúc, cô không muốn ở đây thêm ngày nào nữa. Hơn nữa, nếu ở thêm, tỷ lệ bị Kỷ gia bắt lại rất cao. Vừa nghĩ xong, cắn răng mua vế giường cứng mà xưa nay cô chưa từng ngồi.

Đến khi trời tối, tìm hiểu xong mới lén lúc chạy về nhà, kéo hết rèm cửa lại, chỉ mở đèn nhỏ.

Ngô Tranh từ trong ra ngoài đều rất vui, tinh thần khá hơn mấy ngày trước rất nhiều. Kỷ Niệm cười, rất hài lòng khi thấy Ngô Tranh giống một đứa trẻ như thế này, em ấy chính là cuộc sống tốt đẹp nhất của cô.

Thậy ra Ngô Tranh cũng giống như cô, cũng muốn rời khỏi nơi này?

Chỉ vì trách nhiệm nên cô đã ngầm chịu đựng, còn Ngô Tranh vì cô mà chịu đựng.

Hai người thu dọn những thứ nên đem theo. Ngô Tranh rất thành thục, đem một đống gì đó nhét vào cái balo của Kỷ Niệm. Kỷ Niệm không cần đụng một ngón tay, ngồi trên giường, co chân nhìn Ngô Tranh chạy lăng xăng, mỉm cười. Hình ảnh này, thật giống như 4 năm trước. Trên lưng Ngô Tranh vẫn là cái balo bo chảng, là một cô bé không lo không phiền, đi khắp thế gian.

Dọn xong, Ngô Tranh đem ghita điện nàng yêu quý nhất vào trong hộp, đặt trên tủ. Sau đó thì ôm ghita gỗ, đứng trước mặt Kỷ Niệm dương dương tự đắc: "Chỉ cần có cây đàn này, thì chúng ta không chết đói đâu."

Kỷ Niệm vui vẻ gật đầu, thoải mái ngồi, mỉm cười: "Đúng vậy, bây giờ chị không có việc làm ."

Cô không nói với Ngô Tranh, thời gian gần đây cô hầu như vét sạch tài sản. Các khoảng đầu tư ngán hạn, dài hạn đều ném hết vào việc điều tra hành tung mờ ám của Tôn Vân Viễn. Bây giờ cô thật sự chỉ còn mỗi cái thân này thôi, không nhiều hơn Ngô Tranh bao nhiêu.

Chỉ là tiền không quan trọng, sống ở nơi nào cũng không quan trọng, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, cái gì cũng không quan trọng.

Lúc rời đi, Kỷ Niệm đem theo tấm hình hai người lần đầu chụp chung ở Maldives.

Trong hình biển trải dài một màu, mây trắng xa xôi, gió biển thổi bay những sợi tóc mai bên tai, nụ cười rất tươi.

Hai người đã đến ga, rõ ràng là mùa ít người nhất, nhưng vẫn không ngờ không khí cũng dày đặc đến khó chịu. Kỷ Niệm chau mày, cuối cùng vẫn kéo Ngô Tranh tới sảnh chờ.

Đến khi bắt đầu soát vé để lên tàu, vừa bước đến thềm sân ga, thì mới biết đây là xe lửa đời cũ.

Nhìn vào vé xe lửa tìm giường, là hai giường tầng dưới.

Kỷ Niệm nhìn khăn trải giường trắng tinh lại có một đốm đen, nhíu mày. Lại chửi chăn, có một mùi vị quái lạ, mày càng nhíu chặt. Ngô Tranh dửng dưng đặt mông xuống giường, kéo Kỷ Niệm đang bất mãn ngồi xuống bên cạnh, đầu ngã lên vai Kỷ Niệm, môi ghé vào cổ Kỷ Niệm, nhẹ nhàng thổi. Nói nhỏ: "Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Theo em, sau này chị phải sống cực khổ rồi."

Kỷ Niệm xì bật cười, vỗ một cái lên đầu Ngô Tranh: "Ai gả cho ai còn chưa biết đâu."

Trong này, cũng có bốn chàng sinh viên đang đi du lịch. Hai người ngồi ghế cạnh cửa sổ, hai người ngồi trên giường, thì thầm cái gì đó, ánh mắt thì dán lên người Kỷ Niệm.

Xe lửa chạy được tầm 2 tiếng, thì trong đó có một người đẹp trai cao lớn ngượng ngùng đến gần. Chàng trai hình như rất hao tổn tâm huyết nói mấy câu, Kỷ Niệm cũng cười, hờ hững trả lời. Lòng tự tin của chàng trai giảm mạnh, thất bại rút lui. Rồi lại nhìn thấy Kỷ Niệm với Ngô Tranh cố ý để lộ ra họ là một đôi, thì chàng trai đỏ mặt, bỏ qua một bên im lặng.

Kỷ Niệm mỉm cười với ba người còn lại, liếc thấy cô bé nhà cô đang cười thầm, liền xoa đầu em ấy. Từ khi tàu chạy, Ngô Tranh chính là người vui nhất. Ở thành phố T, hai người đã đè nén quá lâu rồi.

Ngô Tranh nắm lấy tay Kỷ Niệm, ghé vào bên tai Kỷ Niệm tức giận nói: "Chị là yêu tinh ngàn năm, ngay cả em trai nhỏ cũng quyến rũ."

Kỷ Niệm vừa cầm lấy một trái chuối chuẩn bị ăn, nghe Ngô Tranh nói như vậy, thuận tay liền đem trái chuối đút vào trong miệng Ngô Tranh, đem miệng nàng chắn đến cực kỳ chặt chẽ, thuận tiện làm bộ đổi một bộ dáng đáng thương: "Oan uổng quá à, hai con mắt và một trái tim của chị đều ở trên thân thể của em."

Khóe miệng Ngô Tranh giương lên nụ cười, không nói gì nữa, từ từ tiến lại gần gương mặt Kỷ Niệm, dựa vào đầu vai Kỷ Niệm, nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Kỷ Niệm cúi đầu nhìn Ngô Tranh, trong không gian mờ tối bình yên trong xe, nhìn Ngô Tranh giống như một cô bé đang mong chờ được nhận lễ vật, Kỷ Niệm cười lên, dùng ngón tay út của mình câu lên đầu ngón tay út của Ngô Tranh.

Xe lửa vẫn đi về phía nam, trong buồng xe tràn ngập mùi vị mì khô thịt bò. Ngoài cửa xe là hồ nước xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài chiếc thuyền đang treo đèn, sáng sủa ấm áp. Kỷ Niệm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy hi vọng như một học sinh mới.

Ngoại trừ một tuần trước, sau khi Ngô Tranh gào khóc, còn bị bệnh nặng. Thì mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp hơn.

Lo lắng cũng qua, các nàng muốn có một ngày sống thật bình lặng.

Rất nhanh tới 8h, Ngô Tranh phải uống thuốc, nên Kỷ Niệm ép em ấy phải ăn nhanh rồi mới được nằm.

Máy điều hòa không khí được mở, trong buồng xe có chút lạnh. Cái mùi trên chăn vẫn làm Kỷ Niệm không chịu nổi, cau mày nhìn Ngô Tranh rất lâu, đắp chăn cho em ấy, rồi ngồi dậy lẩm bẩm: "Xuống xe, chuyện đầu tiên là phải đi tắm."

Ngô Tranh đang rất vui lại lo lắng, cười khổ một tiếng. Nắm tay Kỷ Niệm đặt lên môi: "Niệm Niệm, làm chị phải chịu cực, em........"

"Xuỵt ——" Kỷ Niệm đưa ngón tay ra chặn môi Ngô lại: "Không được nói như vậy."

Ngô Tranh hôn khẽ ngón tay đặt trên môi cô, hương thơm nhàn nhạt mùi hoa lài: "Ngày mai em sẽ tốt hơn, em đảm bảo."

Kỷ Niệm gật đầu cười, không cần trang điểm nhưng vẫn đẹp như thiên sứ. Đôi mắt sáng, như viên ngọc đen tỏa sáng lung linh, có giá trị liên thành.

Tàu chậm dừng rồi dừng, dao động, đung đưa liên tục, thỉnh thoảng đã đã có người lên xe xuống xe, cãi nhau.

Muốn ngủ, nhưng Kỷ Niệm lăn qua, lộn lại trên cái giường nhỏ hẹp, làm sao cũng ngủ không được. Tàu vào ga, lộ ra ánh sáng yếu ớt, Kỷ Niệm nhìn đồng hồ, thì đã 3h sáng. Ngồi dậy uống vài ngụm nước, rồi lại nằm xuống. Từ giường bên, nhìn cái mặt Ngô Tranh đang ngủ, liền duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái mặt trẻ con này.

Ai mà tin nổi, nàng 28 tuổi, lại bỏ tất cả để trốn đi cùng một cô gái nhỏ hơn cô 2 tuổi?

Ngón tay vừa lướt qua môi Ngô Tranh, thì bị Ngô Tranh nắm lại, mắt vẫn nhắm mà miệng thì đang cười thầm.

Lông mày Kỷ Niệm lập tức dựng đứng lên, cô nhóc này, đang giả vờ ngủ sao.

Cô kéo tay ra, hung hăng nắm mặt Ngô Tranh, thuận thế còn vò vò 90 độ.

Ngô Tranh mở mắt, mặt vô cùng đáng thương, làm hành động xin tha. Kỷ Niệm thở dài, rồi buông lỏng tay. Thấy Ngô Tranh ngồi dậy mang giày, ngoắc tay, Kỷ Niệm nghi ngờ nháy mắt, cũng ngồi dậy.

Kỷ Niệm để Ngô Tranh tùy ý kéo cô, đi qua toa xe dài yên tĩnh, đi thẳng xuống ga.

Ban đêm, ga xe lửa không có một bóng người. Gió phần phật, lạnh cả ruột gan.

Phóng tầm mắt nhìn tới, bóng mờ của núi đang nằm ngang xa xa, trên sân ga dường như chỉ có tia sáng cô đơn. Thật giống như một cái đảo nhỏ, chỉ có hai người.

Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh nhắm mắt, mỉm cười. Dường như đang nghe gió hát, lá cây khẽ nói, côn trùng đang liên hoan. Kỷ Niệm cười, cũng học theo Ngô Tranh nhắm mắt. Vừa cảm giác được gió thổi lùa qua tóc, trên môi thì có cảm giác nhẹ nhàng mềm mại.

Kỷ Niệm không thể tin được mở mắt, nhìn cái trán óng mượt của Ngô Tranh. Em ấy vẫn đang nhắm mắt, lông mi hơi run rẩy, trày đầy dịu dàng.

Từ khi Ngô Tranh xảy ra chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên chủ động hôn cô.

Kỷ Niệm kích động, trong lòng như sóng biển cuồn cuộn, vết thương trong lòng Ngô Tranh đã bắt đầu khép lại sao.

Dục vọng bị đè nén lâu lập tức trào ra, cô liều lĩnh ôm chặt lấy eo Ngô Tranh, hận không thể đưa em ấy hòa vào cơ thể. Kỷ Niệm mạnh mẽ hôn trở lại, càn quấy xâm lấn đôi môi lâu ngày chưa chạm vào, chỉ hận không thể nuốt Ngô Tranh vào bụng. Cô liều mạng mút lưỡi Ngô Tranh, cái mùi vị lâu rồi cô chưa thưởng thức, cô nhớ sắp phát điên.

Rời khỏi đây đúng là chuyện tốt? Làm cho hai người có thể bỏ hết mọi chuyện không vui, đổi một chỗ càng đẹp càng thoải mái hơn bắt đầu lại.

Đến khi phía sau có tiếng ho khan, Ngô Tranh mới hết hồn lùi lại, lúng túng nhìn nhân viên tàu, cười mà mặt đỏ au.

"Tàu chạy!" Nhân viên tàu là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cố gắng nghiêm túc lại, vẻ mặt ửng hồng, so với hai người còn xấu hổ.

Ngô Tranh sờ môi cười trộm, lôi Kỷ Niệm ngẩng đầu ung dung ưỡn ngực đi vào tàu.

Hai người quay lại giường nằm, xe lửa đả bắt đầu chạy.

Hai người không nói gì, ngồi chung một giường, cơ thể dựa sát vào nhau. Kỷ Niệm nắm tay Ngô Tranh, ngón tay vô thức vẽ vẽ vào lòng bàn tay em ấy, rồi nói một câu: "Tranh, xin lỗi." Thấy Ngô Tranh bất ngờ nhìn sang, Kỷ Niệm cười khổ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay em ấy, cảm nhận rõ ràng từng mạch đập: "Nếu không phải vì chị, em sẽ không phải chịu tổn thương nhiều như vậy."

Ngô Tranh im lặng cười rộ lên, cầm lại tay Kỷ Niệm: "Nếu như không có chị, em sẽ không có nhiều vui vẻ như vậy." Ngô Tranh giương mắt, nhìn Kỷ Niệm, mỉm cười: "Niệm Niệm, chỉ cần có chị ở đây, vết thương lớn đến đâu cũng có thể khỏi hẳn."

Kỷ Niệm mỉm cười lắc đầu, không biết nói cái gì, cúi đầu.

Cô sẽ không để Ngô Tranh bị thương nữa, trên thân thể, tâm hồn, cô mãi mãi cũng không để Ngô Tranh bị thương.

Ngô Tranh dường như nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra cặp móc điện thoại hình Hươu Cao Cổ, mà lần trước nàng mua. Mở gói ra, đưa con Hươu Cao Cổ màu hồng nhạt đang cười híp mắt cho Kỷ Niệm.

Kỷ Niệm cầm lấy, lắc lắc, khẽ cười: "Đúng là trẻ con." Dù nói vậy nhưng vẫn lấy điện thoại ra, nghiêm túc đeo vào.

Nhìn hai cái điện thoại ở cùng một chỗ, Kỷ Niệm nhìn một chút, cười nói, "Khi nào chúng ta đổi điện thoại cặp đây?"

"Quần áo cũng phải đổi luôn, còn có giày, túi xách." Ngô Tranh cười tiếp lời.

"Vậy kiểu tóc cũng phải đổi luôn." Vẻ mặt Kỷ Niệm thành thật lệch cái đầu ra nói. Ngô Tranh cười rộ lên: "Cái kia không thành đôi bào thai."

Kỷ Niệm không trả lời liền, đánh giá Ngô Tranh từ trên xuống dưới: "Vậy trước tiên em phải có thêm ngực, cao ít nhất 5cm nữa. Ừ, cái mặt tròn như con nít này phải nhỏ lại, cái mũi này cũng phải nâng. Còn có........"

"Được rồi." Ngô Tranh đánh gãy Kỷ Niệm, chu môi. Biết Kỷ Niệm là đại mỹ nhân thiên hạ vô địch mà, nhưng cũng đâu cần khinh thường nàng chứ.

Tàu hỏa đung đưa ròng rã suốt 24 tiếng. Đến chiều ngày hôm sau mới đến nơi, chuyển tàu đi Phượng Hoàng. Hai người ngồi ở hàng đầu, Ngô Tranh dựa vào cửa sổ, kéo cánh tay Kỷ Niệm đang núp vì ghế bẩn. Cầm một ít tóc đưa lên mũi Ngô Tranh để em ấy ngửi, mặt ai oán: "Có phải rất dơ không?"

Ngô Tranh thật lòng ngửi, một ít không đủ, trực tiếp vùi mặt vào tóc Kỷ Niệm ngửi. Hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Đâu có, thơm lắm, mùi thịt kho tàu."

Kỷ Niệm cảm thấy buồn cười, đẩy đầu Ngô Tranh ra.

Ngô Tranh lập tức nhích lại gần hơn, cười tươi: "Đừng ghét em mà, đây là trí tưởng tượng phong phú nhất rồi."

Kỷ Niệm cười, đưa một tay qua ôm chặt Ngô Tranh, nói: "Hay, hay. Sau này mỗi ngày chị sẽ dùng toàn nước hoa mùi thịt kho tàu."

Ngô Tranh đem đầu vùi vào tóc Kỷ Niệm, cười xì xì.

Phong cảnh ven đường cực kỳ đẹp, dày đặc một màu xanh biếc, trong khe núi có những cái hồ nhỏ nằm im lặng. Màu xanh đó như những viên ngọc, được nạm vào khe núi.

Hai tiếng đi xe, rồi lại đi xe bus, xuống xe ở Nam Hoa Đại Kiều, đi thêm vài bước, màu xanh óng ánh của Đà Giang đã ở ngay trước mắt. Hai bên đều là nhà sàn trải dài, núi ở phía xa có thể thấy rất rõ. Sàn nhà phản chiếu cảnh trời xanh mây trắng, cứ như bức tranh Đà Giang, đẹp đến tuyệt mỹ.

Hít sâu một hơi, toàn bộ đều là mùi vị mới. Đã rời xa lợi dụng, lạnh lùng cùng tranh đấu, thế giới này vẫn giống như ngàn năm trước, sạch sẽ tươi mát đến khó tin, Đà Giang là như vậy.

Kỷ Niệm và Ngô Tranh nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nắm tay nhau, mười ngón tay nắm chặt. Ghé vào một cây cầu, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Lúc này không cần lời nói, trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp, rồi nói cho nhau, hai người đang hạnh phúc.

-------------------------

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào, năm nào cũng xinh đẹp, ai chưa có gấu thì về đội mình hết đi haha, ai có gấu rồi thì về với gấu đi :)). Và lời cuối cùng chương sau có thịt, tết rồi ăn thịt cho đã đi hihihi

★⋰⋱★⋰⋱★⋰⋱★⋰⋱★

★ Happy New Year ★

★⋱⋰★⋱⋰★⋱⋰★⋱⋰★

\_2_/\_o_/\_1_/\_9_/

._|_..._|_..._|_.._|_