Dương Quang vừa kể xong chuyện bọn họ quen biết Ngô Tranh thế nào, thì Ngô Tranh cùng Tô Cảnh Nhiên cười nói mở cửa.

Ngô Tranh nhìn thấy Kỷ Niệm đang cười nói, liền đóng băng ngay tại chỗ.

Dương Quang cười cười, đứng lên chỉ vào Kỷ Niệm: "Cô ấy chờ cậu lâu rồi."

Kỷ Niệm cũng đứng lên, nhìn thật lâu, đã không còn có thể gọi Ngô Tranh là cô nhóc như xưa. Ngô Tranh xem ra đã gọn gàng và sạch sẽ hơn, quần áo trắng hở cổ, lộ ra xương quai xanh làm điểm tô thêm một chút nữ tính.

Kỷ Niệm nhếch miệng lên cười, dịu dàng nói: "Đã lâu không gặp."

Ngô Tranh liền ngây người ra, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại.

Tô Cảnh Nhiên liếc nhìn Ngô Tranh, huých khủy tay một cái, Ngô Tranh mới vội vàng chỉnh đốn lại hỗn loạn, vội vã xé ra một nụ cười, nói: "Đã lâu không gặp."

Ngồi xuống chỗ sát vách đường phố trong quán cafe, Kỷ Niệm gọi một ly cafe kiểu Ý rất đậm đặc, Ngô Tranh gọi Latte quả phỉ.

Kỷ Niệm nhìn thật kỹ từng nét mặt của Ngô Tranh, để đoán xem cô bỏ ra 4 năm tìm kiếm có ý nghĩa hay không? Ngô Tranh đúng là không cho cô toại nguyện, ngoại trừ ánh mắt tránh né, thì chỉ có nụ cười bình tĩnh đến mức không chê vào đâu được.

Kỷ Niệm đè nén tinh thần, nhìn Ngô Tranh bưng ly Latte quả phỉ, cười nhẹ: "Vẫn là uống Latte?"

"Ừm." Ngô Tranh liếc nhẹ mắt nhìn Kỷ Niệm, lộ ra một nụ cười công thức hóa xa lạ: "Không quen uống thứ khác." Nói xong, vẫn ngồi đó, nhìn mặt bàn, nhìn ra cửa sổ, không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn Kỷ Niệm.

Nhìn Ngô Tranh như vậy, Kỷ Niệm cũng không biết nói cái gì. Sau 4 năm rời xa cuộc sống của cô, bây giờ gặp lại, phải nói chuyện xưa hay bắt đầu từ chuyện mới?

Hơn nữa, Ngô Tranh trước mặt dường như không còn là của ngày xưa. Ngoại trừ ánh mắt hoảng loạn khi gặp lại, thì trước sau vẫn bình tĩnh như một ly nước ấm. Em ấy không trải qua 4 năm thấp thỏm bất an, không có 4 năm do dự bất định, thậm chí không có bất kỳ gợn sóng nào.

Ngô Tranh như vậy Kỷ Niệm thật không quen, không lẽ bây giờ Ngô Tranh đã không còn lưu luyến gì với cô? Nhưng tối hôm qua em ấy khóc không thành tiếng nên giải thích thế nào?

Cầm ly cafe, Kỷ Niệm nhấm một ngụm, vị đắng liền tùy ý lan tràn trong cổ họng, cô bỗng nhiên mất đi những chấp nhất của những qua. Cô vẫn luôn nghi vấn sự cố chấp của mình trong những năm này, tìm em ấy, thật sự có ý nghĩa sao?

Nếu bảo hận, cô không hận được.

Nếu nói không còn yêu, chỉ là tự lừa gạt mình.

Rõ ràng ở cùng một chỗ chỉ nữa năm, vì cái gì nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên, hay vì không cam lòng mà thôi.

Im lặng nhấp từng ngụm cafe đến khi cạn, hình như đã không còn lý do để ở lại. Kỷ Niệm cầm túi, chuẩn bị rời, trong lòng hoàn toàn tĩnh mịch.

Cô vừa đứng dậy, rốt cuộc Ngô Tranh cũng chủ động nói ra một câu: "Chị ăn cơm chưa?"

Kỷ Niệm lắc đầu, vì thế Ngô Tranh liền trả tiền, sau đó hai người đổi chỗ khác, đi vào một quán ăn nhỏ.

Lúc đầu là Ngô Tranh dẫn Kỷ Niệm đi về phía khách sạn lớn. Kỷ Niệm ở phía sau hỏi: "Em chưa ăn gì sao?" Rồi bước vào một quán cơm nhỏ.

Đã qua giờ cơm, mười mấy mét vuông đặt khoảng 10 cái bàn, trên mặt bàn vẫn còn bóng loáng. Trong tiệm chỉ có duy nhất một bàn, mà khách thì không ai nói lời nào, chỉ có âm thanh của cây quạt trần 3 cánh vành vạch trên đầu.

Ngô Tranh gọi cho Kỷ Niệm một phần cơm thịt thái mỏng và sốt cá, rồi liền cúi đầu. Hai người cách nhau chưa tới 1m, vậy mà cứ như cách núi ngăn sông.

Rõ ràng Ngô Tranh mời mình tới dùng cơm, lúc ngồi vào cạnh bàn ăn, em ấy lại im lặng không nói câu nào.

Trong lòng Kỷ Niệm rất không thoải mái, giống như hơi thở bị ép ở lồng ngực, cỡ nào cũng không thở ra được.

Người yêu cũ gặp lại, có phải chỉ còn lại sự lúng túng?

Kỷ Niệm cầm muỗng, ăn hai muỗng, rồi nhìn chằm chằm Ngô Tranh. Rốt cuộc, cô cũng gặp được ánh mắt liếc trộm của Ngô Tranh, mới mở miệng hỏi thăm như bình thường: "Dạo này em thế nào?"

Ngô Tranh ưỡn thẳng lưng, ánh mắt đã tránh né, nhìn vào mặt bàn phía trước Kỷ Niệm, nhẹ nhàng nói: "Cũng tốt."

"Tại sao em không dám nhìn chị?" Cơ thể Kỷ Niệm hướng về trước, nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Tranh.

"Em đâu có." Ngô Tranh cúi đầu cười khẽ.

"Vậy em ngẩng đầu lên." Giọng nói của Kỷ Niệm pha thêm chút mệnh lệnh. Chưa qua nửa phút, người đối diện đã không còn là em ấy, đã không phải là cô nhóc Ngô Tranh của ngày xưa.

Lập tức, đôi mắt của Kỷ Niệm như bị một lớp sương mù che phủ, khóe miệng khẽ run, căng ra một nụ cười thẳng tắp.

Nhìn thấy dáng vẻ Ngô Tranh như vậy, Kỷ Niệm ngẩn người, cũng không biết nói gì, trong lòng rất đau khổ lại vô cùng phiền muộn.

Em ấy khóc cái gì? Muốn khóc cũng phải mình chứ!

Vì vậy liền trầm mặc.

Không còn khẩu vị, Kỷ Niệm ăn thêm vài muỗng rồi ngưng. Ngô Tranh cũng không nói gì, giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: "Chút nữa có học sinh."

"Vậy em đi đi." Kỷ Niệm cố gắng giữ bình tĩnh nói, duy trì phong độ của mình.

"Vậy... chị về nhớ cẩn thận." Ngô Tranh đứng dậy, ngay cả câu gặp lại cũng không nói, liền đi rất nhanh giống như đang chạy trốn.

Kỷ Niệm nhìn chỗ ngồi đối diện không có ai, cô nhắm mắt lại, thờ dài một hơi.

Cảm giác thất vọng giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim cô, không để cho cô thở được.

Tìm hết bốn năm, kết quả lại như vậy sao? Cô không cam tâm!

Lên xe, phóng đi, Kỷ Niệm tối sầm mặt. Một đường phóng như bay trở về công ty, đi thẳng lên văn phòng, tiếng giày cao gót đạp cộp cộp cộp cứ quanh quẩn trong không khí yên tĩnh của công ty, nghe thật kì cục.

MSN trong công ty bắt đầu lao nhao: "Kỷ tổng ăn thuốc nổ rồi, mọi người cẩn thận đó."

"Lâm Ức! Cô mau đi điều tra tình hình đi!"

"À! Hôm nay mọi người muốn tăng ca sao?"

Lâm Ức nhìn cả đám đang lấp ló, thêm một câu: "Làm việc cho tốt đi!" Thì giải tán hết.

Cô đứng dậy, gõ cửa phòng làm việc của Kỷ Niệm, tiếng bên trong lạnh như băng: "Vào đi."

Lâm Ức bưng ly cà phê đi vào, Kỷ Niệm đang cúi đầu xem hồ sơ, cả văn phòng không khí thật đáng sợ, hình như nói một câu đều sẽ đông lạnh. Trong lòng Lâm Ức đang nghi ngờ, không phải lúc đi ra ngoài còn vui vẻ lắm sao.

Bình thường Kỷ Niệm đều cười như máy móc, nét mặt rất hiếm khi thay đổi, trừ sáng nay là nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Nhưng bây giờ thì cả người tràn đầy tức giận, Lâm Ức cũng chưa từng thấy mấy lần. Biết rõ lúc này không nên dại mà đụng vào, nên cô đặt nhẹ ly cafe lên bàn, rồi chuẩn bị lui ra.

"Gọi tài vụ đem dự toán tháng sau tới đây." Giọng nói Kỷ Niệm thấp đến mức đóng băng, tiếng lật giấy ào ào, mắt không thèm nhìn lên: "Còn có, sao đề án đầu bên phía đầu tư vẫn chưa có. Đừng tưởng không ở tổng bộ thì có thể lười."

Lâm Ức trả lời một tiếng, nhìn boss của mình đang tức giận cúi đầu lật tài liệu. Không còn gì nữa, thì mới tiếp nhận lệnh rồi lui ra khỏi văn phòng.

Nói xong lời của Kỷ Niệm, Lâm Ức ngồi vào bàn của mình, mở MSN lên, bên trong còn đang bàn luận: "Kỷ tổng đã 28 tuổi, ngay cả đàn ông cũng không có, khó trách luôn buồn bực vẻ mặt như mây đen bao phủ."

"Không sét đánh gió thổi là tốt lắm rồi! Người ta là nữ cường nhân, cần quái gì đàn ông."

Lâm Ức thở dài, cũng không muốn xem nội dung này nữa, tắt MSN đi. Nơi có người thì cũng có phiền phức.

Lâm Ức theo Kỷ Niệm 4 năm, tuy chưa từng hỏi hay oán hận Kỷ Niệm bất cứ chuyện gì, nhưng cô có thể cảm thấy Kỷ Niệm rất mệt mỏi và không tình nguyện, trong lòng cô vẫn có chút đau lòng cho cô gái này. Thật ra, địa vị cao thì có gì tốt chứ? Dù có được, nhưng con người ai cũng sẽ sai lầm. Cô thường nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt của Kỷ Niệm, Kỷ tổng chẳng bao giờ thay đổi, dù là trong suy nghĩ.

Từ trên cao nhìn thành phố về đêm, đều có cảm giác như đang nhìn vào kính vạn hoa, vừa như ảo vừa như thật.

Kỷ Niệm ở công ty đến mười một giờ đêm, lúc cô đi ra thì văn phòng cũng không còn ai.

Không muốn về khách sạn, cô lái xe trên đường chẳng có mục đích nào.

Dừng xe ở một nơi yên tĩnh, chợt cảm thấy tin thần suy sụp, cứ như màn đêm bao trùm.

Khi Kỷ Niệm tỉnh táo lại, thì đang đứng trước cửa quán bar Uống Cafe, chẳng lẽ đây là bản năng sao?

Kỷ Niệm tự cười nhạo bản thân, hạ hỏa, không xuống xe mà gục trên tay lái. Cô tùy ý để bóng đêm và cảm giác khô nóng bao trùm cơ thể.

Cứng cỏi đến đâu, lạnh lùng đến mấy, thì trong lòng vẫn có khát vọng được người mình yêu sưởi ấm. Trong màn đêm vắng vẻ, cần một ai đó để dựa vào.

Bốn năm qua, cô sống dựa vào một niềm tin. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cái kết quả hoàn mỹ của cô đang từ từ sụp đổ.

Đột nhiên Kỷ Niệm cảm giác được, từ trước đến nay cô chưa từng mệt mỏi và mất mát như vậy.

Chậm rãi mở cửa xe, khui chai rượu, đứng ở giao lộ. Không biết đợi bao lâu, thì nhìn thấy Ngô Tranh vác đàn ghita đang vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, trở về phòng trọ.

Kỷ Niệm âm thầm đi theo phía sau khoảng trăm mét, thẳng tới một khu dân cư nhỏ trong thành phố.

Thấy Ngô Tranh xuống xe, đi vào cửa lớn tiểu khu, rồi mất dạng. Kỷ Niệm mới cụt hứng, hạ thấp lưng ghế, nằm ngửa mặt. Cảm thấy, đây đâu phải tính cách của mình.

Cô nhẹ nhàng vỗ gương mặt của mình: "Kỷ Niệm, mày đang làm cái gì vậy."

Cô không muốn về khách sạn, Kỷ Niệm bực bội ở trong xe mở CD lên, phát hiện có gói thuốc lá, là của tiểu Cao làm rơi.

Kỷ Niệm rút ra một điếu, đặt lên mũi, mùi thuốc lá làm cô đờ ra. Cô chưa bao giờ hút thuốc, nhưng vẫn có thể thử.

Nghĩ thế, liền xuống xe, đi vào cửa hàng bán lẻ ở trước tiểu khu mua cái bật lửa.

Trở vào xe, ngậm điếu thuốc, bật lửa. Ngọn lửa vừa xuất hiện, điếu thuốc liền nhen lửa, khói bay ra. Vị cay và khói lập tức xông vào trong phổi, toàn bộ cơ thể dường như bị ném vào trong khói.

Kỷ Niệm sặc đến nước mắt cũng chảy ra, mới vừa ổn được một chút, lại không ngoan. Cầm điếu thuốc rít một hơi, lại sặc, lại hút, rốt cục, chỉ còn lại tàn thuốc màu vàng. Cô khẽ nhả hơi, thấy từng làn khói xuyên qua những ngón tay, mùi thuốc lá nhàn nhạt, cụt hứng, cười.

Rồi lại tự hỏi bản thân. Có phải chán đến mức bị điên rồi không?

Ngục trên tay lái, sững sờ cả đêm ở trước cửa tiểu khu. Sáng sớm thì đem cái viền mắt đen thui đến công ty.

Đi vào wc, dùng phấn lót che đi chứng cứ, rồi pha một ly cafe, ngồi ở cửa sổ từ từ uống. Khi uống xong, thì nhân viên đã bắt đầu đến công ty.

Ngồi trước bàn làm việc, ép buộc bản thân xem tài liệu, chữ trên giấy cứ như mấy con ruồi đang bay.

Kỷ Niệm đột nhiên cảm thấy bản thân lúc còn trẻ thật buồn cười. Học kinh tế và quản lý, chỉ vì cô muốn gầy dựng sự nghiệp cao hơn cả Kỷ thị.

Thế nhưng hiện tại thì sao, chỉ là một giám đốc xử lý nghiệp vụ bình thường. Cô đã chán ngán đến mức không còn thuốc để cứu rồi.

Nếu như bản thân có thể tự lựa chọn con đường, cô sẽ không đi con đường này?

Kim đồng hồ vừa chỉ đến số chín, Vân Viễn được Lâm Ức đưa vào.

Thấy Vân Viễn ngồi xuống ghế đối diện, Kỷ Niệm liếc mắt nhìn, âm thầm nhíu mày. Tâm trạng không tốt, nên giọng nói cũng không dễ chịu gì: "Sao ngày nào cũng đến đây? Chỗ tôi không phải phòng tiếp khách."

Vân Viễn cũng không để ý vấn đề của Kỷ Niệm, trượt cái ghế tới gần bên cạnh bàn, nhìn thẳng Kỷ Niệm: "Hôm qua anh ở khách sạn đợi em cả đêm, tại sao không thấy em quay về?"

"Ừm." Kỷ Niệm hững hờ trả lời, cũng không giải thích.

"Em đi đâu vậy hả?" Vân Viễn lại hỏi tiếp, giọng nói kịch liệt, ánh mắt sắc bén, hận không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Kỷ Niệm.

Thấy giọng nói của Vân Viễn giống như đang gây sự, Kỷ Niệm liền bất mãn, ngồi thẳng dậy, dựa vào ghế, nụ cười lại hiện lên: "Tôi không nói thì sao?"

Vân Viễn lặng lẽ, thu hồi lệ khí, cảm thấy có chút thất thố. Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ hỏi Kỷ Niệm đi đâu. Chỉ là, Ngô Tranh xuất hiện, anh không còn tự chủ được, đã mất đi sự bình tĩnh. 4 năm, anh ở cạnh Kỷ Niệm, dường như cảm thấy khối băng lớn có dấu hiệu tan chảy. Tại sao lại ngay lúc này, tại sao người Kỷ Niệm tìm 4 năm lại đột nhiên xuất hiện.

"Niệm Niệm." Vân Viễn liền thở dài, giọng nói bình tĩnh, tay ở dưới bàn nắm thành quyền thật chặt, nhìn vào Kỷ Niệm, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Em với cô gái kia không thích hợp ở chung."

Kỷ Niệm nhìn qua, nhàn nhạt cười, cũng không nói lời nào.

Vân Viễn thấy những năm này, Kỷ Niệm dường như chôn vùi hết sự vui buồn. Đau lòng, siết chặt nắm đấm, muốn một lần nói hết ra: "Niệm Niệm, cô ta không thể đứng cạnh em. Lần trước cô ta đã chạy trốn, lần này cũng sẽ trốn thôi. Tại sao em không buông bỏ chứ."

"Vân Viễn." Kỷ Niệm cười cười, cắt ngang anh, mở ra tay, "Anh quá kích động đi, tôi cũng chưa nói cái gì mà."

Vân Viễn thấy nụ cười của Kỷ Niệm đã biến mất, trong lòng lại buồn bực. Đột nhiên đứng lên, cái ghế trượt dài về sau vài mét. Anh từ cao nhìn xuống cô gái mà anh đã yêu mười mấy năm, nhưng mãi mãi không bao giờ mở rộng trái tim với anh.

Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt Kỷ Niệm, giọng nói lạnh nhạt mà đau thương: "Niệm Niệm, bây giờ em cũng không biết cười."

Kỷ Niệm không để ý, căn bản cũng không nghe ra trong lời nói của anh có ý tứ sâu xa. Cô hơi ngẩng đầu, nụ cười càng lớn hơn, nói: "Làm gì có, không phải ngày nào tôi cũng cười sao."

Vân Viễn hết cách, cả cơ thể đều mỏi mệt, không muốn cùng Kỷ Niệm tranh luận nữa. Anh lui ra sau một bước, thở dài, nói: "Anh đi đây."

Kỷ Niệm cũng không giữ lại, khoát khoát tay, nói một câu trên đường nhớ cẩn thận.

Vân Viễn vừa rời đi, nụ cười trên mặt Kỷ Niệm liền biến mất. Cô chậm rãi đứng lên, đi tới cửa sổ, ôm tay nhìn những tòa nhà cao ốc, sững sờ. Nhìn hình ảnh mình trên kính, cô duỗi tay, nhẹ nhàng đụng vào khóe miệng thẳng tắp trên kính.

Quả thật đã lâu cô không biết cười rồi.

----------------

Một hai chương nữa là hết ngược à cả nhà, Tôn Vân Viễn bây giờ nhìn đc càng ngày càng khó ưa làm sao ^^