41-1
"Cô giáo Chu?" Hạ Cát hô tên này trong vô thức trước khi cúp điện thoại.
"Đúng vậy, cô Chu là bác sĩ tâm lý học trường chúng tôi, cô ấy cũng rất thích động vật, chú bèn để cô ấy đi. Cô Chu đến rồi à?" Hiệu Trưởng già đầu bên kia cười ha hả hỏi lại.Hạ Cát nghĩ thầm, tại sao đến cả Hiệu Trưởng chú cũng hố cả cháu thế, cậu buồn bực nói: "Vâng, đã đến rồi ạ."Hiệu Trưởng nghe bảo người đã đến, vội nói: "Được rồi, vậy việc nhận nuôi thú cưng chú làm phiền cháu vậy. Chú cúp máy trước nhé.""Vâng, chào chú, Hiệu Trưởng." Hạ Cát rầu rĩ tắt điện thoại, đứng tại chỗ không buồn đồng đậy.Cô giáo Chu và Long Úy cùng nhau bước vào cửa hàng, sau lưng còn có một đàn mèo đi theo. Đại khái là do nguyên nhân có người ngoài ở đây nên phân thân của Ninja Mèo đều chen chúc từ trên xe Van xuống."Ồ, chào chủ tiệm, chúng ta lại gặp mặt rồi." Cô giáo Chu vuốt mái tóc xoăn của mình, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi.Hạ Cát ép bản thân phải cười thật tươi, khách khí nói: "Vâng, hoan nghênh cô giáo Chu ghé thăm.""Có phải Hiệu Trưởng trường tôi đã gọi điện cho cậu rồi đúng không? Nhắc đến đây, cũng may là có anh Long, nếu không phải anh ấy nói với tôi là trong tiệm còn có thú cưng chờ được nhận nuôi, tôi cũng không nghĩ tới cách này đâu." Cô giáo Chu tươi cười nhìn Long Úy.Nhanh như vậy đã gọi 'Anh Long' rồi? Hạ Cát nghe xong toàn thân khó chịu, nhịn không được mở miệng cường điệu nói: "Đúng vậy, anh Long là trợ thủ đắc lực của tôi, luôn muốn giảm bớt gánh nặng công việc giúp tôi." Khi cậu nói ra hai chữ 'anh Long' còn cố ý nhấn mạnh."Thật sao." Đáng tiếc cô Chu không nghe ra trọng điểm trong lời nói của cậu, ngược lại ánh mắt càng thêm nóng bỏng nhìn Long Úy, chí ít trong mắt Hạ Cát chính là như vậy đấy."Đừng đứng chỗ này mãi, chúng ta đi xem thú cưng một vòng đi đã." Long Úy đề nghị.Vì vậy ba người đi dạo qua một vòng, trong tiệm hiện tại còn sáu thú cưng chưa được nhận nuôi. Sau một khoảng thời gian được Long Úy chăm sóc đã hoàn thành khôi phục sức sống. Bắt đầu từ ngoại hình đã không có mấy sự khác biệt so với những thú cưng khỏe mạnh thông thường, tinh thần cũng khá tốt, nhìn thấy người sẽ tỏ vẻ vui mừng.Có thể thấy được cô Chu là người rất thích thú cưng, một hàng sáu thú cưng trong tiệm cô nàng yêu thích đến mức không nỡ rời tay. Hạ Cát và Long Úy im lặng đứng một bên, chờ quyết định của cô ấy.Hạ Cát lén xem biểu tình của Long Úy, muốn từ trên mặt nhìn ra dấu vết. Ý tứ của cô Chu rất rõ ràng, Hạ Cát không tin hắn không có một chút cảm giác nào. Hạ Cát rất muốn biết ý nghĩ của Long Úy, rất muốn biết hắn là Thần thú thẳng hay cong?Long Úy nhận ra ánh mắt của Hạ Cát, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Sao vậy?""Không, không có việc gì." Hạ Cát lúng túng thu hồi ánh mắt, sao cậu lại quên mất hắn là loại mặt 'đá' chứ, căn bản chẳng nhìn thấy gì.cô Chu cuối cùng cũng chọn ra được, cô chỉ vào một con chó nói: "Tôi quyết định rồi, tôi muốn bé này!""Em này sao?" Hạ Cát xem xét, con chó mà co Chu chọn là một chú chó lớn có một bên tai không nghe được, Hạ Cát không biết nên nói gì cho phải."Cô Chu, em chó này khiếm thính một bên, tương tác với mọi người sẽ không được mạnh, cô chắc chắn muốn chọn nó chứ?" "Vậy sao?" Cô Chu nghe thế hiển nhiên cũng bất ngờ, cô lẩm bẩm nói: "Trách không được lúc tôi vừa mới đến gần, các thú cưng khác đều có phản ứng, còn nó vẫn nằm ngủ. Tôi còn lo nó sẽ khó tìm được chủ đấy, vì vậy mới muốn mang nó về trường."Thực ra Hạ Cát cũng không hiểu nhiều về chuyện xưa của chú chó này, trong quyển 'Nhật ký thú cưng' của ông nội chỉ viết đôi lời. Chú chó này bị chủ vứt bỏ ở bến xe, bến xe nhiều người qua lại, mùi cũng lộn xộn, chó rất khó có thể tìm ra mùi của chủ để trở về nhà. Nhưng chú chó này cực kỳ trung thành, vẫn cho rằng chủ nhân sẽ quay lại bến xe để đón nó, nên không đi đâu cả, cứ ở yên một chỗ ngây ngô chờ đợi.Thời gian lâu cũng có một số người gần đấy có lòng tốt muốn nuôi nó, hay mang đồ ăn và chơi đùa với nó, nhưng nó vẫn cứ im lặng đứng cạnh bến xe. Dần dần mọi người cảm thấy chú chó này có mang về nuôi cũng không quen được môi trường bèn từ bỏ. Về sau, vào một ngày đầu hè, chú chó này bị cảm nắng ngã gục ngay giữa đường lớn, ông nội mang nó về cửa hàng. Lúc kiểm tra cơ thể nó mới phát hiện ra một bên tai của nó không nghe được.Đại đa số người nuôi chó đều thích tính trung thành của nó, bất cứ lúc nào, giống loài này cũng có thể đến bên cạnh chủ nhân của mình khi được gọi. Nhưng một chú chó bị khiếm thính một bên căn bản không nghe được chủ nhân gọi tên nó....rất dễ bị coi thành không thân thiện.Cô Chu xoa đầu chú chó lớn màu trắng kia, cảm thán: "Mặc dù không nghe được nhưng lúc tôi xoa nó, ánh mắt nó nhìn tôi rất dịu dàng. Tôi cảm thấy không phải nó không thích cùng chơi đùa với mọi người.""Có lẽ vậy." Hạ Cát không nói thêm gì nữa, dù sao cậu cũng rất hy vọng chú chó này được nhận nuôi, được người ta đối xử chân thành."Cậu yên tâm, bọn nhỏ ở trường tôi sẽ rất thân thiện với nó." Cô Chu tựa hồ biết được lo lắng của Hạ Cát, cô ấy cười nói: "Dù sao thì thế giới im lặng thế nào, không ai hiểu rõ hơn so với lũ nhỏ.""À, ừ." Hạ Cát sững sờ đáp.Không biết có phải do cô Chu là bác sĩ tâm lý hay không, cô ấy luôn khiến người đối diện cảm thấy thân thiết ngay khi giao tiếp. Lại thêm dáng dấp xinh đẹp, lúc cười khóe mắt đuôi mày đều quyến rũ khó tả. Dù Hạ Cát là một tên gay chính tông cũng bị nụ cười của cô Chu làm cho sững sờ.Hạ Cát thầm nghĩ, không ổn, gặp phải cường địch rồi!"Vậy là chú chó này đi, tôi đi thu xếp dụng cụ thường ngày của nó." Long Úy xoay người đi vào kho.Hạ Cát mở lồ ng cho nó, hình như nó biết mình được cô gái trước mặt này nhận nuôi, chiếc đuôi thong thả vẫy với cô ấy.Cô Chu nói với Hạ Cát: "Tôi và Hiệu Trưởng đều nghĩ nên nuôi một chú chó ở trường để cho an toàn. Chúng tôi sẽ phân công người chuyên môn chăm sóc nó, giờ nghĩ giải lao lũ trẻ cũng có thể đến thăm nó. Nếu như hiệu quả tốt, nhà trường dự định sau này sẽ nuôi thêm một số ít động vật nhỏ."Hạ Cát gật đầu: "Ồ, dự định này của mọi người không tệ. Hy vọng có thú cưng làm bạn, bọn nhỏ cũng có thể vui vẻ trưởng thành."Chỉ trong chốc lát, Long Úy đã thu xếp xong đồ dùng của thú cưng. Hắn buộc lên cổ của chú chó trắng dây chuyên dụng dành cho thú cưng, giao đầu dây cho cô Chu.Cô Chu tay dắt chó, tay còn lại cầm đồ, ngại ngùng cười hỏi: "Anh Long, có thể phiền anh đưa em về nhà được không? Trước khi làm xong cho nó một mái nhà nhỏ ở trong khuôn viên trường, nó sẽ ở lại nhà của em. Em mang nhiều đồ theo như vậy thực sự không tiện cho lắm."Long Úy nghe xong không trả lời ngay, mà nhìn sang Hạ Cát, bởi vì xe là xe của Hạ Cát mượn. Nhìn thấy hắn như vậy, cô Chu cũng nhìn sang cậu.Hạ Cát bị hai người nhìn cũng thấy chột dạ. Người ta là một cô giáo, tay dắt chó lớn, còn mang theo nhiều đồ như vậy, xe taxi chưa chắc đã đồng ý cho lên xe, để con gái người ta cứ thế về một mình đúng là không lịch sự.Để Long Úy một mình đưa cô Chu về, Hạ Cát cũng chẳng muốn tẹo nào. Ai biết đưa về còn có thể mời lên nhà uống nước gì đó, uống xong lại tiện thể ở lại ăn cơm tối, ăn cơm tối xong....Hạ Cát chẳng buồn nghĩ tiếp nữa.Nhưng mà xui xẻo làm sao chỗ xương cụt cậu vẫn chưa lành hẳn, không thể lái xe, còn có thể làm sao?"Ồ, tất nhiên, tất nhiên là chúng tôi sẽ đưa cô Chu về rồi, nhiều đồ như vậy xác thực không tiện lắm." Hạ Cát khẩu thị tâm phi."Cảm ơn ông chủ, vậy em làm phiền anh rồi anh Long." Cô Chu nói lời cảm ơn.Long Úy thuận tay nhận đồ trong tay cô Chu, giúp cô ấy mang lên xe, cô Chu ngồi lên ghế phụ.Hạ Cát đứng trước cửa với vẻ mặt cay đắng, giống như Long Úy đi chuyến này rồi không quay lại nữa.Long Úy sắp xếp cho chó lớn xong, kéo cửa ghế lái ngồi vào, Hạ Cát không nhịn được hô hắn: "Anh Long.""Sao?" Long Úy kéo cửa xe xuống, hơi ló đầu ra nhìn cậu.Hạ Cát u oán nói: "Trong tiệm bề bộn nhiều việc, anh đi sớm về sớm." Câu này lừa ai không biết, rõ ràng trong tiệm một người khách cũng không có."Được." Long Úy đáp, sau đó khởi động xe đưa cô Chu về.Hạ Cát buồn bực đi vào trong tiệm.[Ting! Chúc mừng ký chủ thu hoạch được 3000 giá trị ước mơ, hiện tại ký chủ đang có tổng cộng là 23000 giá trị ước mơ, đồng thời giá trị ước mơ vẫn đang tăng trưởng đều đặn. Giá trị tích lũy được là 43500. Nhiệm vụ mở rộng cửa hàng tiếp theo đã được mở khóa.]Hạ Cát không ngờ giá trị ước mơ gần đây lại tăng nhanh như vậy, cậu cảm thấy hơn nửa số đến từ bọn trẻ trường Lục Phong. Mặc kệ thế nào, Hạ Cát cuối cùng cũng thoát ra khỏi tình trạng thiếu thốn giá trị ước mơ, có thể nuôi sống mấy miệng lớn nhỏ trong nhà.Hạ Cát mở giao diện hệ thống ra nhìn nghiệp vụ mở rộng cửa hàng.[Nghiệp vụ mở rộng: Phòng khám thú cưng.Yêu cầu: Tổng giá trị ước mơ vượt qua 40000; cửa hàng mới có diện tích đáp ứng là 200m2.Ban thưởng nhiệm vụ: Cửa hàng tân trang miễn phí trong vòng 48 giờ.]Hạ Cát nghĩ, cuối cùng nhiệm vụ này cũng đã được mở khóa. Nhưng điều kiện hoàn thành đối với cậu bây giờ là quá khó khăn, cửa hàng mới phải có tổng diện tích là 200m2, tức là Hạ Cát phải mua một mặt bằng nữa có diện tích bằng với cửa hàng hiện tại.Thực sự là rất khó khăn, lần trước khoản vay để mở rộng cửa hàng cậu còn chưa trả xong đâu, xem ra phần thưởng của nhiệm vụ lần này còn lâu lắm mới có thể nhận được.Cậu mua một ít thuốc tăng trưởng và thuốc nâng cao năng lực trong kênh giao dịch. Chợt nhớ tới trước kia hệ thống từng đề cập đến cuốn 'Bách khoa toàn thư thú cưng', lúc đó cậu cảm thấy nó cực kỳ quý giá." Tiểu Sủng, trước đó cậu nói quyển sách 'Bách khoa toàn thư thú cưng' có giá là bao nhiểu nhỉ?"['Bách khoa toàn thư thú cưng' có giá là 1888 giá trị ước mơ. Nếu cậu mua bây giờ còn được khuyến mãi thêm 'Khóa học sơ cấp về thú cưng', học thử trước năm buổi.]Hạ Cát nghe không rõ, hỏi lại: "Khuyến mãi cái gì cơ?"['Khóa học sơ cấp về thú cưng' là khóa học gồm các chương trình được nghiên cứu chuyên biệt về thú cưng có cấp độ đặc biệt trở lên. Chương trình học sơ cấp chủ yếu nhằm vào hình thái con non của thú cưng, mục đích là khai mở trí lực, khám phá tiềm năng, bồi dưỡng hành vi, tâm thái tốt đẹp để chủ nhân bớt lo. Khóa học có tổng giá tiền là 10080 giá trị ước mơ. Nếu như mua 'Bách khoa toàn thư thú cưng' sẽ được tặng 5 buổi học thử.]Hạ cát nghe như nước đổ lá khoai, có cảm giác như bản thân là một phụ huynh đang được các sale mời chào mua khóa học luyện thi cho con. Cậu nhanh nhạy bắt trúng trọng điểm: "Sao lại chỉ đưa có 5 buổi học vậy? Thử học tất cả đều là miễn phí mới đúng chứ."[Ký chủ, 'Khóa học thú cưng' là chương trình bán chạy nhất toàn bộ vị diện, thử nghe giảng cũng phải thu lệ phí, có điều rẻ hơn khóa học chính thức thôi. Một lần nghe giảng, cực kỳ có lợi với bản thân. Không mua được là thiệt thân, mua không được là mắc lừa.]Hạ Cát giật giật khóe miệng: "Này, dù sao cậu cũng là hệ thống, chào hàng có thể sáng tạo hơn được không?"[Ký chủ có muốn mua không?]Hạ Cát không biết khóa học này có tốt như hệ thống quảng cáo hay không, dù sao cũng được miễn phí 5 buổi, nghe cũng chẳng sao. Huống hồ 'Bách khoa toàn thư' nhất định phải mua, ít nhất chờ đến khi thú cưng mới ra đời cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.Hạ Cát trả lời: "Vậy thì mua quyển 'Bách khoa toàn thư kia đi', cái chương trình học gì đó cũng nghe thử xem sao, nếu như có hiệu quả thì mua sau cũng không muộn."[Đinh!!!! Chúc mừng ký chủ mua thành công quyển 'Bách khoa toàn thư thú cưng toàn vị diện', giá trị ước mơ cũng đã được khấu trừ trực tiếp, số dư còn lại là 112.]Hạ Cát thở dài, tốc độ tiêu nhanh thật đấy, cũng may là hiện tại giá trị ước mơ cậu cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, có thể bù lỗ nhanh chóng.Hạ Cát chờ trong chốc lát, lúc vào kiểm tra trong vật phẩm giao dịch lại chỉ thấy có mấy ống thuốc mới mua, không thấy bóng dáng quyển sách nào cả, cậu hoang mang hỏi hệ thống: "Tiểu Sủng, sách của tôi đâu?"[Ký chủ, 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' không phải là một quyển sách thật, mà là một công cụ để kiểm tra thông tin. Sau khi giao dịch thành công, app này sẽ được tải về hệ thống, trong lúc kiểm tra thông tin, ký chủ chỉ cần nghĩ trong đầu là được rồi.]"Như thế này à?" Mặc dù nghe rất thuận tiện, nhưng Hạ Cát có cảm giác tiêu một lần hết 1888 giá trị ước mơ thực sự chẳng có giá trị gì cả. Cậu hỏi lại: "Vậy nghe giảng thử đâu? Phải nghe thế nào?"[Lớp học thử nghiệm có thể tự động kết nối với máy tính, sau khi ký chủ chọn thú cưng tham gia lớp học, thú cưng có thể nghe giảng trên máy tính cá nhân bất cứ lúc nào.]"Sao lại chỉ có một đứa được nghe thế? Không phải đã cho tôi rồi sao? Tất cả mọi người nghe không được sao?"[Khóa học thú cưng là chương trình học cấp cao. Chương trình học chủ trương dạy học viên theo năng khiếu của thú cưng. Thú cưng khác nhau học bài học khác nhau.]Hạ Cát chậc lưỡi, nói là tùy tài năng mà dạy, tiêu bằng ấy giá trị ước mơ cũng chỉ có một đứa duy nhất được học, muốn cho những đứa khác học lại phải bỏ tiền ra mua! Đây là cái chương trình quỷ gì thế, lừa tiền người tiêu dùng à? Hạ Cát hoài nghi cái khóa học này có phải được thiết kế riêng để chuyên môn lừa tiền cửa hàng của cậu hay không đây!Hạ Cát trái lo phải nghĩ, cậu không biết ai sẽ là người nghe giảng tốt nhất, chỉ còn cách đi hỏi thẳng từng người.A Phượng vừa lúc rảnh rỗi không có chuyện làm đang ngồi ghế sofa chọc Ninja Mèo, Hạ Cát hỏi: "A Phượng, con có muốn học một khóa học ngắn hạn trên máy tính không? Ba vừa được tặng 'Khóa học thú cưng' đấy."A Phượng không biết 'Khóa học thú cưng' là gì, nghe thấy hai chữ 'máy tính' hai mắt đã lòe lòe phát sáng hỏi: "Ba muốn livestream với con sao? Ba chờ một chút, con đi thay đổi phong cách đã.""Này." Hạ Cát nhanh tay chặn cậu ta lại, luống cuống giải thích: "Không phải phát sóng trực tiếp, là lên lớp đó, có thể học được rất nhiều tri thức về loài của con."A Phượng nghe không phải trực tiếp, nhiệt tình bị dập tắt, méo miệng không tình nguyện hỏi: "Lên lớp là gì hả ba? A Phượng không muốn đi học đâu.". Web đọc 𝒏ha𝒏h 𝘵ại { T𝘙 𝐔𝘔T𝘙𝐔𝑌Ệ𝙽.𝑽𝒏 }"...." Hạ Cát im lặng, cũng không biết là cái gì nhưng đã phản xạ chối ngay, trực giác của thằng nhãi này nhạy quá rôi.Dưa hái xanh không ngọt, Hạ Cát không bắt ép cậu ta nữa.Hạ Cát nhìn bể cá, nhẹ nhàng gõ lớp kính pha lê, bé Tiên Cá nhô đầu ra khỏi mặt nước, ngọt ngào cười với Hạ Cát: "Ba, ba tìm con ạ?"Hạ Cát cảm thấy bé Tiên Cá mặc dù không thể rời nước, nhưng khóa học cũng kéo dài mấy tiếng, ngồi trong bể cá hẳn cũng chẳng có vấn đề gì, vấn đề không lớn. Cậu dịu dàng nói: "Đúng vậy, tiểu Ngân à, ba mua một 'Khóa học thú cưng', con có muốn nghe không? Rất bổ ích đấy."Bé Tiên Cá chớp đôi mắt xanh long lanh của mình, sửng sốt một chút, hô to với Hạ Cát một câu: "Ba! Con vẫn là em bé đấy nha!" Sau đó nhanh chóng lủi vào trong nước, đuôi cá vẫy một cái bắn nước tung tóe lên mặt Hạ Cát."Được rồi." Hạ Cát lau mặt, bất đắc dĩ thở dài.Trên mặt và trên cổ đều ướt hết cả, Hạ Cát định vào phòng bếp lấy khăn khô lau qua, lại bắt gặp Bé Chuột đang làm bánh gato, cậu chẳng chút hy vọng gì hỏi: "Bé Chuột à, ba mua 'Khóa học thú cưng', con có muốn nghe không? Không muốn đi cũng không sao cả."Bé Chuột để hỗn hợp bột vào trong lò nướng, vừa rửa tay vừa nói: "Được ạ, nhưng một tiếng sau con phải quay lại để làm nốt bánh gato."Hạ Cát không nghĩ bé con có thể đáp ứng nhanh chóng như vậy, lập tức ôm chặt cậu, cảm thán nói: "Bé Chuột à, con đúng là áo bông tri kỷ của ba.""Áo bông là gì hả ba?" Bé Chuột khờ dại hỏi lại.41-2
Hạ Cát và Bé Chuột đi lên phòng ngủ trên tầng hai, Bé Chuột ngoan ngoãn ngồi trước bàn máy tính, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị một cuốn sổ tay nho nhỏ, có thể nói là hết sức nghiêm túc.
Hạ Cát bật máy tính lên, quả nhiên nhìn thấy biểu tượng 'Khóa học Thú cưng' ở màn hình desktop, cậu đúp chuột để mở. Sau một thời gian tải ngắn ngủi, màn hình máy tính đột nhiên rung lắc dữ dội, hình ảnh chạy vừa nhanh vừa hỗn loạn, còn phát ra những âm thanh rất khó hiểu.
"Trời ơi! Đây là cái loại phần mềm virus gì đây!" Hạ Cát giật mình kêu lên, tranh thủ thời gian tắt phần mềm, tức giận chất vấn hệ thống: "Các cậu đang lừa gạt người tiêu dùng chúng tôi!"
[Ký chủ hiểu lầm rồi, 'Khóa học Thú cưng' được thiết kế nhằm vào đối tượng là thú cưng, không thích hợp cho nhân loại học hỏi.]
Hạ Cát bán tín bán nghi nhìn Bé Chuột, phát hiện thằng bé đang ngơ ngác nhìn mình, còn nhỏ giọng hỏi: "Ba, sao ba lại tắt đi ạ?"
Hạ Cát không còn cách nào khác ngoài việc mở lại phần mềm, màn hình xanh xanh đỏ đỏ làm Hạ Cát nhìn một chốc thôi đã choáng váng hết đầu óc. Cậu quay đầu nhìn Bé Chuột, thằng bé vẫn rất tập trung học.
Hạ Cát chờ trong chốc lát, thử thăm dò hỏi Bé Chuột: "Bé Chuột à, trong này.... giảng cái gì vậy con?"
Bé Chuột nhìn cậu nói: "Đang giảng về kiến thức cơ bản ạ. Ví dụ như thầy cô đang nói sau khi biến thành người nhất định phải mặc quần áo, không thể không mặc, cái này Bé Chuột đã biết rồi mà."
"Ồ vậy hả." Hạ Cát không ngờ cái phần mềm virus này thực sự là chương trình học, cậu gật đầu nói: "Vậy con nghe giảng đi, ba không quấy rầy con nữa."
Bé Chuột ngoan ngoãn gật đầu dạ vâng.
Hạ Cát đi ra khỏi phòng, xuống lầu xem xét, Long Úy vẫn chưa về, tâm tình cậu lập tức rơi thẳng xuống đáy vực.
Cậu lấy máy tính bảng tiếp tục thiết kế tờ áp phích liên quan đến việc gửi nuôi thú cưng, nhìn mấy lần đều không cách nào tập trung lại được. Cậu đành phải lôi điện thoại ra đi tìm Tạ Ngôn nói chuyện phiếm.
Hạ Cát: "Tớ gặp phải phiền phức lớn rồi!"
Tạ Ngôn: "Cửa hàng thú cưng của cậu sắp sập tiệm rồi?"
Hạ Cát: "Không phải, Long Úy sắp bị người khác cướp đi!"
Tạ Ngôn: ".....Cậu còn chưa giải quyết xong anh ta nữa à?"
Hạ Cát: "Tớ nghi anh ấy là trai thẳng lắm, không giải quyết được. (t_t)"
Tạ Ngôn: "Thẳng mà còn làm ra hành động tán tỉnh cậu á? Đuổi đi nhanh lên, đồ Sở Khanh!"
Hạ Cát cảm thấy nói ra mất mặt mình lắm, nhưng vẫn không nhịn được giải thích thay cho Long Úy: "Lúc đó anh ấy không phải đang tán tỉnh tớ đâu, là do tớ cả nghĩ quá thôi."
Tạ Ngôn: "....Vậy sao cậu xác định được là tên đó là trai thẳng?"
Hạ Cát: "Không biết, anh ấy cả ngày chỉ có một biểu tỉnh duy nhất, làm sao tớ biết được."
Tạ Ngôn: "Cậu cũng bảo cậu không biết còn gì, có thẻ là anh ta thầm thích cậu thì sao? Chỉ là không nói ra mà thôi."
Hạ Cát cũng không xác định được, lải nhải dong dài nói: "Tớ không biết thật mà, mặc dù anh ấy đối xử với tớ rất tốt, đi đến đâu anh ấy cũng bảo vệ tớ, lúc tớ bị thương, anh ấy cũng rất lo lắng. Tỷ như nói mấy ngày trước tớ bị trượt chân ngã làm tổn thương xương cụt, chỗ đó tớ không thoa được thuốc, đều là anh ấy thoa giúp tớ, lại còn...."
Tạ Ngôn nghe đến đây là đã biết đồ tồi này không phải tìm mình để tố khổ mà là đến để đút cơm tró!!!! Cậu ta tức giận gõ lạch cạch: "Hạ Tiểu Cát, cậu bị điên rồi, con thuyền hữu nghị mong manh của chúng ta chìm rồi. Khoe khoang tình cảm mau chết đi, cậu tự đi mà giải quyết!" Sau đó cậu ta kéo tên ngược cẩu thành nghiện Hạ Tiểu Cát kia vào danh sách đen.
Hạ Cát giãi bày tâm sự mới được một nửa, đột nhiên phát hiện bản thân bị kéo đen, còn cảm thấy chẳng hiểu tại sao.
Không còn ai để phàn nàn, Hạ Cát lại bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu muốn gọi điện thoại cho Long Úy, nhưng lại sợ bản thân thể hiện quá rõ ràng. Dù sao thì hiện tại cậu cũng đâu phải là bạn trai của Long Úy, không có tư cách quản việc tư của anh ấy.
Đang lúc cậu than thở, một vị khách từ ngoài cửa đi vào. Bình thường vào giờ này không có khách đến, Hạ Cát lên chải chuốt lại tinh thần, nghênh đón khách tới cửa.
Đi đến gần cửa mới phát hiện trong tay đối phương đang dắt một bé Husky siêu lớn.
Người này ăn mặc cực kỳ thời thượng, đội một chiếc mũ bóng chày đậm phong cách punk, thấy Hạ Cát ra đón bèn hỏi: "Anh là chủ cửa hàng phải không? Nghe nói Cửa hàng của anh có dịch vụ gửi nuôi thú cưng, tôi được Tạ Ngôn giới thiệu tới."
Thì ra là khách do Tạ Ngôn đề cử! Hạ Cát nhiệt tình nói: "Hoan nghênh hoan nghênh! Tôi là chủ cửa hàng, nơi này của chúng tôi có dịch vụ gửi nuôi, trước hết cậu có thể tham quan cơ sở vật chất của chúng tôi."
Cậu trai đội mũ dắt chó đi vào, quan sát bốn phía trong cửa hàng, gật đầu nói: "Cửa hàng của bên anh trông rất mới, ồ, thiết kế không tệ."
Hạ Cát cười trả lời: "Cửa hàng bên tôi vừa tân trang lại không lâu."
Hạ Cát dẫn anh ta tới khu đặt lồ ng nuôi cho thú cưng, giới thiệu: "Mỗi thú cưng trong cửa hàng chúng tôi đều sẽ có một chiếc lồ ng độc lập với kích cỡ khác nhau phù hợp với thú cưng, chắc chắn sẽ không khiến bé con nhà cậu cảm thấy khó chịu. Đồ ăn nước uống cũng có người chăm sóc." Cậu lại chỉ vào khu vui chơi rồi nói: "Bên này có rất nhiều đồ chơi cho thú cưng nhà cậu, đảm bảo không làm nó cảm thấy nhàm chán."
Cậu trai đội mũ hiển nhiên tỏ ra cực kỳ hài lòng với hoàn cảnh trong tiệm, hỏi thẳng: "Vậy giá cả thì sao? Các anh tính theo ngày à?"
Câu hỏi này khiến Hạ Cát sững sờ một hồi, căn bản cậu không nghĩ tới việc khách hàng tới nhanh như vậy, còn chưa định mức giá cả nữa, chưa kịp tìm hiểu mặt bằng chung. Cậu do dự một chút, thăm dò hỏi: "Tính theo ngày, 150/ ngày?"
Đối phương chỉ suy tư trong phút chốc đã gật đầu đồng ý: "Giá cả coi như hợp lý, dù sao thì cửa tiệm của cậu nhìn không tệ chút nào."
Hạ Cát cười ha ha, vụng trộm lau mồ hôi.
Cậu trai muốn gửi nuôi bé Husky trong vòng 1 tuần, thứ 7 tuần sau sẽ tới đón, cậu ta thanh toán luôn tiền phí gửi nuôi cho năm ngày. Hạ Cát kiếm được tiền, tâm tình hơi tốt lên chút xíu.
Cậu trai rời đi còn ngại ngùng nói với Hạ Cát: "Làm phiền các cậu, thằng cu con này nhà tôi nghịch lắm. Không bảo được các cậu cứ đánh, đừng nương tay."
Khóe miệng Hạ Cát giật một cái, không biết phải trả lời thế nào. Cậu vừa quan sát xong, bé Husky này tuy khổ người lớn nhưng nhìn có vẻ rất ngoan. Từ khi vào cửa hàng vẫn luôn lặng lẽ đi sau chủ, không chạy nhảy lung tung.
Hạ Cát vỗ ngực tự hào bản thân có kinh nghiệm trong việc dạy dỗ bọn nhỏ nên không quá lo lắng, chỉ cười trả lời: "Chắc chắn chúng tôi sẽ chăm sóc tốt."
Cậu trai đội mũ an tâm rời đi.
Hạ Cát dẫn Husky vào một chiếc lồ ng rộng rãi, sau khi thấy nó ngoan ngoãn đi vào, cậu bèn đổ nước và mở một túi nước to cho nó.
Husky nằm im trong lồ ng, trông thấy Hạ Cát bưng bát thức ăn đến, nó chỉ chậm rãi ăn. Nhìn tướng ăn của nó kìa, trông còn lịch sự hơn cả bé Tiên Cá nhà mình.
Hạ Cát chưa từng nuôi Husky, lần đầu tiên nhìn thấy giống chó lớn như vậy, không khỏi có chút tò mò, bèn lân la quan sát kỹ hơn.
Cậu đã từng đọc rất nhiều bài phàn nàn trên mạng, nói rằng giống chó nó có chỉ số IQ thấp, cực kỳ ngớ ngẩn, ưu điểm duy nhất chỉ có dáng dấp trông cực kỳ ngầu mà thôi. Hạ Cát nhìn kỹ nó hơn, đúng là nhìn rất soái, đôi mắt to sáng ngời có thần, lúc trầm tĩnh nhìn không khác gì một anh sói đẹp trai, cực kỳ hoang dã.
Husky đã ăn xong bát thức ăn, liếm liếm mép, bỗng nhiên nó thấp giọng ư ử, đầu gác lên chân trước, nhìn Hạ Cát bằng đôi mắt vừa yếu đuối vừa bất lực.
Hạ Cát tự hỏi, đây là làm sao đây?
Husky lại khụt khịt vài tiếng, phát ra âm thanh vừa mềm mại vừa nũng nịu không hợp với thân hình to lơn của nó chút nào, sau đó nó còn ngẩng đầu lên nhìn khu vực vui chơi. Hạ Cát giờ mới hiểu nó muốn làm gì.
Hạ Cát nghĩ, một chú chó lớn như vậy, suốt ngày nhốt trong lồ ng xác thực rất khó chịu, dù sao bây giờ cũng đang trong tiệm, không sợ nó chạy mất, thả ra cho hoạt động một chút cũng tốt. Vậy là cậu mềm lòng, mở cửa lồ ng ra cho nó.
Cửa lồ ng vừa mở, Husky như biến thành một con chó khác, ngựa hoang mất cương phóng ra ngoài, đồng thời còn hú một tiếng rất dài, Hạ Cát ngơ ngẩn cả người.
Mất vài phút để cậu lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian đóng cửa cửa tiệm, chỉ sợ nó cứ thế chạy ra ngoài.
Husky ngược lại không có ý định chạy ra ngoài, mục tiêu duy nhất chỉ có khu vui chơi, nó bắt đầu cắn xé đồ chơi. Cắn thì cứ cắn đi, lại còn vừa cắn vừa sủa còn hú hét, tiếng kêu quả thực đinh tai nhức óc.
Hạ Cát cảm thấy hai tai như điếc đến nơi rồi, cũng không biết con chó này bị cái gì k1ch thích, giống như mở công tắc phát điên vậy.
A Phượng và Ninja Mèo vốn đang nằm trên ghế salon ngủ gật, bị Husky hú hét giật mình mà tỉnh. Ninja Mèo tức đến xù lông, cong lưng nhe răng dọa nạt Husky.
Hạ Cát nghe Long Úy có nói qua rằng Ninja Mèo có giá trị vũ lực cực kỳ cao, có tính nguy hiểm nhất định, cậu sợ nhãi mèo nhỏ nhà mình một lần KO luôn Husky nhà người ta, bèn chạy vội lại trấn an: "Mây nhỏ à, đây là thú cưng của khách hàng, con không được làm bạn bị thương được." Cậu gọi A Phượng lại đưa Ninja Mèo lên lầu.
Chỉ trong nháy mắt, Husky đã xé nát đống đồ chơi thành mảnh nhỏ, đồng thời còn không ngừng sủa loạn. bé Tiên Cá chịu không nổi, bịt chặt hai tai trồi lên từ hồ cá, nhíu mày phàn nàn: "Ba, loại chó ngớ ngẩn này cứ để con ăn là được rồi!"
Hạ Cát mệt tâm trả lời: "Cũng không được ăn đâu con."
Hạ Cát muốn lại gần trấn an nó một hồi, kết quả không tới hai bước nó lại phát điên, bày ra dáng vẻ muốn cắn người, trái ngược hoàn toàn với lúc chủ nhân còn có ở đây. Làm cho Hạ Cát cũng không dám tới gần nó.
Hạ Cát bắt đầu cảm thấy hối hận khi tiếp đơn này, bảy tám trăm tệ, để cậu chăm sóc nó trong vòng năm ngày, cậu sợ bản thân sụp đổ mất.
Một lát sau, có vẻ như Husky đã khá là mệt mỏi, tạm thời ngừng lại, chạy đi uống nước. Hạ Cát cẩn thận từng li từng tí tới gần, định tìm cơ hội nhốt nó về lại trong lồ ng.
Nhưng thính giác của loài chó thực sự rất nhạy, nó vừa nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Cát đã giơ một chân sau lên vô tư đi tiểu.
Hạ Cát: "...."Thực sự rất muốn ngửa mặt lên trời quát to đmm.
Hai chân Hạ Cát sũng nước tiểu, lại còn có mùi khai bốc lên, Hạ Cát cảm thấy tức giận, cũng lười đi thay quần áo khác, chỉ muốn tống cổ con chó điên này vào lại trong lồ ng.
Hạ Cát đi dồn chó, nhưng cái đồ quỷ này người to như gấu, hành động lại cực kỳ linh hoạt, trên nhảy dưới tránh không gì không làm được. Đáng giận nhất là nó chỉ thích nhảy lên bàn ăn, mỗi lần nhảy là sang một cái bàn khác, rồi lại vung một bãi nước tiểu. Chỉ trong chốc lát, mùi nước tiểu chó khai thông cả tiệm.
Trên trán Hạ Cát nổi lên gân xanh, cậu hét lớn một tiếng, bổ nhào qua bàn chó ngốc, không nghĩ tới cái đồ ngớ ngẩn này thế mà lại tránh được. Hạ Cát không phanh lại kịp, suýt chút nữa nhào cả người lên vũng nước tiểu.
Husky còn rất đắc ý quay đầu kêu một tiếng với Hạ Cát. Ánh mắt kia, biểu tình kia khiến trong đầu Hạ Cát hiện lên vô số biểu tượng cảm xúc.
Hạ Cát cảm thấy bản thân thực sự bị mù, thế mà lại cảm thấy con chó ngớ ngẩn này đẹp trai! Trời ơi! Sao giống chó này cũng có người nuôi thế?!
Xương cụt của Hạ Cát lại bắt đầu cảm thấy nhoi nhói, bây giờ cậu chạy không được, nhảy không được, lập tức nản chí, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, mặc kệ cho cái đồ đần này giương oai. Cậu không tin con chó này có thể chạy nhảy mãi, nhất định phải có một lúc nào đấy mệt mỏi, đến lúc đó cậu sẽ thừa cơ nhốt thẳng nó vào lồ ng, không mở cửa cho nó nữa.
Bé Chuột trên lầu hai nhớ đến chiếc bánh nhỏ của mình vẫn còn ở trong lò nướng bèn tạm dừng khóa học, đi xuống lầu. Lúc học cậu mang tai nghe, lại nghe giảng rất tập trung nên không hề hay biết những chuyện xảy ra ngoài tiệm.
Lúc Bé Chuột xuống lầu, thấy Hạ Cát ngồi liệt trên ghế sofa còn ngoan ngoãn giải thích: "Ba, con lấy bánh gato ra đã nhé. Sau đó con lại lên lớp nghe giảng."
Hạ Cát không nghĩ tới Bé Chuột đột ngột xuất hiện, vội vàng muốn gọi cậu chạy lên tầng đi, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đồ ngu ngốc kia đã vọt tới.
Khả năng do Husky ngửi mùi Bé Chuột không giống mùi con người, lập tức như phát cuồng vừa sủa vừa xông đến, phóng lên muốn cắn Bé Chuột một cái.
Gan Bé Chuột vốn nhỏ, lập tức bị dọa bay hết cả ba hồn bảy vía, biến lại về nguyên hình chạy lòng vòng. Husky nhìn chuột còn hưng phấn hơn cả mèo, lông trên đuôi đều xù hết cả lên.
"Ôi cái đồ ngu ngốc này, đừng có bắt nạt Bé Chuột nhà ta!" Hạ Cát nổi giận thật sự, chống nạnh đứng lên, vung nắm đấm muốn đánh chó.
Nhưng hành động của Husky thật sự rất nhanh, nó duỗi chân trước đạp lên chiếc đuôi dài của Bé Chuột. Bé Chuột chỉ biết cắm đầu chạy trốn về phía trước, bị dẫm phải duôi căn bản không còn cách nào chạy thoát.
Mắt thấy con Husky láo lếu này miệng rộng muốn cắn Bé Chuột nhà mình, Hạ Cát hoảng sợ, không màng đến việc mình vẫn còn bị thương đã lập tức nhào tới, ôm lấy Bé Chuột vào lòng, đầu của cậu cách miệng chó cực kỳ gần, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi nóng từ vành tai.
Hạ Cát giải cứu Bé Chuột khỏi vuốt chó, ôm vào trong ngực, lăn trên mặt đất vài vòng.
Toàn thân Bé Chuột phát run, không ngừng chui vào trong quần áo của Hạ Cát, Hạ Cát liên tục an ủi nó: "Ba đây rồi, không sợ, không sợ." Hạ Cát vừa nói xong lại ngẩng đầu nhìn, cái đầu chó ngốc nghếch kia đã lại chạy tới rồi.
Hạ Cát đang cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, bất chợt nghe thấy tiếng quát: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Cát ngồi dưới đất chật vật quay đầu, thì ra Long Úy đã về, lúc này quả thực cậu cực kỳ muốn khóc, nghẹn ngào hô một tiếng: "Anh Long...."
Ánh mắt Long Úy lạnh phát sợ, hắn không nói hai lời đã rút thắt lưng của mình, hai bước đứng trước mặt Hạ Cát, che Hạ Cát ở phía sau, quất thắt lưng xuống.
"Ngao ô!" Thắt lưng vừa quất đã nghe thấy tiếng tru, Husky bị đau sợ hãi lùi về sau.
Nhưng Long Úy căn bản không cho nó có cơ hội rút lui, hung ác quất nó một trận. Lúc này Husky đã biết sợ thật rồi, âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.
Dù sao cũng là chó của người khác, Hạ Cát lo Long Úy trong cơn tức giận đánh nó bị thương, vội vàng can: "Anh Long, đây là của khách nhà mình đấy."
Long Úy lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi biết, chỉ là một con súc sinh bị chiều hư mà thôi."
Long Úy thu lại dây lưng, tròng mắt màu đen lóe lên màu vàng kim, cảm giác cáp bách đến từ Thần Thú nháy mắt lan tràn, Hạ Cát thậm chí còn có thể thấy nguyên hình khổng lồ của Long Úy trong một thoáng chốc.
"Liếm nước tiểu của chính mình đi." Long Úy ra lệnh Husky.
Husky toàn thân run lẩy bẩy, còn không dám nghẹn ngào, cụp đuôi nhảy lên bàn bắt đầu liếm sạch sẽ.
Hạ Cát: "...."
Có Long Úy ở đây, Husky không dám nghịch ngợm nữa. Long Úy quay người nâng Hạ Cát dậy, hỏi cậu: "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Cát không kịp giải thích, chỉ cảm thấy Bé Chuột ở trong lòng run rẩy rất bất thường, lập tức hỏi: "Anh Long, Bé Chuột bị dọa run rất sợ, làm sao bây giờ?"
Long Úy nghe vậy đưa tay sờ s0ạng bên trong quần áo của Hạ Cát, tìm thấy Bé Chuột đang trong nguyên hình, hắn thoáng dùng sức một chút, cưỡng ép nó bình tĩnh lại. Bé Chuột cảm giác an toàn rồi lập tức nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hạ Cát lo lắng hỏi: "Bé Chuột không sao chứ?"
"Không sao, ngủ một giấc là ổn rồi." Long Úy nói.
Hạ Cát lúc này mới an tâm, ôm Bé Chuột nói qua về việc vừa xảy ra, tự trách nói: "Là do em, chưa hiểu rõ ràng đã nhận gửi nuôi. Nào ngờ đồ chó này không những bị điên mà còn dọa Bé Chuột nhà ta sợ hỏng rồi."
"Thú cưng gửi nuôi." Long Úy trầm ngâm một lát, hỏi Hạ Cát: "Cậu thu người kia bao tiền?"
Hạ Cát nghĩ chắc chắn Long Úy sẽ trách móc mình, không ngờ hắn lại hỏi giá cả, sững sờ đáp: "Một ngày 150, năm ngày 750."
"Quá ít, thứ bảy thu thêm cậu ta một ngàn." Long Úy nói.
Hạ Cát chậm nhịp, hỏi lại: "Ồ, là bồi thường tổn thất của tiệm ạ?"
Long Úy lắc đầu: "Không, là phí tổn tôi ra tay giáo dục lại con chó này."
Tác giả có lời muốn nói:
Husky: Gâu gâu gâu gâu....
Hạ Cát: Anh Long sẽ dạy mày cẩu cách!