Liễu Trạch lấy rau diếp đi, vô tình bỏ quên Vô Dụng, không thèm ngó ngàng gì đến Vô Dụng chạy đến chỗ màn hình máy tính trước mặt anh chớp chớp sáng vô cùng đáng thương, dù vậy cả ánh mắt anh cũng không cho.

Từ lúc đó đến tối muộn, Vô Dụng chỉ nằm một góc, không quấy rầy đến Liễu Trạch đang bận rộn, chỉ lặng lẽ chớp tắt, đợi đến khi Liễu Trạch nghỉ ngơi một chút, ánh chớp tắt liên tục sáng hơn một chút.

Liễu Trạch cảm thấy hệ thống này rất sống động, giống như thú cưng đang ngồi cạnh màn hình vi tính.

Anh thoát khỏi PS, vừa chuẩn bị tắt máy tính, nhìn thấy Vô Dụng Nhỏ đang lặng lẽ chớp chớp, ngừng một chút, cuối cùng vẫn tháo mảnh giấy da đang dán kín chiếc gương lớn ra.

Liễu Trạch nhìn Vô Dụng nhỏ vui vẻ chạy đến trên mặt gương chớp chớp sáng, nhìn chằm chằm hai giấy, thu hồi ánh mắt.

Anh vẫn đang rất tỉnh táo, trước khi món đồ chơi này vẫn chưa xác định được lợi ích to lớn sẽ mang đến cho anh, anh vẫn chỉ coi Vô Dụng Nhỏ là một trò chơi bình thường mà thôi.

Bắt anh dành hết thời gian để nghĩ đủ mọi cách là không thể, hai trăm mẫu đất thì sao, cũng không phải tặng không cho anh hai trăm mẫu đất ở thế giới hiện thực.

Không thể thay đổi thì cũng vô ích thôi.

Anh cũng không phải mấy đứa nhỏ không thể tự kiềm chế chìm đắm trong trò chơi, anh còn phải đi làm.

Liễu Trạch cắt băng keo dính trên giấy da đi, lại cuộn tờ giấy lại cất kỹ, rồi đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Lúc đi ngang qua phòng của bạn cùng nhà vẫn còn nghe được tiếng y hú hét cái gì đó, Liễu Trạch chưa chơi những game online nổi tiếng, nghe cũng không hiểu lắm.

Liễu Trạch liếc nhìn đồng hồ, gõ cửa một cái.

Trong phòng truyền ra tiếng hét thảm thiết, bạn thuê nhà hối hả hét gọi anh Liễu.

Liễu Trạch đẩy cửa ra, nhắc: "Mười giờ rồi, đi ngủ sớm một chút."

Bạn thuê nhà gật đầu liên tục: "Được được!"

Liễu Trạch nhìn y vẫn gõ bàn phím lách cách, không nói thêm gì nữa, chỉ gõ cửa nhắc giờ giấc thôi, nhận được câu trả lời rồi về chuẩn bị đi ngủ thôi.

Khi Liễu Trạch tắm rửa chợt nhớ bạn cùng nhà nói với anh rằng phòng dự án của anh tuyển người mới.

Nói chính xác là, săn được người mới.

Người đó là bạn học của Liễu Trạch, nói chính xác hơn chút nữa, là đàn em, nhỏ hơn Liễu Trạch ba năm, vì đi học sớm mấy năm, nên thực tế nhỏ hơn anh đến năm tuổi.

Thỉnh thoảng, có những lúc Liễu Trạch được giáo sư gọi điện thoại bảo đến trường giúp vài việc, nhiều lần gặp mặt cậu đàn em và giáo sư hướng dẫn của cậu ta, có khoảng thời gian giáo sư hướng dẫn phải ra nước ngoài tham gia triển lãm, vừa hay Liễu Trạch cũng không quá bận rộn, còn thay giáo sư chỉ dẫn nhóm sinh viên kia một thời gian.

Liễu Trạch có ấn tượng khá sâu sắc với cậu đàn em này, chủ yếu là vì giáo sư hướng dẫn của anh lúc rảnh rỗi lại dẫn anh đi lôi kéo cậu đàn em vừa xuất sắc vừa tốt tính trời ban kia.

Thứ hai là, tên của cậu đàn em này khiến Liễu Trạch cảm thấy rất thân thiết, tên là Diệp Hồng Thư, vừa nghe đã cảm thấy vô cùng có văn hóa, giống như trong dòng dõi thư hương, có cảm giác muốn bắt về.

Cuối cùng, tính tình cậu đàn em này nóng nảy đến mức hoàn toàn không giống như người có thể theo đuổi ngành thiết kế hội họa.

Dù bình thường lúc gặp gỡ đã khá kiềm chế, nhưng lúc nhắc đến tác phẩm của cậu ta, nhận xét vài lời, thằng nhóc kia liền giống như con sư tử bị chiếm lãnh địa, từ đầu đến chân tràn ngập vẻ câm miệng không thì tôi cắn chết mấy người.

Giáo sư cũng không để tâm đến tính cách của cậu ta nhiều, nhưng Liễu Trạch biết suy nghĩ của người khác, nên đã nói với đàn em, sau này đi làm, đừng nóng nảy quá như thế, dễ bị thiệt.

Dù sao ông chủ bên A muốn làm gì thì vẫn làm thôi.

Lúc đó Diệp Hồng Thư phản ứng thế nào?

Liễu Trạch vừa sấy tóc vừa suy nghĩ, mới giật mình nhớ ra.

Lúc đó Diệp Hồng Thư đang học năm thứ hai đại học đã hừ lạnh với anh, quay lưng bỏ đi, còn đóng cửa một cái rầm.

"..."

Ừm.

Liễu Trạch dừng một chút, cảm thấy nếu Diệp Hồng Thư đến thay thế vào vị trí của sếp Nhậm, e rằng cũng không dễ dàng hơn với anh.

Sự thật chứng minh, sau khi tốt nghiệp Diệp Hồng Thư sống khá tốt, đã được vinh danh một tòa nhà do chính cậu thiết kế ngay khi vừa tốt nghiệp.

Thiết kế của tòa cao ốc kia vô cùng nổi bật, vừa mới xây xong được hai tháng, đã trở thành nơi lấy cảnh nổi tiếng, mỗi ngày đều có người đến đây chụp ngoại cảnh.

Liễu Trạch tắt máy sấy, thở dài.

Đây chính là lý do vì sao anh phải kiên trì tăng trưởng bản thân, vì nếu không cố gắng bò về phía trước, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị người đến sau đá khỏi đường đua.

Cho dù cố gắng mà còn bị chụp chết, huống chi là người không nỗ lực.

Liễu Trạch tự nhận mình có lẽ cũng có thể được danh hiệu xuất sắc, nhưng trình độ xuất sắc, cho đến bây giờ đều không có mức cao nhất.

Đạo lý hậu sinh khả úy, tự Liễu Trạch đã được trải nghiệm rất nhiều lần.

Liễu Trạch suy nghĩ nhiều như vậy, cũng chưa từng đặc biệt để tâm đến.

Những chuyện như thế này, dù buồn rầu cũng không thể thay đổi được gì, thôi thì cứ chọn chấp nhận hiện thực thôi.

Nhân viện vào trong Vô Dụng nhỏ trồng vài thứ để bình tĩnh lại.

Liễu Trạch – quyết định chấp nhận hiện thực, hôm sau đến công ty làm việc, liền gặp được Diệp Hồng Thư đến nhậm chức ngày đầu tiên.

Liễu Trạch và Diệp Hồng Thư đều thấy được đối phương, sững sờ đứng ở cửa chính của công ty, dường như không ngờ tới mình sẽ gặp đối phương ở đây.

Ít nhiều gì Liễu Trạch đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế là lấy lại bình tĩnh, khẽ gật đầu với Diệp Hồng Thư, cười một cái: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Diệp Hồng Thư ngừng một chút, nói tiếp, "Đàn anh."

Có lẽ là nhờ trang phục phụ trợ, vì hôm nay Diệp Hồng Thư mặc tây trang nghiêm túc, so với người sập cửa lao ra ngoài trong trí nhớ, hình dáng cậu ta dường như chỉ trong chớp mắt cao lớn thêm nhiều.

Liễu Trạch nghĩ đến đây, nhịn không được khẽ lùi một bước, ngắm nghía Diệp Hồng Thư, phát hiện cũng không phải dường như, mà thật sự Diệp Hồng Thư cao hơn trước.

Liễu Trạch cảm thấy anh cũng cao rồi, đến một mét tám, đứng trong công ty thì tầm mắt đã bao quát được xung quanh.

Kết quả vậy mà Diệp Hồng Thư còn cao hơn anh.

Hai thanh niên thân cao chân dài đứng trước cửa không nói gì, thế là Liễu Trạch lên tiếng trước: "Có vào không?"

Diệp Hồng Thư khẽ gật đầu.

Liễu Trạch và Diệp Hồng Thư sóng vai nhau đi vào thang máy.

Họ đến sớm, thang máy trống không, hai người họ - nói quen thân thì không quen thân lắm nhưng nói lạ thì lại không lạ - cùng vào chung thang máy, bầu không khú ít nhiều có hơi xấu hổ.

Liễu Trạch nhấn nút tầng hai mươi sáu, Diệp Hồng Thư đứng sau lưng anh, thoáng liếc qua, không bấm nút tầng khác.

Diệp Hồng Thư nghiêng đầu nhìn Liễu Trạch: "Đàn anh cũng làm ở đây?"

"Ừ." Liễu Trạch khẽ gật, "Cậu đến nhậm chức?"

Diệp Hồng Thư gật đầu, cười một cái với Liễu Trạch: "Đúng nha."

Liễu Trạch nhìn nụ cười kia, luôn cảm thấy có hơi quen thuộc.

Dáng dấp Diệp Hồng Thư rất khá, không giống kiểu vô cùng hòa nhã của Liễu Trạch, kiểu của Diệp Hồng Thư là tràn ngập sự tấn công.

Nụ cười kia ngược lại làm dịu đi áp lực mà gương mặt đó mang đến, hoàn toàn khác biệt với cái người chỉ nhếch miệng đã đầy châm biếm trong trí nhớ anh.

Không biết là ai đã chỉ dẫn cho cậu ta.

Quản lý vẻ mặt đã tốt hơn trước kia nhiều.

Liễu Trạch vừ nghĩ, vừa tìm đề tài: "Tòa nhà Đông Sang Nghiệp Viên làm rất tốt."

"Là một nhóm làm." Diệp Hồng Thư nói.

Liễu Trạch khẽ giật mình, nhướng mắt nhìn Diệp Hồng Thư phản chiếu trên mặt kính trong thang máy, phát hiện Diệp Hồng Thư cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau trên mặt kính, Liễu Trạch nhìn thấy Diệp Hồng Thư đang cười với anh, vẫn là nụ cười có thể làm người khác dịu tâm tình xuống.

Liễu Trạch có hơi ngạc nhiên khi Diệp Hồng Thư vậy mà nhận thiết kế theo nhóm, dù sao thì lúc còn đi học người này bảo vệ tác phẩm của mình đến cùng, trừ giáo sư hướng dẫn ra thì không nhận ý kiến và nhận xét của ai nữa.

Có điều nghĩ lại, suy cho cùng nơi làm việc và trường học cũng không giống nhau, đối diện với hiện thực chính là cản trở đầu tiên mà mỗi học sinh khi từ trong tháp ngà bước ra đều gặp phải.

Liễu Trạch nhìn Diệp Hồng Thư dường như đã được mài dũa một chút, tâm tình phức tạp không nói rõ được.

"Cậu thay đổi khá nhiều." Liễu Trạch nói.

"Thay đổi tốt hơn hay xấu hơn?" Diệp Hồng Thư hỏi.

Liễu Trạch dừng lại, trong chốc lát không trả lời được.

Liễu Trạch biết, Diệp Hồng Thư khác với anh, anh là từ dưới chót cùng từ từ bò lên trên, từ trường học bước ra đi làm không có cảm giác khó khăn khi hoàn cảnh thay đổi, dù sao cũng chỉ là kiên trì cẩn thận giấu kỹ nội tâm của mình vào nơi sâu nhất mà thôi.

Nhưng Diệp Hồng Thư lại khác.

Rõ ràng cậu ta được cha mẹ chìu chuộng lớn lên, giáo sư cũng thích cậu ta, từ đầu đến cuối vô cùng rất chắc chắn về tài năng của cậu ta, kiểu người như vậy sau khi đi làm muốn người ta kiên nhẫn khiêm tốn, cá nhân anh thấy e rằng đó là một quá trình vô cùng khó khăn

Liễu Trạch thừa nhận, trước đây anh rất hâm mộ dáng vẻ rạng rỡ và không sợ hãi của Diệp Hồng Thư.

Khi nhìn thấy Diệp Hồng Thư bây giờ có thay đổi, phần hâm mộ kia trở thành hơi chút tiếc nuối.

Nếu người này có thể giữ bản thân luôn kiêu ngạo thì tốt rồi, Liễu Trạch nhịn không được nghĩ như vậy.

Diệp Hồng Thư nhìn vẻ ngạc nhiên của Liễu Trạch, nhịn không được cười cười, nói: "Ngược lại đàn anh không thay đổi gì cả."

Liễu Trạch nghe vậy, hừ khẽ một tiếng nghi ngờ.

Diệp Hồng Thư cũng không giải thích mối nghi ngờ của anh, cửa thang máy mở ra, cậu và anh cùng ra ngoài, bước đến phòng dự án.

Liễu Trạch đi đến bàn làm việc của mình, còn Diệp Hồng Thư đứng nhìn anh chăm chú, rồi đi thẳng đến phòng quản lý.

Liễu Trạch nhìn dáng vẻ đến sớm để chờ của quản lý, rồi dẫn Diệp Hồng Thư vào trong.

"..."

Quả nhiên người này được săn đến để làm trưởng phòng.

Có vẻ phải cân nhắc đến chuyện nhảy việc ——nhưng có thế nào đi nữa cũng là sau khi hoàn thành dự án này mới được.

Liễu Trạch vừa nghĩ, vừa mở bản vẽ thứ sáu tuần trước đã chỉnh sửa xong, bật máy tính lên bắt đầu tiếp tục làm mô hình.

Công trình kiến trúc này, làm việc theo nhóm có, mà làm việc độc lập cũng có.

Thật ra, hướng tìm việc phổ biến nhất vẫn là tìm các viện thiết kế tầm cỡ hoặc các công ty tư nhân nổi tiếng, người như Liễu Trạch từ một tập đoàn lớn chạy qua chỗ khác, nói thật đó không phải là một lựa chọn tốt lắm.

Năm Liễu Trạch tốt nghiệp cũng nhận được thư tiến cử của giáo sư hướng dẫn, về cơ bản tìm việc ở các viện thiết kế lớn tại Thượng Hải chắc chắn khá dễ dàng, nhưng Liễu Trạch làm việc ở một viện thiết kế được một năm liền vào tập đoàn Nam Phong, quả thật làm nhiều người sốc đến lé mắt.

Sau khi Liễu Trạch gia nhập Nam Phong cơ bản đều làm chung với đồng nghiệp ở phòng dự án, thiết kế được cái gì chỉ có thể mang tên công trình của tập đoàn Nam Phong, cho dù bây giờ anh vất vả mới giành được vị trí thiết kế chính của dự án đồng thời công việc của anh cũng nhiều nhất, nhưng khi ra mắt sản phẩm cuối cùng, vẫn không thể mang tên anh như trước.

Muốn để người ta biết tên tuổi của mình, chỉ có thể trèo lên cao, lên đến vị trí quản lý phòng dự án hoặc thậm chí cao hơn nữa, lấy được những dự án tốt hơn, làm ra tác phẩm khiến hai mắt người ta lóe sáng, mới có thể làm người ta biết đến khi thời gian dần trôi qua.

Liễu Trạch mong muốn đến, chính là vì Nam Phong có thể lấy được những nguồn dự án, cũng mong muốn tạo ra những tác phẩm khiến người ta lóa mắt để tạo danh tiếng của mình.

Đây là một con đường tắt.

Nói về nguồn dự án, có chỗ nào có thể so sánh với tập đoàn Nam Phong chủ yếu là khai thác bất động sản?

Không có.

Nếu như vẫn bị chèn ép, Liễu Trạch cũng không cứng nhắc nữa.

Phải nhảy việc thì cứ nhảy, con đường nào cũng dẫn đến La Mã, lỡ đâu anh nhảy thẳng lên trời luôn thì sao.

Liễu Trạch vẫn rất lạc quan.

Anh ngồi trước máy tính rất chăm chú vào công việc, mãi cho đến khi ăn xong bữa trưa, mới tìm một chỗ kín đáo lén vào Vô Dụng Nhỏ hái được một rổ táo.

Liễu Trạch nhìn giá bán ra bằng mười điểm tích lũy, giữ lại mười hai trái, còn lại đều bán hết.

Khi anh trở lại văn phòng, cậu cùng nhà ngồi trước mặt anh vội vàng chạy vọt qua, lắc lắc cánh tay anh.

Liễu Trạch quay sang, lấy một quả táo từ trong túi ra kín đáo đưa cho y: "Chuyện gì?"

Bạn cùng nhà nhận táo, xoa xoa: "Rửa rồi à?"

Liễu Trạch khẽ gật đầu.

Cậu bạn cùng nhà cắn một miếng, nói một câu wow ngọt quá, rồi nhìn hai bên một cái, kề sát vào Liễu Trạch nói nhỏ: "Nhân viên gương mẫu! Anh biết người mới tới trâu bò cỡ nào không?"

Liễu Trạch nghe vậy sửng sốt một lúc lâu, nhớ ra hôm nay có ba người đến nhận việc.

Anh hỏi: "Nhân viên thực tập hả?"

"Không phải không phải, cái người săn được đó, không phải nói là bạn học của anh sao?" Bạn cùng nhà nói.

Liễu Trạch khẽ gật.

"Anh không biết bạn học anh trâu bò hả?" Mặt cậu bạn cùng nhà đầy ngạc nhiên.

Liễu Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Thiết kế của cậu ấy rất xuất sắc, giáo sư hướng dẫn của chúng tôi luôn khen ngợi cậu ấy."

"Trời ơi, không phải chuyện thiết kế!" Bạn cùng nhà vỗ bàn một cái, "Hắn ta họ Diệp, quản lý tập đoàn của chúng ta, cũng họ Diệp, hiểu chưa?"

Liễu Trạch A một tiếng, hơi hoảng hốt.

Trách không được vừa tốt nghiệp đã nhận được dự án tốt như vậy.

"Hắn ta nhảy dù, chắc chắn anh không thể tiến xa hơn được." Bạn cùng nhà nôn nóng nói nhỏ, "Anh Liễu, có nhảy hay không vậy?"

Liễu Trạch cũng không lừa y: "Xong dự án này rồi nói tiếp."

"Vậy lỡ như hắn ta muốn nhúng tay vào dự án này của anh thì làm sao bây giờ?" Bạn cùng nhà hỏi, "Bạn học của em trước đây đã cùng nhóm với hắn ta, là công trình Đông Sang Nghiệp Viên đó, không phải vị thái tử là thiết kế chính sao, anh biết hắn ta hống hách cỡ nào không?"

Liễu Trạch sững sờ, nhớ đến thái độ khiêm tốn sáng nay khi Diệp Hồng Thư nói công trình kia là kết quả của nhóm, sao bây giờ nghe ra có chút khác biệt.

"Người này không hề nghe ý kiến của người khác, ngoài mặt thì cười nhã nhặn gật đầu nói được được được, sau lưng thì lặng lẽ sửa lại, vốn không để người khác nhúng tay vào."

Liễu Trạch: ..."

Phong cách này sao quen quá vậy.

Có điều năm đó cũng chỉ mang dáng vẻ vô cùng nóng nảy vài phút là muốn nhảy lên đánh người, trừ tiếng nói của giáo sư hướng dẫn ra kiên quyết không ai ý kiến của ai khác.

Mà bây giờ thì vẫn giống như trước, có điều biết ra vẻ giả vờ thêm thôi.

Tuy nhiên, không nghe thì vẫn là không nghe thôi, nhưng ít ra thì...!coi như có tiến bộ đi?

Liễu Trạch không chắc chắn lắm.

—— Có tiến bộ đi, không thì lúc thực hiện dự án kia nói không chừng Diệp Hồng Thư đã lật bàn đánh nhau với người ta luôn rồi.

Còn biết giả vờ cười nói được được được, hoàn toàn được tính là tiến bộ.

Bạn cùng nhà vẫn còn lải nhải: "Anh không biết đâu, bạn em bị hắn ta làm cho tức chết."

Liễu Trạch cảm thấy những chuyện như vậy tức giận rất bình thường, mọi người chung một nhóm, chắc chắn không được chủ nghĩa cá nhân.

"Nhưng công trình kia rất thành công mà." Liễu Trạch nhìn rõ vấn đề.

Bạn cùng nhà bĩu môi: "Vậy nên mới khó chịu đó!"

Liễu Trạch nghe vậy, liền hiểu rõ.

Người không nghe ý kiến người khác đạt thành công, làm người đưa ra ý kiến tức muốn chết.

"Anh nói xem, nếu người này nhúng tay vào dự án của anh, anh còn lên tiếng được sao..." Bạn cùng phòng lẩm bẩm lầm bầm, bị tiếng ho khẽ của Liễu Trạch cắt ngang.

Y nghi ngờ nhìn Liễu Trạch, phát hiện Liễu Trạch cũng không nhìn y, mà đang ngẩng đầu nhìn ra sau lưng cậu.

Y quay lại, liền thấy cái người còn cao hơn Liễu Trạch – người đã tăng chiều cao trung bình của toàn bộ phòng dự án lên, đang đứng sau lưng y.

Diệp Hồng Thư nhìn Liễu Trạch một cái rồi liếc nhìn người bên cạnh Liễu Trạch, Liễu Trạch hơi xấu hổ.

Bạn cùng nhà ngó cái này ngó cái kia, vừa thầm nghĩ may mà mình đã đưa đơn xin thôi việc, vừa lấy cớ trốn nhanh như chạch.

Liễu Trạch nghĩ nghĩ, lấy một quả táo ra: "Ăn không? Đã rửa rồi."

Diệp Hồng Thư nhận táo, hỏi: "Đàn anh rất tò mò chuyện của em hả?"

Liễu Trạch: "Không có."

"Nhưng em vô cùng cảm ơn đàn anh." Diệp Hồng Thư nói.

Liễu Trạch không biết phải tỏ vẻ như thế nào mới tốt.

"Đàn anh đã dạy em, sau này làm việc, tính tình đừng nóng nảy như vậy." Diệp Hồng Thư nói xong dừng lại một chút, sau đó lộ ra nét cười khá hòa nhã gần giống với nụ cười của Liễu Trạch, "Đàn anh thấy em học được thế nào?"

Liễu Trạch: "..."

Tôi cảm thấy cậu hiểu lầm rồi.

~oOo~