“Gà đã chín rồi.” Khi đến thời gian mà chảo dầu đã ấn định, nó phát ra tiếng bíp, Lục Phù Diệp đổ cả con gà đã để một lúc cho ráo dầu rồi mới cho vào một chiếc rổ nhỏ có chất liệu giả mây dưới đáy còn lót thêm vài tờ giấy thấm dầu, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi vị khách đang ngồi sửng sốt: “Có hai vị.

Anh muốn muối tiêu hay vị cay*? Nó dùng để rắc lên gà?”

*Mình nghĩ vị cay ở đây là ớt bột, do tác để vậy nên thôi mình sẽ giữ nguyên ạ.

“Muối…không, cay!” vị khách lập tức tỉnh táo lại, do dự trong vài giây, sau đó lập tức chọn mùi vị: “Rắc lên trên.”

“Được.”

Lục Phù Diệp đáp lại, mở nắp chai gia vị rắc nhẹ lên toàn bộ con gà, mùi thơm đậm đà của gia vị tổng hợp từ miệng chai phủ xuống lớp da vàng ống của gà rán.

Ừm, mùi cay có vẻ khá thơm.

Sau đó, lớp da gà từ vàng óng dần dần đỏ lên, Lục Phù Diệp cũng định làm cho mình một phần, nên không thấy vị khách vốn đang nhìn chằm chằm vào con gà, trên trán lại lần nữa toát mồ hôi lạnh.

Lý Phúc kinh hãi nhìn tiên nữ rắc một loại bột không rõ nguồn gốc lên con gà, da và thịt vàng óng của con gà lập tức phủ lên một lớp bột mịn màu đỏ.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy đồ ăn nào có màu sắc như vậy, đã “cay” thì không thể nào là quả sơn thù du được?

Còn nếu là bột ngô xay thì làm sao có màu sắc đáng sợ như vậy?

Anh ta chỉ dám lén nhìn tiên nữ một cái lại cụp mắt xuống không dám nói gì, thân là người trần mắt thịt, anh ta tự nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt của tiên nhân, chỉ liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa.

Chỉ nhớ đến bông sen vàng giữa lông mày của cô tỏa ra ánh sáng thần tiên, độ sáng không thể nhìn thẳng vào được.

Tuy vậy Lý Phúc cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy bột màu đỏ hẳn là không có độc… anh ta nghĩ tiên nhân nấu ăn cho phàm nhân, nếu thực sự có độc thì phần lớn chỉ là khảo nghiệm, thần thánh cao cao tại thượng như vậy làm sao có thể làm hại một người phàm nhỏ bé như họ được.

Đương nhiên, tất cả những suy đoán này đều là vì Lý Phúc có lòng tin vững chắc, người trước mặt quả thực là tiên nữ.

Lý Phúc cũng được xem là một thương nhân nhỏ, anh ta đi lại giữa Trường An và các thành lân cận, đã nhìn thấy nhiều người tự xưng là “tiên nữ” và “phù thuỷ” ở thế giới gần xa.

Những người đó đều mang theo phong cách và khí chất riêng.

Cùng người bình thường không giống nhau, nhưng nếu để so với tiên nữ chân chính trước mắt, khí chất của các cô ấy lại kém xa.

Hãy nhìn con khổng tước vàng đang đung đưa trên búi tóc đen của tiên nữ đi, ngay cả trong tiệm vàng trang sức tốt nhất ở thành Trường An, Lý Phúc cũng chưa bao giờ nhìn thấy đồ trang sức tương tự, từng chi tiết đều sống động như thật, tự động di chuyển theo gió không phải là thứ mà các thợ kim hoàn ngày nay có thể làm ra được…!!!!!

Còn nữa, hãy nhìn lại bộ quần áo của tiên nữ đi, các góc váy đung đưa khi bước đi, chất vải thực sự trông như một mặt nước được mặt trời chiếu sáng, tạo ra những gợn sóng lấp lánh, tay áo rộng như lụa và gấm, thậm chí đến từng chân tơ sợi chỉ còn mềm mịn hơn.

Ai có thể dệt ra loại vải như thế này chứ?

Truyện được Edit bởi Táo Xanh, vui lòng không reup trên các nền tảng khác.