“Vậy thì là loại gì?”

Hạ Triều Ca phục hồi tinh thần lại phát hiện mình lại hoảng lên, giận không có chỗ bộc phát.

Một tiếng hừ này, dọa Xuân Liễu chết khiếp, nàng sững sờ lắc đầu.

“Công chúa bớt giận, không, không có loại nào...”

Hạ Triều Ca bốc hỏa, Thương Lăng chết tiệt, Thương Lăng xấu xí, lại uy hiếp hù dọa nàng!

Thuận khí một hồi lâu, Hạ Triều Ca mới bình tĩnh trở lại.

Bỏ đi, xem như hắn không nhớ được nên Hạ Triều Ca quyết định không tính toán với Thương Lăng.

Hạ Triều Ca khoan thai ngồi lên xe lăn đi dạo một vòng trong sân, lúc đang chuẩn bị về phòng, cung nữ đến thông báo có người cầu kiến.

Chính là bạch liên hoa kia, nhị công chúa Hạ Uyển Tình.

Được rồi, hai con hàng này đều tới xem nàng, mà bạch liên hoa này còn không biết muốn đem thêm chuyện xấu gì tới đây.

Hạ Triều Ca để Xuân Liễu đẩy nàng vào trong viện, ở trong sân chờ Hạ Uyển Tình.

Hạ Uyển Tình hai mắt ửng hồng đi tới trước mặt Hạ Triều Ca, lại quỳ “bịch” xuống.

“Hoàng tỷ, muội thật sự xin lỗi tỷ, là muội hại tỷ quỳ một ngày ở Ngự Thư phòng, làm hại hai chân tỷ bị thương không thể xuống giường, đều là muội sai rồi.”

Hạ Uyển Tình gào rống một hồi, cả người Hạ Triều Ca đều không chịu nổi.

Quá ồn, còn rất giả dối.

“Hoàng muội, muội không cần tự trách, ta không có nhất thời hồ đồ mà bổng đánh uyên ương, ta thấy rất may mắn.” Hạ Triều Ca cười thân thiết.

“Nhưng hoàng tỷ chịu nhiều đau khổ như vậy, trong lòng muội rất khổ sở.” Hạ Uyển Tình khóc đỏ hai mắt.

“Không cần khổ sở, nhờ có muội nhắc nhở, nếu không Hề tướng quân sau này dù cưới ta, hắn cũng không thích ta, ta cũng sẽ không vui vẻ, miễn cưỡng không hạnh phúc.”

Hạ Triều Ca làm như thánh mẫu Maria từ bi, vì diễn cùng bạch liên hoa, tự sướng vô cùng thành công.

“Hoàng tỷ, tỷ thật tốt “

Hạ Uyển Tình cảm động muốn nhào tới ôm lấy Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca vội đẩy xe lănlui lại một đoạn.

Hạ Uyển Tình phí công vô ích, cả người té nhào trên đất, sắc mặt hết sức khó coi.

“Hoàng muội, muội không sao chứ?”

Vẻ mặt Hạ Triều Ca làm bộ khẩn trương, trong lòng lại âm thầm cười trộm, muốn đụng vào ta à, không có cửa nhé!

“Không, muội không sao “

Vẻ mặt Hạ Uyển Tình lúng túng, nàng ta phủi phủi quần áo đứng dậy.

Hạ Uyển Tình đứng bên cạnh phủi áo, bỗng nhiên tầm mắt rơi vào bình thuốc trong tay Hạ Triều Ca, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Hoàng tỷ, cái này… cái bình thuốc này là… là Hề tướng quân cho tỷ sao? Huynh ấy đã tới đây?” Sắc mặt Hạ Uyển Tình có chút tái nhợt.

Vẻ mặt Hạ Triều Ca tỉnh bơ: “Đúng vậy, hắn cũng vừa mới tới để cảm tạ ta đấy.”

Hạ Uyển Tình thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười dịu dàng, trong nụ cười còn mang theo chút ngọt ngào.

Nàng nói: “Hoàng tỷ, muội mang cho tỷ rất nhiều thuốc bổ, tỷ phải chăm sóc thân thể cho tốt.”

“Đa tạ hoàng muội “

“Muội sẽ thường xuyên đến thăm tỷ, tán gẫu với tỷ giải sầu, rất nhanh thôi tỷ sẽ khỏe lại.” Hạ Uyển Tình cười mười phần đẹp đẽ.

Nhưng tim gan Hạ Triều Ca đều run lên, bạch liên hoa này mỗi ngày tới diễn sâu ghê tởm, mình chịu nổi không trời?

“Thái y nói, ta phải tĩnh dưỡng, không thể thường xuyên gặp khách.”

Hạ Uyển Tình sững sờ, trong thần sắc hiện lên vẻ lúng túng, nhưng ngay lúc đó liền khôi phục nụ cười rực rỡ.

“Không có việc gì, chờ tỷ khỏe muội lại đến thăm tỷ.”

Hạ Triều Ca gật đầu, sau đó ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi.

“Muội thấy hình như hoàng tỷ mệt rồi, vậy muội không quấy rầy tỷ nữa, tỷ trở về nghỉ ngơi đi, muội cũng hồi cung.”

“Ừm, Xuân Liễu, tiễn khách.”

Editor: cầu like cầu share cầu cmt:)))) truyện ế quá đi mất:v