Ly quân thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc, ở ngày tiến công thứ mười, hoàn toàn thu hồi lãnh địa đã mất của Huyền Vũ.

Hề Minh Húc tọa trấn phía sau, đi theo Trình Phi Dương một đường tiến lên, trên mảnh đất từng mất của Huyền Vũ một lần nữa thành lập doanh địa Huyền Vũ.

Trở lại Huyền Vũ, một lần nữa nội ứng ngoại hợp, các tướng sĩ bị chủ soái lén bán đứng đánh may mắn sống sót, một lần nữa thu hồi địa bàn của mình, không khỏi cảm khái vạn phần.

Sau khi Hạ Triều Ca đến nơi đóng quân của Huyền Vũ, chuyện đầu tiên chính là đến nơi thi thể tướng sĩ Huyền Vũ quân bị tùy ý hỏa thiêu.

Nơi đó, một mảnh đất đai cháy đen, mặt đất còn sót lại tro cốt tàn dư.

Hạ Triều Ca ôm tâm tình nặng nề, tận lực thu tập tro cốt còn chưa bị gió thổi đi.

Thu thập nửa ngày, cũng chỉ được nửa bình, đại đa số sớm đã tan theo gió.

Chẳng biết lúc nào, Hề Minh Húc đã đứng ở phía sau Hạ Triều Ca, hắn vươn tay về hướng Hạ Triều Ca.

Hạ Triều Ca đặt tay mình lên, để cho hắn đỡ dậy.

“Thật ra nàng không cần thu thập tro cốt của họ.”

Hề Minh Húc không còn nụ cười nhạt như xưa, thần sắc có chút ngưng trọng.

“Ta chỉ không muốn bọn họ đến chết cũng không có một chỗ yên ổn ở lại. Rất nhiều người, ở lần diễn tập kia ta đã từng gặp qua.” Giọng Hạ Triều Ca có chút trầm thấp.

“Nơi này là lãnh thổ Ly quốc, là nhà của bọn họ, cùng thiên địa hòa làm một thể, chính là về nhà.”

Hề Minh Húc bình tro cốt của Hạ Triều Ca ra.

Hạ Triều Ca cúi đầu, tâm tình rất trầm trọng.

“Để bọn họ theo gió đi đi, nếu bọn họ không muốn ở lại Bắc Cương, gió sẽ dẫn bọn họ về quê nhà của mình.”

Hề Minh Húc vừa nói vừa nắm chặt tay Hạ Triều Ca.

Hạ Triều Ca cúi đầu, trầm tư thật lâu, rốt cuộc vẫn đem bình tro cốt rải vào không trung, mặc cho gió lốc ở Bắc Cương thổi bọn họ đi.

Nhìn tro cốt dần dần bay ra, lòng Hạ Triều Ca cũng bay lên theo.

Gió có thể dẫn bọn họ về quê nhà của mình, như vậy cũng có thể mang nàng trở về nhà được không?

Chỉ là quê nhà của nàng ở đâu? Hiện đại? Tiên giới? Hay là hoàng cung?

“Triều Ca, nếu có một ngày, ta cũng chết, nàng hãy giống như bây giờ, để ta rời đi.” Hề Minh Húc bỗng nhiên nói.

Hạ Triều Ca sững sờ, nàng nói: “Sẽ không đâu, ngươi sẽ không chết, ngươi còn rất nhiều việc chưa làm.”

“Không có người nào không chết, chỉ là trước sau thôi, thế sự vô thường. Lúc trước ta cũng đã cho rằng mẫu thân sẽ luôn bên cạnh ta, kể chuyện xưa cho ta, nấu ăn cho ta, nhưng nháy mắt, người không còn, dù bất lực cũng không thể ngăn cản.” Hề Minh Húc cười khổ.

Trong lòng Hạ Triều Ca chấn động, nàng nhớ tới trên mệnh cách viết, mẫu thân Hề Minh Húc chết, là do tiểu thiếp mà phụ hoàng Hạ Hạo Miểu ban tặng ra tay.

Chuyện này, phụ hoàng của nàng không phải không biết, có lẽ người đã ngầm đồng ý.

Tử thù này đã kết, bọn họ vốn không đội trời chung.

“Minh Húc, mẫu thân ngươi hiện tại nhất định đã ở nơi nào đó đầu thai làm một người tốt, ngươi nên chúc phúc bà ấy.”

Hề Minh Húc quay đầu, một đôi tròng mắt sâu thẳm nhìn Hạ Triều Ca, hắn nói: “Nàng cũng tin Luân Hồi Chi Thuyết sao?”

Hạ Triều Ca trong lòng mặc niệm: Chuyện này còn có thể không tin hả? Thương Lăng Thượng Thần ngươi lôi kéo tiểu tiên ta đầu thai, ngươi còn hỏi tiểu tiên ta tin hay không tin à?

“Tin” Hạ Triều Ca đem cảm xúc nén thành một chữ.

Hề Minh Húc mỉm cười, lặng lẽ không nói.

Lúc này Hạ Triều Ca không biết, lần này nàng tốt bụng an ủi, sau này lại mang đến nhiều ít phiền phức cho mình.