Một ngày mới đến, ánh mặt trời trải đầy một vùng, một trận đánh sắp bắt đầu.

Bất luận là Ly quân hay Càng quân, không bên nào không khẩn trương mong đợi lần trao đổi con tin này.

Hạ Triều Ca đổi về nam trang, Địch Phỉ Nhiên tự mình đến ngoài lều đón nàng.

“Nàng nhớ kỹ, chưa đến thời khắc mấu chốt, cò súng này vạn lần không thể bóp.” Địch Phỉ Nhiên lại dặn dò một lần.

Hạ Triều Ca gật đầu, nếu như nàng bóp cò sớm, thì sẽ biết bóp cò thì súng vẫn bất động, tâm tư của Địch Phỉ Nhiên liền sớm lộ ra ánh sáng.

“Nàng nhất định phải bình an trở về, ta sẽ chờ nàng.”

Hạ Triều Ca gật đầu, Địch Phỉ Nhiên đúng là sẽ đợi nàng, chẳng qua là đợi nàng cùng Hề Minh Húc đồng quy vu tận.

Người này, nhìn mặt hào hoa phong nhã, trong lòng lại cất giấu một con rắn độc, phải luôn đề phòng độc xà bỗng nhiên cắn tới.

Hạ Triều Ca cưỡi ngựa, Địch Phỉ Nhiên đi theo phía sau trong Càng quân, đi về phía địa điểm trao đổi con tin.

Sau khi đi một hồi, liền đến một khu đất bằng phẳng rộng lớn, bốn phía không có chỗ ẩn núp, không thể nào phục kích, mọi động tác đối phương thực hiện đều lộ ra ánh sáng.

Xa xa Hạ Triều Ca thấy Hề Minh Húc cùng Ly quân chờ ở đó.

Hề Minh Húc cưỡi một con ngựa cao lớn, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, sắc mặt ung dung.

Nhưng Hạ Triều Ca lại thấy trong mắt hắn có sự mừng rỡ cùng chờ mong.

Càng làm Hạ Triều Ca kinh ngạc là Đoạn Thiên Diễn cũng đợi nàng trong đội ngũ, đôi mắt hồng lên, khẩn trương không thôi, như một con thỏ bị khi dễ.

Hạ Triều Ca mỉm cười, ý bảo hắn đừng buồn.

Nhưng tiểu tử thúi này lại không cảm kích, hung hăng liếc nàng.

Hai bên quân đội đứng yên, cách nhau một trăm trượng.

Hề Minh Húc cùng Địch Phỉ Nhiên xa xa nhìn nhau, cả hai đều thấy được đối thủ mạnh mẽ của chính mình.

“Thật không ngờ tới Hề tướng quân còn biết đi đổi quân sư, ta cho rằng quân sư này ngươi đã từ bỏ rồi!” Địch Phỉ Nhiên cười nói.

“Có muốn hay không là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi?” Hề Minh Húc tiết kiệm lời nói, hoàn toàn không nể mặt mũi.

Lòng Hạ Triều Ca không khỏi rung động, đây mới là Hề Minh Húc mà nàng thích, về khí thế đã áp đảo tên tiểu nhân vô sỉ Địch Phỉ Nhiên đầy bụng độc kế.

Địch Phỉ Nhiên làm mặt lạnh, hắn cũng lười nhiều lời với Hề Minh Húc, hắn nói: “Vậy thì bắt đầu đổi người đi.”

Hề Minh Húc gật đầu, vung tay lên, ý bảo Ly quân thả người.

Hạ Triều Ca đối diện Vu Vĩ Vinh, hai người thong thả đi tới phía doanh trại của mình, quân đội hai bên án binh bất động, khẩn trương chú ý mọi thứ trước mắt.

Trên đường này bên này có bất biến hóa nào, bên kia đều phải chuẩn bị sẵn sàng toàn lực ứng đối, để tránh mất cả chì lẫn chài.

Hạ Triều Ca cẩn thận từng li từng tí đi tới, rốt cục hai người đi tới chỗ giao nhau, bình an vô sự thoáng qua.

Việc này khiến người hai bên đều không khỏi thở phào một cái, nhưng người còn chưa đi hết, ai cũng không dám xem thường.

Nhưng vào lúc này, tay áo rộng thùng thình của Hạ Triều Ca động.

Địch Phỉ Nhiên thấy Hạ Triều Ca cầm súng, khóe môi hắn cong lên lộ ra một nụ cười đắc ý, dưới tay áo cũng nắm chặt súng của mình, ấn xuống chốt phía sau, lên đạn, ra sức chờ hành động.

Nhưng vào lúc này, Hạ Triều Ca bỗng nhiên xoay người một cái, một súng bắn vào đầu Vu Vĩ Vinh, trực tiếp nát óc.

Một tiếng súng vang này khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, chiến mã hí, binh sĩ di chuyển, hết thảy đều trở nên hỗn loạn.

Mắt Địch Phỉ Nhiên như sắp nứt ra, khiếp sợ nhìn hết thảy trước mắt, trong nháy mắt đưa tay lên, nòng súng nhắm ngay Hề Minh Húc.