''Buông ra!'' hắn lạnh giọng.
''Trong lòng người chỉ nghĩ tới Diệp muội muội, thần thiếp cũng là nữ nhân của người mà'' Dung phi càng ôm chặt hơn. Triệu Nguyên Cấp đang khó chịu chuyện Huệ Vương ở Cam Châu, vì để chứng thực thật giả hắn đã liên tục phái rất nhiều người đi tìm hiểu, kết quả là không thu hoạch được gì. Không biết là đã hiểu lầm Huệ Vương hay là do ông ta giấu quá kỹ. ''Nàng càng ngày càng làm càn'' ánh mắt của Triệu Nguyên Cấp lại trầm xuống. ''Hoàng thượng, trước kia người nói giữ đạo hiếu, không chịu tới hậu cung, bây giờ đã vất vả thoát hiếu rồi trong cung lại có các muội muội mới tới, chẳng lẽ người chỉ nghe người mới cười?'' Dung phi chảy nước mắt. ''Thần thiếp đã theo người từ Đông Cung, nhưng người vẫn luôn lãnh đạm, thần thiếp tự biết ngu muội không dám nhắc tới, nhưng Công chúa vô tội mà, nếu không phải nó nhiều bệnh lại yếu ớt chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không gặp được phụ hoàng của mình'' Dung phi càng nói càng thương tâm. Không nhớ là đã bao lâu không thị tẩm rồi, nàng không đợi được nữa nên không quan tâm. Nàng nhất định phải sớm sinh hạ Hoàng tử, đều là xuất thân cao quý như nhau, đều tới từ Đông Cung, dựa vào cái gì mà bản thân lại có phân vị thấp hơn Hứa thị. Quý phi sinh hạ Hoàng trưởng tử, mình dầu gì cũng phải sinh ra Hoàng thứ tử, đến lúc đó trai gái đều có đủ, cũng được phong Quý phi. ''Hoàng thượng, thần thiếp tự tay xuống bếp làm mấy món đồ nhắm, xin Hoàng thượng cho thần thiếp chút mặt mũi, ở lại dùng một chút đi?'' Nữ nhân sau lưng nói hết sức đáng thương. Lúc trước cưới thê nạp thiếp cũng không phải theo ý nguyện của hắn, nếu không phải Thái hậu một mực thúc giục, hắn thậm chí mãi mãi không muốn gặp các nàng. Nhưng mấy năm trôi qua, hắn đánh bậy đánh bạ cũng có con trai lẫn con gái, nhưng nữ nhân này tuy là gả theo dạng thông gia chính trị, cuối cùng cũng coi như an phận thủ thường không gây phiền phức gì cho hắn. Thân thể sau lưng có chút co rụt, Triệu Nguyên Cấp cuối cùng cũng ôn hòa lại. ''Chỉ dừng lại ở mức dùng bữa thôi, tối nay trẫm còn có chuyện quan trọng'' Từ trước đến nay hắn không so đo gì với nữ nhân, chỉ cần an phận thủ thường, hắn bằng lòng cho các nàng vinh hoa phú quý cả đời. Bày biện bữa tối, không có thức ăn tráng lệ gióng trống khua chiêng như bình thường, chỉ có vài món nhắm đơn giản nhìn bề ngoài chẳng ra làm sao. Không hiểu tại sao, Triệu Nguyên Cấp liền nghĩ tới Diệp Tư Nhàn. Nàng tựa như món đồ nhắm tầm thường này vậy, không quy củ nhưng có một phong cách riêng, khiến mắt người ta cũng sáng cả mắt. ''Hoàng thượng?'' Thấy Hoàng thượng cười dịu dàng, Dung phi đỏ mặt đưa chén rượu đến trước mặt, ngón tay thon dài như ngọc vòng trên chén rượu, đôi mắt nhỏ dài muốn vàn quyến rũ. ''Trẫm còn có việc, không uống rượu được, đồ ăn làm rất ngon'' Triệu Nguyên Cấp không quan tâm. Hắn rất khuyến khích các nữ nhân học nấu ăn, dù sao cũng tốt hơn là tranh sủng với nhau. ''Có thời gian thì dẫn Di An ra ngoài đi dạo nhiều một chút, đừng cứ ủ rũ trong phòng'' ''Đa tạ Hoàng thượng quan tâm'' Dung phi thụ sủng nhược kinh. ''Đây là rượu mơ thần thiếp tự tay ủ, Hoàng thượng người nếm thử xem, một chén thôi'' đôi mắt Dung phi như tơ, đát mắt chợt lóe lên một tia sáng bất thường. Triệu Nguyên Cấp bất đắc dĩ đón lấy, uống một hơi cạn sạch. ''Đa tạ Hoàng thượng, người ăn thêm đi'' Dung phi cười xán lạn, ân cần chu đáo. Triệu Nguyên Cấp không có cảm giác gì, chỉ dùng bữa như bình thường. Lần nữa gắp thức ăn, Dung phi giơ tay nhấc chân hiện rõ sự tao nhã, dùng đũa lanh lảnh gắp cơm, từng hạt từng hạt đưa vào miệng, dùng thùa múc nửa muôi canh, uống mấy lần mới xong. Triệu Nguyên Cấp nhíu mày, lại nhớ tới tiểu cô nương ''không theo quy củ'' kia. Trên người nàng không có một chút khí chất của khuê tú danh môn, đầu óc cũng ngốc, lời dung tục gì cũng dám nói ra. Nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với khuôn mặt như thế, Triệu Nguyên Cấp không có cách nào nổi giận, nhiều năm nghe lời a dua nịnh hót như vậy hóa ra lại thích nghe lời nói thật lòng dù chói tai hơn. Quan trọng nhất là nàng ấy không vòng vo. Ăn cơm thì ăn cơm, đi ngủ là đi ngủ, cưỡi ngựa cũng biết cưỡi, bắn tên cũng biết bắn, trong lòng nghĩ gì thì nói đó. Kiểu người như vậy khiến Triệu Nguyên Cấp vô thức nhớ nhung trong lòng. ''Hoàng thượng, người dùng bữa đi'' Dung phi lại gắp một cây nấm bỏ vào chén của hắn. ''Ừm'' Triệu Nguyên Cấp lấy lại tinh thần ăn chút đồ ăn. Lẽ ra dùng xong bữa tối hắn sẽ đi ngay, nhưng bỗng nhiên miễn cưỡng không muốn động đậy, toàn thân khô nóng. ''Đêm tối lạnh lẽo, Hoàng thượng vừa dùng xong bữa tối không nên ra gió, chi bằng nghỉ lại ở chỗ thần thiếp một lát đi'' Dung phi buông bát đũa xuống chạy đến đỡ. Triệu Nguyên cấp híp mắt, nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn dịu dàng cuẩ nàng dưới ánh nến, ma xui quỷ khiến hắn không cự tuyệt. Nằm trên giường gần cửa sổ, Dung phi vừa giúp hắn đắp chăn vừa vô tình hay cố ý đụng chạm thân thể của hắn. Triệu Nguyên Cấp toàn thân khô nóng, miệng đắng lưỡi khô, liên tục uống mấy chung trà nguội, không chỉ không xua tan được khô nóng, ngược lại còn khếch tán nhanh hơn. Rất nhanh sau đó mắt của Triệu Nguyên Cấp trở nên mơ hồ, trong đôi mắt phiếm hồng ngập tràn một loại khát vọng nguyên thủy nào đó. ''Nhàn Nhàn, sao nàng lại ở đây?'' Mắt thấy một gương mặt quen thuộc, Triệu Nguyên Cấp lập tức trở nên dịu dàng. ''Tới đây!'' hắn đưa tay. Dung phi đã sớm bị cái tên ''Nhàn Nhàn'' mà hắn gọi làm cho cứng đờ, sắp được hân hoan như ý muốn nhảy cẫng lên thì lại bị dội gáo nước lạnh thấu tim. Nhưng Hoàng thượng đưa tay ra với nàng, nàng vẫn vô thức đưa tay qua. Triệu Nguyên Cấp dùng sức ôm nàng vào trong ngực, như thể muốn khắc nàng vào trong xương tủy, Dung phi dùng hết sức mới thở được một hơi. ''Hoàng thượng, cả người đã toát mồ hôi rồi, thần thiếp hầu hạ người thay y phục'' Dung phi nhịn nhục, giở trò cởi y phục của Hoàng đế, Tâm Hương Tán là phương thuốc nàng dùng rất nhiều ngân lượng để lấy từ chỗ Tống gia, dược lực mạnh sau đó không để lại vết tích, nàng chỉ có một cơ hội như vậy thôi. ''Hoàng thượng? Người nhìn xem thần thiếp là ai?'' ''Hoàng thượng?'' ''Hoàng thượng?'' Người trên giường đã sớm mất lý trí, gặp thời cơ chín muồi, Dung phi hít một hơi thật sâu, hôn lên nam nhân mà mình hằng mơ ước kia. ... Hoàng đế mới phạt Quý phi xong, quay đầu đã tới Ngọc Chiếu Cung. Cảm giác giẫm Quý phi ở dưới chân này thật sự sảng khoái. Ngày hôm sau đi thỉnh an, Dung phi quả nhiên là rạng rỡ. Trong lòng Hoàng hậu chua chát, nhưng nàng là Hoàng hậu của Đại Cảnh triều, cũng không thể quản chuyện phi tử được sủng hạnh, nàng không chỉ không được ghen, mà còn nhất định phải biểu hiện ra vẻ đoan trang. ''Dung phi hầu hạ Hoàng thượng vất vả rồi'' Hoàng hậu phất tay cho người lấy ra một đôi vòng tay, Dung phi đứng dậy liên tục nói đa tạ. ''Lại để nương nương phải phí tâm'' ''Không có gì, muội ngồi xuống đi'' Hoàng hậu nhàn nhạt cười. Chưa kịp ngồi xuống, Dung phi đã đem vòng tay phỉ thúy đeo trên cổ tay, cố ý vui vẻ để lộ ra vết bầm tím trên cánh tay. ''Quý phi tỷ tỷ, cặp vòng tay này so với cái trên tay của tỷ như thế nào?'' Đại hoàng tử vừa mới dọn tới Đức An Cung, Quý phi nóng ruột nóng gan cả đêm ngủ không ngon, trước mắt lại gặp Dung phi dương dương đắc ý, trong lòng hoảng loạn. ''Đồ của Hoàng hậu nương nương ban thưởng tất nhiên là không tồi, muội muội thật là có phúc'' Hứa quý phi nghiến răng. Dung phi càng đắc ý, lại tiếp tục khoe khoang, nói gần nói xa không chịu thôi chuyện mình được sủng ái. Hoàng hậu nghe được thấy đau đầu, phất tay cho bọn họ giải tán. Hứa quý phi chờ không nổi rời đi, Dung phi nhìn bóng lưng chật vật của nàng chằm chằm cảm thấy toàn thân sảng khoái, thứ duy nhất khiến nàng không thoải mái chính là... Diệp tài tử!