Đúng 0h ngày 18 tháng 12, suất đầu tiên của «Trang hoa la» đúng giờ khởi chiếu trên toàn quốc.

Bộ phim này còn chưa chiếu, mấy công ty truyền thông Hoa Hạ đã mang kỳ vọng thật lớn với nó, đưa ra ước chừng 6000 suất chiếu đầu tiên. Cho dù là như thế này, vào 0h, tỷ lệ ghế của «Trang hoa la» cũng cao tới 90%!

Vô số khán giả ôm bỏng ngô và đồ uống, kích động ngồi ở trên ghế, chờ đợi phim phát sóng.

«Trang hoa la» mở màn, là trong một trận mưa to giàn giụa.

Sắc điệu tối mờ khiến tâm tình còn đang nhảy nhót của khán giả chậm rãi lắng đọng lại, chỉ thấy trên bình nguyên hoang tàn vắng vẻ, hơn mười con tuấn mã màu đen đang phi như bay. Nhóm người kia đội cơn mưa giọt to như hạt đậu, lấy tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, tiếng vó ngựa lộc cộc giống như đạp trong rạp chiếu phim, ầm ầm vang rền, cùng với tiếng sấm tia chớp, nhuộm đẫm ra một bầu không khí kỳ dị.

Ngay lúc này, hán tử trẻ tuổi cưỡi ở trước nhất bỗng nhiên nhanh chóng lướt qua trước màn ảnh, trường đao bên hông hắn vẽ ra một dấu vết xinh đẹp, triển lộ ra một ánh đao màu bạc sắc bén lạnh lẽo.

“Nhanh! Thánh Thượng liên tiếp phát ra ba ngọc lệnh, giải Thịnh các lão hồi kinh!”

Lúc này, tiếng sấm như điện xẹt, hình ảnh quay về với bóng tối, giống như teaser đăng lên trước đó, một thanh trường đao màu bạc sắc lẻm đâm vào màn hình, in ra ba chữ to vàng kim ——

『 Trang hoa la 』

Phim Cẩm Y vệ vẫn luôn đứng đầu loại phim hành động cổ trang Hoa Hạ, tựa như Viên Khắc, sau khi quay xong «Mê thành», sang năm ông cũng tính quay một bộ phim Cẩm Y vệ.

Trong loại phim điện ảnh này, thường thì nam chính đều là Cẩm Y vệ, bọn họ cần đấu tranh với Đông Hán hoặc là Tây Hán. Cho nên nam số hai là boss lớn thường là đại công công Đông Hán hoặc là Tây Hán, người mang tuyệt thế võ công, cuối cùng sau khi ganh đua cao thấp với nam chính, thảm bại trong tay nam chính.

Giống như phim Cẩm Y vệ trong ấn tượng của khán giả, mở màn «Trang hoa la» chính là Thịnh Các lão ngoài ý muốn chết thảm.

Mười mấy Cẩm Y vệ phụng mệnh đến Phúc Kiến, mang vị các lão này về kinh thành, ai ngờ trên đường, các lão bệnh nặng mà chết, nhưng người nhà của ông lại không được tốt như vậy. Tội mưu nghịch, cao thấp hơn một trăm miệng ăn Thịnh gia, toàn bộ đều chết dưới khảm đao vô tình.

Trước khi chết, Thịnh lão phu nhân hai mắt nhìn trời, giọng nói thê lương: “Thịnh gia ta ba đời trung lương, mối oan tận trời này, chỉ nguyện ông trời có mắt, tháng sáu tuyết bay, máu tươi ba thước, trả Thịnh gia ta một cái trong sạch!”

Lời nói ra, khảm đao của đao phủ cũng liền hạ xuống, Thịnh lão phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời trong xanh, quả nhiên là chết không nhắm mắt. Nhưng tháng sáu tuyết bay, máu tươi ba thước mà bà đã nói, chỉ tồn tại trong thoại bản, bà cũng không chờ được cơ hội đó.

Khúc dạo đầu «Trang hoa la» cho khán giả một kích thích thị giác cực lớn, rất nhiều khán giả đều trực tiếp hiểu rõ, Thịnh gia này nhất định là oan uổng, nhất định là bị đám thái giám Đông Hán hoặc là Tây Hán đổ oan!

Lưu Tiểu Trân vừa ăn bỏng ngô, vừa thảo luận với người bạn bên cạnh: “Cứ chờ xem, sau đó khẳng định Tần Trình sẽ trợ giúp Thịnh gia giải oan.”

Người bạn bên cạnh không ngừng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, nhanh để Tần thần đi ra đi, thật muốn nhìn thấy Tần thần!”

Lưu Tiểu Trân bất đắc dĩ nhún nhún vai, tiếp tục xem phim.

Lưu Tiểu Trân là fan trung thành của Dung Hủ, mà bạn cô lại là fan trung thành của Tần Trình. Hai người đều là thuần fan, dù vừa rồi ở cửa rạp chiếu phim xem trực tiếp trên di động, các cô cũng bị cục đường bự của CP Trình Dung trên lễ công chiếu chẹn ngay cổ, nhưng hai người vẫn đè nén, không có chuyển thành fan CP.

Nội dung phim phát triển giống như Lưu Tiểu Trân đã nói, ngoài pháp trường, quả nhiên có một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp nấp ở sau đám người, hai mắt rưng rưng, nhìn chằm chằm thi thể những người Thịnh gia.

Sau khi nhìn thấy Thịnh lão phu nhân mở to hai mắt, vẻ mặt oán giận rời khỏi thế giới này, cô bỗng nhiên xoay người rời đi, trên mặt không còn thêm biểu tình gì.

Có lẽ quần chúng xung quanh pháp trường không biết cô, nhưng mà khán giả lại biết cô, đây là Hoàng Lôi, nhân vật cô sắm vai tên Thịnh Tương Quân. Nếu họ Thịnh, vậy tự nhiên chính là người Thịnh gia, thực rõ ràng Thịnh Tương Quân nhất định là cá lọt lưới của Thịnh gia, kế tiếp sẽ thêm một mồi lửa cho cảnh báo thù, chẳng hạn như cô có thể đi tìm nam chính hỗ trợ.

Nhưng mà nếu thật sự có thể nhẹ nhàng bị khán giả đoán được như vậy, Lưu lão liền không phải là Lưu lão.

Bóng dáng Thịnh Tương Quân biến mất trong đám người, cô không còn xuất hiện nữa, kế tiếp, lại là Tần Trình gặt hái.

Tiếng gió hiu quạnh thê lương từ trong loa chậm rãi phát ra, bóng đêm như mực, hẻm phố ban ngày náo nhiệt giờ phút này không có một bóng người. Không, còn có một người, hắn cất bước từ đằng xa đi tới. Tiếng gõ mõ cầm canh vang lên ở nơi xa xôi, hắn lạnh nhạt bình tĩnh cất bước về phía trước, tóc dài quấn thành một bó, cao cao rũ ở sau đầu, tung bay trong gió đêm.

Giày ngắn màu đen, đai lưng dày rộng, một thanh Tú Xuân đao sắc bén thon dài an an tĩnh tĩnh treo bên hông hắn, trên vỏ đao dày đặc hoa văn. Nhạc nền chỉ có tiếng gió mỏng manh và tiếng la của người gõ mõ cầm canh, màn ảnh chậm rãi dời lên, tận đến khi chuyển qua hoa văn trang hoa la xinh đẹp phiền phức trước ngực người này, hắn đột nhiên dừng bước, lộ ra bờ môi mỏng manh.

Trong rạp chiếu phim đột nhiên vang lên một trận tiếng thét, nhìn đôi môi đó, căn bản không cần nhiều lời, nhóm fan liếc mắt một cái liền biết ngay, đây là nam thần nhà mình!

Nhưng mà ngay sau đó, liền có bảy tám người áo đen đột nhiên từ hai bên mái hiên xuất hiện. Kế tiếp, là một hồi đánh võ hoa cả mắt. Người đàn ông cao ngất lạnh lùng căn bản chưa từng rút đao, bóng hắn như ma quỷ, xuyên qua giữa những người áo đen, dùng vỏ đao ngăn cản công kích của bọn họ.

Một chưởng liền đem người đánh bay ba thước, lại là một cái quét chân tiêu sái lưu loát, người áo đen kêu rên một tiếng, té ngã trên đất.

Sau khi hắn rút đao, hết thảy trở nên càng thêm đơn giản. Mỗi một đao đều là một đầu người rơi xuống, máu đỏ tươi nở rộ trên không trung, thành hoa máu xinh đẹp, trong chớp mắt, liền có bảy thi thể ngã xuống.

Một người áo đen che mặt cuối cùng mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn người trước mặt, gã nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng mà gã mới vừa chạy ra một bước, một thanh trường đao dài nhỏ xinh đẹp tuyệt trần liền xuyên qua trái tim gã!

Người đó cứng còng đứng ở tại chỗ, thân hình thong thả xoay người, dường như muốn nói gì đó. Nhưng gã chỉ có thể không ngừng lặp lại một chữ “Khổng”, liền chợt ngã xuống đất, vĩnh viễn nói không ra lời.

Trong ngõ nhỏ hoang vắng không người, một người đàn ông tuấn mỹ cao ngất lạnh nhạt hạ mắt, vươn tay rút thanh Tú Xuân đao từ ngực người áo đen ra. Cổ tay hắn vừa động, trường đao vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung, thu về vỏ đao.

Giờ phút này, trong rạp chiếu phim hoàn toàn yên tĩnh. Tay Lưu Tiểu Trân còn đặt trong hộp bỏng ngô, nhưng cô đã há to miệng, mắt không hề chớp nhìn người trên hình ảnh, không đợi cô kịp phản ứng, bạn cô liền kích động bắt lấy tay cô, nhỏ giọng nói rằng: “Thật bảnh thật bảnh thật bảnh! Mày thấy không, tiểu Trân, Tần thần sao lại bảnh như vậy a a a a a a!!!”

Lưu Tiểu Trân nuốt nước miếng một cái.

Đúng thật là… rất bảnh.

Lúc này bất cứ một khán giả nào, thậm chí là chính fan Tần cũng không ngờ tới, lần lên sân khấu này chỉ là một bắt đầu. Kế tiếp, cảnh hành động của Tần Trình nhiều đến độ khiến người ta hoa cả mắt, mỗi một cảnh đều suất khí bức người, động tác sắc bén, cho người ta hưởng thụ thị giác cực hạn.

Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cứng cỏi lạnh lùng ở trong một căn nhà bình thường, chuyện Thịnh gia bị sao trảm cả nhà trở thành tin tức đứng đầu trong nhóm Cẩm Y vệ, nhưng Khổng Triều cũng không có để nó ở trong lòng. Hắn từng âm thầm cảm khái với bạn tốt, không ngờ rằng Thịnh Các lão lại rơi vào kết cục này, nhưng hết thảy đều không liên quan tới Cẩm Y vệ.

Tận đến một tháng sau, một Cẩm Y vệ lúc trước áp giải Thịnh Các lão ngoài ý muốn bỏ mình.

Khổng Triều thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, tự mình đến hiện trường xem xét, cuối cùng nhận định Cẩm Y vệ này lúc chấp hành nhiệm vụ, bị kẻ địch giết chết.

Nhưng mà, hết thảy còn chưa có chấm dứt. Nửa tháng sau, lại là một Cẩm Y vệ chết đi.

Qua hai tháng, lại là một người. Tận đến mười một tháng sau, Cẩm Y vệ lúc trước áp giải Thịnh Các lão chết chín người, chỉ còn lại có hai người cuối cùng. Trong đó có một người là đồng hương với Khổng Triều, tuy nói trong nhóm Cẩm Y vệ không chút nào bắt mắt, nhưng quan hệ với Khổng Triều lại không tồi.

Đêm hôm đó, Khổng Triều mời đồng hương đến nhà uống rượu, chờ đến khi trăng treo giữa trời, cũng không đợi được đối phương. Hai mắt hắn rụt lại, lập tức lấy đao liền đi, nhưng mới vừa đi tới sân, liền gặp được đồng hương đầy người đều là máu.

Cẩm Y vệ trẻ tuổi non nớt nằm vật xuống trong ngực hắn, đó chỉ là một đứa trẻ mới mười chín tuổi! Miệng cậu ta đầy máu tươi, không ngừng dùng tay nắm vạt áo trước ngực Khổng Triều, cậu ta muốn mở miệng, nhưng miệng đầy máu khiến cậu ta chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở, không bao lâu, cậu ta liền trợn tròn mắt không còn hơi thở.

Mỗi một khán giả đều lên tinh thần, khẩn trương nhìn hình ảnh.

Trước đó có một đốc công Đông Hán đã từng xuất hiện, náo loạn mâu thuẫn với Khổng Triều, không cần nghĩ, nhất định là người Đông Hán kia làm.

Khổng Triều an táng đồng hương xong, đầu tiên là vào hoàng cung.

Có người là chưa thấy bóng đã nghe tiếng trước, còn có người là chưa thấy bóng đã nhìn thấy tay trước.

“Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ… Khổng Triều?” Giọng nói réo rắt tao nhã vang lên trong rạp chiếu phim, trong âm thanh kia mang theo ý cười, nghe vào liền khiến tâm tình người ta thoải mái, mà rất nhiều fan Dung như Lưu Tiểu Trân càng trừng to mắt, mừng rỡ nhìn về phía màn hình.

Chỉ thấy trên màn ảnh rộng lớn, bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm chiếc muỗng nhỏ bạch ngọc, nhẹ nhàng múc nước thuốc màu nâu trong bát ngọc. Động tác của y cực nhẹ, mỗi khi cổ tay y đưa lên, sẽ dịu dàng thổi thổi hơi nóng, khiến bát thuốc này nguội đi càng nhanh.

Giọng nói bén nhọn của thái giám vang lên: “Dạ, điện hạ, đúng là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Khổng Triều kia, ở ngoài điện chờ đã lâu.”

Khóe môi hơi hơi mím lại, hình ảnh lại chuyển về bàn tay múc thuốc, chỉ nghe một tiếng than nhẹ, y hỏi: “Đợi đã bao lâu?”

Thái giám hành lễ: “Gần một canh giờ.”

“Phụ hoàng còn chưa tỉnh, nghĩ hẳn còn cần ít nhất hai canh giờ. Mời Khổng Chỉ huy sứ rời đi trước đi, miễn cho hắn chờ khổ cực.”

“Dạ.”

Thái giám nhanh chóng rời khỏi cung điện, rèm giường màu vàng lại hạ xuống, che đi bộ dạng bên trong. Chỉ thấy một bóng người thon gầy nâng bước đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng múc nước thuốc trong bát, dường như không biết mệt mỏi.

Đối với việc này, tất cả fan Dung: “…”

Quá đáng! Tần thần và Hoàng Lôi đều lên sân khấu rồi, lão diễn viên nam số hai cũng đã lộ diện, sao đến hiện tại, Dung Dung còn chưa lộ diện nữa!!!

Đến lúc này, khán giả mới hiểu được nam số ba là có ý gì.

Cảnh diễn của Dung Hủ thật sự không nhiều lắm, nửa đoạn trước chỉ xuất hiện vào lúc này, đến đoạn giữa, một Cẩm Y vệ cuối cùng cũng ngoài ý muốn chết thảm, Khổng Triều truy theo manh mối khi người còn sống, một đường truy tìm đến thanh lâu. Hắn dẫn theo đứa con của Thịnh gia là Thịnh Tương Quân rời khỏi thanh lâu, cô gái mồ côi đó lúc ấy trực tiếp quỳ gối trước mặt hắn, không ngừng dập đầu với hắn, dập đến rách đầu đổ máu.

Mà manh mối của Khổng Triều cũng một đường truy tìm đến chỗ Đông Hán.

Đốc công Đông Hán có một đứa cháu ở Phúc Kiến, năm kia phạm tội, bị Thịnh Các lão biết. Đại thái giám đó đưa quà cho Thịnh Các lão, hy vọng có thể tha cho huyết mạch cuối cùng của mình một cái mạng, Thịnh Các lão thanh liêm như thế nào chứ, trực tiếp xử tử cháu của đốc công Đông Hán, từ nay về sau liền kết tử thù.

Tất cả manh mối đều chỉ hướng Đông Hán, Khổng Triều cũng một đường giao tiếp với người Đông Hán. Nhưng Thánh Thượng sủng hạnh hoạn quan Đông Hán, Khổng Triều không thể chân chính xâm nhập vào bụng Đông Hán, đi điều tra chân tướng, chỉ có thể lén lút lẻn vào, cũng bị trọng thương.

Hôm đó hắn giấu kín vết đao trên lưng, trở về nhà, sau đó ở trong phòng gặp được Thái tử.

Cửa phòng vừa mở, ánh nắng rạng rỡ từ ngoài cửa lọt vào trong phòng, cũng làm cho Khổng Triều lập tức nhìn thấy Thái tử trẻ tuổi.

Cẩm Y vệ làm việc cho hoàng đế, Khổng Triều đã từng từ một nơi bí mật gần đó gặp qua Thái tử, nhưng đây cũng là lần đầu tiên chân chính gặp mặt. Chỉ thấy một bóng dáng thon gầy đưa lưng về phía hắn, đứng ở trước bàn. Nghe được tiếng cửa mở, người đó chậm rãi xoay người, trong đôi mắt trong suốt lắng đọng nụ cười nhàn nhạt, khóe môi hơi cong, nhất thời liền khiến thời gian ngưng trệ.

Hai mắt Khổng Triều hơi co lại, sững sờ nhìn người này.

Chỉ nghe một tiếng cười nhu hòa nhẹ nhàng vang lên, Thái tử trẻ tuổi tuấn mỹ lạnh nhạt mỉm cười: “Khổng Chỉ huy sứ.”

Trường y ngọc bạch, mặt mày dịu dàng như tranh, mái tóc dài đen mướt dùng một cái ngọc quan buộc lên cao cao, y hơi hơi mỉm cười, liền nở rộ ra hàng vạn hàng nghìn quang hoa, khiến rất nhiều fan Dung buồn bực không thôi trong rạp chiếu phim đều há mỏ, ngơ ngác nhìn thật lâu, mới nhỏ giọng nói thầm: “Nếu Dung Dung… Dung Dung đẹp như vậy, liền tha thứ cho mấy người đó.”

Thái tử thanh dật tuấn lãng dịu dàng trầm ổn, y kiên nhẫn nghe Khổng Triều nói chuyện Cẩm Y vệ chết thảm.

Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, một người ánh mắt bình tĩnh nói xong, một người an an tĩnh tĩnh mà nghe, khi nói đến trọng điểm, hai người đồng loạt nâng mắt nhìn về phía đối phương, ăn ý nhìn nhau.

Nội dung phim kế tiếp, phát triển cực nhanh. Khổng Triều đã sớm tra được rất nhiều dấu vết Đông Hán để lại, chỉ là thiếu một lý do hợp lý để xông vào. Nhưng ba năm sau khi Thịnh gia bị sao trảm cả nhà, hắn bỗng nhiên cầm ngọc lệnh của Thái tử, ẩn vào Đông Hán, tìm được chứng cứ quan trọng nhất.

Đốc công Đông Hán võ nghệ cao cường, ở trong tay lão, Khổng Triều thắng hiểm, bị trọng thương. Khổng Triều đem vật chứng mình tìm được giao cho Thái tử, vị Thái tử trẻ tuổi nhân từ ấy mềm nhẹ hít vào một tiếng, minh oan cho Thịnh gia, trả cho Thịnh gia một thanh danh trong sạch.

Đến đây, bộ phim hẳn là sắp sửa kết thúc, rất nhiều khán giả cũng đã bắt đầu chờ đợi phiên ngoại khi hết phim. Nhưng mà có vài khán giả lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, đột nhiên kinh ngạc phát hiện: “Á?! Còn hơn hai mươi phút lận hả?”

Khổng Triều báo thù cho mười ba vị huynh đệ kia, cũng giúp Thịnh gia giành được một cái chân tướng. Quan trường này làm hắn mỏi mệt không chịu được, hắn từ quan hồi hương, nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc vừa mới đến cố hương, lại gặp được một nữ tử nhu mì.

Lưu Tiểu Trân ăn miếng bỏng ngô cuối cùng, mờ mịt nói với bạn rằng: “Chẳng lẽ hai mươi phút cuối cùng, chỉ kể về tình yêu của nam nữ chính à?”

Cô bạn cười ha ha: “Dù sao thì có thể nhìn thấy Tần thần là được.”

Lưu Tiểu Trân cũng gật gật đầu.

Giống như các cô suy đoán, kế tiếp giống như thật sự đang kể về cuộc sống quy ẩn của Khổng Triều và Thịnh Tương Quân. Khổng Triều cũng không có thật sự thành thân với Thịnh Tương Quân, mỗi ngày hắn vẫn gọi đối phương là “Thịnh cô nương”, nhưng người kia thì lại hoàn toàn không giấu được si tình trong mắt.

Nam mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ, nữ liền ở trong nhà may vá quần áo, cuộc sống như một cặp vợ chồng nông gia bình thường, ngọt ngào yên bình.

Ba năm trôi nhanh mà qua, những ngày tháng tinh phong huyết vũ kia đã không còn liên quan gì với Khổng Triều.

Ngày đó, hoàng đế ban bố thánh chỉ, ba ngày sau cử hành đại điển nhường ngôi.

Khổng Triều ở trong trấn, sau khi nghe nói tin tức này, nhịn không được mà nở nụ cười, dường như nhớ tới một người bạn tốt. Hắn trở về nhà, đem tin tức nói với Thịnh Tương Quân, Thịnh Tương Quân cũng vì Thái tử mà cảm thấy mừng rỡ, bởi vì đây là ân nhân minh oan cho Thịnh gia bọn họ.

Khán giả xem đến hứng thú, Lưu Tiểu Trân cười nói với bạn: “Theo cái tiết tấu này, nói không chừng cuối cùng còn có thể nhìn thấy Dung Dung nhà tao lần nữa đó.” Những lời này nói xong không quá hai phút, Lưu Tiểu Trân liền cười không nổi.

Trên màn ảnh, Thịnh Tương Quân không dám tin mà nhìn bộ Phi Ngư phục dính máu. Cô nhanh chóng vẽ lại những hoa văn trang hoa la kỳ quái kia, Khổng Triều cầm bản vẽ hoa văn ấy, hai mắt trợn to, ngón tay nắm chặt, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng bật ra: “Ly miêu… đổi Thái tử!”

Hết thảy kế tiếp, vượt quá tưởng tượng của tất cả khán giả.

Có vài chuyện lúc chưa vạch trần, căn bản không có ai chú ý. Nhưng mà một khi vạch trần, liền có rất nhiều người nhớ tới, những chi tiết từng bị mình xem nhẹ.

Chẳng hạn như trước đây, trước khi đốc công Đông Hán đối chiến với Khổng Triều, đã từng cầm một phong thư, đứng ở trước cửa sổ nhìn một lần lại một lần, cuối cùng thiêu hủy, sau đó nghĩa vô phản cố mà xoay người đi tìm Khổng Triều, bước vào ván cờ sinh tử này.

Khi đó khán giả đều cho rằng, phong thư đó có thể là tội chứng, cho nên đốc công Đông Hán quyết định tiêu hủy, nhưng kỳ thật phong thư đó là thư Chu Mặc Lang viết ra bảo đốc công Đông Hán đi chịu chết.

Lại chẳng hạn như người Đông Hán vừa nhìn thấy ngọc lệnh Thái tử, liền trực tiếp buông tha chống cự, tùy ý Khổng Triều mang theo Cẩm Y vệ điều tra.

Vì thế họ lại cho rằng, đám hoạn quan Đông Hán đó nhìn thấy ngọc lệnh Thái tử liền buông tha chống cự, là bởi vì hiện tại Thái tử cầm quyền, bọn họ phải phục tòng Thái tử, lại quên khi phim vừa mới bắt đầu đã từng nói, Đông Hán và Cẩm Y vệ đều lệ thuộc trực tiếp một mình hoàng đế. Khổng Triều không dám chủ động lén lút gặp Thái tử, chẳng lẽ Đông Hán nên trực tiếp phục tòng Thái tử sao?

Kỳ thật hết thảy đều là Thái tử ở sau lưng bày cục, cái chết của mười một Cẩm Y vệ kia đều có đầu có đuôi. Lúc Cẩm Y vệ chấp hành nhiệm vụ ngoài ý muốn bỏ mình, đây là chuyện thực thông thường, chỉ riêng Khổng Triều sinh lòng nghi ngờ, cho rằng đồng hương của mình không phải là chết trong nhiệm vụ.

Cho nên từ sau khi Thái tử phát hiện Khổng Triều khác thường, liền trực tiếp bày ra một ván cờ cho mình hắn.

Cố ý để lại đủ loại manh mối, khiến Khổng Triều tự cho là phát hiện chân tướng, một đường tìm đến chỗ Đông Hán. Đông Hán là quân cờ của Thái tử, đốc công Đông Hán là người của Thái tử, đây là quân cờ y quyết ý hy sinh, đến cuối cùng y cũng mượn việc này, trả cho Thịnh gia một cái trong sạch.

Mười phút ngắn ngủi cuối cùng của phim, còn phấn khích hơn hai tiếng trước.

Vương gia dẫn người bao vây toàn bộ hoàng cung, hô lớn câu: "Thái tử là giả!"

Trước đại điện, hoàng đế không ngừng chất vấn, Thái tử không tiếng động im lặng. Thân thể thon gầy thẳng tắp kia quỳ gối trước đại điện, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của y, lộ ra nửa bên mặt, vẫn tốt đẹp nhu hòa như vậy, ôn nhuận như mỹ ngọc.

"Phụ hoàng."

Giọng nói trầm thấp ôn hòa phút chốc vang lên, khiến khán giả trong rạp chiếu phim đột nhiên ngơ ngẩn.

Trong giọng nói ấy không có một chút dị thường, giống như mỗi một lần Chu Mặc Lang lên sân khấu trước đây. Y nhu tĩnh ấm áp, tuyệt đối là một Thái tử nhân từ, quân chủ nhân từ, y hệt như một làn gió xuân, nhẹ nhàng thổi qua, gột rửa lòng người, khiến bạn tin tưởng trên thế giới này còn có người thiện lương khoan dung đến thế.

Nhưng hiện tại, y quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng hỏi: "Phụ hoàng, ngài có tin con không?"

Trả lời y, chính là sự im lặng của hoàng đế.

Rốt cuộc, y thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười kia bao phủ trong tiếng gió, giống như đang tự giễu. Khi y ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú nhã tịnh liền xuất hiện trên màn hình lớn, hai mắt trong suốt sáng ngời, khóe môi hơi hơi cong lên, đến lúc này, y vẫn là Thái tử phong hoa tuyệt đại, cho dù phía sau y, mấy ngàn quân binh giơ lên trường mâu, nhắm ngay lưng y.

Y nâng hai mắt, dịu dàng nhìn phụ thân của mình, thật lâu sau, giống như thở dài, thấp giọng mỉm cười: "Ngài không tin con."

Một câu này, khiến trong lòng Lưu Tiểu Trân bỗng nhiên nghẹn ngào. Trước mắt cô hiện ra rất nhiều hình ảnh, từ lúc người này lên đài đến hiện tại, chuyện y làm nhiều nhất chính là chăm sóc phụ thân bệnh nặng, cảnh tượng y xuất hiện nhiều nhất là ở tẩm cung của hoàng đế. Y không từ vất vả, ngay cả lãnh đạm như Khổng Triều cũng thần phục y, nói với Thịnh Tương Quân: "Thái tử là người ta sùng kính nhất đời này."

Nhưng hôm nay, y quỳ gối trước đại điện, nghìn người chỉ chỏ, bị cái người nói câu "ta sùng kính Thái tử nhất", dẫn người vạch trần lớp vỏ bọc cuối cùng.

Tươi cười ôn hòa bình tĩnh kia, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, cho dù trong mắt đã tràn ra một chút ánh nước, nhưng y vẫn không khóc. Y nhìn biểu tình kinh ngạc kích động của hoàng đế, bỗng nhiên đứng dậy, một phen cưỡng ép phụ thân của mình.

Người phụ thân mà y tận tâm tận lực, chăm sóc tròn mười năm, giờ phút này mặt mày hoảng sợ.

Đây là một trận hỗn chiến, y đối mặt thiên quân vạn mã, cưỡng ép phụ thân của mình một đường trốn đến cửa cung. Y bào hoa mỹ trên người y bị đao kiếm chém rách, lộ ra từng vết thương dữ tợn đáng sợ, y đứng trước cửa cung đóng chặt, la lớn: "Mở cửa!"

Trong lúc điện quang hỏa thạch, một mũi tên mãnh liệt xuyên qua lòng bàn tay y, làm y đau đến thở hắt ra, chật vật xoay người bước đi.

Cửa cung đã mở một nửa, đầy người y đều là vết máu, sợi tóc hỗn độn, dường như điên cuồng chạy ra ngoài cửa. Sau đó, bỗng nhiên dừng bước.

Thái tử tuấn mỹ tự phụ hơi hơi mở to hai mắt, dưới cái nhìn chăm chú của y, một người đàn ông cao ngất lãnh nghị cầm Tú Xuân đao, từ ngoài cửa đi vào phía trong.

Một đao kia, đâm xuyên trái tim y.

Tiếng nhạc hiu quạnh dồn dập im bặt vào giờ phút này, Lưu Tiểu Trân dùng sức che miệng lại, nhưng mà lại đụng phải một mảnh lạnh lẽo. Lúc này cô mới phát hiện, mình đã sớm khóc, mà trong rạp chiếu phim, trong lòng rất nhiều khán giả đều đè nặng một tảng đá lớn, tận đến khi nhìn thấy Khổng Triều một đao đâm thủng trái tim Chu Mặc Lang, bọn họ run môi, ngay cả một chữ cũng nói không nên lời.

Nhưng mà, người bị một đao xuyên tim ấy, đầu tiên là cúi đầu nhìn thoáng qua thanh đao ngang ngực, tiếp đó thong thả xoay người, nhìn về phía người giết mình.

Từng ngụm từng ngụm máu tươi từ miệng y trào ra, y dùng ánh mắt dịu dàng bất đắc dĩ nhìn Cẩm Y vệ cương nghị dũng mãnh kia, nhẹ giọng nói ra lời trách cứ, bên môi lại lộ lên một chút ý cười dịu dàng: "Khổng Triều, ngươi đối xử với ta như vậy, lương tâm ngươi... không có một chút bất an sao?"

Con ngươi Cẩm Y vệ run lên, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Kế tiếp, hoàng đế ôm lấy Thái tử mình yêu mến nhất, khóc rống muốn thái y tiến lên cứu chữa. Môi Thái tử hé ra, giống như đã quên vết thương, chỉ mềm nhẹ mà cười. Y nghe được phụ thân y ôm chặt y, nói cho y biết, làm sao có thể muốn mạng của y.

Nhưng giờ phút này, y đã sớm không nói ra được một chữ nào.

Mắt y chậm rãi nhắm lại, lúc này, y nhìn thấy Thịnh Tương Quân.

...

Ở chỗ sâu trong hoàng cung, đốc công Đông Hán quỳ ở trước mặt y, bẩm báo chuyện đã xảy ra ở Phúc Kiến. Y im lặng một chốc, nhắm lại hai mắt: "Thịnh Các lão mưu nghịch, công công, tội mưu nghịch, làm thế nào luận xử?"

Đốc công sửng sốt, sau một hồi, lão cúi đầu: "Sao trảm cả nhà!"

...

Lúc này, y lại thấy phụ thân mình.

...

Giữa điêu lan họa đống, mười năm trước, hoàng đế còn chưa bệnh nặng tay cầm tay dạy y xử lý triều chính như thế nào. Phụ thân từ ái dùng ánh mắt tán dương nhìn y, không ngừng gật đầu: "Lang Nhi của trẫm, thông minh tuệ đạt, nhân hòa đoan chính, sau trăm tuổi, trẫm ở dưới cửu tuyền, chính là vui mừng."

Y nhíu mày, nghiêm túc bác bỏ: "Phụ hoàng là chân long thiên tử, tại sao lại nói là cửu tuyền?"

...

Lúc này, y chuyển mắt, thấy được Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cầm thanh đao nhuộm máu, im lặng nhìn mình. Ý cười bên môi càng xán lạn hơn một ít, trên cẩm bào hoa mỹ dính máu và bụi đất, mái tóc tán loạn rơi trên mặt đất, nhưng dần dần, đôi mắt đã từng sáng ngời ấy chậm rãi vô lực đóng lại.

Rốt cuộc, hết thảy quy về bóng tối.

Trong rạp chiếu phim, Lưu Tiểu Trân đã không ngừng được nước mắt. Cô nói không rõ tại sao mình muốn khóc, chỉ là nhìn thấy một người đã từng trời quang trăng sáng, như mực như họa, cuối cùng lại có kết cục như vậy, cô nhịn không được mà muốn khóc, không chỉ vì mình thích nhất là Dung Dung, cũng vì chính người này.

Nhưng đến đây, phim cũng chưa có chấm dứt.

Hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, dưới ánh trăng trong sáng như tranh, Khổng Triều và Chu Mặc Lang ngồi ở trước bàn đá, nâng chén đối ẩm.

Bọn họ tận tình trò chuyện, từ thiên văn địa lý, nói đến dân chúng triều chính. Trong rượu phản chiếu một vầng trăng tròn sáng tỏ, mà trong đình viện, Thái tử cười nhạt cong khóe môi, nói một hồi, y chậm rãi dừng lại, ánh mắt ngậm cười, nhìn Cẩm Y vệ giờ phút này đã say đến đỡ bàn.

"Khổng đại nhân, vì sao nhìn ta như thế?"

Ánh trăng hình thành một vầng sáng xinh đẹp phía sau thiếu niên, y cười dịu dàng, người còn đẹp hơn cả ánh trăng.

Khổng Triều hơi say híp mắt, nhìn Thái tử tuấn mỹ phi phàm, trong vẻ mặt có chút mê man, sau một hồi, hắn cười nhẹ nói: "Thái tử khiến thần kính ngưỡng, khiến thần khâm phục."

Thiếu niên có chút bất mãn: "Ta với Khổng đại nhân chẳng lẽ không phải bạn, vì sao còn dùng kính xưng? Vốn tưởng rằng Khổng đại nhân không giống những lão nho cổ hủ kia, không bỏ được phân chia tôn ti, lại không ngờ là ta nghĩ nhiều."

"Mặc Lang."

Vẻ mặt phút chốc ngơ ngẩn, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lướt qua một chút kinh ngạc, Thái tử trẻ tuổi trợn to mắt, chỉ nghe Cẩm Y vệ say khướt trước mắt lại cười nói: "Chu Mặc Lang." Lời vừa nói ra, hắn ầm một tiếng ngã lên trên bàn, say đến bất tỉnh nhân sự.

Hồi lâu, y lặng lẽ nở nụ cười, trực tiếp đứng dậy đỡ con ma men đó lên, vừa thở dài, vừa mang người vào trong phòng: "Khổng Triều ơi Khổng Triều, ngoại trừ phụ hoàng, ngươi chính là người đầu tiên Bổn cung tự mình chăm sóc đó. Thôi vậy, Bổn cung không so đo với con ma men."

Thái tử gian nan đỡ Cẩm Y vệ cao lớn đứng lên, lảo đảo đi vào phòng.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra, két một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Hình ảnh chậm rãi trở tối, tiếng nhạc rộng rãi bi tráng đột nhiên vang lên, chờ khán giả hoàn hồn lại, đã thấy hết thảy lại quay về hiện trường đại điển nhường ngôi. Một bàn tay dính máu "bộp" một tiếng, vĩnh viễn rơi trên mặt đất.

Cánh tay kia vừa rồi còn đỡ bả vai Khổng Triều, mang hắn vào phòng, nhưng hiện giờ, nó rơi trong bụi đất, trắng và đen tôn nhau, đến là chói mắt.

Vốn dĩ đã không phải người cao quý, giờ phút này trở về với bùn đất, giống như đây mới là kết cục y nên có.

Hoàng đế tê tâm liệt phế hô lớn: "Lang Nhi!"

Lúc này đây, hình ảnh lại trở tối, nhưng mà không còn nội dung nữa.

Đến đây, bộ phim điện ảnh này triệt để chấm dứt.

Phụ đề từ bên dưới màn hình chạy lên, trong rạp chiếu phim, rất nhiều cô gái trẻ đã sớm không chịu nổi, khóc đến cả trang điểm cũng nhòe. Lưu Tiểu Trân cũng không ngừng khóc, trong lòng cô cực kỳ ghét Khổng Triều, nhưng lý trí nói với cô, Khổng Triều cũng không có làm sai.

Lưu Tiểu Trân đặc biệt muốn oán giận với bạn tốt của mình, nhưng cô nghĩ rồi lại nghĩ, bạn tốt chính là fan trung thành của Tần Trình. Vì thế cô chỉ có thể cắn chặt răng, tự mình lau nước mắt, ai ngờ ngay sau đó, chợt nghe bên cạnh truyền đến giọng nói tức giận phẫn hận của cô bạn: "Tra nam! Khổng Triều chính là đồ tra nam! Rút chym vô tình, tra nam tra nam tra nam!"

Lưu Tiểu Trân đột nhiên ngây người: "...?!"

Mà Lưu Tiểu Trân trăm triệu lần không ngờ được, sau khi cô bạn fan trung thành của Tần Trình ấy nói xong, đột nhiên, một nữ sinh ngồi ở phía trước các cô mãnh liệt quay đầu, mặt đầy nước mắt, cả giận nói: "Đúng vậy! Tra nam! Ăn xong bỏ chạy! Chạy thì thôi, hu hu hu hu... hắn còn giết Thái tử đẹp như vậy QAQ không phải là con người!"

Cô bạn lập tức tán thành: "Đúng, hắn không phải là người hu hu hu hu!"

Lưu Tiểu Trân: "..."

EXM?! Chúng ta xem cùng một bộ phim hả?!