Gần như là trong tức khắc, ánh mắt mọi người trong đoàn phim đều tập trung trên người Tiêu Tử Đồng ngã xuống đất. Ngay sau đó, đám người ào ào tập trung qua đó hết.

Trợ lý Tiêu Tử Đồng là chạy nhanh nhất, cô bé nhanh chóng đỡ lấy cánh tay Tiêu Tử Đồng, vốn định nâng cô dậy, ai ngờ chân Tiêu Tử Đồng vừa mới đứng lên, lại đột nhiên mềm nhũn, đổ ập lên người trợ lý.

“Đau… Đau…”

Tiêu Tử Đồng năm nay cũng bất quá chỉ mới hai mươi tuổi đầu, khi một cô gái tú lệ xinh đẹp rưng rưng nước mắt tựa vào trong ngực người khác, giọng khàn khàn hô “đau”, chỉ sợ bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy thương tiếc.

Vừa rồi Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng đã quay xong cảnh của mình, hai người đều hoàn toàn thả lỏng. Tiêu Tử Đồng đi vài bước, đứng ở trước người Dung Hủ, cô nhìn nhìn xung quanh, tìm được trợ lý của mình, sau đó trực tiếp cất bước chuẩn bị đi về phía trợ lý.

Ai ngờ vào lúc đó, một quả bóng rổ thẳng tắp lao về phía Dung Hủ.

Lúc ấy Dung Hủ cũng không có nhìn thấy quả bóng rổ, cậu chỉ nghe thấy La Thiến kêu mình, lại nghe phía sau có một tiếng xé gió, cho nên theo trực giác nhích sang bên cạnh. Vì thế quả bóng rổ kia xẹt qua tóc cậu, mãnh liệt đập lên trên mặt Tiêu Tử Đồng.

Bác sĩ đi theo đoàn phim nhanh chóng lại đây, kiểm tra vết thương cho Tiêu Tử Đồng.

Quả bóng ấy đập rất mạnh, ngay giữa khuôn mặt, cho nên mũi là nơi thứ nhất đổ máu. Hơn nữa lực của quả bóng cũng cực lớn, trực tiếp khiến người ta té xuống đất. Cảnh này mọi người quay ở sân thể dục, trên sân bóng rổ có rất nhiều viên đá nhỏ, khi Tiêu Tử Đồng mặc váy ngã sấp xuống, bàn tay, cánh tay, hai chân cô, đều không thể tránh né mà rách da.

Không bao lâu, bác sĩ nói: “Trên mặt còn ổn, không có bị rách da, máu mũi đã ngừng, máu bầm không dễ tan. Nhưng trên đầu gối và khuỷu tay bàn tay thì có chút phiền toái, đá vụn đâm vào, phải gắp đá ra, rồi lại khử trùng.”

Không sai, trên hai đầu gối và khuỷu tay bàn tay Tiêu Tử Đồng, có bốn năm chỗ rách da đổ máu. Bác sĩ cầm băng gạc chấm cồn i-ốt, bắt đầu dùng sức bôi trên miệng vết thương.

Vốn dĩ cồn i-ốt đụng tới miệng vết thương đã rất đau, để rửa hết cát đá, bác sĩ lại dùng sức rất lớn, Tiêu Tử Đồng vẫn luôn cắn răng, mắt có chút ướt át, nhưng cũng không có khóc.

Đều là người trưởng thành rồi, loại thương tích này đã sớm thành thói quen. Vừa rồi có chút muốn khóc là bởi vì biến cố đột ngột, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng hiện tại cô đã có thể chịu được.

Dung Hủ đã sớm vây quanh bên cạnh Tiêu Tử Đồng, cậu nhíu mày lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn bác sĩ khử trùng cho Tiêu Tử Đồng.

Mà ở cách đó không xa, tiếng quở trách của Hứa đạo gần như vang vọng đoàn phim, phim trường nơi nơi đều quanh quẩn tiếng mắng tức giận xen lẫn khẩu âm quê hương của ông: “Rốt cục cậu xảy ra chuyện gì? Đọc không hiểu chữ trên kịch bản hả? Cậu thất học phỏng! Đã nói, cậu tùy tiện ném quả bóng thôi, cậu lại đập người? Cậu còn dùng sức lớn như vậy? Hiện tại nếu nữ chính xảy ra chuyện, con mẹ nó cậu có thể chịu trách nhiệm không!”

Giờ phút này, Tiêu Tử Đồng đang rửa miệng vết thương, trợ lý của cô cũng đứng ở bên cạnh cô, căn bản không có thời gian đi chỉ trích người gây họa.

Trợ lý kia khẩn trương đến độ sắp rớt nước mắt, liên tục hỏi: “Bác sĩ, loại vết thương này sẽ không để lại sẹo chứ? Trên mặt xác định không có việc gì sao? Phải làm thế nào, đại khái bao giờ máu bầm trên mặt có thể tan hết? Kế tiếp phải chú ý những gì, phải làm như thế nào, có cần đi bệnh viện xem hay không?”

Loại thương tích nhỏ này đặt ở người bình thường căn bản sẽ không để ý, nếu trầy da không nghiêm trọng, chỉ là rỉ máu đơn giản nhất, vậy sau khi cầm máu liền không cần quản, nó sẽ tự lành. Nếu làm mủ, vậy quả thật phải chú ý một chút, phòng ngừa xuất hiện vết sẹo.

Nhưng có người là thể chất dễ bị sẹo, vết thương có nhỏ nữa, chỉ cần không chú ý, liền có khả năng xảy ra vấn đề. Càng đáng sợ chính là, thể chất dễ bị sẹo có thể là ngày sau dưỡng thành, năm trước có khả năng còn không có, năm nay lại có thể có.

Hơn nữa Tiêu Tử Đồng là một nữ minh tinh, còn là một nữ minh tinh đang quay phim.

Có thể nghĩ ra mức độ quan trọng của bộ phim «Không tiếng động» này đối với Tiêu Tử Đồng, đây là lần đầu tiên cô hợp tác với đạo diễn có phân lượng như Hứa đạo. Hiện tại phim đã quay hơn phân nửa, biểu hiện của cô không có bất cứ vấn đề gì, nhưng bởi vì sai lầm của người khác, mặt của cô bị thương, thân thể cũng bị thương. Dù cô có thể nhịn được các đốt ngón tay đau đớn, biểu hiện bình thường mà đi quay, nhưng vết máu bầm trên mặt cô cũng rất khó giấu kín.

Làm sao bây giờ? Hứa đạo vốn đã gia tăng tiến độ quay hình, ai biết ông ấy sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Nghĩ vậy, trợ lý của Tiêu Tử Đồng đã sắp bật khóc, bản thân Tiêu Tử Đồng trái lại kiên cường hơn một chút, cắn chặt răng, không rên một tiếng.

Đối mặt cô bé trợ lý bắt đầu lau nước mắt, bác sĩ nghiêm túc nói rằng: “Theo lẽ thường mà nói, loại vết thương này khả năng thành sẹo không lớn. Chuyện duy nhất phải chú ý chính là vết thương trên các đốt ngón tay phải, nếu bị làm mủ, nhiễm trùng, đó là khả năng duy nhất có thể thành sẹo. Chú ý không được ăn nước tương, không ăn cay, không ăn nhiều muối, tắm rửa…”

Bên kia Hứa đạo đã mắng mười phút, vết thương của Tiêu Tử Đồng cũng xử lý hơn phân nửa.

Cuối cùng, giọng Hứa đạo dừng lại. Chỉ thấy mười giây đồng hồ sau, Lô Tường Bác hai mắt đỏ bừng xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Tiêu Tử Đồng, vừa thấy được Tiêu Tử Đồng, hắn đột nhiên bật khóc!

Tiêu Tử Đồng còn chưa có khóc, hắn thế mà lại khóc trước.

Lập tức, Tiêu Tử Đồng ngơ ngẩn, chỉ nghe Lô Tường Bác khàn khàn giọng, vừa giống như rất khó chịu mà đè nén cơn khóc, vừa nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tử Đồng, tôi không phải cố ý. Tôi thật sự không nghĩ tới, quả bóng rổ tôi tiện tay quăng ra sẽ đập đến cô. Tử Đồng, xin lỗi! Tôi không biết cô có thể tha thứ cho tôi hay không, nhưng mà tôi thật sự rất xin lỗi!”

Nói xong, Lô Tường Bác đột nhiên khom người.

Xin lỗi chân thành khẩn thiết như vậy, khiến người ta không bắt được một chút sai lầm nào. Tiêu Tử Đồng trăm triệu lần không ngờ, một đứa con gái như cô, bị thương cũng không khóc, mà một tên đàn ông như đối phương, thế mà khóc lóc xin lỗi cô?!

Trong lòng vẫn có tức giận, nhưng Tiêu Tử Đồng há miệng, phát hiện mình thế mà lại không biết nên nói cái gì.

Nhưng mà, Lô Tường Bác lại nói tiếp: “Tử Đồng, tôi rất có lỗi với cô, cô muốn đi bệnh viện xem hay không?”

Bác sĩ đang giúp Tiêu Tử Đồng khử trùng vết thương cuối cùng, vị mối tình đầu quốc dân ấy dại ra nhìn Lô Tường Bác nước mắt giàn dụa, qua hồi lâu, mới nói một câu: “Vừa rồi hình như bác sĩ nói, không cần đi bệnh viện…”

Lô Tường Bác lập tức tích cực nói rằng: “Như vậy sao được! Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, nếu thật sự bị thương…”

“Được rồi! Cậu có thể nói chút chuyện thực tế không.” Giọng Hứa đạo từ phía sau truyền đến, cắt lời Lô Tường Bác.

Tiêu Tử Đồng đột nhiên khẩn trương nhìn về phía Hứa đạo, chỉ thấy ông cụ đi lên, cẩn thận mà tỉ mỉ nhìn mặt cô, một lát sau, nói rằng: “Còn ổn, vết máu bầm này, hẳn là cuối tuần có thể dùng phấn nền hoàn toàn che khuất. Nhưng mà vết thương trên tay và trên đầu gối, đều ở các đốt xương, có khả năng hơi hạn chế cháu hành động. Tiêu Tử Đồng, cháu có thể diễn được không, tôi xem vừa rồi cháu đứng lên cũng khó, nếu cuối tuần…”

“Hứa đạo! Cháu có thể diễn, loại thương tích nhỏ này không có một chút vấn đề nào!” Tiêu Tử Đồng thốt ra.

Hứa đạo nhẹ nhàng gật đầu, xoay người bước đi, thuận tiện còn trừng mắt nhìn Lô Tường Bác một cái. Lúc đi, ông còn để lại cho Tiêu Tử Đồng một câu: “Vậy cháu liền nghỉ ngơi ba ngày, cuối tuần lại tiếp tục quay. Nghỉ ngơi thật tốt cho tôi, nếu ngay cả loại thương tích nhỏ này mà cháu cũng không chống đỡ nổi, thì đừng tới gặp tôi.”

Tiêu Tử Đồng kích động đến hai mắt rưng rưng: “Vâng ạ!”

Năm phút đồng hồ sau, Tiêu Tử Đồng được trợ lý đỡ rời khỏi đoàn phim, về khách sạn nghỉ ngơi.

Lô Tường Bác cũng rời đoàn phim theo, hắn chủ động yêu cầu ôm Tiêu Tử Đồng không tiện hành động đến bãi đỗ xe. Lúc đầu Tiêu Tử Đồng cự tuyệt, nhưng đi được một nửa, cô như vậy quả thật rất khó đi, đi một bước vết thương trên đầu gối đều đau, chỉ có thể đồng ý đề nghị của Lô Tường Bác.

Có điều chuyện này không phải xin lỗi là có thể giải quyết, trước khi Lô Tường Bác rời khỏi đoàn phim, gọi điện thoại cho người đại diện của mình, bảo hắn đi thương lượng chuyện này với người đại diện của Tiêu Tử Đồng.

Mười phút sau, trong đoàn phim lại khôi phục bình yên như thường ngày, ngoại trừ những nhân viên cực cá biệt còn đang nhỏ giọng cảm khái, đã không ai thảo luận chuyện Tiêu Tử Đồng bị thương nữa.

Dù sao lần này cô bị thương thật sự rất nhẹ.

Làm diễn viên cũng không dễ dàng, thời tiết âm mười độ, bảo xuống nước lạnh thì nhất định phải xuống nước lạnh. Vậy cũng coi như nhẹ rồi, trên thực tế, diễn viên bị thương là một chuyện cực bình thường, diễn viên chưa từng bị thương gần như không tồn tại.

Nghe nói tám năm trước lúc Ôn Tuyền quay một bộ phim võ hiệp, đã từng bị thương nặng thiếu chút nữa bại liệt. Khi đó cô ở trên dây treo, dây thép đột nhiên xuất hiện sự cố, lúc cô té xuống đất, xương sống lệch vị trí, lúc ấy đã không đứng lên nổi, mà ba tháng kế tiếp, gần như chỉ có thể ngồi. May mắn sau đó khôi phục tốt đẹp, tuy nói hiện giờ xương sống vẫn không quá tốt, nhưng cảnh đánh võ bình thường đã không thành vấn đề.

So sánh như thế, Tiêu Tử Đồng bị thương thật sự không đáng nhắc đến. Chuyện duy nhất cần chú ý chính là, cô bị thương trên mặt. Máu bầm khẳng định sẽ không hủy dung, nhưng mà cô còn phải quay, nếu Hứa đạo bởi vậy mà quyết định hủy hợp đồng đổi diễn viên, chỉ sợ Tiêu Tử Đồng sẽ hận chết Lô Tường Bác.

“Kỳ thật Hứa đạo cũng rất tốt, bình thường nhìn ông ấy rất dữ, nhưng lần này vẫn thực quan tâm Tiêu Tử Đồng và Lô Tường Bác.” La Thiến vừa lau mồ hôi cho Dung Hủ, vừa nói: “Nếu Hứa đạo thật sự muốn đổi nữ chính, phỏng chừng Tiêu Tử Đồng sẽ không tha thứ cho Lô Tường Bác.”

Dung Hủ hơi hạ mắt, nhìn dưới mặt đất, không có hé răng.

La Thiến lại tiếp tục nói rằng: “Có điều nói thật, quả bóng vừa rồi nếu tiểu Hủ cậu không tránh ra, hẳn là cũng sẽ không xảy ra việc này. Quả bóng kia chỉ đến chỗ trên vai cậu một chút thôi, nếu đập phải cậu, chỉ là đập vào vai, nhưng sau khi cậu tránh ra, ngược lại ngay giữa mặt Tiêu Tử Đồng.”

Nghe vậy, Dung Hủ nâng mắt, hỏi: “Chị tiểu Thiến, lúc ấy vì sao Lô Tường Bác muốn đập tôi?”

La Thiến ngây ra: “Hắn đập cậu? Không phải đâu, tiểu Hủ, tôi nhìn thấy sau khi hắn ném quả bóng kia ra, biểu tình cũng rất kinh ngạc, hẳn không phải là cố ý. Hứa đạo cũng nhìn thấy, cameras đều quay được, Lô Tường Bác chỉ là ném quả bóng về phía trước, không cẩn thận ném tới chỗ cậu thôi.”

Môi hơi hơi mím lại, Dung Hủ không nói thêm nữa.

Buổi sáng quay phim chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, những cái khác đều vô cùng bình thường. Đến giữa trưa lúc ăn cơm, La Thiến cầm cơm hộp cho Dung Hủ, Dung Hủ lại chỉ ăn hai miếng, bước đi sang chỗ tổ camera, cười nói với tổ trưởng Từ rằng: “Tổ trưởng Từ, buổi sáng em có vài cảnh cảm thấy quay không tốt, có thể xem lại không?”

Tổ trưởng Từ cười gật đầu: “Đương nhiên có thể, cảnh nào, tôi giúp cậu tìm xem.”

Ý cười bên môi thiếu niên càng tăng lên vài phần: “Không cần, tổ trưởng Từ, em biết sơ sơ về camera, anh tiếp tục ăn cơm đi.”

Dung Hủ một mình ngồi ở trên ghế nhựa trước camera, lật xem hình ảnh trong máy quay. Chờ cậu tìm được màn ảnh đối diện Lô Tường Bác, giống như La Thiến đã nói, sau khi người này ném quả bóng ra, đột nhiên mở to hai mắt, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng “rầm” —— hẳn là đập vào Tiêu Tử Đồng.

Dung Hủ xem lại ba lần, không có tìm ra một chút mờ ám nào trong đó.

Lô Tường Bác giống như là thật sự không cẩn thận đập vào Tiêu Tử Đồng, hoặc là nói bởi vì cậu tránh ra, Tiêu Tử Đồng mới bị đập phải, người Lô Tường Bác thiếu chút nữa đập vào vốn dĩ là mình.

Quả bóng kia nếu thật sự đập vào sau lưng cậu, chỉ sợ nhiều nhất là khiến cậu lảo đảo một chút, ngay cả một chút da cũng sẽ không rách. Cho nên nói, Lô Tường Bác thật sự là vô ý ném quả bóng ra, trùng hợp mà khiến Tiêu Tử Đồng bị thương ư?

“Dung Hủ, nhìn xem thế nào, tôi cảm thấy buổi sáng cậu quay thật tốt a ha ha.”

Thiếu niên nhanh chóng tắt máy quay, cười ngẩng đầu, nói: “Tổ trưởng Từ, cám ơn anh, em đi về trước.”

Buổi tối sau khi về khách sạn, Dung Hủ và La Thiến cùng đến phòng Tiêu Tử Đồng. La Thiến và trợ lý của Tiêu Tử Đồng quan hệ tương đối tốt, hiện tại đi thăm Tiêu Tử Đồng cũng là chuyện đương nhiên. Mà quan hệ của Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng cũng không tồi, vì thế cũng nên đi thăm đối phương.

Lúc này Tiêu Tử Đồng đang ngồi ở trên giường nghe nhạc, nhìn thấy Dung Hủ và La Thiến đến, cô còn có tâm tình nói giỡn với hai người: “Tôi đây còn mặc áo ngủ nè, lại tẩy trang, hiện tại hai người nhìn thấy mặt mộc của tôi rồi, không cho chụp ảnh đâu đó.”

La Thiến cũng trêu chọc: “Sao có thể chụp được, thế nào cũng phải chờ máu bầm trên mặt chị Tử Đồng biến mất rồi lại chụp chứ.”

Hàn huyên chốc lát, Tiêu Tử Đồng lắc đầu nói: “Kỳ thật vết thương vẫn ổn, không nghiêm trọng, trước kia tôi từng bị thương nặng hơn vầy nhiều. Chỉ là Lô Tường Bác hắn quá… quá tích cực, mới vừa rồi hắn còn bảo trợ lý bưng một bát canh gà sang cho tôi, tôi cũng không biết nên nói cái gì, khuya lơ khuya lắc muốn tôi mập lên hả. Có điều canh gà cũng được, mỹ dung dưỡng nhan, tôi liền uống sạch.”

Tuy rằng Tiêu Tử Đồng không có lộ ra chi tiết, nhưng hình như lúc chiều, người đại diện của cô cũng đã đạt thành chung nhận thức với người đại diện của Lô Tường Bác.

Lần này Tiêu Tử Đồng bị tổn thương rất nhẹ, hơn nữa Hứa đạo cũng không muốn đổi vai chính, chẳng qua cuối tuần lúc cô đi quay, hành động có khả năng hơi đau. Nếu không có chuyện lớn gì, vậy Lô Tường Bác cũng hoàn toàn không cần bồi thường, tiền thuốc men cũng căn bản không cần, bởi vì vết thương của Tiêu Tử Đồng chỉ cần bôi cồn i-ốt, đổi băng gạc là được.

Cho nên, chuyện này đến đây chấm dứt, mọi người dĩ hòa vi quý, về sau Lô Tường Bác thiếu Tiêu Tử Đồng một phần ân tình. Ân tình này hai bên đều không có chỉ ra, nhưng chờ về sau Tiêu Tử Đồng có việc nhờ Lô Tường Bác hỗ trợ, vậy Lô Tường Bác tự nhiên hiểu rõ, mình phải trả ân tình lần này.

Tiêu Tử Đồng không phải một nữ diễn viên tính toán chi li, bụng dạ hẹp hòi, nếu là Lưu Tuệ Chân, có khả năng sẽ trực tiếp chửi ầm lên, khiến Lô Tường Bác không xuống đài được. Nhưng nói tóm lại, tính tình Tiêu Tử Đồng coi như tốt, chỉ cần Hứa đạo không đổi diễn viên, cô cũng không tức giận như vậy.

Huống chi…

“Tôi thật sự cảm thấy không phải là hắn nợ tôi, mà như là tôi nợ hắn cái gì vậy. Sáng hôm nay hắn luôn canh giữ trong phòng tôi, còn nói cái gì mà có thể giúp tôi dùng cồn i-ốt, giúp tôi chùi vết thương không dễ chùi trên khuỷu tay. Tôi đây còn chưa có bạn trai đâu, nếu như bị phóng viên chụp được, vậy rất không tốt đó.”

Lô Tường Bác đã đem áy náy biểu hiện rõ như thế, thái độ thành khẩn như thế, chính cái gọi là vươn tay không đánh người mặt cười, cơn giận của Tiêu Tử Đồng còn chưa xả ra, đã mất sạch.

Chờ trở về phòng, La Thiến đã quên “sự cố” buổi sáng, nhưng mà trước khi cô đi, Dung Hủ lại hạ mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chị tiểu Thiến, chị và người trong đoàn phim quan hệ tốt, giúp tôi hỏi một câu, về thái độ của bọn họ đối với sự cố lần này.”

La Thiến ngây ra, trong lòng tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều, liền đồng ý.

Buổi tối mười hai giờ, La Thiến gửi một cái tin nhắn thật dài cho Dung Hủ.

[ La Thiến:… Nói tóm lại, mọi người đều cảm thấy lúc quay phim gặp được loại sự cố này rất bình thường, Hứa đạo xử lý rất tốt. Có điều trợ lý của Lưu Tuệ Chân hình như nói, giữa trưa lúc ăn cơm Lưu Tuệ Chân còn mắng Lô Tường Bác, nói hắn làm bộ làm tịch, nói lần này sao Hứa đạo không đuổi hắn ra khỏi đoàn phim. Cơ mà Lưu Tuệ Chân vẫn luôn khinh thường Lô Tường Bác, con người cô ta đặc biệt giả tạo, đặc biệt ra vẻ, hai mặt, tôi không quá thích cô ta. ]

Thân là hoa hậu giảng đường xinh đẹp theo đuổi hot boy, trong cả đoàn phim đối diễn với Lô Tường Bác nhiều nhất không phải là Tiêu Tử Đồng, không phải là Dung Hủ, mà là Lưu Tuệ Chân.

Nhưng mà nhân phẩm Lưu Tuệ Chân xác thực có vấn đề, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim đều không thích cô ta.

Xem tin nhắn này của La Thiến, ánh mắt thiếu niên càng thêm thâm trầm. Đơn giản trò chuyện chốc lát với La Thiến, Dung Hủ liền kết thúc lần đối thoại này. Cậu đứng ở bên cửa sổ suy tư một khắc, mở di động lên, gửi một cái tin ngắn cho người đại diện của mình: [ anh La, thanh danh của Lô Tường Bác ở trong giới thế nào? ]

Qua mười phút, La Chấn Đào hồi âm lại: [ nghe nói rất thành thật, là tiểu sinh điện ảnh hạng hai hạng ba bình thường. Diễn xuất bình thường, mặt mũi cũng được, nhân khí không ra làm sao, có điều không phải hắn có một cái biệt danh “tiểu Tần Trình” sao, điểm ấy khiến hắn có chút cảm giác tồn tại. Đúng rồi, nghe nói hôm nay đoàn phim xảy ra chuyện, thế nào, cậu không sao chứ? ]

Dung Hủ: [ em không sao. ]

La Chấn Đào và Dung Hủ nói vài câu, liền chúc ngủ ngon.

Nằm ở trên giường mềm mại, thiếu niên mở mắt nhìn đèn đường đèn xe phản chiếu trên trần nhà, thật lâu sau, vẫn không có đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, đoàn phim lại bắt đầu quay phim bình thường. Hứa đạo dời cảnh của Tiêu Tử Đồng ra sau, trước hết quay cảnh của những người khác.

Tiêu Tử Đồng chỉ bị vết thương nhẹ, chỉ cần trợ lý chăm sóc là được, cho nên hôm nay Lô Tường Bác cũng trở về đoàn phim tiếp tục quay.

Hết thảy đều hệt như thường ngày không có mảy may khác biệt, mọi người nên đóng phim thì vẫn cứ đóng phim. Lô Tường Bác vẫn là bộ dáng cần cù thật thà, tính xấu của Hứa đạo còn chưa có bỏ, trong phim trường quanh quẩn tiếng gào thét của ông; lúc Lưu Tuệ Chân nhìn thấy Dung Hủ, Hứa đạo, liền vui vẻ ra mặt, nhìn thấy Lô Tường Bác liền liếc mắt xem thường.

Nhưng mà giữa trưa lúc ăn cơm, Dung Hủ lại thuận miệng hỏi: “Tôi nhớ rõ buổi chiều tôi và Lô Tường Bác có một cảnh đối diễn nhỉ?”

La Thiến: “Đúng. Bởi vì Tiêu Tử Đồng hiện tại không thể đóng phim, cho nên Hứa đạo liền quay cảnh này trước. Tiểu Hủ cậu và hắn tổng cộng có ba cảnh đối diễn, ngày hôm qua một cảnh, hôm nay một cảnh, ngày mai một cảnh, liền toàn bộ kết thúc.”

Dung Hủ cười nhạt gật đầu.

Buổi chiều ba giờ, sau khi Dung Hủ nghỉ ngơi nửa tiếng, nâng bước đến giữa phim trường, chuẩn bị quay phim.

Cảnh này là “tình địch tuyên chiến”, hot boy mà Lô Tường Bác sắm vai thừa dịp Triệu Nhạc Lăng rời đi, tuyên chiến với Đỗ Nhiên. Khiêu khích của hắn lại chỉ nhận được ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Nhiên, Đỗ Nhiên cũng không mở miệng, chỉ an tĩnh nhìn hắn chăm chú.

Mà cảnh này, Lô Tường Bác tổng cộng NG hai mươi mốt lần, mới rốt cuộc quay xong.

Trước khi quay cảnh này, hắn chưa từng nghĩ rằng, lần này thế mà lại đổi mới kỷ lục NG của mình. Lưu Tuệ Chân châm chọc khiêu khích và Hứa đạo tức giận khiển trách đã không có biện pháp khiến hắn nghe vào trong lòng nữa, hắn vừa lau mồ hôi cho mình, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Dung Hủ cách đó không xa.

Bốn mươi phút vừa rồi, không có ai biết, rốt cuộc hắn nhìn thấy cái gì.

Dung Hủ đang cười nhạo hắn.

Phải, người này đang cười nhạo hắn!

Cái loại ánh mắt cao cao tại thượng đó triệt để khơi dậy phẫn nộ trong lòng hắn, hắn dùng hết sức lực toàn thân mới không dùng một quyền nện trên gương mặt chết tiệt kia, cũng dùng hết toàn lực, mới diễn xong phân cảnh ngắn ngủn nửa phút.

Hơn nữa, sau lần đầu tiên hắn NG, tất cả mọi người đều không biết, khi Dung Hủ đi thoáng qua bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng. Cậu ta chính là cười nhạo hắn nhỏ bé, cười nhạo diễn xuất của hắn! Tên tiểu nhân đó, tên tiểu nhân tự cho là đúng đó, thế mà lại đang cười hắn!!!

Khi hắn bị Hứa đạo mắng, Dung Hủ vẫn luôn mắt lạnh nhìn hắn, châm chọc cười với hắn.

Tiểu nhân ghê tởm!

Móng tay đã bấm vào lòng bàn tay, nhưng Lô Tường Bác không cảm nhận được một chút đau đớn nào, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị lửa giận thiêu đốt hầu như không còn. Hắn cũng mở to hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Dung Hủ, ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy đối phương nhếch môi lên, mỉm cười, không tiếng động nói với mình hai chữ ——

『 Ngu xuẩn. 』

Đột nhiên! Lô Tường Bác vứt khăn mặt ở trên bàn, xoay người bước đi.

Hành động này của hắn cũng không có bị quá nhiều người nhìn thấy, La Thiến căn bản không chú ý, Dung Hủ nhăn chặt mày, híp mắt lại, ngừng ý cười. Trừ cậu ra, còn có một người nhìn thấy.

Hứa đạo nhướn mày, cười một tiếng: “Ha, cuối cùng cũng có chút tính tình. Vậy cũng tốt, xả giận ra, về sau đừng nghẹn khí mà quay phim, nói không chừng diễn xuất có thể tốt một chút.” Hứa đạo chỉ cho rằng bởi vì vừa rồi mình mắng Lô Tường Bác đến chó má không bằng, hắn ta mới nổi giận.

Kỳ thật diễn xuất của Lô Tường Bác cũng không có kém như vậy, bình thường diễn xuất của hắn đều có thể khiến Hứa đạo vừa lòng, cố tình hắn chỉ đối diễn với Dung Hủ hai lần, lần đầu tiên NG mười chín đợt, lần thứ hai NG hai mươi mốt đợt.

Buổi chiều, như Hứa đạo đã nói, sau khi “trút giận”, diễn xuất của Lô Tường Bác giống như thật sự tốt lên một chút. Hắn dường như đã buông bỏ cái gì đó, lúc quay lại càng thoải mái, nhiều lần khiến Hứa đạo kích động khen tốt, nghiễm nhiên có tiến bộ.

Thấy thế, Dung Hủ vẻ mặt bình tĩnh nhìn phim trường, cũng không xúc động.

Ngày hôm nay, Dung Hủ vẫn luôn quay đến rạng sáng hai giờ, rốt cuộc kết thúc cảnh diễn. Sáng hôm sau, khi cậu đi vào đoàn phim, nhân viên tổ đạo cụ đang đắp mô hình bối cảnh.

Bởi vì Tiêu Tử Đồng ngoài ý muốn bị thương, rất nhiều cảnh phải hai tuần sau mới quay, đã bị dời sang mấy ngày nay tập trung quay. Tổ đạo cụ đắp bối cảnh phòng học, tất cả mọi người vội vội vàng vàng, đến buổi sáng tám giờ, Dung Hủ lại bắt đầu tiếp tục quay hình.

Một buổi sáng, tiến độ đoàn phim vô cùng thuận lợi. Giữa trưa, Lưu Tuệ Chân thuận lợi đóng máy.

Cảnh diễn của Lưu Tuệ Chân vốn không nhiều lắm, buổi sáng cô đã quay xong cảnh cuối cùng của mình. Trong cảnh ấy, rốt cuộc cô hết hy vọng với hot boy do Lô Tường Bác sắm vai, buông tha đối phương. Loại cảnh tình cảm này tương đối khảo nghiệm diễn viên, Lưu Tuệ Chân biểu hiện không tồi, được Hứa đạo biểu dương.

Có điều việc cô đóng máy cũng không có khiến đoàn phim ầm ĩ ngừng quay chúc mừng, phó đạo diễn an bài người đưa cho cô một bó hoa, trợ lý của cô lại đặt một phần tiệc đứng, mua một ít đồ ngọt cho nhân viên đoàn phim ăn, vậy liền xem như đóng máy.

Lúc ăn tiệc đứng, Lưu Tuệ Chân vẫn luôn cười nói chuyện với người sản xuất, Hứa đạo, rất rõ ràng là đang làm tốt quan hệ. Nhưng mà chỉ có người sản xuất để ý tới, vẫn luôn nói chuyện phiếm với cô, hai người ngồi càng ngày càng gần, không bao lâu, đã trao đổi số điện thoại di động. Mà Hứa đạo ngay ở bên cạnh im lặng không lên tiếng ăn bánh ngọt, làm bộ căn bản không nghe thấy hai người nói chuyện.

Loại chuyện này ở trong giới giải trí nhìn mãi quen mắt, hai bên theo như nhu cầu, anh tình em nguyện.

Chờ càng về sau, Lưu Tuệ Chân bắt đầu nhất nhất nói lời từ biệt với mọi người trong đoàn phim. Cô mở hai tay ra ôm chầm Dung Hủ, Dung Hủ cũng cười nhạt cho cô một cái ôm nhẹ nhàng. Ngôi sao nữ rực rỡ động lòng người đó vẫn luôn hạ mắt, âm thanh nhỏ nhẹ nói chuyện với Dung Hủ, nhưng mà đáp lại cô chỉ có tươi cười ấm áp của thiếu niên.

Năm phút đồng hồ sau, Lưu Tuệ Chân xoay người rời đi, không có lấy được số điện thoại của Dung Hủ.

Buổi chiều hai giờ, Lưu Tuệ Chân liền ngồi xe rời khỏi thành điện ảnh. Tận đến lúc đi, cô cũng không nói một câu với Lô Tường Bác, chỉ cười lạnh liếc nhìn đối phương một cái, liền nghênh ngang mà đi.

Đoàn phim lại tiếp tục khởi động máy, quay cảnh diễn buổi chiều.

Liên tiếp mấy cảnh đều là cảnh của Dung Hủ, trong lúc đó cậu cũng không khỏi NG một lần, sau khi tiến hành xâm nhập giao lưu với Hứa đạo, vị đạo diễn nghiêm túc chăm chỉ ấy trịnh trọng gật gật đầu, nói: “Tuy rằng lý giải của cậu cũng có đạo lý, nhưng tôi vẫn càng nghiêng về phía lý giải của tôi đối với kịch bản hơn.”

Lần này, Dung Hủ dựa theo lý giải của Hứa đạo đối với kịch bản quay lại một lần, thuận lợi thông qua.

Buổi chiều hơn ba giờ, tổ đạo cụ đã đắp xong toàn bộ bối cảnh phòng học. Năm giờ, đoàn phim bắt đầu đổi chiến trường, toàn bộ đi vào trong bối cảnh ấy, bắt đầu quay cảnh Dung Hủ và Lô Tường Bác giằng co.

Phòng học sáng ngời rộng mở tái hiện chân thật cảnh lớp học, trên bảng đen còn viết con số đếm ngược một trăm ngày, trên bàn cũng đều là tài liệu chất đống cao cao. Trên quạt điện cũ kĩ là vết bụi loang lổ, hơn mười bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng phòng học, cho học sinh một hoàn cảnh học tập tốt đẹp. Bối cảnh này đắp trông rất sống động, tuy rằng không có dùng toàn là xi măng như phòng học thật, nhưng để đạt tới hiệu quả cần thiết, tổ đạo cụ cũng dùng không ít cốt thép, xi măng và gạch đá.

Tổ trưởng tổ đạo cụ cười nói với Hứa đạo: “Bối cảnh này cũng chỉ quay hai phân cảnh, nhưng chúng tôi đắp tới mười sáu tiếng hơn. Hứa đạo, qua mấy ngày nữa Tiêu Tử Đồng về đoàn phim, ông để cô ấy quay bối cảnh này trước đi, quay xong chúng ta liền hủy đi bối cảnh này, có vài thứ còn có thể bán sớm một chút.”

Hứa đạo cười ha ha: “Được, vậy để cô ấy quay cảnh này trước.”

Dung Hủ đứng ở ngoài rìa phim trường, hơi hơi cúi đầu, để thợ trang điểm bổ trang cho mình.

Cách đó không xa, nơi cách ba cái máy quay, Lô Tường Bác cũng để cho thợ trang điểm make up cho mình. Trên mặt hắn mang theo tươi cười vui vẻ, không biết là xảy ra chuyện gì, hiển nhiên hiện tại tâm tình hắn đang sung sướng, ngay cả La Thiến không cẩn thận nhìn thấy, cũng trêu chọc nói: “Tiểu Hủ, Lô Tường Bác làm chi mà vui vẻ thế? Lát nữa hắn lại phải diễn với cậu, cậu nói, hắn có thể làm mới kỷ lục NG của mình nữa không? Chẳng hạn như… hai mươi ba lần?”

Bởi vì chuyện ở họp báo trước đây, La Thiến cũng không thích Lô Tường Bác, nếu không có việc ngày hôm qua, căn bản cô sẽ không nhắc tên của đối phương trước mặt Dung Hủ.

Nhưng mà lúc này, nghe La Thiến nói xong, Dung Hủ lại cười hỏi: “Chị cảm thấy hắn thật sự vui à?”

La Thiến gật đầu nói: “Chẳng lẽ hắn không vui? Ngày hôm qua lúc hắn chuẩn bị lên đài đối diễn với cậu, sắc mặt đặc biệt kém, tôi còn hoài nghi hắn diễn quỷ hồn, cậu mới diễn người sống đó. Nhưng hôm nay, sắc mặt hắn hồng nhuận, còn luôn nói chuyện phiếm với thợ trang điểm cho hắn, vẫn luôn cười.”

Dung Hủ không tiếng động nâng mắt nhìn Lô Tường Bác một cái, ý vị sâu xa nói rằng: “Ừm, hắn hình như là rất vui vẻ…”

Không bao lâu, Dung Hủ và Lô Tường Bác bước vào phim trường. Hứa đạo đứng ở giữa hai người, cẩn thận giảng cảnh kế tiếp cho hai người. Nói xong lời cuối cùng, ông còn xoay người nhìn về phía Lô Tường Bác, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Lần này cậu tính cho tôi NG mấy lần? Nếu còn dám NG vượt qua mười lần, có tin hay không, hôm nay cậu ăn không hết cơm chiều?”

Hứa đạo luôn khẩu xà tâm phật, Lô Tường Bác cười trả lời: “Hứa đạo, cháu nhất định sẽ diễn thật tốt, ngài yên tâm.”

Hứa đạo vừa lòng gật gật đầu, xoay người rời khỏi phim trường bối cảnh, ngồi ở ghế đạo diễn. Ông nhìn kỹ hình ảnh hiển thị trong tám cái camera, sau khi xác nhận ánh sáng, góc độ, tiêu cự toàn bộ không có vấn đề, mới giơ tay lên: “Action!”

Ngay sau đó, Dung Hủ chậm rãi nâng mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lô Tường Bác.

Dung nhan tái nhợt tuấn mỹ dưới ngọn đèn chiếu xuống, càng lộ vẻ trắng nõn trong suốt. Tóc vụn từ trên trán nhẹ nhàng rũ xuống, cậu mặc áo sơ mi màu trắng, cúc áo cao nhất cũng không có cài lại, xương quai xanh gầy yếu lộ ra, yếu ớt tốt đẹp giống như thủy tinh dễ vỡ.

Mà trước mặt cậu, lại là một chàng trai sáng sủa tỏa nắng.

Dung Hủ cao 1m85, nhưng Lô Tường Bác chỉ cao có 1m78, để cho ra một loại cảm giác giằng co, giờ phút này ở dưới chân Lô Tường Bác, đang đạp lên một cái thùng. Có thùng, cuối cùng hắn có thể nhìn thẳng Dung Hủ, nhưng khí tràng mạnh mẽ trầm mặc của thiếu niên lại vẫn rõ ràng áp chế hắn một đầu —— trong hình ảnh camera, cảm giác tồn tại của hắn cũng thấp hơn Dung Hủ nhiều.

Lô Tường Bác nhìn khuôn mặt Dung Hủ, môi mấp máy, giống như ngày hôm qua, hôm trước, lại sắp NG. Nhưng ngay trong tích tắc điện quang hỏa thạch này, hắn thế mà lại ổn định diễn xuất, ôm quả bóng rổ trong ngực, lớn tiếng nói với Dung Hủ rằng: “Rốt cuộc mày là ai, có phải mày cũng thích Triệu Nhạc Lăng không?”

Đáp lại hắn chính là ánh mắt lạnh nhạt của thiếu niên, sau đó, nâng bước rời đi.

Dung Hủ trực tiếp vòng qua Lô Tường Bác, đi về phía trước, ai ngờ Lô Tường Bác đột nhiên nắm chắc cổ tay cậu.

“Lạnh quá!”

Lô Tường Bác đột nhiên thu tay về, hiển nhiên là bị nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của thiếu niên dọa đến. Qua thật lâu, hắn mới run rẩy môi, hỏi: “Mày… mày rốt cuộc là ai? Trường học của chúng ta căn bản không có học sinh nào như mày!”

Nhìn hình ảnh trong camera, Hứa đạo kinh ngạc nhướn mi: chà, phát huy vượt xa bình thường?

Dung Hủ lạnh nhạt quay đầu, hạ mắt nhìn đối phương. Vẫn không có một câu trả lời, con ngươi tối đen thâm thúy của cậu giống như một khối băng, nặng nề đè ở trong lòng Lô Tường Bác, cảm xúc lạnh lùng đến gần như vô tình ấy xuyên qua máy quay, thẳng tắp biểu đạt trên hình ảnh camera.

Hứa đạo càng thêm tán thưởng, cười gật đầu, khó nén kinh diễm trong mắt.

Mà một Dung Hủ khí thế càng mạnh mẽ áp bách hơn như thế, theo lý thường, sẽ khiến Lô Tường Bác theo bản năng buông lỏng tay cậu ra. Dung Hủ xoay người đi về phía cửa phòng học, giống như trong kịch bản viết, Lô Tường Bác tức giận đứng ở tại chỗ, nhìn đối phương rời đi.

Một cái máy quay nhắm ngay khuôn mặt Lô Tường Bác, một cái máy quay nhắm ngay bóng lưng Dung Hủ.

Từng bước một, cách cửa còn có ba thước, còn hai thước, còn một thước, còn…

Rầm!

Tiếng vang kịch liệt quanh quẩn trong toàn bộ phim trường, âm thanh kia chấn động hơn bốn trăm nhân viên công tác, toàn bộ đều hoảng sợ quay đầu nhìn sang hướng phim trường. Chỉ thấy bối cảnh phòng học vốn dĩ bày ở giữa phim trường, toàn bộ trần nhà đều sụp xuống! Cốt thép, gạch đá còn có một chút ván gỗ sụp đầy đất, lúc mấy thứ đó sập xuống, cả mặt đất cũng nhẹ nhàng rung động!

Hứa đạo mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh này.

Khi Tần Trình và trợ lý tiểu Lâm cùng đi vào phim trường, từ rất xa, chợt nghe đến một tiếng nổ. Tiếng động đất, tiếng cốt thép rơi xuống có vẻ phá lệ chói tai. Đây rõ ràng là tiếng kim loại rơi xuống xi măng, hơn nữa có thể tạo thành tiếng vang như vậy, tuyệt đối không phải là rơi xuống đất bình thường.

Bước chân Tần Trình phút chốc dừng lại, trợ lý tiểu Lâm cũng kinh ngạc há to mồm.

Bên cạnh, người sản xuất dẫn Tần Trình vào đoàn lại càng là vẻ mặt kinh hãi, lúc này hắn căn bản không có thời gian đi nịnh bợ Tần Trình, hắn nhanh chóng chạy tới phim trường. Mà phía sau hắn, trợ lý tiểu Lâm vẫn còn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, người đàn ông tuấn mỹ thâm trầm lại bỗng nhiên biến đổi vẻ mặt, tiếp đó nhanh chóng đi theo phía sau người sản xuất, đi đến phim trường.

Bối cảnh sụp xuống phát sinh va chạm, khiến cho trong phim trường bốc lên một trận bụi bậm.

Chỉ vài giây đồng hồ sau, người sản xuất kia chạy đến phim trường, nhìn đống hỗn độn ấy, hắn còn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Người sản xuất liếc mắt một cái tìm được Hứa đạo, la lớn: “Lão Hứa, xảy ra chuyện gì, bối cảnh này sao lại sập?”

Hứa đạo xoay qua, nhìn về phía người sản xuất. Sau đó, ông khàn khàn giọng, giận dữ hét lên: “Cứu người! Nhanh cứu người! Lô Tường Bác… còn có Dung Hủ nữa!”

Người đàn ông vừa mới đến phim trường mãnh liệt dừng bước, hắn dùng động tác thong thả quay đầu lại, chỉ thấy ở chỗ cách ba thước, Hứa đạo còn đang khàn cả giọng hô “cứu người”. Mặt ông trướng đến đỏ bừng, mà ở bên cạnh ông, rất nhiều nhân viên nhanh lẹ chạy vào phim trường, bắt đầu tìm kiếm người bị đè phía dưới cốt thép, ván gỗ và xi măng.

Giờ phút này, trợ lý tiểu Lâm cũng thở hồng hộc chạy tới phim trường. Nhưng hắn còn chưa có đứng vững, đã thấy người đàn ông cao lớn giống như một tia chớp, đột nhiên chạy vào phim trường.