Đại não ong ong một mảng, nhưng mà thật nực cười là xung quanh ngay cả một chút âm thanh ồn ào cũng không nghe thấy, chỉ duy nhất có tiếng cầu xin câu dẫn ấy là nghe rõ mồn một.

“Ngô tiên sinh, tôi khó chịu…”

“Tôi đã nói là cậu sẽ phải cầu xin tôi mà!”

Lộc Hàm ngẩn người ra đứng yên tại chỗ, sau một lúc yên lặng rất lâu cuối cùng cũng hơi khẽ run lên, càng lúc càng mãnh liệt. Cơn nóng giận khiến cậu bạo phát đến mức, thuận tay cầm lên chiếc ghế gỗ bên cạnh người, hướng màn hình TV nặng nề đập vỡ.

Trong nháy mắt, căn phòng lại quay về vẻ yên tĩnh như lúc đầu, màn hình vỡ nát, một mảnh đen mờ. Người đàn ông ngồi trên đầu giường mỉm cười khinh bỉ, tiếng hít thở nặng nề lúc này của Lộc Hàm, lại tựa như âm thanh của thiên nhiên vờn quanh tai cậu.

“Nếu như mày vẫn còn tâm tình, tiếp tục…ừm…” thật sự là cảm giác có gió mạnh thổi đến, tát thẳng vào má phải một cách đau đớn.

Người đàn ông kia giống như nghiêm túc trở lại, không thèm để ý đến sự công kích của Lộc Hàm, còn giống như là đối xử với một đứa trẻ. Hắn đứng thẳng người dậy, chắn trước mặt Lộc Hàm.

Một ánh mắt tràn đầy hận ý, một ánh mắt tràn đầy cảm xúc khi có kịch hay để xem.

“Mày cho rằng mày đánh được tao?” Người đàn ông nghiêng đầu thấp giọng nói, còn kịp thời giơ tay lên nắm lấy một quyền đang đấm tới của Lộc Hàm.

“Đau không?”

“A!” Lộc Hàm trong nháy mắt chân cũng đứng không vững, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch. Ban nãy vừa bị ăn một cú húc bằng đầu gối vào bụng, bởi vì không kịp đề phòng, nộ khí toàn thân của Lộc Hàm lúc này, đã trở thành đau đớn.

Thân thể Lộc Hàm yếu ớt, cậu chỉ có thể cố gắng cưỡng ép bản thân mình không để lộ ra quá nhiều yếu đuối. Ánh mắt của Lộc Hàm cũng dần dần trở nên hung dữ, rất muốn nhấc người lên cho hắn một đòn, chỉ đáng tiếc cơn đau khiến cậu không thể nhúc nhích.

“Mày cái tên tiểu nhân bỉ ổi này…A!” Lần này triệt để khiến Lộc Hàm ngã xuống đất, bộ phận mềm yếu nhất trên cơ thể bị tấn công hai lần, nhưng phàm là người đều đã rất khó khăn nhẫn nhịn, huống chi Lộc Hàm lại yếu ớt đơn bạc như vậy, nói là tay trói gà không chặt thì có hơi quá, nhưng mà cũng chẳng tốt hơn thế là bao.

“Đừng cho là tao là người đàn ông của mày, tao mới chẳng thèm quan tâm mày có đau đớn hay không. Cái tao cần là phát tiết!”

Người đàn ông kia kéo Lộc Hàm lên giường, bản thân lại không gấp gáp vội đè lên, ngược lại còn nhìn Lộc Hàm chỉ có một mình mà cười khẩy, cậu run cả người lên cố chống dậy nhưng lại mất hết sức lực mà ngã xuống. Đôi mắt Lộc Hàm tỏa ra đầy nộ khí, nhưng lại không nói ra bất cứ lời nào.

Sự phản kháng ban nãy cơ hồ như đã dùng toàn bộ sức lực, lúc này Lộc Hàm còn có thể chống đỡ được mới lạ. Cậu tựa như con cá nằm trên thớt, cố gắng sống chết giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ là toàn thân căng cứng chảy đầy mồ hôi lạnh nằm trên giường.

Tại sao lại xảy ra chuyện thế này? Là xui xẻo từ trên trời rơi xuống sao?

Bên tai truyền đến âm thanh lách cách của thắt lưng đang được tháo ra, bàn tay của Lộc Hàm vội nắm lấy ga giường mỗi lúc một chặt.

Nhưng mà, kịch tính của vấn đề chính là, sẽ luôn có tình huống vào đúng thời điểm thích hợp, diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân xưa cũ.

Chỉ là lần này, người anh hùng của Lộc Hàm, là Kim Chung Nhân.

——————————————————————

“Rầm!”

“Cút ra!”

Kim Chung Nhân đạp cửa xông vào, một cước hướng tới người đàn ông đang áp trên người Lộc Hàm.

Lúc Kim Chung Nhân tiến vào áo sơ mi trên người đã hơi nhàu, cộng thêm biểu tình giận dữ, cả con người cậu lại có thêm vài phần khí tức lạnh lẽo.

Bị cơn giận dữ làm cho mụ mị đầu óc, Kim Chung Nhân không kịp đến an ủi Lộc Hàm, cậu đi đến tóm lấy người đàn ông đang nằm dưới đất lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, biểu tình trên khuôn mặt của Kim Chung Nhân đột nhiên khựng lại.

Người này, nếu như cậu nhớ không nhầm, lúc trước khi cậu đến chỗ công ty của Ngô Thế Huân bàn chuyện công việc đã từng gặp qua. Lúc đó nhìn thấy hắn, là đang ở tầng một của tòa nhà, cậu còn không để tâm, chỉ nghe thấy hắn đang làm loạn lên ở chỗ quầy lễ tân, nói mình muốn gặp giám đốc Ngô, sau đó còn bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Thật không ngờ, một người bình thường như vậy cũng muốn bắt cóc Lộc Hàm, còn có chủ ý đánh cậu ấy nữa! Là tại sao đây?

Đấm thẳng vào mặt người kia, Kim Chung Nhân cũng không rõ bản thân mình lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, đánh cho tên đó nằm vật dưới đất khó lòng động đậy. Kim Chung Nhân bấm 110, nhưng ngay vào lúc còn chưa cúp máy đã nghe được âm thanh đổ vỡ ở đằng sau, cậu liền quay đầu lại nhìn.

Người kia tựa như không phải Lộc Hàm.

Khuôn mặt cậu ấy ngập tràn sự giận dữ, không bận tâm đến áo mình đã bị xé rách để lộ ra nửa tấm lưng cùng một bên bờ vai, và còn những dấu hôn nhàn nhạt đo đỏ ở sau lưng. Giống như là nổi cơn điên, chiếc ghế gỗ trong tay lại được cầm lên đập vào màn hình đã vỡ.

“Tiểu Lộc!” Kim Chung Nhân chạy qua rất kịp thời, đem Lộc Hàm mất sức đang nghiêng ngả ôm vào trong lòng. Nhìn cậu ấy đột nhiên như kiểu mất hồn, vạn tiễn xuyên tâm, lo âu, đau đớn.

Lộc Hàm không nói một lời, cơn tức giận không còn sức lực cũng không còn. Cậu chậm chạp nhướng mắt lên, nhìn màn hình đã vỡ nát, như thể gánh nặng trong lòng đã tiêu tan, lúc này chẳng cần quan tâm là vòng tay của ai, dù sao ý thức của cậu cũng đã hỗn loạn.

“Tiểu Lộc, rốt cuộc hắn đã làm gì với cậu?”

“Không sao rồi, cậu đừng sợ.”

“Tiểu Lộc, Tiểu Lộc…”

Ở bên ngoài tiếng còi xe của cảnh sát vang lên inh ỏi, những người mặc đồng phục cảnh sát vừa tiến vào đã còng lấy tay người đàn ông bắt cóc Lộc Hàm, đồng thời mời Lộc Hàm và Kim Chung Nhân đi cùng, hy vọng hai người phối hợp điều tra.

————————————————

Trời đã chạng vạng tối, đồn cảnh sát cũng vắng tanh người, bất luận cảnh sát hỏi điều gì Lộc Hàm cũng không trả lời. Nếu như nói đây là không muốn nói gì, thì Kim Chung Nhân ngồi bên cạnh Lộc Hàm lúc này lại nguyện tin vào chuyện là cậu đang muốn chờ đợi, đợi người đàn ông có tư cách được nghe cậu nói xuất hiện thì đúng hơn.

Trong sự bất lực, Kim Chung Nhân đành phải đỡ Lộc Hàm qua một bên, ngồi trên chiếc ghế dài nghỉ ngơi.

Lộc Hàm vẫn còn thất thần.

Tại sao lại có thứ như thế tồn tại? Vỗn dĩ bản thân cậu còn tưởng những ngày tháng mình qua là yên bình lắm, thật ra lại là những ký ức mình không muốn nhớ đến lại đã sớm bại lộ trong mắt người khác.

Cái dáng vẻ đó, bị người khác ngày ngày nhìn thấy.

Bản thân cậu khi đó, yếu ớt, không còn tôn nghiêm, mất đi lý trí mà hướng người cầu hoan, không biết liêm sỉ cầu xin, mà đối tượng là Ngô Thế Huân. Lại khiến cho cậu không thể tức giận, dẫu sao cũng đã là quá khứ, chỉ có thể để nó như thế nghẹn lại trong lòng, nghẹn lâu đến mức như miệng núi lửa trực chờ phun trào.

Có tiếng di động vang lên, Lộc Hàm mò vào túi, ngẩn người ra một lúc mới nhấn phím nghe. Kim Chung Nhân ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Lộc Hàm, nhưng mà cậu, có lẽ từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc cậu ta đến một cái.

“Alo…”

“Sao lâu vậy mới nghe điện thoại, còn nói giọng kiểu này, em đã ăn cơm chưa?”

Giọng nói đầy từ tính của Ngô Thế Huân truyền đến tai Lộc Hàm, nhất thời khiến cậu quên đi những chuyện không vui, cùng với người cố kỵ bên cạnh, Kim Chung Nhân.

“…Vẫn chưa.”

“Em sao thế?”

Giọng nói của Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên nghiêm túc, bởi vì Lộc Hàm không còn sức lực trả lời, mới khiến cho anh nhạy cảm nghe ra được sơ hở.

“Em ở đồn cảnh sát.” Điện thoại ngắt kết nối, Lộc Hàm cũng không biết tại sao lại chỉ đưa ra thông tin như vậy đã ngắt điện thoại. Có lẽ, cậu tin rằng Ngô Thế Huân có năng lực hiểu được mọi chuyện phát sinh hôm nay, hoặc có lẽ là do sự giận dỗi với đoạn clip kia.

Kim Chung Nhân muốn đưa Lộc Hàm về nhà, muốn rót nước ấm cho cậu uống, nhưng cậu lại cố tình ngồi cách xa ra một chút.

Bởi vì, Ngô Thế Huân sắp đến rồi!

Có tiếng bước chân vang lên, Lộc Hàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhưng nhìn thấy người đi đến lại là một cảnh sát chứ không phải anh, trong đôi mắt cậu liền xẹt qua một tia thất vọng, sau đó lại tiếp tục duy trì dáng vẻ thất thần.

Nhưng mà mọi nhất cử nhất động của Lộc Hàm đều rơi vào tầm mắt của Kim Chung Nhân, khiến cho cậu dâng lên trong lòng một trận xót xa, nhưng cũng không có cách nào nói gì.

Nói thẳng ra thì, hàng trăm hàng vạn câu an ủi của bản thân lúc này dành cho Lộc Hàm chắc cũng không bằng việc Ngô Thế Huân xuất hiện ở đây, có lẽ đó chính là sự chênh lệch trong lòng đi.

Viên cảnh sát đi đến gần chỗ Lộc Hàm và Kim Chung Nhân, Lộc Hàm cũng vô tình mà nhìn anh ta. Nhưng mà khi ánh mắt của cậu rơi trên những chiếc đĩa trên tay anh ta, đồng tử của Lộc Hàm đột nhiên co lại.

“Xin chào Kim tiên sinh, đây là những chiếc đĩa chúng tôi phát hiện ở hiện trường vụ án. Tôi nghĩ là…nên trả lại cho các vị.” Nói xong, anh ta liếc đôi mắt đầy ý tứ về phía Lộc Hàm, mớ hỗn độn cảm xúc trong đôi mắt anh ta thật khó nói, khinh thường, cười nhạo, hay là có ý tứ đây?

Kim Chung Nhân đưa tay ra nhận lấy, nhưng lại bị Lộc Hàm một tay cướp mất, mở vỏ ngoài ra cầm lấy mấy cái đĩa kia, bẻ gãy.

“Tiểu Lộc…Bụng của cậu không đau nữa hả?”

Kim Chung Nhân không nói thì Lộc Hàm cũng sắp quên mất, bụng của cậu bị thương nặng. Sức mạnh ban nãy không biết là đến từ đâu, không những là đứng được lên mà còn chạy được về phía người kia, trong chớp mắt tiêu hủy đi thứ đồ vật độc hại.

“Các anh đã xem rồi?” Lộc Hàm không trả lời Kim Chung Nhân, mà ngược lại còn quay qua hỏi viên cảnh sát kia. Vùng bụng của cậu đích thực lại đau đến kịch liệt, nhưng cậu vẫn cố nhẫn nhịn.

Người đàn ông trung niên nhìn dáng vẻ nóng giận bất an của Lộc Hàm, khẽ mỉm cười. Lần này cậu hiểu được, đó là khinh miệt.

“Tôi nghĩ là…đã làm cảnh sát, đều có nghĩa vụ và trách nhiệm điều tra mọi ngọn nguồn manh mối của vụ án…”

“Mẹ kiếp!!! Cậu dám đánh tôi???”

Bởi vì bụng của Lộc Hàm bị thương cho nên lực đấm của cậu, căn bản là không đủ sức lực khiến người đàn ông trung niên kia không thể kháng cự. Nhưng viên cảnh sát đó, nói là một lòng thực hiện chức trách nhưng có khác nào tiểu nhân giỏi nịnh nọt lấy lòng. Kim Chung Nhân, ông ta không biết cho dù có xuất hiện trên báo chí cũng không coi ra gì.

Xã hội thực tế mà, dẫu sao ông ta cũng đã lăn lộn mười mấy năm, người nào đắc tội được người nào không nên đắc tội đều nhìn thấy rõ ràng, làm sao mà biết sợ giám đốc của một công ty nho nhỏ chứ?

Kim Chung Nhân thấy tình hình không ổn, muốn đi lên bảo vệ Lộc Hàm, nhưng lại bị một giọng nói lạnh lẽo khống chế “Dừng tay!”

Khuôn mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng đứng ở cửa, bước chân ổn trọng tiến về phía bọn họ. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lộc Hàm, nắm lấy tay cậu ôm vào lòng. Nhìn thấy dáng vẻ Lộc Hàm ngập tràn khiếp sợ, Ngô Thế Huân đau lòng.

Bàn tay đặt trên eo Lộc Hàm muốn lấy lòng, mà kéo Lộc Hàm lại sát thân người muốn sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo của cậu. Nhưng đột ngột lại bị Lộc Hàm tránh đi, cậu lui lại đằng sau một bước.

Ngô Thế Huân hoài nghi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lộc Hàm, tròng mắt rũ xuống nhìn thấy bàn tay đang áp lên bụng của cậu.

“Bị thương?”

Ngô Thế Huân kéo tay Lộc Hàm ra, ngược lại còn dùng bàn tay mình kiểm tra thử vùng bụng của cậu, còn chưa nhấn mạnh Lộc Hàm đã run cả người lên lùi về phía sau.

Bàn tay Lộc Hàm nắm chặt lấy bàn tay của Ngô Thế Huân, không để anh nhấn thêm nữa…

“Đừng đụng vào…”

Ngô Thế Huân đại khái cũng đoán được tại sao trên người Lộc Hàm không có dấu vết bị siết tay chân, trước tiên là đánh người đến không thể nhúc nhích, bước tiếp theo mới là xâm phạm, tránh cho việc trói tay trói chân để lại vết tích, đúng là suy nghĩ chu toàn.

Sắc mặt Ngô Thế Huân vốn dĩ đã không tốt, hiện tại lúc này lại càng thâm trầm. Anh rất muốn đi đến phòng tạm giam, lôi cái tên đáng chết vạn lần kia ra trút cơn tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Lộc Hàm lúc này xem ra không chống đỡ được bao lâu nữa.

Lúc đó sau khi nghe thấy tin Lộc Hàm ở đồn cảnh sát xong, Ngô Thế Huân ngay lập tức ra lệnh cho cấp dưới điều tra sự việc cùng nơi Lộc Hàm đang ở. Sau khi nhận được kết quả điều tra khiến anh vô cùng kinh ngạc, đến một tên nhân viên nhỏ nhoi như vậy cũng dám trộm thông tin trong điện thoại của anh, hơn nữa còn dám bắt cóc Lộc Hàm! Anh cảm thán mình đã quá sơ sót, cũng đồng thời cảm thấy tên đáng chết vô pháp vô thiên kia, phải bị trừng trị.

Nghĩ đến đây, đột nhiên có một cái tên xuất hiện trong đầu Ngô Thế Huân–Hoàng Tử Thao.

“Đưa điện thoại của anh cho em!”

Lộc Hàm đang yên lặng ở trong lòng Ngô Thế Huân bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, ngữ khí có phần ân ẩn sự tức giận.

Ngô Thế Huân biết, có những việc đến lúc rồi vẫn là không tránh được.

Anh bất lực thở dài, Ngô Thế Huân thừa nhận, ai bảo anh khi đó đột nhiên lại có ý tưởng kỳ lạ muốn ghi lại những cảnh ân ái giữa mình và Lộc Hàm chứ…

Nếu như nhớ không nhầm, thời điểm đó Lộc Hàm mới bị đưa tới khoảng hai, ba ngày, tính tình vẫn rất nóng nảy. Lúc mới đầu chỉ là muốn cho món đồ chơi mới của mình ngoan ngoãn một chút, nên anh mới bỏ thuốc và quay phim lại, bởi anh nghĩ rằng sau này có thể dùng để uy hiếp cậu. Ai mà biết được, ai mà biết được chuyện sau này khi bản thân anh đã yêu cậu đến mức không thể quay đầu, thì còn cần gì mà uy hiếp nữa chứ. Theo đuổi còn chưa đủ cơ mà, cưng chiều cũng còn chưa đủ cơ mà…thế rồi cũng quên béng mất chuyện này, thế rồi cũng ai mà biết được chuyện này lại bị đào ra như thế…

Cái tên nhóc này hẳn là đang rất giận…bị thương cũng không nhẹ…

Không gấp, cứ từ từ vậy, phải dỗ dành vợ cho tốt đã rồi mới xử lý đến tiểu nhân.

Ngô Thế Huân giống như đứa trẻ phạm lỗi, rút điện thoại của mình từ trong túi ra, đồng thời ngoan ngoãn thành thật đưa “vật chứng phạm tội” cho Lộc Hàm xem.

Điện thoại đến tay Lộc Hàm, chỉ chưa đầy một giây, món đồ chơi tinh xảo liền bay thẳng đến bức tường vỡ tan tành…

Haizz, phải dùng mất bao nhiêu sức chứ…

“Tại anh cả, em đừng giận nữa! Chúng ta về nhà!”

Nói xong, Ngô Thế Huân vờ như không để ý đến đôi mắt nóng giận của Lộc Hàm, một lần nữa ôm cậu vào lòng. Một mặt nhìn xuống vùng bụng không được động vào của Lộc Hàm, một mặt vừa vuốt ve lưng cậu, cầu mong cậu nhanh chóng nguôi giận.

Sau đó Ngô Thế Huân cầm lấy chiếc điện thoại màu trắng trong tay Lộc Hàm, nhanh chóng nhập vào một dãy số.

“Xin chào, ai đó?” Rất nhanh đầu dây bên kia đã truyền đến giọng một người trẻ tuổi.

“Hoàng Tử Thao.”

“Yo! Tôi còn tưởng là ai, sao lại có số điện thoại của tôi. Hóa ra là anh Huân, có chuyện gì anh mau nói đi!”

“Dạo gần đây ít thấy máu có đúng không?”

“Shit~ Nhiệm vụ lớn à! Anh Huân không yêu cầu thì thôi, mở miệng ra rồi nhất định là có chuyện lớn! Ít, đương nhiên là ít rồi, ai lại dám chọc giận anh Huân của tôi thành thế này, nói đi, em trai đây giúp anh giải quyết!”

Ngô Thế Huân quay đầu lại, liếc mắt nhìn viên cảnh sát đang đứng ngẩn người ra.

“Mấy người, có tất cả bao nhiêu người đã thấy?”

Giọng đế vương đã chất vấn như vậy, khiến người nào dám không nói thật đây.

Ngô Thế Huân con người này, làm sao ông ta có thể không biết, lần này đúng là gây ra họa lớn. Vốn cho rằng Ngô Thế Huân chỉ chơi bời với Lộc Hàm, ai mà biết rằng anh ta lại vì Lộc Hàm mà lộ mặt.

“Năm…năm người!”

Ngô Thế Huân không thèm nhìn ông ta nữa, chỉ nói với người ở đầu dây bên kia: “Có sáu người tất cả, tài liệu đợi tôi chuyển cho cậu.” Nói xong anh cúp điện thoại.

Anh cởi chiếc áo đang khoác trên người Lộc Hàm ra, ném lên không trung rơi vào tay Kim Chung Nhân. Đồng thời, nhanh nhẹn khoác áo của mình lên người cậu, sau đó ôm chặt lấy Lộc Hàm tiến về phía Kim Chung Nhân.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, cùng cả áo khoác.”

Nói xong, đầu cũng không buồn ngoảnh lại, để lại Kim Chung Nhân ngây ngốc đứng đó.

——————————

Từ sau khi Ngô Thế Huân xuất hiện, Kim Chung Nhân liền trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức Lộc Hàm nhìn không thấy. Thậm chí đến ngay cả bản thân cậu cũng không cảm giác được.

Tinh thần của Lộc Hàm không ổn định, nhưng dẫu có như thế cũng tránh tiếp xúc với Kim Chung Nhân. Nhưng mà đối với Ngô Thế Huân, lại không hề do dự cùng phản kháng còn trực tiếp tiến vào vòng tay của anh ta.

Và còn chuyện chiếc đĩa, rốt cuộc có cái gì? Kim Chung Nhân không biết, trong tất cả những người có mặt ở đó, cũng chỉ có cậu không biết, thật đáng thương.

Từ phản ứng của Lộc Hàm có thể nhìn thấy, nhất định trong chiếc đĩa kia có chuyện gì đó nghiêm trọng liên quan đến Lộc Hàm.

Và còn hành động khi nãy của cậu, càng khiến Kim Chung Nhân cảm thấy kinh ngạc.

Ngô Thế Huân là ai? Tổng giám đốc đứng thứ nhất thứ hai nổi tiếng toàn Trung Quốc, là truyền thuyết tồn tại trong lòng nhiều người. Ngô Thế Huân khiến người kính phục, không chỉ vì sự nghiệp cường đại, mà quan trọng nhất là vì quá trình anh ta đơn thương độc mã gây dựng nên đế chế của mình. Từ một con người với thế lực đơn bạc, chỉ dùng có thời gian sáu năm, đã đi đến bước đường huy hoàng như hôm nay. Đây mới là điều khiến những người đàn ông khác không dám chọc đến anh.

Nhưng mà ban nãy, anh ta lại đối xử dịu dàng với Lộc Hàm như vậy, thậm chí để mặc cho cậu ném vỡ điện thoại của mình. Ảnh hưởng đến công việc, cũng là mất mặt trước mặt người ngoài. Ngô Thế Huân thế mà lại không cáu giận, ngược lại cả khuôn mặt đều tràn ngập sủng nịch, không hề tỏ ra đáng sợ.

Chính là vì như thế, lại càng khiến Kim Chung Nhân cảm thấy tự ti.

Quan hệ của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đã mật thiết đến mức độ như vậy, Lộc Hàm có thể đối với anh ta mặc sức tùy hứng.

Bản thân cậu đúng là thua một cách thê thảm đến không dám nhìn thẳng vào.