Lộc Hàm nhanh như chớp chạy vào xe của Ngô Thế Huân, cậu chỉ sợ Trương Nghệ Hưng nhìn thấy, vào trong xe rồi thì nhanh chóng giục Ngô Thế Huân lái xe đi, cứ như là vừa đi cướp đồ gì về vậy.

“Sao lúc này lại có bộ dạng khiếp đảm vậy, dũng khí lúc nãy dám đứng trước mặt người đàn ông kia đâu?”

Thật ra thì Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên, bởi vì trong trí nhớ của anh, chỉ có Lộc Hàm cùng anh ở nhà hay ở khách sạn…là ký ức trên giường mà thôi, Lộc Hàm là người rất dễ xù lông, lòng tự tôn lại cao, nhìn thì có vẻ yếu ớt, vậy mà lúc nãy cậu ấy không hề do dự dám xông tới đối đầu với tên to con kia, hình như còn tranh cãi kịch liệt. Cái dáng vẻ chuẩn men và dũng cảm như thế của Lộc Hàm, đúng là Ngô Thế Huân còn chưa được thấy qua…

Lúc Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm bị đẩy ngã xuống đất, trong người tự nhiên dâng lên một dòng năng lượng, chỉ muốn lập tức xông thẳng ra khỏi xe đánh tên kia một trận, rồi sẽ ôm lấy Lộc Hàm bảo vệ cậu ấy. Nhưng mà, lý trí đã ngăn anh lại, còn thầm nghi hoặc bản thân sao lại có suy nghĩ như thế?

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Ngô Thế Huân nhìn thấy mấy tên kia đã đi rồi, Lộc Hàm quay lưng lại với anh ngồi trên chiếc ghế màu trắng sữa, đối diện với cậu thiếu niên mà cậu ấy bảo vệ, người kia đang giúp Lộc Hàm bôi thuốc. Hai người không biết đã nói những gì, chỉ thấy cậu thiếu niên kia cười lên lộ ra núm đồng tiền. Lộc Hàm hình như cũng cười, Ngô Thế Huân cũng bị thu hút bởi nụ cười rạng rỡ nở ra trên khuôn mặt Lộc Hàm. Đợi được một lúc lâu hình như Lộc Hàm cũng nhận biết được, vội vàng chạy về, nếu không chừng bắt Ngô Thế Huân đợi lâu hơn, anh còn định xuống xe đến lôi cậu đi.

“Anh nhìn thấy rồi?”

“Không phải kẻ mù thì cũng thấy được!” Giọng nói của Ngô Thế Huân nghe có chút lạnh lùng, nhưng thật là vẫn là ngữ khí bình thường như mọi khi, chỉ là Lộc Hàm lo quá thôi.

Mỗi lần Ngô Thế Huân không vui, sẽ nói chuyện kiểu không quan tâm lắm, còn lạnh lùng, có lúc sẽ còn quát cậu…Lúc nãy ở cùng Trương Nghệ Hưng, không phải anh ta hiểu lầm đó chứ!

“Cái đó, người kia là bạn thân của tôi, anh đừng hiểu lầm!”

“Cậu nghĩ nhiều rồi…tay còn đau không?”

“Không, không đau nữa!” Thật không ngờ Ngô Thế Huân đột nhiên lại chuyển đề tài, rõ ràng lúc nãy Lộc Hàm còn cảm thấy anh ta đang khó chịu mà…Sao anh ta lại biết tay cậu bị thương, còn hỏi thăm cậu…

Cái này có tính là quan tâm không?

——————————————

Khi Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm vào trong trung tâm thương mại sầm uất, Lộc Hàm vẫn còn chưa biết anh ta cuối cùng là muốn làm gì!

Cho đến khi hai người đi thang máy đến tầng 23 khu vực chuyên bán điện thoại, cậu mới vỡ lẽ.

“Mua điện thoại cho tôi sao?”

“Không thì còn gì nữa, tôi không tìm được em, em làm cách nào có thể hoàn thành hết trách nhiệm!”

“Anh!!!” Tức đến không thèm nhìn Ngô Thế Huân, đúng là đáng ghét mà, câu nói này không biết đã làm cậu kinh sợ bao lần rồi! Cho dù đã qua bao nhiêu ngày, Lộc Hàm phát hiện ngoài chuyện Ngô Thế Huân dục vọng quá thịnh ra, thì cũng không có thói quen xấu nào, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến mỗi lần anh ta muốn phát tiết cậu lại thấy buồn bực khó chịu, tóm lại vẫn còn vài ngày, nhẫn vậy!

Nhìn xuống các loại điện thoại được bày trong tủ kính, giá cả đúng là rất xứng với vị trí của cửa hàng…Lộc Hàm vẫn còn đang mải ngắm các loại điện thoại, đột nhiên có một loại rất thu hút ánh mắt của Lộc Hàm. Cậu nghĩ màu xanh của chiếc điện thoại kia rất hợp với Trương Nghệ Hưng, âm thầm tự nhủ sẽ sớm mua cho cậu ấy. Trương Nghệ Hưng con người này, điều kiện gia đình không tốt lắm, nên lại càng không có quá nhiều yêu cầu về những vật ngoài thân. Ngay cả đến quà Lộc Hàm mua cho cậu, cũng vì lý do giá cả mà cậu ấy không nhận, đại khái chắc đây cũng là lý do mà cậu rất quý Trương Nghệ Hưng, không giả tạo, không tham lam vinh hoa phú quý.

Không giống như Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vừa vào đã đi thẳng đến quầy tiếp tân, nói với nhân viên bán hàng điều gì đó.

“Lấy cho tôi điện thoại kiểu tình nhân loại mới nhất của hãng xxx. Sau đó chuyển dữ liệu từ máy này sang máy đen mới kia, máy màu trắng thì mua sim điện thoại mới lắp vào.”

“Vâng ạ, xin ngài đợi một chút!”

Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân lôi điện thoại của mình ra đưa cho nhân viên bán hàng, ngây người đứng ở tại chỗ một lúc.

Điện thoại tình nhân…điện thoại tình nhân!!! Ngô Thế Huân đây là bị điên sao? Dùng điện thoại tình nhân với mình???

Lộc Hàm chạy đến chỗ Ngô Thế Huân, ghé đến bên tai anh nhỏ giọng hỏi. Còn thỉnh thoảng ngó nghiêng người xung quanh, thật sợ người ta biết được “nữ chủ nhân” của chiếc điện thoại tình nhân còn lại là cậu.

“Sao lại mua điện thoại tình nhân?”

“Vì tôi vui, em cứ ngoan ngoãn dùng cho tôi là được.”

Chỉ lát sau, nhân viên bán hàng đã trịnh trịnh trọng trọng đặt hai chiếc điện thoại tinh xảo vào tay Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng không quan tâm đến Lộc Hàm đang nhìn anh tròn xoe mắt, liền đặt chiếc điện thoại màu trắng vào tay cậu.

Đúng lúc Ngô Thế Huân xoay người muốn đi, Lộc Hàm nghĩ ra hình như anh ta chưa trả tiền.

“Ngô Thế Huân, anh trả tiền chưa”

“Là cửa hàng trong trung tâm thương mại của tôi…mua đồ còn cần tôi trả tiền sao?”

Thảm nào! Lúc anh ta bước vào đã được tiếp một cách trịnh trọng như thế! Mình còn tưởng là thái độ phục vụ tốt, thì ra là vậy, có quyền có thế có khác a…

Ra khỏi tầng 23, Ngô Thế Huân lại đưa Lộc Hàm xuống tầng dưới đi loanh quanh, cũng thuận tiện kiểm tra xem đám nhân viên làm ăn thế nào. Tuy là mang theo Lộc Hàm như chỉ để trang trí, nhưng Ngô Thế Huân lại phát giác tâm trạng mình rất tốt, cũng không cảm thấy làm mấy việc này vô vị như mọi lần.

Lộc Hàm có được điện thoại bèn nhắn tin ngay cho Trương Nghệ Hưng, rồi đi theo Ngô Thế Huân cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, đành chơi game rồi chờ cậu ấy nhắn lại. Đợi một lúc lâu Trương Nghệ Hưng cũng không trả lời, Lộc Hàm lại nghĩ tên này chắc còn bận gì đó ở trường, cho là không có chuyện gì nữa, lại chơi game tiếp.

Chơi mãi thì trời cũng chuyển tối từ lúc nào, Lộc Hàm âm thầm ở trong lòng mắng Ngô Thế Huân một trận, đêm qua giày vò cậu lâu như thế mà hôm nay còn bắt cậu đi bộ lâu thế này, muốn cậu bị tàn phế hay sao?

——————————

Lúc Lộc Hàm cảm thấy may mắn vì lại được ngồi vào xe còn nghĩ rằng được nghỉ ngơi rồi, vậy mà mới qua mấy phút, chiếc xe đã dừng lại.

“Sao thế?”

“Đến rồi!”

“Hả?” Lộc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng bạc bao trùm lấy một nơi hào hoa, tên gọi One day. Làm gì thế? Bar sao?

“Sau khi em vào trong không được chạy lung tung, đây là gay bar. Dáng vẻ em thế này, nếu như bị người khác…”

“Đến đây làm gì?”

“Bàn chuyện làm ăn.”

“Thế anh muốn tôi đi cùng làm gì? Tôi cũng chẳng giúp được gì?”

Ngô Thế Huân chỉ trả lời là đợi lát nữa cậu sẽ biết, liền bảo Lộc Hàm xuống xe, ý là muốn cậu đi theo sau anh. Lộc Hàm vốn cho rằng, nếu đã là gay bar, bên trong nhất định sẽ ồn ào, nhưng mà lúc vào được bên trong tất cả lại nằm ngoài dự liệu của cậu. Hoàn toàn không giống như tưởng tượng của cậu âm u ái muội, toàn kẻ say khướt. Ở sảnh ngoài cũng không có MB ăn mặc lộ liễu đứng, mà là trong ánh đèn màu tìm dìu dịu chiếu xuống, nơi này lại được trang trí một cách đầy trang nhã. Dãy sô pha màu be thanh nhã, cùng với dãy cốc thuỷ tinh được bày biện thêm những chậu cây xanh, toàn bộ dưới nền nhà đều được trải thảm màu nâu.

Nếu như nói, đây là quán cafe cao cấp chắc Lộc Hàm cũng tin.

Lộc Hàm đi theo Ngô Thế Huân, theo sự hướng dẫn của nhân viên quán bar đi dọc theo dãy hành lang với ánh đèn mờ mờ, có lúc ngẫu nhiên đi qua căn phòng đã bao trọn cửa không đóng chặt nào đó, sẽ vô tình nghe thấy âm thanh ám muội truyền ra làm Lộc Hàm thật sự tin rằng đây chính xác là địa điểm như thế nào…

Cùng Ngô Thế Huân bước vào một căn phòng, bên trong phòng tối hơn so với bên ngoài. Lộc Hàm ngồi xuống sô pha, nhìn thấy Ngô Thế Huân đang nhìn mình, đột nhiên có chút lo lắng…Ở đây tối thế này, lại không có ai…anh ta không định ở đây làm cậu chứ…

“Đừng có bày ra cái vẻ đấy, tôi không phải đưa em đến đây để muốn chơi đùa với em.”

Vậy thì tốt, mà anh ta sao biết được mình nghĩ gì nhỉ?

“Sắp có vụ làm ăn lớn cần bàn bạc, họ cũng sắp đến rồi!”

“Thế tôi làm gì?”

“Bởi vì em xinh đẹp.”

“Liên quan gì đến chuyện tôi xinh đẹp???”

“Nếu như đã đến đây, em không ngốc đến độ không đoán được, khách ở đây có sở thích thế nào chứ?”

Nói như vậy…Ngô Thế Huân đây là muốn…muốn…

Trên khuôn mặt Lộc Hàm, sự thiếu kiên nhẫn dần biến thành nỗi sợ, Ngô Thế Huân nói, bởi vì cậu xinh đẹp mới đưa cậu tới đây, chẳng lẽ, anh ta muốn đưa mình cho…

“Em chỉ cần diễn một chút là được!”

“Cái gì?”

“Cùng tôi, cố gắng trông càng ái muội càng tốt, quyến rũ bọn họ, đến mức để họ muốn em đến phát điên.”

“Tôi không đê tiện như thế! Ngô Thế Huân! Tôi không phải MB! Anh đừng cho là…” Còn chưa nói xong, cùng với tiếng cạch mở cửa, Ngô Thế Huân liền kéo Lộc Hàm vào trong lòng, cậu cứ như thế nằm lên người anh, đầu đặt ở cổ Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cúi đầu, ghé đến sát tai Lộc Hàm thấp giọng nói: “Cứ ngoan ngoãn thế này thôi, ở trong lòng tôi giống như bình thường vậy, em ngoan một chút đừng phản kháng. Diễn cho tốt vào, nếu diễn tốt tối nay tôi sẽ không chạm vào em, còn nếu như cố ý làm loạn…Tôi cũng không ngại lại trói em lần nữa! Cuộc giao dịch này mà thất bại tôi cũng không buôn tha em đâu!”

Từng câu từng chữ đều là uy hiếp Lộc Hàm, làm cậu không thể không có chút oán giận mà tiếp nhận, nhớ lại lịch sử lần bị Ngô Thế Huân trói lại làm…Lộc Hàm thật sự sợ…

Từ góc nhìn của những người đang từ cửa bước vào, lại là Ngô Thế Huân đang cùng vật nhỏ trong lòng hôn môi kịch liệt.

“Chủ tịch Ngô đúng là rất nhiệt tình!”

“Đâu có, mọi người cùng chung sở thích mà thôi!”

Nói xong, Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, lại càng ôm Lộc Hàm thật chặt. Lộc Hàm không nhìn thấy những người mới đi vào, nhưng nghe từ tiếng bước chân đại khái có khoảng hai đến ba người, nghe giọng nói, tuyệt không phải hiền lành gì, ngữ khí dung tục mỗi lần nghe thấy đều lạnh cả người.

Ngô Thế Huân ngồi thẳng người dậy, Lộc Hàm giữ nguyên tư thế ngồi lên đùi anh bám vào cổ, ám muội đến cực điểm. Vài cúc áo trước ngực cũng không biết bị cởi ra từ lúc nào, cổ áo được nới rộng để lộ xương quai xanh vô cùng quyến rũ, tay của Lộc Hàm đặt lên trên khuôn ngực rắn chắc của Ngô Thế Huân, tay của anh thì đặt trên eo cậu.

“Chủ tịch Ngô, cậu bé của ngài xem ra rất được đó!”

“Đương nhiên, mắt nhìn của chủ tịch Ngô từ trước đến nay đâu có kém. Đúng không?”

“Đúng đúng đúng!”

“Ba vị chủ tịch quá khen rồi, chỉ là có phần xinh đẹp hơn những người trước đây thôi!”

“Vậy chủ tịch Ngô có thể nể mặt, để chúng tôi xem cậu ta trông thế nào không? Đừng có dính sát như thế, nóng nực muốn chết!”

Nghe được lời mấy người kia nói như thế, Ngô Thế Huân cũng đáp ứng, trong lòng Lộc Hàm lại…

Thật ra, cõi lòng Lộc Hàm lúc này rất khó chịu, cho dù chỉ là diễn, biết rằng những lời của Ngô Thế Huân cũng chỉ là cố ý nói vậy thôi, những nhưng lời nói đó thật không dễ chịu, đúng vậy…Đúng là bản thân cậu chỉ là bạn giường tạm thời, thì có thể là cái gì chứ, chủ nhân vui vẻ thì giữ lại, đến lúc chơi chán rồi lại ném cho người khác.

Anh ta muốn cậu cùng anh ta diễn, vậy thì cứ cố mà diễn cho tốt…cố gắng hết trách nhiệm…còn có thể để bản thân đỡ bị giày vò, dù làm thì có vui vẻ gì đâu…hức hức…

“Bảo bối, các vị đây muốn nhìn thấy em, ngẩng mặt lên để họ nhìn chút có được không?”

Ngô Thế Huân, anh dám nói cái kiểu nũng nịu thêm nữa xem…lại còn “bảo bối”…ghê quá đi!!!

Lộc Hàm điều chỉnh lại một chút biểu tình trên khuôn mặt, mới chậm rãi từ vai Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên, quay đầu lại nhìn ba người đàn ông đang ngồi trên sô pha ở phía đối diện, mắt người nào người nấy đều ánh lên tia xấu xa. Mắt Lộc Hàm mở to, môi khẽ mím, lộ ra dáng vẻ hơi nhút nhát sợ sệt, trông rất uỷ khuất. Nhìn ba người kia một lượt, lại vội vàng cúi đầu xuống nằm trong lòng Ngô Thế Huân, tay cũng đặt lên cổ anh.

“Thế Huân~”

Rất hiển nhiên, Lộc Hàm thành công rồi, bởi vì bộ dạng của cậu còn vượt xa ngoài tưởng tượng về dung nhan của bọn họ, cả cái giọng nói mềm mại dinh dính lúc gọi Ngô Thế Huân, như là một ngọn lửa trong phút chốc cháy bùng lên trong lòng. Ánh mắt của bọn họ phát ra tia sáng màu xanh, đường nhìn của mắt chưa từng rời khỏi Lộc Hàm, chỉ hận Ngô Thế Huân sao không lập tức rời đi, để một mình Lộc Hàm ở lại cuộn mình trên chiếc sô pha kia, mắt long lanh nước, đáng thương nhưng vô cùng hấp dẫn mà nhìn bọn họ. Sau đó sẽ đè cậu xuống, mạnh mẽ mà hành hạ một trận.

Ngô Thế Huân nhìn biểu tình của ba người kia cùng Lộc Hàm đều đặt hết trong tầm mắt, lộ ra một nụ cười thoả mãn. Chỉ là lúc nhìn thấy ánh mắt mấy người kia hoàn toàn không có ý tốt, trong lòng đột nhiên cảm thấy bị nghẹn, cũng may Lộc Hàm không nhìn thấy, nếu không cái tên này sẽ lại buồn rồi…

“Ừm, cậu ấy nhát gan lắm, trẻ con mà! Mọi người đừng để ý, để tôi an ủi một chút, hình như bị doạ sợ rồi!”

Ngô Thế Huân nghiêng người qua, nâng đầu Lộc Hàm lên, cúi đầu hôn lên cánh môi phấn hồng của Lộc Hàm. Lộc Hàm còn thật không ngờ lại còn có cả “đoạn kịch” này! Trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân lại bị cắn một cái, giống như cảnh báo cậu đang không phối hợp. Chẳng còn cách nào, lại tiếp tục giả vờ. Cũng may thân người Ngô Thế Huân che được cả người Lộc Hàm, nếu như Ngô Thế Huân ở trước mặt mấy người kia mà vô tư hôn cậu, khẳng định Lộc Hàm sẽ phản kháng…

Lộc Hàm xấu hổ gục đầu xuống cổ Ngô Thế Huân, không ngờ lại bị anh cấu nhẹ vào eo một cái, làm cậu kêu lên “ưm” một tiếng, trong tai của ba người kia lại trở thành thuốc độc câu dẫn của vật nhỏ. Tuy là không được nhìn rõ mặt Lộc Hàm, nhưng họn họ nhìn thấy đôi bàn tay trắng muốt đang đặt trên cổ Ngô Thế Huân, lúc ôm chặt lúc nới lỏng bám vào cổ Ngô Thế Huân kia, trong lòng bọn họ cứ như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu, sốt ruột khôn nguôi.

Bị hôn đến mơ mơ màng màng lại dựa vào Ngô Thế Huân, mặt Lộc Hàm cũng đỏ cả lên, mắt chớp chớp hờ hững, dựa vào anh, rất dễ chịu.

“Tiểu Lộc ngoan, ngủ chút đi.”

Lộc Hàm cảm nhận được Ngô Thế Huân lại hôn nhẹ lên má mình một cái, sau đó lại vỗ vỗ nhẹ vào cậu, giống như dỗ trẻ con đi ngủ. Đây giống như là cố tình giả vờ cậu là tiểu mỹ nhân mà Ngô Thế Huân sủng ái nhất, chỉ là…

Được rồi, không quan tâm đến bọn họ thì còn được thoải mái chút, cả một ngày mệt mỏi, ngủ một chút vậy!

Trước khi ngủ, Lộc Hàm còn túm chặt lấy áo sơ mi của Ngô Thế Huân, giả vở giống như không có cảm giác an toàn.

Bởi vì, phàm là kẻ yếu ớt, lại càng làm người khác muốn chiếm hữu.

————————————

Lúc Lộc Hàm tỉnh dậy mở mắt ra thì căn phòng đã tối đen, cái gì cũng nhìn không rõ, gọi hai tiếng Thế Huân mà không có ai trả lời, đột nhiên cậu thấy hoảng loạn…trong thoáng chốc cũng tỉnh táo luôn.

Nhìn thấy trên cái bàn trước mặt cậu, vẫn còn vài chai rượu giống như mấy người bọn họ vừa uống qua.

Ngô Thế Huân đâu?

“Cạch” cửa từ từ mở ra, có người bước vào phòng, chỉ là không nhìn rõ dáng người, sau khi người đó bước vào, cửa phòng cũng bị đóng chặt.

Vài tia sáng lúc trước cũng không thấy nữa, lại là một mảnh đen tối. Khi người đó tiến đến gần, Lộc Hàm mới phát hiện, chuẩn xác mà nói là ngây ngốc ngồi đấy không cử động được.

Là một trong ba người lúc nãy?!

“Ngô, Ngô Thế Huân đâu? Anh ấy đi đâu rồi? Đi ra!!!”

Người kia dường như nghe được giọng nói run rẩy của Lộc Hàm lại rất thoả mãn, nắm lấy tay cậu ấn trên sô pha.

“Ngô Thế Huân à, uống say nên về rồi! Anh ta nói tặng cậu cho bọn tôi đêm nay, biết điều đi, vẫn còn hai người nữa đang chờ đấy!”

“Xoạt” tiếng áo bị xé rách, Lộc Hàm trong phút chốc bị đè xuống sô pha, người kia không biết từ đâu rút ra một chiếc còng tay, một đầu còng vào tay Lộc Hàm đầu còn lại còng vào chân bàn. Nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của Lộc Hàm, lộ ra nụ cười vừa ý, hướng môi cậu mà hôn xuống.

Môi Lộc Hàm bị cắn đến không thể cứu vãn, người kia còn nắm lấy quần cậu từ từ kéo xuống dưới, đôi chân trắng dài cứ như thế mà bị bại lộ ra, tay còn lại bị người kia giữ rất chặt, từ từ…chân bị nhấc lên, tay người kia, bắt đầu xâm nhập từ phía sau mỗi lúc một sâu…

Lộc Hàm run rẩy kịch liệt, không những là thân thể run rẩy mà trong lòng cũng vậy. Cho dù là lần đầu tiên giữa cậu và Ngô Thế Huân cũng không đáng sợ thế này, nỗi sợ không thể phát tiết cùng sự ghê tởm đến cực độ đè nén trong lòng Lộc Hàm khiến cậu cảm thấy không thể hô hấp, đôi mắt cũng ngập tràn nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống trong mùi vị của sợ hãi.

Ngô Thế Huân! Anh nói đây là diễn thôi…

Ngô Thế Huân! Anh ở đâu?

Mau đến cứu tôi…

Tôi đau quá…Bọn họ thật ghê tởm…

Bỏ tôi ra…

Cứu…tôi…