Dịch giả: quachngan99

Hiệu đính: Phi Yến Nhược Lam

Anh lái xe đưa cô đến khu vực mới của bờ sông công viên, lúc xe dừng lại, Tằng Lam thấy mặt nước lấp lánh. Màu đỏ của nắng chiều hoàng hôn phủ kín cả chân trời, đọng lại mà đẹp đẽ. Nơi tiếp xúc với mặt nước là một màu vàng rực rỡ như ẩn như hiện, đèn đường bên bờ sông đã được thắp sáng, dưới bóng cây có vài người đi đường bước chậm bên bờ.

Tằng Lam xuống xe, có chút ngạc nhiên hỏi:

“Buổi tiệc của Trình tổng được tổ chức gần đây sao? Tại sao anh lại dừng xe ở đây?”

Mạc Khiếu Bạch cười khúc khích, nói:

“Không phải cô nói là không muốn đi sao? Lại nói tới trang phục của cô thành ra như vậy, tôi sao lại không biết xấu hổ mà dẫn cô tới đó dự tiệc? Đó là buổi tiệc đầy tháng của con họ, tôi muốn đưa cô đi, nhưng không phải là để cho tất cả mọi người thấy cách phối hợp đồ quê mùa này của cô.”

Tằng Lam hạ ánh mắt xuống:

“Vậy anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Tôi thấy tâm tình của cô không tốt, cho nên đưa cô đến đây để giải sầu chứ sao. Dù sao vẫn tốt hơn so với việc để cô ở hang ổ tự mình mốc meo không phải à?” Anh nhìn về phía cô, cười.

Cô ngẩng đầu, còn chưa nói gì đã bị anh cướp lời:

“Cô cũng đừng nói với tôi là không có chuyện gì, tôi cũng không phải kẻ dễ bị lừa gạt.”

Cô ngẩn người, u ám nói:

“Anh nói đúng, tâm tình của tôi thật không tốt chút nào.”

Anh rất thức thời không hỏi nguyên nhân vì sao, mà là chỉ tòa nhà phía sau cô, nói:

“Cô có thấy tòa nhà kia không?”

Tằng Lam quay ra đằng sau:

“Ừ, làm sao vậy?”

“Đó là dự án đầu tiên khi tôi làm quản lí. Chính tại sân thượng của tòa nhà này, tôi đã từng nghĩ muốn nhảy xuống.” Anh nói.

Tằng Lam nhìn anh, hỏi:

“Anh từng nghĩ muốn nhảy lầu?”

“Đúng, khi đó tôi còn trẻ, suy nghĩ mãi không ra, cảm thấy ngày đó rất suy sụp. Cho nên không quan tâm đến sống chết.” Ngữ khí của anh vô cùng thoải mái.

“Sau đó thì sao?” Tằng Lam hỏi.

“Ngay thời điểm lúc tôi muốn nhảy xuống, tôi lại thấy được cảnh mặt trời lặn đẹp đẽ này. Cô có biết ở thành phố A này, cao ốc sớm đã đem cảnh mặt trời lặn đẹp đẽ đó che mất. Mà lúc đó chỗ này đang được khai phá, tòa nhà khi ấy tôi đứng chính là nơi cao nhất của địa phương mới khai phá. Khi xem cảnh mặt trời lặn tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Mặc kệ như thế nào, tôi cũng đã đứng tại đỉnh cao nhất rồi. Tôi còn cái gì không hài lòng ư? Sau đó tôi từ từ bước xuống, tóm lại là nếu nghĩ muốn tự tử, chi bằng đem những chuyện phiền lòng kia giải quyết cho hết rồi hãy chết.” Anh nói.

Tằng Lam nhìn gò má của Mạc Khiếu Bạch, anh tuấn mà cương nghị, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Anh bỗng nhiên quay đầu lại, cô giật mình, sắc mặt tránh không khỏi có chút bối rối.

“Tằng Lam cuộc sống của cô có phải hay không chưa từng gặp trắc trở?” Anh hỏi.

Tằng Lam suy nghĩ một lúc, cười khổ nói:

“Nếu là về sự nghiệp và học tập, tôi quả thật thuận buồm xuôi gió. Nhưng mà, bị vị hôn phu mình ruồng bỏ thì có tính không?”

Anh nhìn cô chăm chú, lại hỏi:

“Cô cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt của anh giống như mang theo ma lực, cô bị nhìn chằm chằm rất lâu, theo bản năng mở miệng nói:

“Thật ra, hôm nay tôi có gặp người đàn ông đã vứt bỏ tôi. Anh ta nói cuối tuần phải kết hôn, cùng với người phụ nữ tình một đêm kia.”

Vẻ mặt anh cũng không mấy ngạc nhiên, bình thản hỏi:

“Cho nên cô cảm thấy khổ sở? Cô còn thương anh ta?”

Tằng Lam lắc đầu:

“Không, hôm nay anh ta lên án tôi rất nhiều. Anh ta nói tôi chưa bao giờ vì anh ta mà lo lắng, anh ta nói tôi chỉ biết yêu lấy bản thân mình, chưa từng yêu anh ta. Nhưng thật ra tôi cũng thấy anh ta giống như chưa từng yêu tôi vậy. Anh ta ban đầu cùng tôi ở chung một chỗ cũng chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh mà thôi. Còn tôi là vì anh ta mới về nước, vì anh ta mà mua nhà ở, vậy mà lại làm nhục lòng tự trọng của anh ta. Cho nên ngay từ đầu lúc bắt đầu chúng tôi đã sai lầm.”

“Không phải là cô đang cảm thấy đặc biệt oan ức chứ? Nhưng nếu cô không yêu anh ta thì vì cái gì mà ở cùng nhau?”

“Tôi không tin vào tình yêu, hay nói đúng hơn là không có hứng thú với tình yêu. Tôi chỉ là muốn tìm một người đàn ông kiên định cùng tôi xây dựng một tổ ấm gia đình.”

“Ồ? Nếu nói như vậy, tôi thật sự cảm thấy anh ta không muốn kết hôn với cô là đúng rồi. Cô ngay từ đầu đã không mong sẽ có tình cảm với anh ta, cô thật ra chỉ là muốn hoàn thiện cuộc sống của mình thôi.”

Tằng Lam có chút ngạc nhiên nhìn anh, thấy trên mặt anh mang theo ý cười:

“Tằng Lam, đối với cô rốt cuộc kết hôn có ý nghĩa gì?”

“Cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau đi đến cuối con đường.” Cô nói.

“Nếu như vậy, cô vì cái gì mà nhất định phải tìm một người thành thật?” Anh lại hỏi.

“Tôi nghĩ chuyên tâm đầu tư công việc, không muốn phí sức lực trong mâu thuẫn hôn nhân.”

“Cho nên trong mắt cô thì người thành thật chính là kẻ tuân thủ quy tắc, cẩn thận chặt chẽ, không thể rước thêm phiền toái cho cô, là một cái hậu phương bảo mẫu vững chắc để cô chuyên tâm mà nghiên cứu khoa học? Cô cảm thấy như vậy là công bằng với một người đàn ông sao? Tằng Lam, cái cô cần thật ra không phải là một người chồng, mà là thứ để trang trí. Thật ra cái cô muốn chính là cuộc sống của mình mọi thứ đều đi theo từng bước, dựa vào dòng chảy của nó, không đúng sao? Lý tưởng hôn nhân của cô có phải là không bao gồm tình yêu?”

Cô ngạc nhiên, bởi vì lời nói của anh đều là những suy nghĩ từ trước đến nay của cô.

“Cho nên cô căn bản không cần thiết phải cảm thấy oan ức, Tằng Lam, người đàn ông nào kết hôn với cô mới chính là bị cô lừa đó. Tuy cô rất đẹp, bằng cấp cao, tiền không thiếu, nhưng mà nhu cầu cơ bản nhất của một người đàn ông cô lại không đáp ứng được. Lời này tuy khó nghe nhưng nếu phải cưới cô chi bằng thỉnh thoảng bỏ ra ít tiền gọi gái bán hoa tới cho rồi.”

Lòng của cô bị lời nói đó mà làm cho đau lòng. Ánh mắt sắc bén, cô hỏi:

“Anh dựa vào gì mà nói tôi như vậy?”

Vẻ mặt anh mang theo ý cười, không một chút thối lui:

“Cô xem, cảm thấy oan ức? Cô có phải đang muốn nói cô có giáo dục, có học vấn, cô có sự nghiệp, cô không cần xài tiền của chồng. Cô có tôn nghiêm, có chí khí, cô nghĩ mình cao thượng gấp trăm lần so với những người phụ nữ suốt ngày chỉ biết trang điểm, thậm chí bán đứng cả khuôn mặt lẫn thân thể của họ? Nhưng tôi nói cho cô biết, thật ra người đàn ông cơ bản không cần những thứ đó. Đàn ông tìm phụ nữ, thật ra chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện là đủ, một là thân thể, một là tình cảm.”

“Cho nên anh cảm thấy những người phụ nữ đem thân mình ra bán cũng sẽ vì anh mà trao ra tình cảm chân thật?” Cô hỏi.

“Điều đó không cần thiết, nhưng nếu thật sự cần, nhất định sẽ bổ sung. Cô nói người đàn ông kia cùng người phụ nữ tình một đêm bỏ trốn, cái này chỉ có thể nói anh ta trúng thưởng rồi. Tôi chúc mừng anh ta.” Anh cười cười, còn nói: “Bởi vì ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia vừa được thỏa mãn tâm hồn lại vừa thỏa mãn cả thể xác, có thể nói so với việc ở một nơi cùng cô trải qua cuộc sống buồn tẻ tốt hơn gấp vạn lần.”

“Vì cái gì mà cùng tôi kết hôn mà gọi là buồn tẻ! Nếu tôi quyết định kết hôn liền đã hạ quyết tâm làm một người vợ tốt.” Cô lớn tiếng nói.

“Chỉ sợ người vợ tốt trong suy nghĩ của cô cùng với người vợ tốt trong lòng người đàn ông kia cách nhau quá xa.”

“Chẳng lẽ tôi thua kém so với người phụ nữ đó?”

“Cũng không hẳn là như vậy. Ít ra người phụ nữ kia thích hợp làm một người vợ tốt hơn cô mà thôi. Đĩ điếm hoàn lương cũng là một câu chuyện xúc động đấy chứ.” Giọng nói của anh không nhanh cũng không chậm.

“Bọn họ chỉ biết nhau không đến hai tháng, không có tình cảm bền vững, anh cảm thấy cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc?” Cô có chút kích động rồi.

“Tình cảm bền vững đều rất mỏng manh, sẽ không chịu nổi một đả kích, đều có thể bị tình một đêm đánh bại.” Khi anh nói lời này, cả ánh mắt của anh và cô đều song song nhìn nhau.

“Tôi không biết tình một đêm lại có uy lực lớn đến như vậy.” Ánh mắt cô xa xăm, nhìn thấy đêm tối đang nuốt sống tia nắng chiều yết ớt, cô cũng cảm thấy phòng tuyến của mình cũng theo đó mà sụp đổ.

“Ha ha, có phải là vì cô với tôi làm thí nghiệm thất bại không?” Ý cười của anh có chút tà mị.

Cô không hề nhìn anh, quay mặt đi. Nhìn dòng sóng mãnh liệt của mặt sông, trong đầu một mớ hỗn loạn.

“Tôi thừa nhận bản thân không am hiểu tình yêu, nhưng tôi cho rằng hôn nhân và tình yêu là hai chuyện khác nhau. Hôn nhân giống như là tình thân, đồng tâm hiệp lực mới chính là chân lý.”

“Tằng Lam, nếu cô không phục, chi bằng cô cũng thử hôn nhân chớp nhoáng, tự mình làm lại thí nghiệm của chính mình đi.”

“Anh nói cái gì?” Cô khó tin nhìn về phía anh.

“Tôi nói, chi bằng cô gả cho tôi đi, sau đó cố gắng làm một người hiền thê lương mẫu trong tưởng tượng của cô, sau đó tự mình chứng minh trên thực tế cô rốt cuộc có thể chống đỡ được mấy ngày.” Trong mắt anh hiện lên tia gian xảo.

“Anh điên rồi sao?” Cô nghi ngờ là mình vừa nghe lầm.

“Dù sao tôi cũng đã từng là chuột trắng nhỏ của cô rồi, tôi không ngại thử lại một lần nữa. Cô xem, tôi là người duy nhất phù hợp với thí nghiệm của cô không phải sao? Cùng cô trải qua tình một đêm, sau đó kết hôn chớp nhoáng, như vậy sẽ giống người chồng chưa cưới của cô… Sẽ phát triển giống nhau như đúc? Không phải cô muốn biết hôn nhân chớp nhoáng rốt cuộc có thể hạnh phúc hay không ư? Chúng ta thử một chút rồi sẽ biết thôi.” Vẻ mặt anh thập phần thoải mái, mang theo vài phần trêu chọc.

Tằng Lam dừng ánh mắt ở anh, cố gắng từ trong đáy mắt sâu không thấy đáy của anh có thể nhìn ra ý đồ chân chính. Một lúc lâu, sắc mặt cô vẫn yên lặng nhưng lạnh lùng quay mặt đi:

“Đùa không vui chút nào, Mạc Khiếu Bạch.”

Anh lại “phụt” một tiếng, cười ha hả:

“Không biết nha, tôi thấy rất buồn cười đó chứ.” Nói xong lại vỗ vai Tằng Lam: “Thế nào, lấy độc trị độc có hiệu quả chứ? Cô nên có tinh thần hơn đi.”

Cô dường như bừng tỉnh:

“Anh là cố ý nói như vậy để đả kích tôi?”

“Nếu không nói như vậy thì làm sao mới kích phát ý chí chiến đấu của cô chứ? Tằng Lam, tôi biết cô không phải là người dễ tức giận. Cô xem mình đi, hiện tại chẳng phải là đang hậm hực sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí vô cùng đắc ý.

“Nhưng mà tôi thấy anh nói cũng có lý.” Cô giãn ra chân mày.

“Làm sao? Chẳng lẽ cô cảm thấy dự án mới này của tôi khả thi? Ha ha, tính toán muốn cùng tôi chơi cái thí nghiệm hôn nhân chớp nhoáng?” Mắt anh chuyển đi.

Cô cùng anh bốn mắt giao nhau, sau đó nhanh chóng dời đi tầm mắt.

“Kỳ thực, nếu anh thật sự muốn thử một lần, tôi cũng sẽ vui vẻ chiều ý.”