Tin Giang đại tướng quân chủ động nhận tội, cầu xin thánh thượng khoan hồng, tha cho phụ nhân Vĩnh An phủ đã truyền đi khắp Thiên Khải.

Lòng dân hỗn loạn, họ vốn dĩ không dám tin, một người tưởng rằng cho dù trời có sụp xuống thì vẫn trung kiên như thế, lại thừa nhận bản thân là kẻ bán n.ước cầu vinh, lợi dụng tín nhiệm mà ám hại quan lại triều đình cùng thái tử.

Đối với bách tính Đại Thịnh mà nói, địa vị Giang đại tướng quân tuy cao, nhưng vĩnh viễn không thể bằng thái tử điện hạ - Ôn Thịnh Đế.

Năm đó, lễ tế Hoả Thần tổ chức, cứ cách ba mươi năm lại có một lần, thái tử điện hạ trên đài cao múa kiếm, cầu phúc vì Đại Thịnh.

Một thoáng kinh hồng, sao có thể quên? Và tất nhiên, đằng sau lễ tế ấy là cả tấm lòng của vị thái tử điện hạ này, hắn chứng minh mình xứng đáng, con dân Thịnh Quốc đều tỏ tường.

Một điều không thể phủ nhận, Ôn hôn quân thuở thiếu thời đã từng là một vị Ôn thái tử đặc biệt tốt, chăm lo bách tình, vì con dân tạo phúc, chết chẳng từ nan.

Sau này, có lẽ tham sân si lạnh lùng khuếch tán, Ôn Tề Minh biến thành quỷ dữ trong mắt những người đã từng tôn thờ hắn như ân nhân chiếu sáng, như vì tinh tú cứu rỗi cuộc đời.

Cho nên, khi Giang Triết Viễn nhận tội, dân chúng bùng lên ngọn lửa giận dữ cùng thất vọng, họ yêu cầu Ôn Đế phải mau chóng hái đầu tên “ăn cây táo, rào cây sung” này xuống, cúng tế đất trời.

Mục công công mang theo chiếu vua, trước bàn dân thiên hạ, bố cáo: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Thái tử Ôn Thịnh Đế, nhi tử của trẫm, đức hạnh xuất chúng, văn võ song toàn, nay đã đến tuổi thành hôn.

Lưu Bích Nam, nhi tử Lưu Mục Chính, thông hiểu đạo lý, thấu đạt lễ nghi, khiến lòng trẫm yêu thích vô cùng.

Vì vậy trẫm hạ chỉ phong làm thái tử phi.

Chọn ngày lành tháng tốt, cử hành đại hôn.

Khâm thử.”

Dân chúng dưới đài bắt đầu ồn ào lên, bởi lần đầu tiên trong lịch sử Đại Thịnh xuất hiện một vị thái tử phi là nam nhân.

Triều đại Ôn thị luôn khiến cho họ bất ngờ, đầu tiên là Ôn Đế nhất quyết cả đời chỉ lấy duy nhất Lý hoàng hậu, sau này, Ôn thái tử cư nhiên lấy nam về làm chính thê, chủ lục cung sau này định sẵn trong tay y.

“Sao lại thế này? Xét xử Giang cẩu thì tính đâu đây?”

“Không biết nữa, tiến hành trước đại hôn vủa thái tử điện hạ?”

“Tuyệt đối không có khả năng, đại hôn sao có thể để dính máu tanh? Chắc chắn phải gác lại rồi.”

“Thánh thượng đang nghĩ gì thế, chuyện thanh lý sâu mọt bán n.ước cấp bách, há nào lại lùi lại?”

“Ngươi thật nông cạn, Nhung Quốc thua trận, Nhung Vương tháo chạy, Vĩnh An chỉ còn phụ nhân sống sót, mọi chuyện vốn dĩ đã xong xuôi rồi.

Trước mắt đại hôn của điện hạ mới là quan trọng.”

“Lão ưu tiên cái gì đâu, lấy một nam nhân, Ôn thị đời sau sẽ thế nào?”

“Vậy mới nói ngươi quá ngốc, mất đi Vĩnh An, Ôn thị chẳng khác nào tự rút đi vuốt của chính mình.

Vừa hay những năm nay Lưu thị ngày một hùng mạnh, có thể bù đắp cho tổn thất ấy.”

“Thánh chỉ ban hôn này không viết tên điện hạ và Lưu nhị công tử, trên đó là Ôn thị và Lưu thị.”

“Điện hạ lại hy sinh vì Thịnh Quốc a...”

Nam nhân đứng xen giữa đám người bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, ý vị trào phúng, khinh thường lồ lộ chẳng hề che giấu.

“Ngươi cười cái gì? Có gì đáng cười lắm sao?”

Ánh mắt nam nhân nheo lại, như hận không thể trực tiếp lao vào xé miệng đối phương ra làm hai nửa: “Hy sinh vì Thịnh Quốc? Ngươi kể chuyện hài mà không cho ta cười? Ôn Thịnh Đế mà vì bách tính muôn dân ư? Xem ra các ngươi đều bị mặt nạ của hắn lừa đến ngu người.”

“Nói cái gì thế tên điên này? Muốn kiếm chuyện à?”

Nam nhân không có một tia hối hận, hằm hằm mặt mũi muốn đánh người.

Cũng may có người ngăn cản: “Lão đại, bình tĩnh một chút, đây là trung nguyên, người không thể nói thái tử của bọn họ như thế đâu.”

“Huynh đệ, xin lỗi, đại ca của ta đầu óc không được tốt cho lắm! Mong huynh bỏ qua, bỏ qua nhé?”

“Hừ, trông chừng cái miệng của hắn lại, nếu không chẳng cần tới lượt ta, người khác cũng đánh hắn chết!”

Nam nhân trợn mắt: “Tới đây!”

“Lão đại!”

Cố gắng lắm mới kéo được trở về, nam nhân kia vẫn như cũ hùng hổ sát khí, mặt lạnh tanh đưa đám.

A Thi Dật không thể vui, sao có thể vui vẻ được cơ chứ? Vừa biết bản thân sống lại, tung tăng đi dò la tin tức của người kia.

Vậy mà, sét đánh ngang tai, Giang Ninh bị tống vào Bộ Hình Ty, phụ thân của hắn thì chờ ngày lên đoạn đầu đài.

Đáng nhẽ giờ này đời trước, Giang Ninh sẽ tới Tây Vực, gặp Bách Quỷ Dạ Hành.

A Thi Dật vốn tính phò trợ hắn từ khoảnh khắc đó, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy người, hắn đành tự thân tới.

Vừa đặt chân vào Thiên Khải, A Thi Dật nghe trọn thánh chỉ tứ hôn cho Ôn Tề Minh và Lưu Nhiên, lại nghe dân chúng ca ngợi, bất mãn tích tụ nhiều năm trào lên như thuỷ triều mạnh mẽ.

Hắn thấy không cam tâm thay Giang Ninh.

Khi Giang Ninh vạ vật trong ngục tối, nhận mọi khảo hình, vậy mà tên chó má này lại vui vẻ đại hôn với người khác? A Thi Dật đã đuổi theo Giang Ninh nửa đời mình, hắn biết nam nhân ấy đối với Ôn Tề Minh có bao nhiêu ái, có bao nhiêu kiên định.

Hắn mơ hồ nói: “Giang Ninh, thật sự không đáng đâu, bỏ đi.”

Nhưng A Thi Dật cũng biết, nếu Giang Ninh nghe được, hắn sẽ nhẹ nhàng cười và đáp lại; “Ta yêu hắn, vĩnh viễn cam tâm tình nguyện.

Cho dù hắn có gây ra bao tổn thương, hắn sẽ vẫn là thái tử điện hạ của ta.”

A Thi Dật mím môi, nghiến răng nói với thuộc hạ: “Đi thôi, tới Hình Bộ Ty.”