Phủ Vĩnh An.

Một ngày Giang Ninh chưa trở về là một ngày Bạch Hồng Y mất ăn mất ngủ.

Đó là lẽ đương nhiên, chẳng có người mẹ nào lại kê cao gối an giấc khi nhi tử của mình dấn thân sa trường, không rõ sinh tử.

Đồng dạng với Bạch Hồng Y, Giang Tô hết ra rồi lại vào, mong ngóng từng tin tức gửi về từ biên ải.

Tích Quân nói mọi chuyện vẫn đang diễn ra thuận lợi, suôn sẻ, đệ đệ nàng khoẻ mạnh, không ngừng gây dựng nên tên tuổi.

Khi ấy, nàng thành tâm đáp lại: “Không cầu phú quý, chỉ cầu bình an.”

Tuần này là lễ hoa đăng, Thiên Khải nhộn nhịp ấm áp, đệ đệ nàng chốn sa trường liệu có hiu quạnh hay không? Giang Ninh vốn dĩ thu mình, hắn không có bằng hữu, lại lười kết thân, Giang Tô sợ cô độc sẽ ăn sâu vào cốt tuỷ đệ đệ nàng.

Người của phủ Vĩnh An vẫn trong trạng thái bị giam lỏng giữa Thiên Khải náo nhiệt, phải cho đến khi đích công tử Giang Minh Nguyệt đem tin thắng trận trở về thì bọn họ mới coi như thoát tội.

Song, tội có thể thoát, tiếng nhơ vẫn trường tồn như thế, trở thành bức tường không thể vượt qua.

Giang Tô thừa hiểu mối quan hệ giữa Ôn thị và Giang thị đang dần rạn nứt, chỉ là vừa hay đến bọn họ thì loét ra một mảng lớn, chạy không được, đối diện cũng chẳng xong.

Hoàng hôn thắp lên ngọn đèn, chúc ánh tà dương ngủ ngon, nỗi nhớ thương đệ đệ trong Giang Tô lại càng da diết, bứt rứt khó chịu, sống mũi nàng hơi cay cay, có lẽ là nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ yên bình của Vĩnh An trước kia.

Gió khe khẽ, mây bồng bềnh, chỉ cần hoán chuyển một chút, dễ tụ nhưng càng dễ tan hơn cả.

Nàng vĩnh viễn sẽ không biết được, kiếp trước đệ đệ nàng đau sủng có bao nhiêu thống khổ, còn phải đợi nam nhân hắn yêu nhất đến giết ch.ết, giải thoát chính mình.

Chút nhọc nhằn này, so tính sao được? Quá khập khiễng.

Giang Tô của lúc đó, đối với Ôn Tề Minh là thái độ đau lòng không kể xiết, song, cũng là nỗi hận chẳng thể nguôi ngoai, dây dưa mãi không xong trong tâm trí nàng.

Đệ đệ nàng một đi không trở lại, vĩnh viễn nằm lại dưới kiếm người kia.

Ngọn đèn hy vọng lụi tàn, một mình Giang Tô chống đỡ gió tuyết.

Giang Ninh không bao giờ trở về, không nũng nịu mà gọi nàng một tiếng “a tỷ” nữa.

Biển hoa ngoài màn kia dù mê hoặc đến mấy cũng không thể khiến nàng một lần nữa mỉm cười với thế gian.

Người thở than, gió lạnh thổi cánh hoa tàn, cuối cùng, kiếp phù du chỉ có nàng còn sống.

......................

Năm hai mươi tư, lịch Thiên Khải, Thịnh Quốc tiến đánh Nhung, dưới sự chỉ huy của Giang Minh Nguyệt, toàn thắng.

Thiệt hại về người không nhiều, hầu hết ở trận cuối cùng khi phá vỡ cổng cung Hoa Điện, bắt sống Nhung Vương.

Thịnh Quốc mở rộng lãnh thổ, phô trương thanh thế, người đời cho rằng: sẽ sớm thôi, Tây Vực là chiến trường tiếp theo.

Nhưng điều Giang Ninh quan tâm nhất là Vĩnh An được minh oan, hắn không thông đồng bán nư.ớc, hơn nữa còn cập nhật được tin tức vô cùng quan trọng: Sự xuất hiện của hắc y nhân, kẻ phản quốc chân chính.

Song, nếu mọi thứ quá dễ dàng như vậy thì nhân gian này chẳng có khổ đau, Giang Ninh nào có biết, cãi bẫy thật sự lại chờ hắn trên chặng đường hồi Thiên Khải.

Dọc đường về, Ôn Tề Minh lẫn Giang Ninh ăn ý với nhau, cả hai đều chủ động giữ im lặng.

Mặc cho ngựa đi song song, khoảng cách giữa hai người vẫn rất lớn.

Gần Thiên Khải, Tổng đốc Lưu Mục Chính đem binh mã đến đợi sẵn, niềm nở tiếp đãi bọn họ.

“Điện hạ, Giang công tử, thỉnh.” Lão cười cười mời bọn họ vào trong lều dùng bữa, thái độ khác hoàn toàn so với trước kia.

Giang Ninh nghi hoặc nhìn một mâm đầy mỹ vị trước mắt, có chút bất an.

Lưu Mục Chính nhìn, vội vã rót một chén rượu kính Giang Ninh: “Giang công tử lần này lập được chiến công, không những rửa sạch được oan khuất mà còn đem lại uy danh cho Đại Thịnh, kẻ như ta lấy làm hổ thẹn, nào, ta kính ngài.”

Giang Ninh thừa hiểu lão cáo già ấy nhưng vẫn bằng mặt, nâng chén của mình lên: “Quá lời rồi, Lưu đại nhân.”

Bên ngoài lều, Đường Gia và một số binh sĩ vẫn nghiêm chỉnh trông giữ Nhung vương bị nhốt trong cũi sắt, thánh thượng đã ra lệnh bọn họ bắt ông ta còn sống nguyên vẹn trở về Thiên Khải.

Một vài kẻ khả nghi bước đến, Đường Gia cầm chắc chuôi kiếm, đứng chắn ngăn cản bọn chúng tiến gần đến chỗ Nhung vương: “Kẻ nào?”

Không nói một lời, bọn chúng vung ra một thứ bột mịn, Đường Gia không phản ứng kịp, hít trọn vào trong phổi.

Cậu loạng choạng lùi lại về phía sau, lời còn chưa kịp hô ra thì yết hầu đã bị chúng cắt đứt.

Trước mắt Đường Gia chỉ còn màu tối đen như mực.

Hai bên đánh loạn cả lên.

Ngồi trong lều, Ôn Tề Minh và Giang Ninh đều nghe thấy động tĩnh, bọn họ nghi hoặc nhìn nhau: “Binh khí?”

“Nguy to rồi đại nhân! Nhung vương trốn thoát rồi!”

“Cái gì?” Lưu Mục Chính khoa trương đập vỡ chén rượu, hô lớn lên.

“Là...!là mấy tên binh sĩ của Giang Minh Nguyệt, bọn chúng tự nhiên chém giết quân ta rồi giải thoát cho Nhung Vương!”

Lưu Mục Chính chưa kịp nghe thêm đã hộc máu đen, ông ta ôm ngực, mắt trợn tròn lên nhìn Giang Ninh: “Khốn kiếp Giang Minh Nguyệt! Ngươi hạ độc ta?”

Giang Ninh cẩn thận trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới tên cáo già đó tự hạ độc mình nhằm vu oan cho hắn.

Ôn Tề Minh tất nhiên cũng nhìn lại đây, một ánh mắt thất vọng.

Cũng phải thôi, ai bảo chén rượu Lưu Mục Chính vừa uống vào lại là chính tay Giang Ninh rót cho kia chứ.

Ánh mắt của hắn trầm xuống, lạnh băng...