Cây củ cải đại chiến hoa mẫu đơn

Vì để cùng thỏ thỏ trao đổi tốt hơn, Tam Thiên bắt đầu nghiên cứu văn hóa nhân loại.

Nó bắt chéo chân ngồi trên ban công, lật mở bộ sách thiếu nhi tổng hợp Bạch Quảng Hàn mua cho, mải mê đến nỗi quên luôn giặt đồ nấu cơm.

Bạch Quảng Hàn thế nhưng không oán thán một lời, trong thời đại bùng nổ thông tin tìm hiểu thêm chút tri thức là điều tất yếu, y thậm chí còn khuyến khích Tam Thiên xem thêm nhiều tác phẩm nổi tiếng thế giới, mở rộng tầm mắt.

Tam Thiên luôn luôn rất nghe lời, ngày đầu tiên nó xem từ điển thành ngữ, ngày thứ hôm sau xem Ba trăm bài thơ Đường, ngày thứ ba xem… Càng xem càng bất mãn, nó cảm thấy nhân loại đối với cây củ cải thật không công bằng.

Trong sách thi từ vịnh hoa mẫu đơn nhiều vô số, nhưng chưa bao giờ có người từng vịnh qua cây củ cải!

Mọi người đều hình dung hoa mẫu đơn là quốc sắc thiên hương, ung dung hoa lệ, xinh đẹp áp đảo quần phương, vậy còn tả cây củ cải, cũng có, cái gì mà cây củ cải hoa tâm lớn, cây củ cải ruột rỗng nhìn được không dùng được v.v…

Tam Thiên ấm ức, tức giận bất bình, nó tự thấy bản thân so với hoa mẫu đơn giỏi hơn nhiều, nó lại đối tốt với thỏ thỏ, hoa mẫu đơn chỉ biết bắt nạt thỏ thỏ, dựa vào cái gì nói về mẫu đơn đều là lời hay, nói về cây củ cải đều là mấy lời loạn thất bát tao, nhân loại tầm thường thật sự rất đáng ghét.

Tam Thiên ném cuốn sách, nắm tay đứng lên, nó quyết định vì bản thân, vì thỏ thỏ, vì tất cả củ cải ra một chút sức lực, giờ phút này ánh hoàng hôn rực rỡ, giống như ngọn lửa nóng đỏ đốt nửa bầu trời, mạ cho cây củ cải nhỏ đầy chí khí một màu kim hồng.

Muốn trả thù hoa mẫu đơn nhất định phải lập ra một kế hoạch chu toàn, đầu tiên, phải tìm hiểu thói quen sinh hoạt của hoa mẫu đơn, vì thế Tam Thiên thừa dịp lúc Bạch Quảng Hàn không có ở nhà trộm theo dõi hoa mẫu đơn.

Trời không phụ lòng người.

Sau nhiều ngày liên tục điều tra cẩn thận, Tam Thiên nguệch ngoạc ghi vào trong một cuốn sổ nhỏ: Ngủ vào ban ngày, không ngủ vào ban đêm.

Tam Thiên cảm thấy rất có thành tựu, hoa mẫu đơn lúc ngủ sẽ hiện nguyên hình, sinh trưởng trong vườn hoa ở công viên, nó quyết định nhân cơ hội đánh lén hoa mẫu đơn.

Nhưng mà phải đánh lén như thế nào, Tam Thiên nghiêng đầu, vẫn chưa nghĩ ra a.

Hôm nay Tam Thiên như thường lệ theo dõi hoa mẫu đơn, đúng lúc đó, nó ở công viên tình cờ bắt gặp Tài tiểu lang trộm đi ra ngoài chơi, Tam Thiên chớp lấy thời cơ, nghĩ đến một chủ ý thực không ra gì.

Nó xúi giục Tài tiểu lang đi tiểu lên hoa mẫu đơn.

Tài tiểu lang ngây ngô ngốc nghếch, nó thân thiết liếm liếm lên mặt Tam Thiên, vẫy đuôi chạy đến bên đóa hoa nở rộ, nâng một chân lên.

Nước tiểu còn chưa chảy ra, nó đã bị một bàn tay xách lên không trung.

Đỗ Đan xách chân sau của con chó nhỏ không biết sống chết này, giọng nói có vài phần âm lãnh: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nha, dám chạy đến địa bàn của bổn đại gia tiểu tiện“

Tài tiểu lang không hiểu gì nên vui vẻ mà lắc lắc cái đuôi, cố gắng cong thân thể lên, muốn liếm mặt Đỗ Đan một cái.

Đỗ Đan đem con chó nhỏ này ném qua một bên, cười âm hiểm đi đến phía Tam Thiên, nó đã sớm thấy cây củ cải lén lút này, muốn chỉnh nó? Hắc hắc, xem nó làm sao giáo huấn tên nhóc ngỗ nghịch này.

Tài tiểu lang thực thích hương vị trên người Đỗ Đan, nó cắn cắn ống quần của nó, muốn Đỗ Đan sờ sờ đầu nó, tuy rằng bộ dạng vẫn là chó con, nhưng huyết thống sài lang không thể xem thường, Đỗ Đan không phòng bị, lảo đảo một cái liền bị con chó đẩy ngã.

Tài tiểu lang thừa cơ bổ nhào vào ngực nó, dùng đầu lưỡi mềm mại ấm áp liếm mặt nó.

“Tránh ra! Chó chết“ Đỗ Đan nắm lấy phần da sau gáy nó muốn đem nó kéo ra, Tài tiểu lang vặn vẻo cơ thể thà chết không theo, lần thứ hai nhào tới.

“Phiền hết sức! Đừng liếm ta!“

Tài tiểu lang liếm liếm liếm.

“Hừ hừ, đừng liếm nơi đó“

Liếm liếm liếm

“Ư hừ, bảo bối, liếm liếm nơi này “

Cây củ cải bị lãng quên, nó cô đơn ngồi nhìn một lúc rồi đi về nhà tìm Bạch Quảng Hàn