Edit: Cải Trắng

Ăn lẩu, dọn dẹp xong đã gần 11 giờ.

Ai ai cũng có một ngày đi đường mệt mỏi nên không trò chuyện thêm, lần lượt chúc ngủ ngon rồi lên tầng. Mỗi Bình An là dư thừa tinh lực, chạy lăng xăng khắp nơi, lúc Nguyễn Tinh Trầm bế nó lên nó còn kêu “meo meo” kháng nghị, tỏ vẻ chơi chưa đã.

Nguyễn Tinh Trầm ôm Bình An lên tầng, vừa đi vừa nói: “Không chơi nữa. Mai mang con xuống chơi sau, được không?”

Dường như, tiểu Bình An nghe hiểu tiếng người, nghiêng đầu quan sát Nguyễn Tinh Trầm, sau nhẹ “meo” một tiếng xem như đồng ý, rồi ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực cô, chẳng nhìn đông ngó tây nữa.

“Tinh Trầm, mèo của cậu đáng yêu quá đi…”

Hứa Thu Thu rất thích mèo, nhưng e dè không dám chạm vào Bình An vì tính cách chảnh mèo của nó. Nãy thiếu chút nữa cô bị nó cào đấy. Giờ chỉ biết nhìn chứ không động: “Tôi cũng muốn nuôi mèo nhưng mẹ tôi bị dị ứng lông mèo, không cho tôi nuôi. Sau thì do công việc bận rộn quá nên chả có thời gian.”

Qua một buổi chiều ở chung với Nguyễn Tinh Trầm, quan hệ giữa hai người có phần thân thiết hơn, có thể cùng nhau đi lên tầng, tán gẫu vu vơ vài câu: “Chú mèo giống Garfield này cậu tự nuôi hả?”

Nguyễn Tinh Trầm ngừng vuốt lông cho mèo, cười nói: “Đây là mèo của bạn tôi, anh ấy có việc nên gửi tôi nuôi tạm mấy ngày.”

“Cũng đúng! Công việc của cậu cũng rất bận rộn, chẳng khá hơn bọn tôi là bao, nếu tự mình nuôi mèo sẽ rất mệt mỏi.” Hứa Thu Thu mỉm cười, không hỏi thêm.

Homestay có ba tầng. Nam ở tầng hai, nữ trên tầng ba. Lên đến tầng ba, Nguyễn Tinh Trầm nói một câu “Chúc ngủ ngon” với Hứa Thu Thu rồi về phòng. Cô đặt Bình An xuống đất. Chiều nay nó đã dạo quanh phòng một lượt, rất nhanh đã tìm thấy một vị trí thoải mái để chơi.

Nguyễn Tinh Trầm để nó tự chơi.

Vì phòng không lắp camera nên vào cái là tinh thần cô được thả lỏng. Cô đóng cửa sổ, kéo rèm và liếc mắt xem di động.

Phát hiện lịch sử trò chuyện không hiển thị tin nhắn mới.

Tối nay Cố Húc không thèm trả lời tin nhắn của cô. Thế này cũng quá là kỳ lạ! Gọi một cuộc qua, di động vang lên giọng nữ dịu dàng thông báo: “Thuê bao quý khách gọi đến hiện tắt máy…”

Không nhắn tin, lại còn tắt máy?

Này đâu giống tác phong của Cố Húc?

Cô định gọi cho Ngô Nguyệt, cơ mà thấy giờ đã muộn, lại thấy mình làm vậy thì quấy rầy người ta quá.

Thôi thì chờ ngủ dậy liên lạc sau.

**

“Tinh Trầm, cậu sao thế?” Sáng ra, Hứa Thu Thu thấy Nguyễn Tinh Trầm cứ như trên mây, quan tâm hỏi han: “Có phải đêm qua cậu ngủ không ngon giấc không?”

“Hả?”

Nguyễn Tinh Trầm giật mình, chờ cô ấy lặp lại câu hỏi mới gật đầu đáp: “Đúng là ngủ không ngon lắm.” Cả đêm qua cô thao thức chờ tin nhắn của Cố Húc nhưng mãi chẳng thấy đến. Đến khi trời bắt đầu hửng sáng mới mơ màng ngủ mất. Lần nữa tỉnh dậy, cô lấy điện thoại ra xem. Cố Húc vẫn chưa trả lời. Di động luôn trong trạng thái tắt máy.

Ngô Nguyệt cũng tắt máy.

Cô thấp thỏm lo lắng, sợ Cố Húc xảy ra chuyện ở Pháp, suýt chút nữa thì gọi cho cả Trang Kỳ, sau ngẫm lại cảm thấy bản thân đang chuyện bé xé ra to. Nhỡ Cố Húc quá bận, không tiện nghe điện thoại thì sao? Cô sốt sắng như thế, người ta lại tưởng có vấn đề thật.

Hơn nữa, cô sợ Cố Húc thấy mình phiền phức.

Hứa Thu Thu không biết suy nghĩ trong đầu Nguyễn Tinh Trầm, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng thế. Giường tổ chương trình chu cấp hơi cứng, tôi lăn qua lộn lại đến tận 3, 4 giờ sáng mới ngủ. Quầng thâm dưới mắt tôi càng lúc càng rõ.” Vừa nói, cô ấy vừa lấy di động ra, mở camera soi: “Ồ, tôi vẫn đẹp lắm.”

Đúng lúc Ôn Uyển đi qua, bất thình lình buông câu chế giễu: “Đỏm dáng.”

Hứa Thu Thu chẳng thèm để tâm, cứ ôm mặt ngắm nhìn, tiếp tục nói: “Cảm ơn, tớ thật sự rất đẹp.”

Màn móc mỉa nhau của hai cô bạn khiến tâm trạng Nguyễn Tinh Trầm khá hơn một chút. Cô ngẩng đầu bật cười ha ha. Trước đó đâu biết hai người họ lại dở hơi đến mức này.

Do hôm nay sẽ có khách mời thần bí ghé thăm.

Tuy chưa biết ai ghé nhưng mọi người vẫn chuẩn bị chu đáo. Ba khách mời nam xung phong đi làm ít việc nặng, dọn cây xanh, lau phía ngoài cửa sổ sát đất. Còn nhóm khách mời nữ gồm Nguyễn Tinh Trầm và hai cô gái thì dọn dẹp phòng khách, lau sạch bóng. Dọn dẹp xong xuôi, khách mời thần bí chưa thấy đâu.

Bọn họ cũng không sốt ruột.

Ăn cơm trưa xong, Lê Tiếu kéo theo Chu Thiên, hứng thú bừng bừng mời Nguyễn Tinh Trầm: “Chị Nguyễn, ăn gà(1) không?”

(1)Rủ chơi PUBG.

Lúc còn ở đoàn làm phim, bọn họ từng rủ nhau đi ăn gà mấy lần.

“Ok.” Giờ Nguyễn Tinh Trầm chơi tốt hơn trước nhiều. Hơn nữa, cô muốn kiếm việc cho bản thân làm, ngồi không dễ nghĩ vu vơ đến Cố Húc.

“Chị nữa, chị nữa.” Hứa Thu Thu giơ tay nói: “Đưa chị theo với. Cơ mà chị chơi không tốt lắm.”

Tô Tạ không thích chơi trò đó nên không tham gia, báo một tiếng với mọi người rồi lên phòng ngủ trưa. Ôn Uyển thì không buồn ngủ, yên lặng ngồi cạnh Hứa Thu Thu xem bọn họ chơi.

Giờ PUBG rất hot.

Bọn họ vừa mời mọc nhau xong, bình luận trên live stream đã bùng nổ. Thậm chí, chẳng thèm để tâm đến việc đoán khách mời thần bí.

[A A A A!!! Em cũng muốn ăn gà! Hu hu hu, hâm mộ nữ thần quá, có thể hợp đội với thiên thần. Em cũng muốn mà, hu hu hu.]

[Nhanh nào! Camera xích lại chút nữa đi! Tui muốn biết tên tài khoản của thiên thần, để tôi còn đi nằm vùng.]

[Móc di động ra ngay! Mị phải thử xem mình có vận may ngẫu nhiên gặp được thiên thần trong trận không.]

[Quỳ cầu xin tổ chương trình yêu cầu nam nữ thần mở mic thế giới trong game, tôi tình nguyện nhặt trang bị cho nữ thần.]

Bốn người lập team, thêm bạn và bắt đầu chơi.

Trong bốn người bọn họ, trình của Nguyễn Tinh Trầm và Hứa Thu Thu sêm sêm nhau, Lê Tiếu tốt hơn chút, còn tuyển thủ như Chu Thiên thì thực lực đến đâu khỏi phải nói. Kết cục quá áp đảo, cho cậu cầm khẩu súng lục ra trận thôi cũng diệt được nguyên team.

Hứa Thu Thu nhìn thông báo không ngừng nhảy tên người chết, nhịn không được nói với Nguyễn Tinh Trầm: “Đi theo đại thần an toàn thế đấy. Tôi cảm giác sống lưng mình thẳng tắp, có thể ra ngoài chạy quanh một vòng.”

Nguyễn Tinh Trầm chỉ cười không nói.

Cô bỗng nhớ đến lần đầu tiên mình chơi PUBG với Cố Húc. Người luôn thanh cao, tự kiêu như anh lại mở mic thế giới mắng người khác vì cô.

“Cẩn thận.”

Chu Thiên nhắc nhở: “Phía đối diện có người.”

“Hả?”

Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, thấy tầm mắt của Hứa Thu Thu và Lê Tiếu đều tập trung về phía mình mới hậu tri hậu giác phản ứng lại. Đúng là phía đối diện có hai người đang cầm súng chĩa về sang hướng cô. Mặt cô ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ban nãy tôi hơi mất tập trung.”

“Không sao, chị trốn trước đi.”

Chu Thiên lời ít mà ý nhiều, chỉ dùng hai phát đạn đã bắn vỡ đầu hai tên đứng ngắm bắn Nguyễn Tinh Trầm. Bình luận chạy ngang màn hình một đống dòng “666”, ngay cả Hứa Thu Thu cũng không nhịn được khen: “Tiểu Thiên Thiên, cậu lợi hại quá đi!”

Nguyễn Tinh Trầm lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn cậu, Tiểu Thiên.”

Và sau đó cô xốc lại tinh thần. Đang ghi hình chương trình, không được lơ đãng. Thêm nữa, chơi game cũng phải nghiêm túc chút, đỡ cho việc kéo chân người ta.

Cô cúi đầu nghiêm túc chơi, chẳng hề hay biết Chu Thiên ở đối diện đỏ hết cả lỗ tai vì lợi khích lệ của cô. Tuy cô không phát hiện nhưng những người xem live stream và nhóm Hứa Thu Thu thấy. Tính Hứa Thu Thu ngay thẳng, nói: “Tiểu Thiên Thiên, có phải cậu thích Tinh Trầm không?”

Bầu không khí gay cấn của trận game lập tức bị kéo hạ xuống.

Tay di chuyển trên màn hình của Chu Thiên khựng lại. Thấy cô gái ngồi đối diện ngẩng lên, nghi hoặc nhìn mình, yết hầu cậu khô khốc, lòng rối bời không biết làm sao. Đợi đến khi cậu đánh chết người cuối,màn hình hiện khẩu hiệu chiến thắng mới nhẹ nhàng nói một câu cực kỳ nghiêm túc: “Thích.”

Dứt câu, cậu vội bổ sung: “Tôi rất thích lối diễn xuất của chị, cũng rất quý tính cách của chị, tôi…” Cậu không dám nhìn thẳng Nguyễn Tinh Trầm, mặt mũi đỏ lựng: “Là fan chị đã nhiều năm.”

Chu Thiên lưỡng lự mất vài giây mới nhìn Nguyễn Tinh Trầm nói tiếp: “Năm đó, lúc chị đến thành phố C công diễn, chị từng giúp đỡ tôi. Lúc ấy, tôi trốn nhà bỏ đi không mang tiền.”

“Ơ?”

Nguyễn Tinh Trầm ngẩn ra, mất một lúc hồi tưởng mới nhớ lại, ngạc nhiên nói: “Cậu chính là bé trai ấy?”

Lúc ấy, cô chẳng có nhiều tiền lắm, mang mỗi mấy trăm tệ theo chân đoàn kịch đến công diễn ở thành phố khác. Bắt gặp bé trai đáng thương đứng dưới mái hiên, cô đã móc hết tiền trong túi ra đưa cậu, để bản thân lưu lạc đến bước tối phải úp mì ăn. Khi kể lại chuyện này với Tô Mạt, cô còn bị cô ấy mắng cho một trận.

Ai ngờ đâu…

Cậu bé đáng thương nghèo túng đứng dưới mái hiên tránh mưa ấy, đã trở thành thiên thần cầm chức quán quân thế giới.

Quả là một chuyện quá đỗi bất ngờ, khiến người ta vui mừng.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn cậu, mặt mày tươi rói: “Cảm ơn sự yêu thích của cậu. Và, chúc mừng cậu.”

Người từ trước đến nay được gọi là Chu ít nói, núi băng Chu vậy mà cũng có lúc thẹn thùng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cảm, cảm ơn chị.”

“Phì, hóa ra đây là tình fan cảm động trời đất. Ha ha ha, duyên phận giữa hai người tuyệt ghê. Giờ chúng ta tiếp tục ngao du khắp bốn bể ăn gà thôi.” Hứa Thu Thu cười hưởng ứng nhiệt liệt, cô chưa chơi đủ đâu!

Lê Tiếu nói hùa: “Đúng đúng đúng, nãy tôi giết chẳng được mấy người.”

Nguyễn Tinh Trầm và Chu Thiên tất nhiên không có ý kiến gì. Mọi người tiếp tục trận mới. Trái lại, ở khu bình luận lại có vài fans Chu Thiên vào cảm thán:

[Tôi còn đang thắc mắc, đến live stream game, thiên thần còn chẳng chịu lộ mặt, sao đồng ý tới tham gia chương trình truyền hình thực tế phát sóng trực tiếp? Hóa ra vì nguyên nhân này.]

[Hu hu hu, em nghe em khóc luôn rồi nè. Em cũng biết trước đây cuộc sống của thiên thần nhiều khó khăn nữa. Rất nhiều lần lên bục nhận giải thưởng, thiên thần đặc biệt gửi lời cảm ơn đến một người. Nếu không có người kia, sẽ không có anh ấy của hiện tại. Ôi, em chưa bao giờ làm fan của người trong showbiz, nay em phá lệ luôn. Từ nay em sẽ làm fan của ngôi sao thiện lương nhất!]

Chơi ba ván đến gần hai giờ chiều, cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh.

Nhóm người Nguyễn Tinh Trầm đồng loạt buông di động, ngó ra bên ngoài quan sát qua cửa sổ sát đất. Nơi đó có chiếc xe bảo mẫu đang ngừng. Bình An vẫn luôn ngoan ngoãn nằm cạnh Nguyễn Tinh Trầm, chẳng hiểu linh cảm được gì mà nhảy phắt khỏi sofa.

“Bình An…” Nguyễn Tinh Trầm vội vàng đuổi theo. May thay, cửa nhà đóng nên Bình An có muốn ra ngoài cũng không ra được. Cô ngồi xổm xuống ôm mèo vào trong lòng, đưa mắt nhìn ra chiếc xe bảo mẫu đỗ gần đó, có người bước xuống. Cái đầu tiên cô thấy là một đôi giày da bóng loáng, sau là quần âu đen.

Chẳng hiểu sao.

Một ý nghĩ đột ngột dâng lên trong lòng cô.

Tay ôm Bình An căng chặt. Cô ngẩng đầu, thấy Cố Húc đi về phía mình. Phát hiện cô ngẩng đầu nhìn, trên gương mặt nhuốm đầy mệt mỏi của anh lộ ra nụ cười nhẹ.