Edit: Cải Trắng

Mèo được Ngô Nguyệt đưa đến vào hôm sau.

Vừa chuyển đến tay, bỗng Nguyễn Tinh Trầm hơi lo lắng. Tuy hứa với Cố Húc sẽ chăm sóc Bình An nhưng cô chưa có tí kinh nghiệm chăm mèo nào… Từ nhỏ đến giờ cô chưa chăm sóc cái gì bao giờ. Đầu tiên là cảm thấy mình không biết quan tâm săn sóc, thứ hai là thấy sinh mệnh quá ngắn ngủi.

Cô không muốn nhìn thấy bất cứ sinh mệnh nào rời đi ngay trước mắt mình.

Ngô Nguyệt nhìn ra sự lo lắng của cô, cười nói: “Chị Tinh, chị đừng lo, Bình An rất dễ nuôi luôn. Ở nhà anh Cố toàn áp dụng cách nuôi thả với nó.”

“Hàng ngày chị cho nó ăn và gãi bụng cho nó thôi.”

“Nhưng mà…” Ngô Nguyệt nhớ đến sắp xếp phía sau của Nguyễn Tinh Trầm, bổ sung thêm: “Bình An hơi sợ người lạ. Khi nào chị đi tham gia chương trình, chắc phải để ý đến nó nhiều hơn một chút.” Tiểu tổ tông này chắc chắn được di truyền tính tình từ anh Cố. Trước mặt người quen thì bình thường thôi, chứ gặp người lạ lập tức lạnh lùng ứ quan tâm.

Nhỡ bị chọc điên còn tặng thêm một chưởng bằng móng vuốt.

Lần đầu cô đến nhà anh Cố, tính đùa giỡn nó một lúc mà không thành công, còn bị nó cào cho một phát.

Nguyễn Tinh Trầm không ngờ Bình An lại sợ người lạ. Lần đầu cô đến nhà Cố Húc, nó đã nũng nịu quấn người, đáng yêu muốn chết. Nhưng dù thế nào thì cô cũng nghiêm túc gật đầu, nói tiếng cảm ơn với Ngô Nguyệt, sau đó thu dọn qua loa đồ đạc với cô nàng và tiễn người đi.

“Meoo.”

Bình An lượn quanh chân cô, không ồn ào, chỉ dùng móng vuốt nhỏ níu lấy ống quần cô, sau đó ngẩng đầu bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, không hề khó chịu khi bị thay đổi môi trường sống. Thấy cô cúi đầu nhìn, nó kêu càng vui vẻ hơn.

Dáng vẻ của nó làm lòng Nguyễn Tinh Trầm mềm nhũn.

Cô ngồi xổm xuống, bế Bình An nằm gọn trong lòng mình, vừa vuốt ve vừa nói: “Cả tháng này chỉ có con với mẹ thôi đấy, cha con…” Cách xưng hô này vẫn làm cô hơi xấu hổ, tuy giờ không có ai ở cạnh nhưng mặt cô không khống chế được hơi ửng hồng.

Đôi mắt trong veo của Bình An thôi thúc cô nói tiếp: “Cha con phải xong việc mới về. Khoảng thời gian này, để mẹ chăm sóc con nhé.”

Chẳng biết Bình An nghe có hiểu hay không mà nhẹ giọng “meo” một tiếng.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn nó, cười đến híp mắt lại, xoa xoa đầu: “Ngoan quá!”

Cố Húc gọi video đến đúng lúc Nguyễn Tinh Trầm vừa xong việc, đang ngồi trên sofa. Thấy Cố Húc gọi đến, cô ấn nhận ngay tắp lự. Thứ xuất hiện đầu tiên trên màn hình là bầu trời đêm, sau đó mới là khuôn mặt mệt mỏi của Cố Húc. Có lẽ là do cả ngày nay anh phải ngồi trên máy bay nên trông hơi phờ phạc.

Đến giọng cũng khàn hơn.

Cơ mà biểu cảm trên mặt anh rất ôn hòa, cười nhẹ, nhướng mày: “Sao thế? Nhìn anh đến choáng váng rồi hả? Mới một ngày không gặp đã nhớ anh rồi?”

Nguyễn Tinh Trầm ôm gối nhìn người đàn ông trên màn hình dù mệt mỏi vẫn mỉm cười dịu dàng với mình, tim vừa đau vừa ngọt ngào. Cô không thèm che giấu cảm xúc của mình, nhẹ nhàng “ừm”.

Cô nhớ anh.

Tuy mới gặp hôm qua.

Nhưng cô vẫn nhớ anh.

Rất nhớ, rất nhớ.

Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Húc, cô chỉ muốn tiến lên ôm anh một cái.

Cố Húc thuận miệng trêu một câu cho vui vì nghĩ với tính tình của cô gái nhỏ, cô sẽ không thừa nhận, có khi còn đỏ mặt lảng sang chuyện khác, đâu ngờ lần này cô lại thừa nhận, còn rất kiên định khẳng định.

Làm anh rất bất ngờ.

Giờ anh đang ở bên ngoài sân bay, hơi ồn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng vài người qua đường.

Cố Húc sang đây cùng vài vị đạo diễn có tiếng trong nước, chắc đang đứng ngoài đợi xe. Hình như có người gọi tên anh nên anh quay sang đáp vài câu mới nhìn lại vào di động, bất đắc dĩ nói: “Bé con, vào lúc này đừng có mà trêu anh.”

Vất vả lắm mới sang được bên đây, giờ bị người kia trêu ghẹo đến suýt chút nữa muốn mua vé bay về.

Nghe vậy, lòng Nguyễn Tinh Trầm không còn buồn nhiều như trước nữa, mặt ửng đỏ, xấu hổ liếc màn hình một cái rồi tự biện giải cho bản thân: “Em, em có trêu anh đâu.” Nghĩ đến âm thanh mình vừa nghe được, cô hỏi: “Anh đang đợi xe hả?”

“Ừm.”

Cố Húc gật đầu: “Đứng cùng vài vị đạo diễn nữa.” Dứt lời, anh lại nói: “Có dịp, anh sẽ giới thiệu cho mọi người quen nhau.”

Làm quen ở đây không đơn thuần chỉ là gặp mặt.

Khả năng diễn xuất của cô gái nhỏ rất tốt, nhưng số tác phẩm trên tay quá it. Có anh ra mặt, chắc đạo diễn cũng sẽ nể mặt vài phần. Trước đó đồng ý tham gia buổi từ thiện của Giang Thanh là do đã cân nhắc mặt này.

Nguyễn Tinh Trầm không quan tâm phương diện đó lắm.

Đối với cô mà nói, có kịch bản hay để đóng là được. Về phần có thể hợp tác với đạo diễn lớn hay giật giải thưởng không thì không quan tâm.

Có điều, cô không muốn làm phật lòng ý tốt của Cố Húc, gật đầu: “Anh đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.” Có thể đi cùng Cố Húc, dám chắc toàn người ngồi trên vị trí cao chót vót trong giới giải trí, không thể quá lạnh nhạt với người ta.

Cố Húc thì thấy không có vấn đề gì. Anh và mấy vị tiền bối quen nhau đã lâu, quan hệ tốt, bảo một câu anh em kết nghĩa cũng không quá. Đang định tắt theo yêu cầu vì không muốn cô gái nhỏ khó xử thì nghe thấy tiếng mèo kêu, giờ mới nhớ ra chuyện Bình An được đưa qua chỗ cô.

Vừa nhớ ra, trên màn hình đã xuất hiện một hình bóng bé nhỏ.

Bình An không hề sợ người lạ, nhảy hẳn vào trong lòng cô gái nhỏ, thấy anh thì nghi ngờ nghiêng đầu và meo meo vài tiếng với anh.

Anh đưa mèo sang là có ý phòng ngừa người khác nhân lúc mình không có ở đấy vô sự hiến ân cần với cô, nhưng giờ nhìn nó nằm trong lòng cô, anh lại ghen… Tên nhóc này sao lại chiếm trước! Anh còn chưa được dựa!

“Sao thế?”

Thấy anh không tắt video, Nguyễn Tinh Trầm hỏi.

Cố Húc nhìn cô, không hề che giấu sự ghen ghét của mình: “Anh không vui. Anh ở một mình bên ngoài rõ lâu, ăn không vào ngủ không ngon, còn đứa nhóc này lại được ở bên cạnh em mỗi ngày.”

Cái người này…

Sao lại ghen với cả mèo thế?

Nguyễn Tinh Trầm vừa buồn cười lại bất lực, nhưng nhìn anh một mình đứng trên đường trông lẻ loi vô cùng thì đau lòng, dịu dàng nói: “Vậy anh muốn thế nào?”

Hôn hôn bình thường không thỏa mãn được đâu.

Trong lòng Cố Húc nảy ra một ý, nói: “Chờ chương trình kết thúc, chúng ta ra ngoài chơi nhé.”

Ra ngoài chơi?

Với Cố Húc? Chỉ hai người thôi?

Nguyễn Tinh Trầm ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trên màn hình, quên cả vuốt lông cho Bình An.

Có vẻ anh nhìn ra được sự nghi hoặc của cô, thấp giọng nói: “Chỉ hai người chúng ta thôi, được không?”

Giọng nói khàn khàn như tiếng kéo đàn cello truyền đến bên cô qua dòng điện lưu, tựa tiếng nỉ non bên tai làm lỗ tai vừa nóng vừa ngứa. Cô mím môi, bắt gặp vẻ mong chờ trong đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Húc, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Ánh mắt Cố Húc toát ra ý cười, tâm trạng thoải mái hơn, thấy Bình An trông thuận mắt hơn hẳn: “Vật nhỏ, phải chăm sóc mẹ thật tốt đấy. Không được để người có ý đồ tiếp cận mẹ mình, biết chưa?”

Nói xong cũng chẳng thèm để tâm xem nó có hiểu không.

Anh nói với cô gái của mình thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi bằng video.

Anh đi sang, mấy vị tiền bối cười bảo: “Tiểu Cố gọi điện thoại cho ai thế? Gần hai mươi phút.”

Ông Lý cười, tiếp lời: “Chắc là bạn gái.”

“Sao có thể?” Một vị tiền bối họ Vương cười nói: “Mới một thời gian trước, Tiểu Cố còn bảo với tôi không muốn có bạn gái. Nếu không phải sợ nó chê phiền, tôi còn định giới thiệu cháu gái mình cho nó đấy.”

Chờ họ nói xong, Cố Húc mới đáp: “Là bạn gái ạ.”

Nhóm tiền bối: ???

Cố Húc không màng đến sự kinh ngạc của bọn họ, nói tiếp: “Cũng là người trong giới giải trí. Đợi một thời gian nữa cháu sẽ giới thiệu cô ấy với mọi người. Cô ấy ngoan lắm, vừa gọi còn bảo cháu thay cô ấy chào mọi người.”

Bọn họ người nào người nấy đều quen Cố Húc đã lâu, thậm chí có thể nói là nhìn anh từng bước đi lên, nhưng chưa thấy anh nói chuyện với ngữ điệu như kia bao giờ. Nói quá là dễ nghe… Mấy tiền bối nhìn nhau, không nói gì, chỉ mỉm cười vỗ vai anh.

Họ thầm nhủ trong lòng một câu. Xem ra, tên nhóc họ Cố này rất nghiêm túc.

**

Vài ngày sau.

Weibo chương trình công bố.

là chương trình mới, chưa có lượng fan nhất định. Tuy có không ít đối thủ cạnh tranh nhưng trên thực tế người xem chưa hay biết gì, thậm chí lúc lên bài công bố còn chẳng được mấy người quan tâm. Đến lúc Nguyễn Tinh Trầm và Lê Tiếu chia sẻ mới có chút sức hút.

Địa vị hiện tại của Nguyễn Tinh Trầm cũng coi như khá cao, có lượng fan với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ. Cô vừa chia sẻ, fan đã khuếch tán độ phổ biến.

Lượng fan Lê Tiếu tuy không bằng Nguyễn Tinh Trầm nhưng xuất thân ngôi sao nhí nên độ nhận diện công chúng cao. Sau khi chia sẻ, có không ít người bắt đầu chú ý đến chương trình.

Tiếp đó nữa, lại có không ít các bên truyền thông theo dõi chương trình, tiến hành nâng cao độ phủ sóng.

Nhưng, các topic thảo luận về chương trình trên weibo có phần hơi cực đoan. Đây là gameshow đầu tiên trong nước tiến hành quay theo kiểu phát sóng trực tiếp, không có sự ngọt ngào như các show yêu đương hay điểm nổi bật như các show tạp kĩ. Ngồi xem một nhóm người ở chung dưới một mái nhà, nhìn kiểu nào cũng thấy nhàm chán.

Thậm chí còn có người đánh cược, liệu chương trình có ngã ngựa hay từ tập đầu tiên không.

[Tôi đánh cược show này hỏng bét. Kiểu show ở chung với nhau, có gì đáng xem chứ? Dù có sự góp mặt của hai ngôi sao đang hot là Nguyễn Tinh Trầm và Lê Tiếu nhưng bốn người còn lại chưa nghe tên bao giờ. Hơn nữa, tôi quan sát biểu hiện ngày thường của Nguyễn Tinh Trầm rồi, không có điểm nhấn, đảm bảo rất nhàm chán luôn.]

[Hỏng +1, tôi rất thích gương mặt của cô gái này nhưng cô ấy hơi bị “thiếu muối”.]

[Chúng ta nương tay chút, đánh cược sang tập hai sẽ hỏng đi. Dù sao thì mị cũng rất thích nhan sắc của Nguyễn Tinh Trầm và Lê Tiếu.]

Đến fan của Nguyễn Tinh Trầm cũng cảm thấy công ty chọn chương trình này cho cô ngay lúc sự nghiệp lên cao là hủy hoại cô.

Lén thảo luận không ngừng.

Nguyễn Tinh Trầm không có ý kiến gì với những lời bàn tán bủa vây. Weibo chương trình không lên tiếng, khách mời cũng thé… Tài xế đang chờ dưới lầu, Lâm Hạ kéo vali nói với cô: “Chị Tinh, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, thả Bình An vào balo đựng mèo, an ủi nó đôi câu rồi xách balo ra cửa. Ra ngoài thì cô phát hiện căn hộ hàng xóm chưa từng mở cửa nay đã thấy không ít người chuyển đồ vào.

“Chị Tinh, sao thế ạ?”

“Không có gì.”

Nguyễn Tinh Trầm thu hồi tầm mắt, không nghĩ nhiều, đi xuống dưới.