Ếu sợ kẻ thù dữ như cọp, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Với tình hình bây giờ thì Minh Tùng chính là thằng Heo đồng đội trong truyền thuyết ấy. Chiến dịch nghe lén bại lộ, 3 đứa đành phải lê thân ra ngoài trình diện.

Kha không chịu nổi ánh mắt trừng trừng muốn tóe lửa của Thế Khang. Nhỏ kéo tay Hạ núp sau lưng cô bạn, Hạ hiệp sĩ cũng rất trách nhiệm trừng lại hắn bảo vệ công chúa:

-Dòm giề mà dòm! Cứ tưởng được coi phim miễn phí ko trả tiền, ai dè dở ẹc. Trả vé đê!!!

Cái....cái....cái gì? Đỉnh cao của sự vô lí là đây! Con gái đúng là loài sinh vật khó hiểu mà!

Bất ngờ bị phá đám, Khánh Linh và Khang ko thể tiếp tục nói chuyện nữa. Nhưng chung quy thì câu trả lời của hắn là từ chối, cơ mà cái ánh mắt lườm lườm của con Linh đủ thấy nó ko dễ từ bỏ đâu. Có vẻ Khang vẫn bị đeo bám dài dài!

Sự kiện thư tình đã kết thúc được 1 tuần. Cả tuần này Minh Tùng cứ bu theo Khang muốn hỏi cho ra người mà hắn thích, đương nhiên là hắn giữ kín như bưng, nhưng càng giấu lại càng làm thằng Tùng nổi máu tò mò thêm. Khánh Linh cũng thường ghé qua lớp gọi hắn ra nói chuyện, được vài lần cố lịch sự phong độ, nhưng dần dần hắn cũng bơ luôn. Còn Hạ và Ngọc Kha vẫn như bình thường, một nàng yên tĩnh đọc sách, một nàng nhiều chuyện hóng hớt tin tức khắp nơi. Nhưng lâu lâu Khang cảm thấy Hạ lườm mình muốn cháy da. Hắn đã đắc tội gì với bà cô này sao?

Rồi một ngày nọ, vẫn tình huống như Sự kiện thư tình, nhưng đối tượng lần này là Ngọc Kha, và thư tình thay bằng một món quà tặng.

Minh Tùng nhanh nhảu đoạt lấy hộp quà nhỏ ngắm nghía, chậc chậc lưỡi bình phẩm:

-Ui chời ơi. Ngọc Kha coi vậy mà ghê nha! Mọt sách cũng có anh thích chớ. Chắc chỉ có Hạ bà chằn là FA suốt đời hoy!

-MÀY NÓI CÁI GÌ!!!!???-Hạ nghiến răng xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu.

-Vừa bà chằn vừa điếc! Tao đảm bảo mày ế truyền kiếp cho coi!!!!

-THẰNG CỜ HÓ! TAO GIẾT MÀY!!!!!

Hai con người kia đuổi chạy vòng quanh thế giới, khiến tầm mắt tụi bạn đều tập trung vào 2 đứa nó, nhưng 1 phần cũng vì Ngọc Kha ít gây chú ý trong lớp, nên tụi nó ko mấy để tâm đến nhỏ.

Kha khe khẽ mở nắp hộp quà nhìn vào trong, ánh mắt xẹt qua tia dị dạng, xong nhanh chóng đóng lại bỏ vào hộc bàn. Động tác này của nhỏ hoàn toàn thu vào mắt Thế Khang. Anh chàng đen thùi mặt, răng nghiến ken két, nắm đấm nổi lên gân xanh dữ tợn. Đừng để tao biết mày là ai, thằng tặng quà chó má!!! Tao mà biết thì mày ko còn một cái răng húp cháo!!!

Cuối giờ, Minh Tùng gấp rút thu dọn hết sách vở:

-Tao với con Hạ đi coi thằng tặng quà cho Ngọc Kha. Bữa nay tao ko bám mày đâu, yên tâm hé!

Lỗ tai Thế Khang giật giật liên hồi, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm u nguy hiểm. Hừ, trời còn ko tha cho mày, thì tao phải làm theo ý trời thôi. Cứ yên tâm, tao sẽ giới thiệu bác sĩ nha khoa cho mày!!!

Hắn lắc lắc cái cổ và hai bàn tay, phát ra tiếng kêu rôm rốp nghe muốn lạnh xương. Khang lớp trưởng mà lên cơn ghen đừng hỏi tại sao hàm răng mày ko còn một cái!!!!!