Buổi tối, vừa ăn cơm xong cô liền lên phòng, lục tung tủ quần áo của mình, muốn tìm một bộ đồ phù hợp để hẹn hò. Nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được bộ nào ưng ý. Đồ của cô hầu hết đều là phong cách đơn giản, dễ vận động, một chút nữ tính cũng không có. Cô chán nản, muốn dịu dàng một chút thôi mà sao khó như vậy?

Nhìn đồng hồ cũng thấy cũng đã gần đến giờ hẹn, cô hết cách, đành chọn đại một bộ, dù sao cũng là Dương Tử Lâm. Bỗng cô nhìn thấy một chiếc áo nằm dưới đống quần áo. Thấy nó cô liền vui vẻ, cầm áo ướm lên người mình. Đã lâu rồi không mặc, nhưng chắc là vẫn vừa.

Vừa chuẩn bị xong đâu vào đó, Dương Tử Lâm cũng xuất hiện ở cổng. Trước khi cô ra cửa, Bảo An còn trêu chọc:

“Con gái lớn đúng là khó giữ.” Cô đỏ mặt, đá một cái không hề nhẹ vào chân Bảo An, rồi bỏ mặc nó la oai oái, cô đi ra ngoài.

Vừa nhìn thấy cậu, cô sững người, Dương Tử Lâm cũng giật mình, rồi cười:

“Không nghĩ đến cậu cũng mặc nó.” Cô cúi đầu cười, màu đỏ lan đến tận mang tai.

Áo Dương Tử Lâm đang mặc là cô mua tặng sinh nhật cậu năm ngoái, nhân tiện cũng mua cho mình một cái giống vậy. Không ngờ hôm nay cậu lại mặc nó, hai người vậy mà lại ngẫu nhiên mặc áo đôi.

Cô cười thầm trong bụng, trông cũng giống một đôi đấy chứ.

Ngồi sau xe Dương Tử Lâm, tay cô cứ như đồ thừa, nghĩ muốn bám áo cậu nhưng lại ngại, cuối cùng lại không biết để ở đâu, thành ra lúng túng. Lại nghe tiếng Dương Tử Lâm cười:

“Muốn ôm thì ôm đi, không cần ngại.” Cô xấu hổ, không biết để đâu cho hết, liền đánh vào lưng cậu.

Dương Tử Lâm bị đau, la:

“Cậu nỡ đánh mạnh như vậy.” Nói xong đưa một tay ra sau lưng, cô nghĩ là cậu muốn xoa chỗ bị cô đánh. Nhưng một giây sau, tay cô bị cậu tóm được, kéo mạnh.

Cô bất ngờ bị kéo về phía trước, không phòng bị, mặt liền đụng vào lưng cậu, hai tay theo phản xạ ôm lấy eo cậu. Lúc cô nhận ra, muốn rút tay lại thì đã bị Dương Tử Lâm giữ chặt.

“Cậu buông.”

“Không buông.”

“Cậu muốn gì hả?”

“Muốn được cậu ôm.”

“...” Cô nghẹn họng. Được rồi, thật ra thì cô cũng thích như vậy!

Hai người cứ duy trì tư thế đó cho tới khi tới cổng trường cấp hai. Vì là buổi tối nên sân trường có những khoảng sáng tối nhìn có chút quỷ dị, các phòng học đều tối đen. Nếu đi một mình thì cô nhất định là sợ run rồi, nhưng vì có Dương Tử Lâm đi cùng nên không hề sợ hãi ngược lại còn cảm thấy như vậy... rất lãng mạn.

Cùng nhau dạo qua từng góc sân trường, cảm nhận kí ức ùa về. Những năm cấp hai cô và Dương Tử Lâm đều học chung lớp, thường xuyên đi cùng nhau nên mỗi một nơi đều chứa đựng kỉ niệm khó quên. Đúng hơn là, chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, cô đều nhớ rất rõ. Lúc đi đến sân tập thể dục, cô bật cười. Dương Tử Lâm không hiểu, hỏi:

“Sao tự nhiên lại cười?” Cô càng cười tươi hơn, trả lời:

“Nhớ đến ngày trước, thật vui!” Cậu không nói chỉ cười.

Cô đến gần thanh xà đơn nhún người nhảy lên, vừa ngồi vừa đung đưa hai chân. Dương Tử Lâm dựa vào một bên, cùng ngắm sao. Thật lâu rồi mới lại có cảm giác yên bình như vậy. Cô lơ đãng hỏi:

“Dương Tử Lâm, cậu thích tôi từ khi nào thế?”

Cậu không nhanh không chậm trả lời:

“Rất lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ.”

“Ừm... tôi cũng vậy.”

“...” 

Qua một lúc lâu lại nghe Dương Tử Lâm gọi:

“Diệp Chi!” Cô theo phản xạ cúi đầu nhìn cậu, liền cảm nhận cái gì đó lành lạnh trên môi. Gương mặt Dương Tử Lâm được phóng đại trước mắt, cô thậm chí có thể thấy được lông mi cong cong của cậu.

Bởi vì xà đơn mà Diệp Chi ngồi không cao lắm, cậu đứng bên dưới cũng gần bằng cô ngồi trên. Nghĩ vậy, Dương Tử Lâm liền gọi: “Diệp Chi!” Chỉ chờ cô cúi đầu xuống, cậu liền chuẩn xác ngẩng đầu, đặt môi mình lên môi cô. Lưu lại ba giây rồi rời đi.

Đợi Dương Tử Lâm rời đi rồi đại não của Diệp Chi mới đi hết một vòng phản xạ. Giật mình, lấy tay che miệng, lắp ba lắp bắp:

“Cậu... cậu... cậu...”

Dương Tử Lâm quay đầu sang hướng khác nói:

“Da mặt cậu thật mỏng.” Nói thế thôi chứ thật ra mặt Dương Tử Lâm cũng đã đỏ ửng rồi, nên phải quay đi giấu khuôn mặt đỏ. Dù sao cũng là lần đầu hôn môi cùng cô, ước muốn bấy lâu nay của cậu, sao có thể không hồi hộp.