Lê Hựu Nam cứ tưởng là, sau buổi tối hôm qua, có một số chuyện chắc chắn sẽ thay đổi.

Thậm chí anh còn nghĩ xem hôm nay nên làm giá Phó Mịch thế nào mới được, dù sao chuyện trong lòng của Phó Mịch cũng đã thành, vậy chắc chắn nếu anh đề nghị yêu cầu gì quá đáng cũng sẽ được đồng ý thôi!

Kết cục đến phim trường vừa quan sát.

Hay thật, hắc khí từ trên người Phó Mịch tràn ra rộng ít nhất là ba mét, nói rõ ràng với tất cả mọi người, đến gần chút thôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Lê Hựu Nam cũng muốn trốn, nhưng ai lại để ghế của y đặt bên cạnh Phó Mịch thế kia!

Lê Hựu Nam cẩn thận từng ly từng tí tiến đến gần, còn tính đem ghế của mình đi.

Phó Mịch liếc nhìn y, ánh mắt trở nên sắc bén, chém Lê Hựu Nam thành bảy tám phần.

Lê Hựu Nam nằm không cũng dính đạn, chết cũng phải chết cho đàng hoàng, chết cũng phải hóng cho rõ ràng!

"Có chuyện gì thế?" Lê Hựu Nam ngồi xuống, hỏi nhỏ: "Cái khuôn mặt dục cầu bất mãn này của cậu, đừng nói với tôi là gần tới nơi thì cậu phát hiện mình bất lực nhá!"

Phó Mịch lại ném một dao sang.

"Tôi nói nghe nè, đừng có giấu bệnh không chữa!" Lê Hựu Nam thêm dầu vào lửa: "Chắc chắn là cậu nhịn lâu quá thành ra bệnh rồi, hay là để anh đây tìm cho cậu một bác sĩ giỏi, chắc sẽ cứu vãn được một ít!"

"Shh."

Một tiếng tức giận, dọa Lê Hựu nam sợ nhảy dựng lên, chuẩn bị ôm ghế chạy trốn.

"Cậu cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt."

Lê Hựu Nam không hiểu: "Tại sao? Tôi có lỗi với cậu chỗ nào?" nói xong còn ỷ buổi sáng không có người xung quanh, chống hông thể hiện: "Cậu có biết tối qua cậu đem người đi, tôi bị công chúa của chúng ta tra khảo biết bao lâu, may là tôi không khai ra tâm ý của cậu!"

Lê Hựu Nam càng nói càng hăng, ngẩng cao đầu hỏi: "Cậu đối đãi với ân nhân như vậy phỏng?"

Phó Mịch liếc y, cười lạnh một tiếng: "Xem ra là tôi sai vì bình thường đã đối xử với cậu quá tốt."

Lê Hựu Nam không nhịn được đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, lần này anh chắc chắn Phó Mịch đúng là đang nhắm vào anh.

"Tôi nói nè anh hai, nếu như mà chỗ đó của cậu không được thỏa mãn, thì đừng trút giận lên đầu tôi có được không?" Lê Hựu Nam không sợ chết bạo dạn nói: "Cậu thử xem chỗ nào có vấn đề, hay là chưa chuẩn bị đầy đủ? Thiếu trang bị gì thì nói, tôi lập tức bảo người chuẩn bị cho cậu!"

"Cậu có thể nghỉ diễn không?"

"Cậu nói gì?" Lê Hựu Nam ngoáy tai: "Tôi nghe nhầm à?"

Phó Mịch không vui vẻ gì nói: "Bây giờ cậu đi nói với đạo diễn là cậu không diễn nữa, tôi sẽ đưa tiền vi phạm hợp đồng."

"Nghỉ diễn thì không thể nghỉ được." Lê Hựu Nam nói: "Đùa gì thế, tôi đã quay hơn hai tháng rồi đấy!"

Lê Hựu Nam nhìn Phó Mịch hình như không có đùa chút nào, mới cảm thấy có gì không đúng.

"Có chuyện gì vậy?"

Lê Hựu Nam thấy mình bị Phó Mịch nhắm phải, vấn đề đó chắc phải lớn lắm.

Vấn đề như thế nào mới khiến Phó Mịch như muốn gϊếŧ người vậy chứ?

Chẳng lẽ...

Có thể Lê Hựu Nam đã bị suy nghĩ trong đầu dọa hết hồn.

Lê Hựu Nam cầm ghế lùi sang bên cạnh một khoảng cách, sau khi chắc chắn sẽ không bị Phó Mịch tấn công trực tiếp mới run rẩy nói: "Cậu đừng nói với tôi, lúc sắp vào được, thì Tô Ly nói với cậu, thật ra người cậu ấy thích là tôi nha...."

Phó Mịch muốn lật bàn, nhưng không có bàn để lật, nếu có thể, hắn muốn lật luôn Lê Hựu Nam.

"Cậu còn dám nghĩ như thế!"

"Không phải thì tốt, không phải thì tốt!" xác nhận giữ được mạng, Lê Hựu Nam kéo ghế lại: "Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là như thế nào?"

Giả sử có người có thể phả vỡ tình huống khó khăn này, thì Lê Hựu Nam chắc chắn là người thích hợp nhất.

Hôm qua Phó Mịch không dám ở lại phòng Tô Ly quá lâu, hắn không thể ngăn bản thân, sẽ khiến cho điều này làm hắn yêu thích đến đau lòng, cũng giận đến đau lòng gọi nhóc con dậy mà hỏi cho rõ ràng minh bạch.

Nhưng hậu quả của việc làm như vậy, Phó Mịch không thể nào đoán trước được.

Mặc dù hắn chắc chắn Tô Ly có hảo cảm với mình, nhưng không thể chắc chắn hảo cảm ấy có bao lớn.

Lỡ như Tô Ly thích CP Mật Dựu hơn thích mình, thì có khi sự xúc động của hắn sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất.

Dóm trước ngó sau, chần chừ lưỡng lự.

Chính Phó Mịch cũng không ngờ, có một ngày hắn sẽ điên cuồng đố kỵ một CP, còn là CP của chính hắn.

Sau khi Lê Hựu Nam nghe Phó Mịch nói xong cũng chết lặng.

Đương nhiên là anh cũng biết có một bộ phận fans thích gom anh với Phó Mịch vào thành một CP.

Nhưng những chuyện như này trong giới giải trí đã không còn xa lạ từ lâu, các fans có vui, bọn họ cũng chưa từng để ý.

Mặc dù đu CP nào là tự do của người hâm mộ, nhưng Tô Ly không được đu!

Kể cả có muốn chèo, thì cũng không thể chèo thuyền hai người bọn họ chứ!

"Vậy nên cậu bỏ diễn đi." Phó Mịch bảo thủ nói: "Tiện đó đăng một bài weibo, nói tôi với cậu không đội trời chung nữa rồi."

Lê Hựu Nam đỡ chán: "Sao cậu không nghỉ diễn đi!"

Phó Mịch tự tin nói: "Nam chính bỏ diễn, vậy hai tháng này Tô Ly chịu cực chịu khổ không phải là đi tong sao?"

Lê Hựu Nam hít sâu: "**!"

"Không ** cậu, cậu phắn là được."

Lê Hựu Nam còn có thể làm gì đây, đối mặt với một tên dục cầu bất mãn có thể điên lên bất cứ lúc nào, anh chỉ có thể nhịn.

Phó Mịch còn thêm dầu vào lửa: "Giận lắm đúng không? Tức đến mức không muốn hít thở cùng chung một bầu không khí với tôi rồi chứ gì? Vậy thì cậu mau nghỉ diễn đi!"

Lê Hựu Nam thật sự không muốn cãi nhau với tên chỉ số IQ đã giảm xuống bằng học sinh mẫu giáo này, cãi nhau không giải quyết được vấn đề, mà còn gây thêm chuyện mới.

"Cậu lý trí xíu đi, tôi giúp cậu cùng nghĩ cách."

Lần này đổi thành Phó Mịch chủ động kéo ghế đến bên cạnh: "Cậu cách xa tôi một chút, đã là giúp đỡ nhiều lắm rồi."

Lê Hựu Nam cũng kéo theo, vừa kéo vừa nói: "Nếu mà nghĩ cho kỹ thì, tôi cứ có cảm giác gần đây cậu ấy mới chèo thuyền này."

"Nhóc con nhà cậu ngây thơ một chết, có vui buồn gì cũng viết hết cả lên mặt." Lê Hựu Nam với tư cách người ngoài cuộc bình tĩnh phân tích: "Lúc đầu không phải cậu nói với tôi ánh mắt cậu ấy nhìn cậu như một kẻ bạc tình hay sao? Chắc cậu cũng không làm chuyện gì có lỗi với tôi nhỉ!"

Phó Mịch bị nhắc nhở như vậy cũng nhớ ra, lúc mới vào đoàn phim, thái độ của nhóc đối với mình hoàn toàn không như bây giờ, cho đến một ngày kia, hình như là sau khi lần uống say trước, thái độ đã có sự thay đổi.

Lúc đó Phó Mịch không xem xét kỹ, bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

"Cậu thử tìm kiến xem, tôi có CP với Lâm Tiêu Văn không?"

"Đương nhiên là có!" Lê Hựu Nam vỗ đùi: "Anh hai, anh thật sự không hiểu chút xíu nào về thể chất CP hot của mình hết, ngày trước bộ phim kia của hai người nổi ghê lắm, fans CP đông lắm có biết không?"

Trong lòng Phó Mịch có một suy đoán: "Vậy CP mới đầu là cậu ấy đu là tôi với Lâm Tiêu Văn."

"???"

"Chắc là sau khi Lâm Tiêu Văn tuyên bố kết hôn, sau khi xác định CP của tôi với Lâm Tiêu Văn không có khả năng, mới quay đầu đi đu CP khác."

Lê Hựu Nam sờ cằm nghĩ ngợi: "Vậy làm cách nào mà cậu ta lấy lại được sức mạnh mà chèo thuyền ma của chúng ta nhỉ?"

Vấn đề này Phó Mịch cũng muốn biết.

Dựa trên sự hiểu biết của hắn với Tô Ly, đưa nhóc này rất đơn giản, hay có thể nói là hơi ngốc, muốn cậu thay đổi chủ ý chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.

Phải biết là, hắn cũng phải khó lắm mới xoay chuyển được thái độ của nhóc đối với mình, lần này hắn không chỉ dùng óc chó chưa bóc vỏ, thủ đoạn tặng quà, thậm chí còn chủ động chịu thiệt làm thầy chỉ đạo diễn xuất riêng cho cậu.

Đương nhiên trong chuyện này có thể cũng may có được sự trợ giúp của Lâm Tiêu Văn.

Tình cảm được bồi dưỡng trong một khoảng thời gian dài, Tô Ly mới tạm coi như hạ xuống cảnh giác với mình, đến giai đoạn tín nhiệm có thể cho mình xem điện thoại.

Có thể khiến nhóc con bướng bỉnh này, sau khi CP trước đó BE, lập tức quay phắt đi đu CP khác, thậm chí còn là CP đối thủ.

Chắc chắn có người xúi bẩy lôi kéo cậu.

Người ấy là ai nhỉ?

Ánh mắt Phó Mịch đặt trên một người vừa mới xuất hiện.

-

Hôm qua sau khi Trịnh Thi Dật về đã nghĩ rất lâu.

Bình thường lúc thấy Tô Ly và Phó Mịch qua lại với nhau còn không cảm thấy kỳ lạ, bởi có lúc họ bàn bạc về bài hát chủ đề, có lúc lại bàn luận về kịch bản, những việc này đều là những việt rất bình thường trên phim trường.

Nhưng tối qua lúc ăn cơm thật sự rất không bình thường.

Cô đu CP Mật Dữu sắp mười năm, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về hai chính chủ, nhất là sau khi vào đoàn phim, tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn, lại càng hiểu hơn dáng vẻ thật sự của bọn họ.

Từ lúc Phó Mịch debut đến nay, cảm tình dành cho người khác đều là khéo léo ôn hòa, thân thiện phóng khoáng, nhưng sau khi thật sự tiếp xúc mới biết, thân là nhị thiếu của Bách Á giải trí, Phó Mịch có tư bản đồ sộ hơn bất kì ai, lúc nào không muốn nể mặt thì sẽ thật sự không nể mặt.

Tỉ như thái độ của hắn với Lương Kính Thuần, thật sự là một chút cơ hội cũng chẳng có.

Thường ngày lúc hắn đọc kịch bản một mình, vẻ mặt có hơi nghiêm túc, những diễn viên khác tuyệt đối không dám lượn qua lượn lại trước mặt hắn.

Cũng chỉ có Lê Hựu Nam dám nói đùa trước mặt hắn.

Trước đây những thứ này đều được cô coi như hint mà hít.

Nhưng Tô Ly dường như lại là một ngoại lệ.

Nếu nói Phó Mịch dung túng Lê Hựu Nam mười phần, thì sự yêu chiều của hắn với Tô Ly là một trăm phần.

Chưa nói đến cái khác, cứ nói đến bữa cơm tối qua.

Chính mắt cô thấy Phó Mịch lấy từ túi ra một hộp hạt óc chó trắng mịn.

Người trong đoàn phim đều biết nhóc ngốc đó thích ăn hạt óc chó.

Nhưng mà sao lại là Phó Mịch cầm đến cho cậu chứ?

Kể cả là Trương Thụy Y không đến được, thì không phải Tô Ly nên tự cầm sao?

Cái cảm giác như bạn trai cầm túi cho bạn trai nhỏ là như nào đây?

Rốt cục họ đã ăn cùng nhau mấy bữa cơm rồi?

Quan trọng hơn nữa là, sao Phó Mịch lại không muốn ngồi cùng với Lê Hựu Nam, mà lại dính lấy Tô Ly?

Càng nghĩ Trịnh Thi Dật càng cảm thấy không đúng.

Cái này căn bản không có chỗ nào đúng cả!

"Có rảnh không?"

Trịnh Thi Dật đột nhiên quay đầu lại, thì thấy Phó Mịch đứng trước mặt mình, theo sau còn có Lê Hựu Nam.

Đầu óc của cô đột nhiên trống rỗng!

Bây giờ nên lo rằng mình đu sai CP, hay là nên lo vì chuyện mình đu CP bị chính chủ phát hiện đây?

Không được hoảng!

Trịnh Thi Dật cố để mình không run lên, nhưng bàn tay cầm kịch bản đã tố cáo sự căng thẳng của cô.

"Có."

Phó Mịch nhìn cô nói: "Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô."

"Kịch bản có chỗ nào không đúng hả?" Trịnh Thi Dật thấy trên tay Phó Mịch cầm kịch bản, vờ bình tĩnh hỏi.

"Không, kịch bản không có vấn đề gì." Phó Mịch tiện tay giơ kịch bản lên: "Chỉ là vì sợ có người chụp trộm, tiện tay lấy kịch bản làm đạo cụ thôi."

Lê Hựu Nam cũng cười cầm kịch bản quạt quạt, sáng sớm mà trời đã nóng kinh khủng, hại anh cũng lo lắng theo.

Mặc dù Trịnh Thi Dật là phiên ba nữ chính, nhưng thực chất cô với Phó Mịch và Lê Hựu Nam không giao lưu gì với nhau.

Một mặt là vì sợ sẽ truyền ra scandal gì đó, mặt khác là vì không dám tiếp xúc tận mặt quá nhiều với chính chủ.

Căn bản là cô không không chế được trái tim fans hâm mộ của chính mình, lúc quay phim còn được, lén nói với nhau thêm mấy câu, cũng cảm thấy mình có thể bị bại lộ trước mặt bọn họ bất cứ lúc nào.

Giống như lúc này, nhìn một cặp hai người đứng trước mặt, trong lòng cô ngập đầy hai chữ "xứng đôi", gần như cố hết sức mới không điên cuồng nói ra.

Không không không, tạm gác lại chuyện đu CP đã, không thể mất mặt trước mặt chính chủ được!

"Vậy là hỏi cái gì thế?" Trịnh Thi Dật hỏi.

Phó Mịch thu hết mấy giây thái độ thay đổi của Trịnh Thi Dật vào trong mắt, cái kiểu giấu đầu lòi đuôi này, quen thuộc biết bao.

Bây giờ nghĩ lại, thì ra là thế.

"Người lôi kéo Tô Ly đu CP Mật Dữu là cô đúng không."

Trịnh Thi Dật chỉ cảm thấy đầu mình như bị con cá gỗ đập một cái, kêu ầm ầm.

Idol của cô nói gì vậy?

Họ biết cô đu CP ngay trên phim trường rồi?

Sao mà họ biết được chứ?

Cô bị lộ ở đâu vậy?

Sao trái đất còn chưa bùng nổ nhỉ!

Gục tại chỗ, cô không muốn sống nữa!