Đến khi Trương Thụy Y đến tìm thì Tô Ly đã uống say đến mơ màng, ngồi ôm cái ly rỗng.

"Tiểu Ly, tỉnh táo lại!"

Trương Thụy Y vỗ nhẹ lên mặt Tô Ly, cậu mở mắt, sau khi nhận ra cô rồi lại cười ngọt ngào.

Giờ này còn làm nũng làm cái gì?

Tết hoặc ngày lễ Tô Ly cũng có uống với mọi người trong gia đình chút rượu vang, nhưng từ trước đến giờ cũng không ai để cậu uống nhiều, nên Trương Thụy Y không biết tửu lượng của cậu có cao không.

"Còn đi được không?" Trương Thụy Y không ngờ tình huống này lại xảy ra, mặc dù cô có thể dìu được Tô Ly, nhưng sau khi về đến phòng thì lại khá là phiền, ví dụ như tắm táp này kia, vậy thì...

"Được ạ..."

Tô Ly tỉnh táo lại một chút, dựa vào Trương Thụy Y đứng dậy, cậu cao hơn Trương Thụy Y không ít, đầu gục xuống lắc lư, trông vô cùng đáng thương.

Trương Thụy Y không để ý đến chuyện khác nữa, vội vào chào mọi người ngồi trên bàn: "Mọi người thông cảm, tôi đưa cậu ấy về trước nhé."

Thật ra thì ăn cùng gần xong rồi, mọi người đều chuẩn bị đứng dậy, dù sao ngày mai cũng có cảnh quay sớm.

Đạo diễn Lý Húc lo lắng hỏi Trương Thụy Y có cần giúp đỡ không, Trương Thụy Y liền nói không cần, tuy rằng Tô Ly dễ say nhưng cũng không quậy phá gì, ngủ một giấc là xong chuyện.

Đợi đến khi Tô Ly rời đi, Lê Hựu Nam định gọi Phó Mịch về cùng, lại nhìn thấy hắn đang nói gì đó với cậu trợ lý Tiểu Chung, vẻ mặt lo lắng.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lê Hựu Nam tốt bụng hỏi hắn một câu, nhưng thái độ của Phó Mịch lại không được tốt, chỉ lắc đầu, không nói cho anh biết.

"Không có gì." Phó Mịch đứng dậy: "Đi thôi."

Lê Hựu Nam cũng không hỏi thêm nữa, chỉ thấy hơi kì lạ, dù sao cũng có rất ít chuyện khiến hắn phải có vẻ mặt như vậy. Nhưng hắn là người luôn biết mình muốn gì, mà lỡ như có gây họa, thì cũng có anh hai bên trên giải quyết giúp, hẳn cũng không tới lượt anh lo lắng.

Nghĩ vậy, Lê Hựu Nam cũng an tâm về ngủ.

Người không thể an tâm là Trương Thụy Y, thấy Tô Ly vừa dính người xuống giường là ngủ ngay, cô bỗng thấy có hơi hối hận vì lúc trước không tìm trợ lý nam cho Tô Ly, mặc dù bọn họ là chị em họ nhưng có một số chuyện cũng không thể giúp được, ví dụ như là tắm rửa.

Trương Thụy Y cũng đã nghĩ đến việc mặc kệ, chỉ một buổi tối thôi mà.

Nhưng mà mùa hè vừa ra mồ hôi vừa uống rượu, nếu thật sự mặc kệ thì sáng mai cậu sẽ bốc mùi mất...

"Chị Trương, có đó không?"

Trương Thụy Y nghe thấy giọng nói này thì hơi ngạc nhiên, hình như là trợ lý của Phó Mịch?

"Có chuyện gì sao?"

Chung Kiến Huân thấy cửa mở ra, bèn cười đưa chiếc túi cho Trương Thụy Y: "Anh Phó bảo tôi đưa cho cậu Tô Ly, cái này có thể giải rượu."

Trương Thụy Y nhìn vào, một cốc nước ép dưa hấu lớn. Đúng là người thường xuyên tham gia sự kiện xã giao, còn biết chuẩn bị mấy bài thuốc dân gian, nước dưa hấu đúng là có thể giải được rượu.

"Tôi thay mặt Tiểu Ly cảm ơn anh Phó Mịch."

"Được, vậy tôi đi trước."

"À, đợi chút!"

Trương Thụy Y gọi Chung Kiến Huân đang chuẩn bị rời đi lại, người có thể làm trợ lý của Phó Mịch thì nhất định có thể tin tưởng, vấn đề trước mắt có thể sẽ giải quyết được rồi.

"Tôi có thể phiền anh chút chuyện không?"

Chung Kiến Huân cười gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."

"Có thể đưa Tiểu Ly vào nhà tắm giúp tôi được không?"

"...."

Chung Kiến Huân ngạc nhiên, Trương Thụy Y lập tức bổ sung: "Cậu ấy đang ngủ, một mình tôi không kéo nổi, cũng không cần anh phải tắm cho cậu ấy, tôi lau người bằng nước ấm là được..."

"Xin đợi một chút." Chung Kiến Huân nghiêm túc: "Tôi hỏi ông chủ đã."

"Hả?"

Chung Kiến Huân không đợi Trương Thụy Y nói thêm, quay người bước hai bước, gọi cho Phó Mịch.

Trương Thụy Y suy nghĩ kỹ lại thì thấy cũng phải, mình nhờ anh ta việc này, từ góc nào đó thì hẳn là nhận việc riêng? Đúng thật là cần báo với cấp trên một tiếng, nếu như Phó Mịch có việc tìm lại không thấy người đâu, đến khi phát hiện là ở đây giúp việc thì cũng không hay cho lắm...

"Anh ấy nói sẽ đến ngay."

"Ừ, được." Trương Thụy Y giật mình: "Anh nói gì cơ? Ai đến đây?"

"Anh Phó nói tối nay anh là anh ấy mời cơm, nên nếu anh Tô uống say thì anh ấy phải chịu trách nhiệm."

Trương Thụy Y trợn tròn mắt, như là đang nghe được chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.

Thế nên là...

Phó Mịch – muốn – giúp – Tô Ly – tắm?

Mỗi từ tách riêng thì cũng không có vấn đề gì, nhưng sao khi ghép lại thì mình lại thấy rùng cả mình chứ?

Năm phút sau, Phó Mịch đã thay một bộ đồ thoải mái, đứng trước cửa phòng Tô Ly, nhìn thấy Trương Thụy Y và Chung Kiến Huân một trái một phải đứng bên cửa như thần gác cửa, hắn bật cười.

"Anh Phó." Chung Kiến Huân nói trước: " Tôi không có đi vào, không biết anh Tô say đến mức nào."

"Ừm, cậu về nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng." Chung Kiến Huân không do dự mà lập tức xoay người rời đi.

Trương Thụy Y hoàn hồn lại sau kinh ngạc, nhìn về phía Chung Kiến Huân đã đi mất không thấy bóng, thầm nghĩ, người này cầm tinh tàu hỏa à? Đến giờ là chạy, lại còn chạy nhanh thế nữa? Lại nhìn sang Phó Mịch đứng trước mắt mình, cô bỗng thấy hoảng hốt, như này là dư nào trời?

"Anh, anh Phó, chuyện này..."

"Mở cửa đi."

Trương Thụy Y cảm thấy mình chưa từng thiếu nghị lực như vậy, Phó Mịch chỉ nói ba chữ cô đã giống như bị thôi miên, ngoan ngoãn lấy thẻ mở cửa phòng.

Hình như người ngủ trên giường thấy nóng, chăn đè dưới người, áo thun nhăn nheo tốc lên, để lộ ra tầng da trắng trẻo hồng hào.

Trương Thụy Y lập tức nhào lên kéo áo thun xuống giúp Tô Ly, sau đó mới thấy phản ứng của mình có hơi thái quá, chỉ lộ xíu bụng thôi thì có gì mà phải che chớ!

Phó Mịch nhíu mày: "Uống có năm ly vang sủi mà đã say tới vậy rồi?"

Trương Thụy Y chỉ có thể gật đầu: "Tại vì bình thường cũng không để cho cậu ấy uống nhiều thế...."

"Vào phòng tắm mở nước đi."

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phó Mịch, Trương Thụy Y cảm thấy mình có hơi "dạ tiểu nhân đo lòng quân tử", người ta có lòng tốt đến giúp đỡ đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, còn mình lại suy nghĩ vớ vẩn, vầy là không được đâu nha!

Phó Mịch khụy gối quỳ một chân xuống bên giường, cúi người nhìn Tô Ly không biết mơ mộng gì mà cứ cười ngốc.

"Tô Ly."

Phó Mịch nhỏ giọng gọi một tiếng, Tô Ly trong mộng hình như cgee hắn ồn ào, lông mày hơi nhíu lại.

Phó Mịch kiềm lòng không đặng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ lên vì nóng kia: "Dậy uống chút nước ép dưa hấu đi, có thể giải rượu đó."

Tô Ly mơ màng mở mắt ra, thấy người gần sát mặt mình quen quen bèn nheo mắt nhìn kĩ xem là ai.

Phó Mịch nâng đầu Tô Ly lên, xoay người lấy cốc nước ép dưa hấu, hắn bỗng cảm nhận được thứ gì đó mềm mại ấm áp, nhẹ nhè chạm lên mặt mình, sau đó Phó Mịch mới nhận ra đó là ngón tay của Tô Ly.

"Anh là Phó Mịch hả?"

"Nhận ra rồi sao?"

"Ò."

Phó Mịch thấy cậu nhận ra mình, tưởng là cậu đã tỉnh rồi, bèn nói: "Vậy cậu có thể tự tắm được không?"

Không ngờ Tô Ly bỗng nhiên đỏ mắt, mếu máo: "Anh là một tên bạc tình."

"Cái gì?"

Đột nhiên bị ụp nồi, Phó Mịch thấy hơi mờ mịt, hắn thành kẻ phụ tình từ lúc nào thế? Phụ tình ai cơ?

Lời này dĩ nhiên không phải là uống say rồi nói sảng, đứa nhóc trong lòng hắn rõ ràng có hỏi hắn là ai xong mới mắng, lẽ nào là bởi vì hắn bảo cậu tự đi tắm?

Vừa định hỏi tên nhóc say rượu này cho rõ ràng, Tô Ly lại hết sức ngoan ngoãn cúi đầu, dựa vào tay Phó Mịch uống mấy hớp nước dưa hấu. Nhéo mặt Phó Mịch rồi vỗ vỗ, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh thật là đáng thương."

Ai đáng thương?

Phó Mịch sững sờ vì trước giờ chưa từng có ai nói như vậy với hắn, rồi lại thấy có hơi buồn cười, bình thường đứa nhóc này gặp hắn không phải là sợ hãi thì cũng chạy trốn, uống say rồi gan cũng to ra nhỉ?

Phó Mịch không so đo với một con ma men, bàn tay vươn tới đầu gối Tô Ly định bế y lên, Tô Ly bất giác ôm lấy vai hắn.

"Làm gì vậy?"

"Đưa bé hư đi tắm."

Tô Ly bất mãn giãy dụa: "Không muốn tắm."

Phó Mịch không cho cậu cơ hội lựa chọn, bế thẳng cậu lên đi vào phòng tắm.

Trương Thụy Y nghĩ, việc trước mắt mình đúng là quá sức tưởng tượng, thế mà Phó Mịch lại bế Tô Ly vào phòng tắm, còn tắm cho cậu, nếu như không phải là vì kiêng kị tình thân và đạo đức khiến Trương Thụy Y phải khống chế suy nghĩ của mình, thì không biết cô đã để não mình chu du đến đâu rồi.

Trương Thụy Y ho khan vài tiếng cho lại giọng: "Anh Phó, thật ra không cần phiền anh tới vậy, chỉ cần lau qua là được, anh cứ để cậu ấy vào bồn tắm thôi, còn đâu để tôi..."

"Không sao." Phó Mịch đặt Tô Ly xuống cạnh bồn tắm. "Cô ra ngoài trước đi."

"!!!"

Phó Mịch quay đầu nhìn Trương Thụy Y đứng đơ tại chỗ, cười nói: "Sao thế? Sợ tôi ăn cậu ta hả?"

"Không, không không không, tôi nào có dám nghĩ như vậy." Trương Thụy Y điên cuồng lắc đầu phủ nhận, mấy thứ không lành mạnh trong đầu cũng văng ra ngoài: "Vậy tôi ra ngoài, anh tắm xong thì gọi tôi nhé!"

Phó Mịch cười, hắn vẫn chưa đến mức ra tay với một đứa nhóc say đâu.

Phó Mịch vươn tay thử nước ấm, hơi nóng hơn nhiệt độ cơ thể một chút, vừa vặn để tắm cho nhóc ma men này.

Thoắt cái liền giúp Tô Ly cởϊ qυầи áo, liếc nhìn đứa nhỏ đang ngủ thiếp đi, Phó Mịch có chút lo lắng, uống say đến mất hết cả cảnh giác cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tướng mạo của Tô Ly vô cùng đẹp, nhưng càng hiếm thấy hơn cậu lại tỏa ra khí chất sạch sẽ, khiến người ta vừa nhìn là đã thấy thích, không nhịn được muốn đối tốt với cậu.

Phó Mịch đã thấy rất nhiều người muốn lợi dụng mình, từ khi vào đoàn phim, ngày nào cũng có những diễn viên nhỏ đến xin chụp hình chung để đăng weibo, kiếm sự chú ý. Cũng không phải là xấu, chỉ là mục đích quá rõ ràng, viết hẳn mấy chữ "muốn nổi tiếng" lên mặt. Tuy rằng Phó Mịch có phối hợp, nhưng hắn lại không thích.

Chỉ có Tô Ly là ngoại lệ.

Không chỉ không tìm đến hắn, mà đợi cả nửa ngày cũng không thấy cậu đăng ảnh chụp cùng hắn lên weibo.

Thỉnh thoảng Phó Mịch cũng nghe nói, lúc rảnh rỗi ở trường quay, Tô Ly không phải xem kịch bản, tập động tác võ thuật thì là ngồi bên cạnh xem người khác diễn. Rất ít khi túm năm tụm ba buôn chuyện, thú vui duy nhất của cậu là ôm điện thoại, không biết chơi cái gì mà cứ cười ha ha. Cũng chỉ có lúc ấy, mọi người mới có thể nhớ ra cậu mới hai mươi mốt tuổi, độ tuổi thanh xuân tràn trề.

Phó Mịch nhìn vết thương hiện lên rõ ràng trên làn da trắng của Tô Ly, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác quá mạnh khiến hắn nhíu mày.

Ngày hôm nay Lê Hựu Nam bắt hắn bao, vốn là hắn không muốn đồng ý, nhưng nhớ lại hôm nay đứa nhóc này bị treo trên nóc nhà cả ngày, phải quay cảnh đánh nhau liên tục. Hắn lo cậu không ăn uống tử tế nên cố ý bảo Chung Kiến Huân đi gọi cậu ăn cùng.

Đứa trẻ cố gắng chăm chỉ sẽ được thưởng.

"Lần này không so đo với cậu."

Phó Mịch giơ tay nhéo nhéo chóp mũi Tô Ly, vì không thở được, khuôn miệng nhỏ của Tô Ly hơi há ra, khiến tâm trạng hắn tốt lên ngay tắp lự.

Sau khi tắm cho Tô Ly, Phó Mịch quấn cậu trong khăn tắm rồi bế ra ngoài.

Lúc này không biết Trương Thụy Y đã chạy đi đâu rồi, chắc là hình ảnh mỹ nhân tắm rửa mà để một cô gái như cô nhìn thì không hay cho lắm nên đã rời đi, nên đã chuẩn bị sẵn quần áo sạch để trên giường.

Phó Mịch không quan tâm đến bộ đồ ngủ kia, hắn đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu xong thì sấy tóc cho cậu bằng tốc độ nhỏ nhất.

Phó nhị thiếu khi hầu hạ con ma men xong, đang chuẩn bị rời đi thì thấy điện thoại ở trên gối bỗng nhiên sáng lên một cái. Lo rằng đứa nhóc đang mơ màng ngủ lại bị điện thoại làm phiền, bèn chuyển điện thoại lên tủ đầu giường giúp cậu.

[Đinh đinh -------- Tiểu bảo bối của bạn @Lâm Tiêu Văn "nổi" lên rồi!]

Phó Mịch cau mày, cái gì đây?

Tiểu bảo bối Lâm Tiêu Văn là cái gì cơ?

Phó Mịch quay đầu nhìn Tô Ly đang ngủ cũng không quên tức giận, nhớ lại những hành động kỳ lạ của cậu trong bữa cơm hôm nay. Đối với hắn thì thái độ lạnh lùng, đối với Lâm Tiêu Văn thì lại là vẻ quan tâm thái quá, đến khi nghe thấy Lâm Tiêu Văn chuẩn bị kết hôn thì lại kinh ngạc không dám tin, sau khi say rượu thì lại rưng rưng đau lòng muốn khóc.

Phó Mịch bỗng nhiên có một suy đoán sốc óc.

Đứa nhóc này có khi nào... thích Lâm Tiêu Văn thật rồi?