CHƯƠNG IV (phần 2)

Nếu mày đã quên tất cả những điều đó rồi, vậy còn câu nói này thì sao? Cả đời mày cũng không thể nào quên được! Đừng bao giờ quên sự sỉ nhục mà hắn dành cho mày!

Nghĩ tới đây, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn các thành viên của mình, thu hết dũng khí tuyên bố:

- Toàn thể các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, chúng ta lên sân khấu!

Mặc dù giọng nói của tôi rất lớn, nhưng không biết vì sao, khi tôi nhìn vào nụ cười tự phụ đáng ghét của An Vũ Phong, trái tim lại như bị đóng vào hàng ngàn cái đinh, ngứa ngáy khó chịu…

Tang tang tang…

Tiếng nhạc vui nhộn vang lên khắp không gian, cuối cùng tôi cũng đã đưa được các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch lên sân khấu!

Bởi vì con trai ở câu lạc bộ quá ít nên không thể khiêu vũ đôi, do đó chúng tôi lựa chọn phương thức đơn giản nhất – múa dân tộc tập thể!

Tất cả các bạn nam và nữ cùng nắm tay nhau, thi thoảng lại giơ cao đôi tay của mình, đồng thời nhảy sang trái sang phải, thi thoảng lại kiễng chân lên quay tròn tại chỗ.

Nhưng có lẽ vì áp lực mà Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim đem lại quá lớn nên không khí ở trên sấu khấu có vẻ buồn tẻ! Các bạn nữ đều không có hứng thú với màn biểu diễn này, người nào cũng buồn bã, bước chân không đều!

- Wa! Múa gì mà xấu thế? Như một đám quỷ đang nhảy với nhau vậy!

- Xì… Thì ra màn khiêu vũ của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch xấu thế này, chẳng có gì để xem cả. Đi thôi! Đi thôi!

- Bọn họ thế này mà còn đòi PK sao? Chắc chắn là An Vũ Phong thắng rồi!

Những tiếng xì xào bàn tán vang lên và len lỏi vào tai tôi, càng khiến tôi buồn bực. Tôi nghiến chặt răng, định cố cho qua hết bài hát, nhưng không hiểu sao cơ thể càng lúc càng cứng lại, ý định từ bỏ càng mạnh mẽ trong đầu!

Không được! Bạch Tô Cơ, mày không thể từ bỏ như thế được!

Bỗng dưng tôi nhớ lại 10 ngày đi làm thuê! Kỷ Minh vì tương lai của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà phải đóng giả làm con gái, phải chịu bao nhiêu vất vả! Lại còn Ma Thu Thu, cái dáng vẻ cố chống đỡ lại cơn buồn ngủ của cô trong lớp học khiến tôi thấy nhói lòng! Hai người họ đều vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà tận tâm tận lực, hầu như đã hy sinh tất cả! Nếu bây giờ tôi bỏ cuộc, vậy thì tôi làm gì còn mặt mũi nào để nhìn hai người bạn tốt này nữa?

Cứ cho là tất cả mọi người đều cho rằng không còn hy vọng gì nữa, chỉ cần tôi không bỏ cuộc thì vẫn còn cơ hội!

Nếu tôi cứ thế từ bỏ, không những phụ lại tâm huyết của bạn bè mà còn thua An Vũ Phong hoàn toàn, khiến hắn càng tự đắc!

Đúng vào lúc tôi cố bắt mình phải đốt lên ngọn lửa của ý chí thì bỗng tiếng xì xào dưới sân khấu càng to hơn!

- Nhìn kìa! Tư thế của cô gái kia lạ quá!

- Chuyện gì vậy? Rốt cuộc thì bọn họ đang định làm gì?

Trong tiếng bàn tán xôn xao, tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng đang lắc lắc thân hình, vụng về nhảy theo bước chân của mọi người, nhưng không biết vì sao, có lẽ vì cô ấy quá căng thẳng nên khi người khác quay sang trái thì cô lại quay sang phải! Khi những lời bình luận ở dưới sân khấu càng lúc càng lớn thì mồ hôi cô toát ra cũng càng nhiều, môi cô mím chặt, đôi mắt long lanh nước!

Chết rồi!

Nhìn sắc mặt cô, tôi có một dự cảm không lành, quả nhiên, sau mấy giây đứng im, sắc mặt cô gái đó bỗng tím ngắt, một dòng nước mắt chảy ra và lao khỏi sân khấu như một chú thỏ đang hoảng sợ!

- A! Có người bỏ chạy kìa!

- Rối mắt quá! Cái này gọi là múa tập thể sao?

Tiếng huyên náo dưới sân khấu càng lúc càng vang to, trong tiếng cười nhạo của bạn bè, trên sân khấu thành một mớ hỗn loạn! Vừa rồi mọi người vẫn còn đứng cạnh tôi thành hàng thành lối, nhảy theo bước chân của tôi, giờ bỗng dưng như những chiếc bánh bao nhúng nước, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, động tác càng lúc càng rối loạn, cuối cùng đều líu ríu lui hết về đằng sau.

Nhưng tôi không còn sức để ngăn cản họ, không lâu sau, trên sân khấu vắng tanh chỉ còn lại một mình tôi!

- Ha ha ha… Chỉ còn có một người kìa!

- Cái này gọi là khiêu vũ sao? Thật buồn cười!

- Mau xuống đi thôi!

Khung cảnh tôi một mình đứng nhảy trên sân khấu chắc chắn là rất buồn cười! Dưới sân khấu vang lên tràng cười nhạo báng! Nhưng không biết vì sao, tôi không lui xuống như tưởng tượng của mọi người mà vẫn nghiến chặt răng, không cho phép mình từ bỏ.

Bạch Tô Cơ! Cố lên! Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần tiếng nhạc chưa dứt, tôi vĩnh viễn không bao giờ dừng bước, tôi phải kiên trì tới giây cuối cùng!

“Múa dân tộc” là một điệu nhảy rất sôi động, động tác đơn giản, quan trọng là động tác của mỗi người phải khớp với nhau. Tôi cố gắng bắt các động tác của mình phải đi cùng với tiếng nhạc, kiên nhẫn duy trì sự hoàn mĩ của từng bước nhảy, bắt mỗi bước chân đều phải dẫm xuống đúng tiếng nhạc! Mỗi lần quay người đối diện với khán giả, tôi đều cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình, để nụ cười của mình rạng rỡ nhất.

Quay tròn! Quay tròn! Quay tròn!

Tôi không muốn thấy gì, không muốn nghe gì, cũng không muốn nghĩ gì, chỉ muốn tiếp tục bước nhảy của mình! Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một giọng nói cứ lặp đi lặp lại: Bạch Tô Cơ, mày không được bỏ cuộc, nếu bây giờ mày bỏ cuộc, mày sẽ thua trắng tay!

Dần dần, tiếng cười nhạo bên tai cũng rời bỏ tôi, có lẽ sự nỗ lực của tôi đã nhận được sự ủng hộ của mọi người! Những người vừa cười nhạo tôi ban nãy đều há hốc mồm nhìn lên sân khấu, kinh ngạc quan sát màn biểu diễn của tôi!

Tang tang tang…

Âm nhạc càng lúc càng sôi động, nhưng phần múa cao trào của toàn đội tiếp theo đây cần có sự hợp tác của nhiều người, chắc chắn một mình tôi không thể hoàn thành nổi.

Tôi quay đầu lại, ra hiệu cho các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đang co mình đứng đằng sau, ý bảo mọi người cùng lên sân khấu! Nhưng âm nhạc đã bước vào cao trào mà chỉ có vài người chịu bước lên.

Tiếng nhạc sôi động như càng khiến cho mấy người trên sân khấu trở nên đáng thương hơn. Trong phút chốc, cục diện khó khăn lắm mới có thể vãn hồi được lại trở thành trò cười trước mắt mọi người.

- Chúng ta cùng nhảy theo đi!

- Đây là múa dân tộc, càng đông người càng vui! Mọi người cùng lên đi!

- Được! Chúng ta cùng nhảy nào!

Đúng vào lúc tôi cảm thấy lòng tự tin của mình đã biến mất, sắp không thể đứng vững được nữa thì bỗng dưng dưới sân khấu lại vang lên những tiếng huyên náo!

Chỉ nhìn thấy không ít khán giả ở dưới kia đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy lên sân khấu.

Bốp bốp bốp… Cộp cộp cộp…

Những người bạn mới tham gia như những hạt giống nhiệt tình, ngay cả các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch vừa nãy cũng lấy lại tinh thần, lần lượt kéo nhau lên sân khấu! Trong phút chốc, không khí của cả sân khấu lập tức trở nên sôi động hơn.

- Tôi nữa! Tôi cũng nhảy!

- Ha ha ha… Điệu múa này thú vị thật!

- Tôi xoay! Tôi xoay!

Tôi kích động nhìn những người bạn tốt bụng, nhiệt tình lại dâng trào! Bỗng dưng tôi không cẩn thận lao vào một người con trai trong lúc xoay tròn!

- Xin lỗi, xin lỗi! – Tôi ngẩng đầu lên rối rít xin lỗi người con trai đó, nhưng đụng phải đôi mắt vô cùng quen thuộc.

Trong đối mắt màu xám nhạt tràn ngập sự cổ vũ và tin tưởng, mái tóc ngắn màu vàng kim tung bay nhè nhẹ, cả thân hình dong dỏng cao…

- Kỷ Minh?