France Empire bị Đông Dương nắm tai thì giật mình nhưng không ngoan như trước nữa.
"FE?!"
"Gào!"
Hắn cắn mạnh vào bàn tay đang nắm lấy tay mình của Đông Dương.
Bàn tay phải bị cắn tới rách da.
Những cái răng nanh kia đâm vào thịt của y khiến mùi tanh của máu bắt đầu lan ra.
"FE! Anh làm cái gì vậy? Đau!"
France giữ tay y lại bằng răng nanh của mình, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, đôi mắt màu xanh lam đục ngầu hiện lên hận ý.
Ta muốn xé xác ngươi ra ngay lúc này....
Ta nhất định sẽ xé xác được ngươi!
Băm nát ngươi ra để ngươi không thể lại gần y thêm một phút giây nào nữa.
Không một ai có thể!
Ngoại từ ta!
Lát sau, tựa như đã nguôi giận, France Empire thả tay của Đông Dương ra, hờ hững đi về phía cánh rừng tối đen."FE! Anh đi đâu vậy?..."
"Đông Dương, chúng ta cần băng bó cho tay của em đã."
Manchuria nhanh chóng kéo Đông Dương lại, cơ thể của y ngay khi bị anh chạm vào liền cứng đơ.
Y không cử động được!
"Anh..."
"Đông Dương, anh chỉ là muốn tốt cho em thôi. Anh đã hứa rồi mà."
Thật trói rối.
Một trong những thuật cổ xưa của gia tộc Hoa Hạ, những con rối sống được nối bằng những sợi chỉ tâm thức mà hành động như mong muốn của người thực hiện thuật.
Tuy chỉ là một thuật nhỏ nhưng nếu biết sử dụng thì bất cứ cái gì cũng có thể khiến hàng vạn người trở lên bất trắc.
Manchuria nhờ Nam Kì lấy đồ sơ cứu rồi giúp Đông Dương băng bó vết thương.
"Anh thừa biết những vết thương kiểu này sẽ không bao giờ làm gì được em, vậy tại sao?"
"Anh nói rồi, anh đã hứa sẽ bảo vệ em mà. Đông Dương, con người và quái vật không thể nói chuyện yêu đương được. Cho dù chúng ta mang gen của quái vật đi nữa thì cũng không được. Chúng ta và bọn họ là hai thái cực khác nhau, ở bên cạnh thì được, tương hỗ cũng được nhưng tuyệt đối không thể giao thoa. Đó là điều cấm."
Trên thế giới này đã có bao nhiêu cặp đôi con người - quái vật rồi?
Nó không nhiều để khiến người khác e sợ nhưng cũng chả ít để mọi người có thể xem thường nó.
Từ trước tới nay, chưa từng có một cặp đôi nào như thế thật sự hạnh phúc cả.
Nhẹ nhất là chết cùng nhau.
Nặng nhất chính là âm dương cách biệt.
"Đông Dương, cầu xin em. Anh biết bây giờ em chưa có tình cảm gì với hắn nhưng hắn thì có! Quái vật không phải loài động vật biết vị tha, hắn nhất định sẽ khiến em đau khổ. Anh đã hứa với em, nhất định sẽ bảo vệ em, anh không muốn em dẫm vào vết xe đổ của ngài ấy.... Cầu xin em..."
Và hơn hết... anh không muốn em ở bên hắn.
Dù bất cứ chuyện gì.
"Đông Dương, nghe anh. Em sẽ không hối hận đâu."
"Manchuria..."
....
France Empire dần biến trở lại dáng vẻ bình thường.
Hắn mặc một bộ trang phục màu lam quý tộc của Pháp.
Vị máu bên trong khoang miệng hắn vô cùng rõ ràng, dường như nó đang cố chứng minh rằng bản thân hắn thật sự vừa làm tổn thương tới người hắn yêu vậy.
Hắn ngồi phịch xuống nền đất, ánh mắt tan rã nhìn lên trên bầu trời tối đen.
Một lúc nữa thôi, bầu trời này sẽ được lấp đầy bởi một cơn mưa sao băng rực rỡ kéo dài hết hai phút.
France Empire kéo từ bên trong áo của mình ra một chiếc vòng cổ nhỏ, nó gần giống với cái mà hắn tặng cho Đông Dương.
Có vẻ cả hai là cùng một cặp.
Nếu bây giờ hỏi hắn, lí do tại sao hắn lại yêu Đông Dương thì có lẽ hắn cũng không biết nên trả lời ra sao.
Có lẽ là vì bị thu hút bởi đôi mắt xanh lục lam của y chăng?
Hay là do sự vui vẻ mà y mang đến cho hắn?
Vì y đã giúp hắn lấy lại được tình yêu với Thiên văn học hồi trước?
Không, tất cả đều không phải.
Nếu chỉ có thế thì cả hai chỉ nên ở tình bạn là được rồi.
Tại sao hắn lại yêu một người như y chứ?