Tuy rằng công ty giải trí Tiên Phàm không ra bài theo kịch bản, nhưng mà các fans nhìn thấy trailer vẫn là thập phần chờ mong, vạn nhất nấu cơm là nữ quỷ đẹp nhất hoặc là Tiểu Thiến tỷ tỷ thì sao.

Cũng có cái loại chính là tò mò muốn đến xem kia, công ty giải trí dạy nấu cơm là cái quỷ gì!

Vừa tới 5 giờ, Lý Tiểu Tiểu dùng giá ba chân cố định di động cho tốt, phòng phát sóng trực tiếp mở ra đúng giờ. Các fans lục tục vào, chỉ thấy phát sóng trực tiếp diễn ra trong hoa viên, trong bối cảnh có mặt hồ sóng nước lấp lánh, có hoa cỏ sinh trưởng sum suê, có đình hóng mát tinh xảo thanh lịch, còn có……

Vài cái bếp lò đất nguyên thủy nhất???

Nhìn xem còn giống như là mới đắp.

Fans tới xem trực tiếp bị hình ảnh tương phản này làm kinh sợ rồi, không biết nên phản ứng kiểu gì.

Không để mọi người chờ bao lâu, ông Táo mang theo một cái nồi mà đơn giản thô bạo lên sàn, lấy một chút củi châm lửa ném một phát vào lò đất, trong lò đất liền bốc lên ngọn lửa mạnh mẽ.

“Hôm nay tôi tới dạy mọi người nấu canh chua cá!”

Fans: “…………”

Thật bất ngờ, đều không biết nên bắt đầu phun tào* từ chỗ nào.

*: từ chữ gốc là nhả rãnh, có thể hiểu là châm chọc, phàn nàn. Dùng phàn nàn thì không đúng lắm, nhưng dùng châm chọc lại hơi hỗn, nên dùng phun tào đi.

Tuy rằng có điều khác biệt với hình ảnh mình muốn nhìn, nhưng hôm nay vừa vặn là cuối tuần, lúc này cũng sắp đến lúc chuẩn bị cơm chiều, nếu đã vào rồi, vậy thì xem xem canh chua cá này nấu thế nào.

Cũng có fan cảm thấy cảnh sắc trong hình ảnh rất không tệ, ở lâu trong nhà cao tầng xi măng cốt thép rồi, còn rất nguyện ý nhìn viện tử cổ kính cùng hoa viên kiểu này. Nấu cơm ở trong này phỏng chừng là ý cảnh lớn hơn trù nghệ, ngắm cảnh là được, trù nghệ gì đó không thể xem là thật.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên ông Táo phát sóng trực tiếp, nhưng mà nấu cơm lại là ngựa quen đường cũ. Ông cũng không có nhiều kịch bản như vậy, vừa đặt nồi lên, lấy tiêu hạt xào thơm, cho thêm canh chua mình ủ, tay trái thì bắt một con cá tung tăng nhảy nhót từ trong cái thùng kế bên ra, tay phải thì cầm dao thái lên, cơ hồ là trong giây lát đã đánh vảy cá và loại bỏ nội tạng xong, tốc độ nhanh đến phảng phất như là tăng tốc gấp 10 lần vậy.

Các fans vốn dĩ xem phát sóng trực tiếp không chút để ý đã bị chiêu thức ấy của ông Táo làm kinh sợ, sôi nổi tỏ vẻ đôi mắt mình dùng không tốt lắm, thế nào mới có vài giây thôi, một con cá tung tăng nhảy nhót đã bị dọn dẹp nhanh chóng thế?

Có fan không nhịn được điên cuồng phun tào: Ông này, ông đã quên mình đây là đang trực tiếp dạy nấu cơm sao? Ông thao tác như vậy bảo bọn con học thế nào?!!!

Ông Táo căn bản là không ý thức được có vấn đề gì, ông múc nước rửa phía trong con cá một lần, sau đó nhìn thoáng qua trong nồi, chỉ thấy lúc này canh chua còn chưa sôi, phỏng chừng còn phải chờ một hai phút. Ông ngẩng đầu xem xét camera, ẩn nấp mà dùng mũi chân đá đá đài bếp. Lửa trong lò đất lập tức bùng cháy lên, canh trong nồi rất nhanh liền sôi trào.

Đao công* của ông Táo lại lên sàn, ông cũng không có cắt cá trên thớt giống như các đầu bếp khác, vẫn cứ một tay cầm đuôi cá một tay cầm dao phay như cũ, đứng ngay cái mép nồi bên kia, con dao kia bay múa cao thấp trên người con cá y như là có linh hồn vậy, từng miếng cá phi lê lớn nhỏ nhất trí, độ dày giống nhau liền bay ra, rơi vào nước canh nóng bỏng.

*: Kỹ thuật dùng dao xắt (cắt) thức ăn.

Mấu chốt là cái tốc độ kia vẫn là làm người xem hoa cả mắt như cũ, nếu không phải đây là trực tiếp, tuyệt đối sẽ hoài nghi là lấy video đã quay sẵn rồi tiến hành tăng tốc.

Chiêu thức ấy của ông Táo làm cho phòng trực tiếp nhanh chóng an tĩnh xuống, ngay cả Lý Tiểu Tiểu đứng sau di động cũng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, mấy lần đều không nhịn được mà dụi dụi mắt.

Con cá lớn nặng bốn năm cân* chưa đến một phút đã chỉ còn lại có đầu cá, xương cá với đuôi cá, ông Táo xách cái đuôi cá, xương cá với đầu cá vẫn hoàn chỉnh liền trên đó như cũ, tuyệt nhất là bên trên không thấy một sợi thịt cá nào.

*: Một cân bên đó chuyển sang Việt Nam mình là = 596, 8g. Chuyển sang cho đúng thì quá là… nhức não, đời mình ghét môn toán nhất, nên mình sẽ để nguyên đơn vị bên đó và đưa ra con số cho các bạn, bạn nào muốn biết con cá này (hay thứ nào khác) nặng bao nhiêu ký bên mình tự mình tính nhé.

Các fans thế này mới phản ứng lại, trừ bỏ hưng phấn quét quà chính là điên cuồng bình luận phía dưới, đại bộ phận đều đang cảm thán đao công tinh thâm của ông Táo, trừ bỏ một từ “ngọa tào”* ra đều không thể nghĩ ra được cái từ nào khác có thể hình dung được.

*: nó đồng âm với một câu chửi bên đó, kiểu như mình chửi đm bên mình ấy.

Cũng có người khiếp sợ kỹ thuật nhóm lửa của ông Táo, có vài fans từng sống ở nông thôn, biết nhóm lửa lao lực cỡ nào. Một cây củi châm lửa là có thể nhóm bếp trong nháy mắt giống ông Táo đây, còn không bốc khói chút nào, đây cũng là một môn tuyệt kỹ a.

Ông Táo hoàn toàn không biết mình tạo thành rung động như thế nào cho các fans, dưới tình huống thế lửa được khống chế tự nhiên, canh chua cá rất nhanh đã nấu xong. Ông Táo một tay nhấc nồi sắt lên trực tiếp đổ một cái vào trong cái tô lớn ở kế bên, thịt cá trắng nõn lập tức nổi lên, làm cho màu sắc của món canh chua thoạt nhìn hết sức tươi mới.

Thả nồi lại đài bếp, ông Táo tùy tay vỗ về phía cái tô đựng canh chua cá, chỉ thấy tô lớn nháy mắt bay lên, Lý Tiểu Tiểu khống chế giá ba chân theo bản năng điều chỉnh phương hướng camera theo phương hướng chuyển động của tô lớn, vừa lúc quay được cảnh tượng tô lớn ổn định vững vàng rơi lên giữa bàn đá trong đình hóng mát, trong lúc đó một giọt nước canh một miếng thịt cá đều không bị vẩy ra, hoàn mỹ y như hiệu ứng đặc biệt.

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Fans: “…………”

Tôi đi, ông không chỉ có biết nấu cơm, còn biết công phu!

Quả nhiên, ông vĩnh viễn đều là ông của mi!

Ông Táo nấu một món ăn xong tự cảm thấy rất hài lòng, lấy ánh mắt trộm nhìn ông Thổ ngoài màn ảnh, cái ý tứ kia là hỏi bản thân biểu hiện thế nào?

Ông Thổ còn ở cạnh làm mặt quỷ nhắc nhở đấy: “Còn chưa có tự giới thiệu đâu.”

Lúc này ông Táo mới phản ứng lại, vừa nãy chỉ lo nấu ăn, còn chưa nói câu nào đâu.

Sau khi Lý Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần lại rồi quay camera lại đến trên người ông Táo, lúc này ông Táo mới vẫy vẫy tay, lộ ra nụ cười hiền lành: “Chào mọi người, tôi là đầu bếp của công ty giải trí Tiên Phàm Táo……”

Ông Táo nhớ tới hiệp nghị giữ bí mật của Tam giới lúc trước ký, cứng rắn nuốt chữ Vương trong miệng xuống, thuận thế sửa lời nói: “Tôi lấy Táo làm họ, mọi người gọi tôi ông Táo là được.”

Các fans sôi nổi tỏ vẻ:

“Không hổ là ông của con, chính là đơn giản trắng ra như vậy!”

“Ông ơi, về sau ông chính là ông ruột của con!”

“Ông cái gì, về sau ngài chính là ba ba con!”

“…………”

Rửa nồi xong rồi, ông Táo lại ném một ánh mắt về phía ông Thổ, ông Thổ lắc lắc đầu, dùng thủ thế nói cho ông ấy là thời gian mới qua 5 phút, còn phải tiếp tục nấu cơm.

Người khác nấu một món ăn như vậy ít nhất phải nửa tiếng, nhưng ông Táo cảm thấy chính mình 5 phút nấu xong đều là cố ý thả chậm thời gian cho các fans thấy rõ.

Có điều thời gian phát sóng trực tiếp dài thì mới có thể hấp dẫn fans cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào, không hấp dẫn fans thì tăng độ nổi tiếng kiểu gì, không tăng độ nổi tiếng, chẳng phải ông đến uổng sao!

Ông Táo tính toán thời gian, được, trực tiếp nấu cơm chiều luôn đi.

Món ăn thứ hai ông Táo chuẩn bị nấu là chân vịt, chân vịt sớm đã ngâm tốt rồi, phình phình đến thập phần đáng yêu. Chỉ thấy ông Táo bốc chân vịt lên, cũng không thấy rõ là rút từ chỗ nào, từng sợi gân vịt hoàn chỉnh đã bị kéo ra. Một chậu chân vịt có hai ba mươi cái, ông Táo vẫn là chưa dùng tới 1 phút đã xử lý thỏa đáng như cũ.

Tiếp theo ông Táo xách một cái chân giò xông khói Kim Hoa, chỉ cần có phần tinh hoa nhất là đoạn giữa eo này, chân giò hun khói nạc mỡ mỗi thứ dày một nửa, một miếng chân giò hun khói một miếng chân vịt một miếng măng mùa xuân, lại quét mật lên rồi dùng rong biển buộc lại, bỏ vào nồi mà chậm rãi chưng với lửa nhỏ. Tuy rằng còn chưa thấy được thành phẩm, nhưng món ăn nhìn thôi cũng rất đắt tiền này đã làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.

Lúc này mới 5 phút, trong tay ông Táo lại nhàn rỗi, nghĩ tới trước đó Lý Tiểu Tiểu nhắc nhở phải hỗ động nhiều với fans, ông Táo đặc biệt chân thành đi đến trước màn ảnh hỏi: “Mọi người có muốn học nấu ăn không? Tôi dạy mọi người nấu.”

Này đây khu bình luận náo nhiệt lên, một đám người sôi nổi nói món ăn mình đã thèm hồi lâu ra, có người sợ đáp án của mình bị xem nhẹ, còn điên cuồng tặng quà, thậm chí có tên thổ hào vung tay lên chính là đánh thưởng 50000 nguyên.

Lý Tiểu Tiểu lập tức nhìn nhìn món ăn thổ hào gọi, tên là “Thanh bàn can ti”*.

*: Đây là món đậu hũ khô trộn. Theo như trong hình mình tìm nhìn thấy là một món được làm từ đậu hũ khô, cà rốt, dưa leo xắt sợi trộn lên, vì sao lại là khô? Trong cái tên món ăn có rồi đó, can ti – là sợi khô. Có hình phía dưới, món này có lẽ sẽ trộn với nhiều loại rau khác nhau như đậu que xắt sợi cũng được, nhưng kiểu gì đều phải có đậu hũ khô là chính.

Món ăn này chẳng những không khó, ngược lại còn có hơi đơn giản.

Có điều đã tốn nhiều tiền thưởng cố ý gọi món này như thế, khẳng định là có nguyên do.

Thổ hào nói, lúc bé cha dẫn anh ta đi du ngoạn ở Huy tỉnh từng ăn Thanh bàn can ti một lần làm cho anh ta vô cùng dư vị, sau khi lớn lên lại đi tìm món ăn thì lại đều có khác biệt với trong trí nhớ của mình. Chẳng những hương vị bất đồng, bộ dáng cũng có chỗ khác biệt, anh ta liền muốn xem một chút xem vị ông Táo này có thể làm ra loại Thanh bàn can ti mà bản thân muốn hay không.

Ông Táo hơi thoáng trầm ngâm, hỏi: “Có nhớ là năm nào đi chỗ nào ăn không?”

Bởi vì thổ hào quá mức chấp niệm đối với ăn, nhớ năm, cũng còn nhớ rõ là đi thành phố nào, nhưng tên tiệm sớm đã không nhớ ra, anh ta lội lại nhiều lần về chốn cũ cũng không tìm được quán làm món sợi làm anh ta mơ về kia.

Ông Táo nhắm mắt lại hơi hơi trầm tư vài giây, sau khi lại mở mắt lại là bộ dáng đã định liệu trước kia.

Kiểu đầu bếp giống ông Táo đây, tất nhiên là sẽ không mua sợi khô làm sẵn, cầm lấy một miếng đậu khô tự làm, trong giây lát liền cắt ra hơn 20 mảnh, tay vừa cắt lại qua vài giây, sợi khô dài ngắn giống nhau phẩm chất nhất trí đã cắt xong rồi, từng sợi rõ ràng, phẩm chất dài ngắn thoạt nhìn không khác chút nào.

Sợi khô dùng canh gà nóng bỏng làm chín vớt ra, lại dùng tôm khô, đầu măng, rau thơm trộn với nhau rồi dọn bàn, lúc này ông Táo không có trực tiếp ném đĩa lên bàn, mà là bưng đến trước camera.

Thổ hào nhìn thấy món ăn này giống y như là bị đánh trúng vậy, trí nhớ mơ hồ hơn ba mươi năm lại lần nữa rõ ràng lên. Anh ta cảm thấy chính mình phảng phất như đặt mình trong quán trà tồi tàn của Huy tỉnh năm đó, bồi bàn bưng một phần sợi khô đặt trên bàn……

Sợi khô trong trí nhớ cùng sợi khô trong màn ảnh từ hai hợp lại thành một với nhau, phảng phất như xuyên qua 30 năm thời gian.

Thổ hào nhìn lệ rơi đầy mặt, vung tay lên lại là thưởng cho mấy vạn.

Trong khu bình luận lại náo nhiệt lên, lúc này trong một căn biệt thự xa hoa ngoài ngàn dặm, Triệu Hải Thành 35 tuổi quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý bên cạnh: “Chép lại đoạn làm sợi khô vừa rồi cho tốt, cho phòng bếp đi làm, hồi nữa tôi muốn ăn. Đúng rồi, nhớ phối với một ly trà xanh Lục An đỉnh cấp cho tôi.”

Trợ lý gật đầu rời khỏi phòng khách, Triệu Hải Thành tựa vào lưng ghế sô pha thoải mái thở dài một hơi, nhiều năm như vậy rốt cuộc lại có thể ăn được món ăn từng ăn chung với cha.

Quay đầu nhìn nhìn phòng phát sóng trực tiếp, lúc này ông Táo đã bắt đầu tiếp tục nấu món khác, Triệu Hải Thành* nhất nhất bỏ chú ý mấy phòng phát sóng trực tiếp lúc trước, chỉ để lại phòng trực tiếp của giải trí Tiên Phàm.

*: từ nguyên tác, tác giả ghi lại tên ông này là Triệu Hải Sinh, ở trên đúng là Triệu Hải Thành. Chắc có lẽ là ghi nhầm nhỉ? Bởi vậy mình sửa cho giống ở trên là Hải Thành nhé, về sau nếu có gặp ông này mà ổng lại tên là Sinh thì mình sẽ lộn ngược lại sửa nhé.

Có ông Táo ở, anh ta đã không muốn nhìn người khác nấu cơm, anh ta tin tưởng mình có thể nhất nhất tìm về được mấy món giấu trong trí nhớ của mình ở phòng phát sóng trực tiếp này.

Ông Táo bận việc nửa tiếng trước màn ảnh, món ăn ném vào trong đình càng ngày càng nhiều, chân vịt chưng lửa nhỏ đã ra nồi, chỉ thấy chân vịt đã bị mỡ của chân giò hun khói cùng mật quét bên trên hoàn toàn thấm vào, màu sắc sáng bóng mê người, đầu măng phảng phất như một chiếc thang được làm từ cây tre tinh xảo, không cần ăn, nhìn thôi liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Chẳng qua mấy món ăn cảnh đẹp ý vui này với đĩa mỳ xinh đẹp giống như tranh sơn thủy kẻ trước người sau bị ông Táo ném ra ngoài, vững vàng mà dừng trên chỗ trống còn sót lại trên bàn ở đình hóng mát.

Lúc này trên bàn đá đã bị thức ăn các màu sắc bày đầy, mùi đồ ăn cùng với mùi hoa dẫn tới Lý Tiểu Tiểu đằng sau camera nuốt nước miếng ừng ực, làm cho các fans của phòng phát sóng trực tiếp nghe rành mạch.

Các fans rốt cuộc không chịu nổi: “Bọn tôi không ăn được cũng thôi đi, có thể đừng nuốt nước miếng cho bọn tôi nghe được không?”

Lý Tiểu Tiểu nỗ lực khống chế trùng tham ăn của mình, giơ giá ba chân cùng nhau dời bước vào trong đình hóng mát với ông Táo.

Lúc này trên bàn đã bày đầy đồ ăn, ở chính giữa nhất là tô canh chua cá kia, xoay chung quanh là chân vịt thiên thê, thanh bàn can ti, lòng xắt sợi cay, củ sen chua ngọt, thăn bò ngũ thải, gà lá sen, chim cút cay, rau trộn thịt cua.

Trừ mấy cái đó ra còn có năm sáu loại điểm tâm tinh xảo, đều là ông Táo làm ngay tại chỗ.

Lúc này không chỉ có Lý Tiểu Tiểu không khống chế nước miếng nổi, các fans trước di dộng càng là nước miếng tràn lan, có người không nhịn được khóc sướt mướt oán giận: “Vì cái gì tôi lại muốn nhấn vào chỗ phát sóng trực tiếp này, rõ ràng là tôi đang giảm béo mà!”

“Bưng mì ăn liền tôi chảy xuống nước mắt chua xót!”

“Nhìn ổ bánh ngô trong tay tôi, hình như đặc biệt mỹ vị nha!”

“Tôi cảm thấy hai mươi năm qua tôi đã ăn uổng tiền rồi!”

“Trước đó tôi ăn là cơm sao? Không, đó là cám heo!”

“Tôi chỉ muốn biết, mấy món đó nấu xong cho ai ăn?”

“…….”

Vấn đề của cậu chàng tò mò rất nhanh liền có được đáp án, ông Táo quay đầu hô một tiếng: “Ăn cơm!”

Các fans hậu tri hậu giác phản ứng lại, đúng rồi, ông Táo là đầu bếp của công ty giải trí Tiên Phàm này, cho nên đây là cơm chiều của công nhân viên chức công ty này sao?

Chỗ bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp khóc thành một mảnh, cũng là công ty như nhau, cũng là cơm nhân viên như nhau, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ!