Công Tử Vô Sỉ

Quyển 5 - Chương 5: Ma giáo rất kỳ quái

Đối với Ma giáo, Thẩm Tri Ly nghe danh đã lâu, nhưng… quả thật chẳng có ấn tượng gì tốt, trong tiềm thức, nàng chỉ nhớ đến những vết thương ám độc và tiếng kêu rên thảm thiết.

Thẩm Tri Ly im lặng nhắm mắt lại.

Sự im lặng của nàng khiến Diệp Thiển Thiển bực bội: “Ngươi đừng lo, bây giờ ta không giết ngươi đâu.”

Nói xong, Diệp Thiển Thiển không nói thêm một tiếng nào nữa.

Nhưng… rất kỳ lạ là, họ đứng ở hai lập trường đối lập nhau, lại là tình địch của nhau, nhưng Thẩm Tri Ly tin lời của Diệp Thiển Thiển.

… Ả nói không giết nàng là sẽ không giết.

… Nàng luôn cảm thấy lời nói của ả này còn đáng tin hơn Tô Trầm Triệt.

Hai nữ nhi cùng đi với nhau rõ ràng là có chút phiền phức, đặc biệt là trong tình huống dung mạo của Diệp Thiển Thiển thế kia.

Hầu như họ đến thị trấn nào, vừa vào trong quán trọ, thì ánh mắt của tất cả mọi người đã đồng loạt đổ dồn về hướng Diệp Thiển Thiển.

Tiếp theo đó không lâu liền có không ít công tử tay phe phẩy quạt giả vờ quan tâm chạy lại hỏi han.

Đa số nhìn thấy thanh đại đao Cửu Hoàn đáng sợ mà Diệp Thiển Thiển đang lau chùi thì vờ như không nhìn thấy người mới đến, những công tử có chút tự giác cũng tự rút lui trong lặng lẽ.

Dĩ nhiên cũng có một bộ phận nhỏ công tử mặt dày, bền bỉ quay sang làm thân với Thẩm Tri Ly.

“Hai vị cô nương không biết muốn đến phương nào? Trên đường đã có người chăm sóc chưa? Ngộ nhỡ trên đường gặp kẻ xấu thì biết làm thế nào?” Công tử mặc áo gấm sang trọng mặt đầy quan tâm, “Tại hạ họ Triệu, là nhân sĩ Hoài Châu, đang áp tải một lô hàng về hướng tây, có vài tiêu sư của tiêu cục làm bạn đồng hành, thiết nghĩ vô cùng an toàn, không biết cô nương…”.

Thẩm Tri Ly chỉ chỉ Diệp Thiển Thiển, giơ tay: “Nàng ấy là tiểu thư nhà tôi, chuyện này nên để nàng ấy quyết định, công tử có sự tình gì, cứ hỏi nàng ấy nhé”.

“Thật… thật… không?”

Triệu công tử kéo dài giọng, thẹn thùng liếc nhìn Diệp Thiển Thiển một cái.

Diệp Thiển Thiển quay sang.

Triệu công tử đột nhiên bụm miệng, che giấu nỗi vui mừng không thể kìm nén nơi khóe miệng…

Nàng ấy nhìn mình rồi kìa, nàng ấy nhìn mình rồi kìa…

“Chuyện là…”

Nhìn mà như không, Diệp Thiển Thiển cắt ngang lời Triệu công tử, nhíu mày: “Chưởng quỹ đâu, ta gọi món đao hầm mà sao còn chưa mang lên!”.

Tiếp đó… Diệp Thiển Thiển quay đầu lại tiếp tục lau chùi đao, hoàn toàn không hề có chút gì gọi là để ý đến Triệu công tử.

Thẩm Tri Ly như thể nhìn thấy trái tim của Triệu công tử vỡ ra từng mảnh, từng mảnh, từng mảnh trong gió…

Cứ thế suốt dọc đường, Thẩm Tri Ly chứng kiến Diệp Thiển giẫm lên bao nhiêu trái tim của các chàng trai trẻ để kịp về Ma giáo.

Do không khí thê lương suốt dọc đường, Thẩm Tri Ly bỗng nhớ đến một chuyện.

Tô Trầm Triệt năm đó… cũng là một trong những chàng trai bị giẫm đạp sao?

Với cái da mặt dàyô địch như Tô Trầm Triệt chắc là không thể vì thế mà bị đánh bại đâu nhỉ… Thế thì hắn cũng cố sống cố chết bám lấy Diệp Thiển Thiển ư?

Họ quen nhau là do Diệp Thiển Thiển ngay trước lúc giết Tô Trầm Triệt bỗng thay đổi ý định, thế thì điều gì khiến Diệp Thiển Thiển lại thay đổi ý định như vậy… Dọc đường không phải là không có công tử tướng mạo xuất chúng, nhưng nàng cũng chẳng thấy Diệp Thiển Thiển buồn để mắt đến, cũng chính là nói trước đó khả năng Diệp Thiển Thiển vì thích tướng mạo của Tô Trầm Triệt mà hồi tâm chuyển ý trong võ đoán của nàng coi như là con số không, thế thì…

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng xua đi nhưng thắc mắc này vẫn lì lợm chui vào đầu.

Rất muốn biết… rất muốn biết…

Thẩm Tri Ly tuyệt vọng nghĩ.

Thật ra mình mới là kẻ bị trúng tà…

Cuối cùng, trong một đêm gió rít, Thẩm Tri Ly trèo xuống giường, gõ cửa phòng Diệp Thiển Thiển.

Cửa một lúc mới mở ra, Diệp Thiển Thiển vận y phục đỏ chót ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ… gặm mía rất sáng khoái.

… Quỷ mới biết mùa này lấy đâu ra khúc mía đó…

Thẩm Tri Ly khẽ hỏi: “Diệp hộ pháp… Ta muốn hỏi cô một chuyện.”

Diệp Thiển Thiển đưa mắt, lạnh lùng nói: “Bất kỳ vấn đề nào liên quan đến Tô Trầm Triệt đều không cần hỏi ta”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Này này, sao cô biết ta định hỏi gì hả?

Diệp Thiển Thiển khinh khỉnh hừ một tiếng: “… Những gì cô muốn hỏi viết trên mặt cô rồi kìa”.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tri Ly tiếp tục nói: “Vì sao không thể hỏi? Ta mãi không thể lý giải được… nếu cô thích hắn, vì sao lại đẩy hắn xuống vực sâu? Nếu không thích hắn thì vì sao lại tính toán với hắn từng li từng tí việc hắn không nhớ cô, thậm chí hết lần này đến lần khác đi tìm hắn?”.

Diệp Thiển Thiển híp mắt lại: “Cô muốn biết để sau này yên tâm ở bên hắn chứ gì?”.

Cắn phập khúc mía, Diệp Thiển Thiển nói: “Ta không nói cho cô biết đâu… Vả lại còn bảo đảm rằng nếu ta không nói với cô, cả đời này cô cũng đừng hòng biết được”.

Thẩm Tri Ly hít thở sâu, hít thở sâu, hít thở sâu…

Quay người, nàng lầm bầm: “Ta quả nhiên là con ngốc, mới cho rằng cô là người tốt, còn đến hỏi cô vấn đề này…”.

“Đợi đã…”

Giọng của Diệp Thiển Thiển vang lên: “Cô nói ai là người tốt?”.

Thẩm Tri Ly: “Dù sao cũng không nói cô”.

Diệp Thiển Thiển: “Qua đây cho ta!”.

Thẩm Tri Ly: “Không qua”.

Nàng nghe “keng” một tiếng sau lưng, là tiếng thanh Cửu Hoàn đao tiếp đất.

Tiếp theo đó là giọng mất kiên nhẫn của Diệp Thiển Thiển: “Còn không mau lại đây?”.

Nhớ lại cảm giác thanh đao sắc lẹm, lạnh ngắt kề ngang cổ, Thẩm Tri Ly quyết định… kẻ thức thời mới là tuấn kiệt…

Thở dài, ai bảo nàng gặp phải toàn những kẻ võ công thâm hậu làm gì…

Diệp Thiển Thiển híp đôi mắt đẹp nhìn Thẩm Tri Ly từ trên xuống dưới.

“Giơ tay lên, quay người.”

Thẩm Tri Ly không hiểu đầu cua tai nheo nhưng vẫn làm theo.

Diệp Thiển Thiển gặm mía, rút ra kết luận: “Tô Trầm Triệt nhất định mù rồi”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Đẹp thì hay lắm đó hả, đồ chết tiệt!

Diệp Thiển Thiển cảm thấy vẫn chưa đủ, ánh mắt dừng lại ở phần dưới cổ trên eo của Thẩm Tri Ly, trầm tư nói: “Cô không phải là nam nhi cải trang đấy chứ”.

Thẩm Tri Ly nhịn: “… Hay ta cởi ra cho cô xem nhé?”.

Diệp Thiển Thiển thật thà nói: “Xem cô chi bằng tự xem ta còn hơn”.

Thế thì tự đi xem mình đi!

Ngực to thì hay lắm sao! Chạy bộ thì lắc lư! Cử động cũng không thuận tiện! Quan trọng là lúc may y phục sẽ phải thêm mấy miếng vải nữa.

Thẩm Tri Ly siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, nói: “… Ta về phòng đây”.

Phía sau loáng thoáng vọng đến tiếng cười khùng khục của Diệp Thiển Thiển.

Thẩm Tri Ly đóng cửa cái rầm.

Đóng cửa xong, đột nhiên trong bóng tối thò ra một cánh tay, bịt miệng Thẩm Tri Ly lại.

Thẩm Tri Ly theo phản xạ có điều kiện, liền ngoặt tay rút ngân châm đâm xuống.

Bóng người bất động.

Thẩm Tri Ly vùng ra, quay đầu kéo theo vải che mặt người đó xuống, thì ra là một vị công tử lân la làm quen thất bại đã gặp lúc ban ngày.

Toàn thân hắn vận một bộ đồ đen, rõ ràng không phải là muốn làm chuyện tốt…

Thẩm Tri Ly nhấc chân lên, đá vị công tử đang trợn trừng mắt kinh hoàng lăn xuống thang, đỡ rách việc.

Phủi phủi vạt áo, nàng đủng đỉnh về phòng.

Sáng hôm sau, Thẩm Tri Ly còn chưa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Vừa đẩy cửa bước ra, nàng đã thấy vị công tử tối qua mang theo đám gia đinh khí thế hung hãn lên tầng hai, xông thẳng vào phòng nàng và Diệp Thiển Thiển.

Thẩm Tri Ly chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiển Thiển cũng đẩy cửa bước ra.

Hôm nay Diệp Thiển Thiển đã thay một bộ váy lụa màu ngọc bích, những tầng váy mềm như nước bay bay, hệt như những con sóng nhấp nhô mềm mại, ánh nắng buổi sáng từ phía sau ả rọi tới, làm nổi bật dung nhan tuyệt thế, chỉ nhìn một cái mà tưởng như thấy cả khung cảnh tuyệt mỹ nơi non sông gấm vóc.

Bỗng chốc, đến cả gia đinh tìm đến đòi nợ máu cũng ngẩn ngơ.

Ả lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì?”.

Vị công tử lưu manh đó nuốt nước bọt đánh ực, vội nói: “Người đâu, người đâu… Đây chính là tiểu thiếp Thúy Nhi đã bỏ trốn của ta, mau bắt ả về phủ cho ta, ta sẽ trừng trị ả thích đáng!”.

Bọn gia đinh nghe thế, bốn mắt nhìn nhau, người đẹp thế này thật không biết phải đối xử thế nào cho phải.

Công tử lưu manh đạp vào mông kẻ thứ nhất, nói: “Không nghe thiếu gia ngươi nói gì à, còn không mau xông lên!”.

Bọn gia đinh lúc này mới hằm hè xông tới Diệp Thiển Thiển.

Biết rõ trình độ võ công của Diệp Thiển Thiển, Thẩm Tri Ly đứng tựa cửa, xoa tay, nhàn nhã xem kịch hay.

Không ngoài dự đoán, chỉ thấy gót chân Diệp Thiển Thiển bật thẳng lên, một cú xoay người, hàng gia đinh thứ nhất ngã rạp ra đất.

Những tên còn lại bắt đầu lấy tay bụm mũi đang chảy máu…

Công tử lưu manh thấy thế trận bất lợi, vội vàng định chuồn êm, nhưng thân thủ Diệp Thiển Thiển như gió, chỉ hai bước đã túm lấy gáy công tử lưu manh.

Công tử lưu manh hét toáng lên: “Buông ta ra, buông ta ra, ta đây là đại công tử của Chu viên ngoại đấy, ngươi mà dám… dám… cha ta nhất định sẽ đến tìm ngươi…”.

Diệp Thiển Thiển cho hắn một bạt tai, không chút khách khí: “Thích ta phải không? Nhưng… chính vì có sự tồn tại của loại đàn ông như ngươi mà thế giới này mới trở nên gớm ghiếc như vậy”.

Lời ả vừa dứt, công tử lưu manh đã bị nhấc bổng lên không trung.

Mấy tên gia đinh đã hoàn hồn trở lại, vội vàng hét lớn: “Cô nương, xin hạ thủ lưu tình…”.

“Đây là độc đinh của lão gia chúng tôi đó…”

Có kẻ phản ứng nhanh hơn, chụp lấy cánh tay Thẩm Tri Ly, kề dao vào cổ nàng: “Đây là tì nữ của ngươi đúng chứ, ngươi dám làm công tử ta bị thương, ta sẽ…”.

Diệp Thiển Thiển cũng chẳng buồn nghe, vứt thẳng công tử lưu manh từ cửa sổ tầng hai xuống.

Công tử lưu manh hôm qua đã ngã mặt mày thâm tím, lần này chắc chắn sẽ ngã đập mặt xuống đất, không biết sống chết thế nào.

Bọn gia đinh vô cùng hoảng loạn, Thẩm Tri Ly ngoặt tay rút ngân châm đâm tới, rồi lách người tránh ra.

Nhưng con dao đó đã cứa một đường rất nhẹ trên ngón tay nàng.

Da Thẩm Tri Ly rất mỏng, vết thương lập tức rịn máu, từng giọt thi nhau trào ra, Thẩm Tri Ly vội vàng lấy tay còn lại giữ chặt.

Diệp Thiển Thiển chỉ liếc mắt một cái đã kéo Thẩm Tri Ly lại nói: “Đi thôi”.

Đối với ả, chút vết thương cỏn con này chẳng thấm vào đâu.

Ả đi rất nhanh, Thẩm Tri Ly phải chạy theo mới đuổi kịp ả.

Đến chỗ dừng xe ngựa, Diệp Thiển Thiển vứt Thẩm Tri Ly vào trong xe, rồi đánh dây cương cho ngựa chạy.

Thẩm Tri Ly lắc lư ngồi dậy… Dù đã giữ chặt vết thương nhưng cũng không được ích lợi gì, máu đã chảy ra đầy tay.

Nàng lập cập lấy thuốc trong áo ra, xe ngựa đột nhiên lắc mạnh, bình thuốc từ tay Thẩm Tri Ly rơi ra ngoài.

Thẩm Tri Ly thở dài, chồm người định nhặt lại, tay còn chưa chạm đến, lại một trận lắc lư, chiếc bình ngọc đựng thuốc cầm máu đặc chế của nàng lóc cóc lăn xuống xe.

Máu trên tay chảy mỗi lúc một nhiều, Thẩm Tri Ly bắt đầu cảm thấy lạnh.

Vốn chỉ mất một lượng máu nhỏ thì không sao… Nhưng nàng vừa tưới không ít máu cho Thập Nhị Dạ Hoa trong thạch động…

Đầu nàng bỗng cảm thấy váng vất.

… Ở đây không có Tô Trầm Triệt, không có Hoa Cửu Dạ, thậm chí không có Điệp Y, chẳng có ai quan tâm đến vết thương nhỏ của nàng.

Nàng thử kêu lên một tiếng, nhưng bên ngoài tiếng vó ngựa quá gấp gáp, chẳng thể nghe rõ…

Thẩm Tri Ly rịt chặt tay mình, nhắm mắt lại…

Hy vọng lúc xe ngựa dừng lại, máu của nàng vẫn chưa chảy hết…

Lúc tỉnh lại, bên tai vọng đến tiếng nói chuyện ồn ào.

Một giọng điệu cáu kỉnh vang bên tai nàng: “Chỉ là một vết thương bé xíu, sao ả chết được chứ…”.

Giọng trả lời rất nhã nhặn: “Diệp hộ pháp, thể chất nàng ta rất đặc biệt… Nếu ngươi đưa nàng ta đến trễ một chút nữa thôi, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”.

“Đừng nhiều lời nữa, rốt cuộc khi nào ả mới tỉnh lại?”

“Có lẽ chút nữa là tỉnh thôi, có lẽ… vẫn phải đợi vài canh giờ nữa.”

“Ta đi giao nhiệm vụ, hai canh giờ sau quay lại, huynh giúp ta trông chừng ả! Nghe rõ chưa?”

Giọng nói có chút bất lực: “Ừ, ta biết rồi”.

Đợi Diệp Thiển Thiển đi xa, Thẩm Tri Ly mới động đậy ngón tay.

Ngón tay bị băng bó hoàn toàn không thể cử động.

Nàng thở dài trong lòng.

Giọng nói ôn hòa đó lại vang lên: “Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi, Diệp hộ pháp lo lắng cho cô rất lâu rồi đó”.

Thẩm Tri Ly đành phải mở mắt ra.

Đứng trước mặt nàng là một chàng trai trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi tuổi, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, thoải mái.

Hắn quay người, chẳng mấy chốc bưng tới một bát thuốc bằng sứ trắng.

Hai bàn tay đó có thể nói là bàn tay đẹp nhất mà Thẩm Tri Ly từng nhìn thấy, thon thả, cân đối, trắng ngần, cho dù không cử động cũng toát ra vài phần tao nhã.

“Ta dìu cô ngồi dậy uống thuốc được chứ?”

Bàn tay đẹp, chủ nhân của nó cũng không xấu.

Đôi mắt dịu dàng và dung mạo thanh thoát khiến cả người hắn toát ra vẻ dịu dàng, tinh tế như nước chảy.

Nhìn Thẩm Tri Ly chần chừ không có động tĩnh gì, đối phương cười cười: “Không muốn ta đỡ cô nương sao?”.

Thẩm Tri Ly ngập ngừng rồi mới nói: “Không có, làm phiền rồi”.

Đưa tay đỡ Thẩm Tri Ly ngồi dậy, lại kê gối cho Thẩm Tri Ly tựa lưng, đối phương mới cầm bát thuốc kề vào miệng Thẩm Tri Ly.

Tư thế của hắn thong thả, động tác cẩn thận, không có chút gì khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa, hương thuốc phảng phất quen thuộc tỏa ra từ người hắn cũng khiến thần kinh căng thẳng của Thẩm Tri Ly từ từ nhẹ nhõm trở lại.

Thuốc hơi đắng, sau khi ngửa đầu uống cạn, trước mặt nàng bỗng xuất hiện một chiếc đĩa nhỏ.

Chàng trai đưa chiếc đĩa tới trước, mỉm cười: “Là mứt hoa quả đó, có thể làm tan vị đắng trong miệng”.

Thẩm Tri Ly không nén được hỏi: “Xin hỏi công tử đây là?”.

Chàng trai phì cười: “Xin lỗi, ta quên giới thiệu. Ta là Thần giáo Hữu hộ pháp, tên là Vũ Liên”. Nghĩ một chút, hắn bổ sung: “Ta rất ít khi rời khỏi tổng đàn, cô chắc chưa từng nghe đến ta, không giống với Thiển Thiển, nàng ta chủ yếu phụ trách nhiệm vụ bên ngoài, còn ta ở trong giáo xử lý sự vụ…”.

Hắn nói rất tự nhiên, hầu như không cảm thấy bất cứ điều gì.

Nhưng… Thẩm Tri Ly âm thầm nghĩ, nữ nhân ra ngoài đánh nhau chém người còn nam nhân lưu lại trong Ma giáo xử lý chuyện nữ tử, xem bệnh trị thương cho người khác, có thật là đại trượng phu không?

Nhưng, có kỳ quái thế nào thì cũng là chuyện của người khác.

Bốc lấy miếng mứt cắn một miếng, cảm giác ngọt lịm lan tỏa trong miệng, lại nhét vào miệng hai miếng nữa, Thẩm Tri Ly suy nghĩ một lát rồi nói: “Phân lượng địa hoàng trong thuốc vừa nãy ngươi cho ta uống đổi từ hai lát thành ba lát thì tốt hơn, ừm, còn có thể cho vào một lượng cẩu kỷ tử thích hợp”.

Vũ Liên ngớ ra, nhưng cười ngay: “Nhưng trong sách nói chính là phân lượng này…”.

Thẩm Tri Ly trả lời rất nhanh: “Y thư cũng là do người viết, chưa chắc đã đúng hoàn toàn”.

Hỏi mượn Vũ Liên y thư, Thẩm Tri Ly tiện tay lật lật mấy trang, chỉ ra những điểm sai về phân lượng thuốc và những dược liệu cần thay đổi trong sách.

Trong lúc đọc, Thẩm Tri Ly lộ vẻ say sưa.

Y thuật của nàng là do một tay Thẩm Thiên Hành dạy, những chỉnh sửa này đa số là do Thẩm Thiên Hành nghiên cứu ra.

Thậm chí đến câu vừa nãy cũng là do Thẩm Thiên Hành nói.

Lúc đó mấy lần đến tháng, vì thể chất yếu ớt nên lần nào cũng đau đớn quằn quại, Thẩm Tri Ly từ trên giường lăn xuống đất như thể chết rồi, bất luận là nước đường đỏ hay suối nước nóng đều không thể cứu nổi nàng.

Cuối cùng Hoa Cửu Dạ thấy nàng tội nghiệp, chiếu theo y thư sắc thuốc giảm đau cho nàng.

Kết quả là uống xong, Thẩm Tri Ly phải chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần liên tiếp…

Nàng khăng khăng cho rằng Hoa Cửu Dạ cố ý…

Nằm bẹp trên giường, Thẩm Tri Ly cố gắng níu vạt áo của Thẩm Thiên Hành, tủi thân cầu cứu: “Sư phụ, cứu con, Hoa… Hoa sư huynh muốn hại chết con…”.

Thẩm Thiên Hành dở khóc dở cười chỉ y thư nói: “Hoa sư huynh của con lần này chưa có ý hại chết con đâu, con lo chạy đi nhà vệ sinh mười mấy lần như vậy không phải không còn sức để đau nữa sao…”.

Thẩm Tri Ly nằm trên giường mắt trợn ngược.

Thẩm Thiên Hành mới sắc một bát thuốc khác cho nàng, đỡ nàng tựa vào lòng, vừa bón vừa nói: “Ta viết đơn thuốc này cho con, lần sau lại uống cái này tiếp. Nhớ lấy, sau này nếu chưa từng thử qua, những gì viết trong sách không được cho là thật… Y thư là do người viết, chưa chắc đã đúng hoàn toàn”.

“Những cái này sao?” Vũ Liên chỉ tay vào chỗ mà Thẩm Tri Ly nói trong sách.

Ngẩn ra một lúc, Thẩm Tri Ly mới gật đầu.

Vũ Liên cười: “Ta nhớ rồi, lát nữa sẽ thử xem sao… Cái này thật sự rất thú vị, còn cái nào khác không?”.

Thẩm Tri Ly cười cười: “Nếu huynh có hứng thú”.

Kiến thức y thuật của Vũ Liên vô cùng uyên thâm, nhưng về phương diện kê đơn thì còn rất non nớt… Thẩm Tri Ly đoán, chắc là do ít được thực hành.

Nhưng có lúc ý kiến của Vũ Liên lại vô cùng độc đáo mới lạ.

Từ sau khi Hoa Cửu Dạ bỏ đi, Thẩm Tri Ly đã rất lâu không được trao đổi về y thuật thoải mái như thế này, cứ trò chuyện như thế bỗng dưng nàng cảm thấy gần gũi với Vũ Liên hơn.

Nuốt nước bọt, Thẩm Tri Ly bỗng nhớ ra: “Thế này… nếu không có gì trở ngại, ta có thể ra ngoài đi dạo một lúc được không?”.

“Tốt nhất là không nên.” Vũ Liên khẽ giọng từ chối yêu cầu của nàng, “Thiển Thiển chút nữa sẽ quay lại, ta đã hứa sẽ trông chừng cô. Hơn nữa bên ngoài chưa chắc đã an toàn”.

Thẩm Tri Ly giờ mới để ý thấy có chút kỳ lạ.

Lúc nói chuyện với Diệp Thiển Thiển, Vũ Liên rõ ràng gọi ả là Diệp hộ pháp, nhưng lúc nói chuyện riêng với nàng thì gọi là Thiển Thiển…

… Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người khác, nàng không nên hỏi nhiều thì hơn.

“Ta chỉ ra ngoài xem một lát, sẽ quay lại nhanh thôi, còn nếu không yên tâm huynh đi cùng ta, thế nào?”

Vũ Liên trầm ngâm một lát, đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì một lát thôi nhé”.

Nàng tỉnh lại ở trong gian phòng này, đây có lẽ là một phòng trọ, được quét dọn sạch sẽ nhưng bày trí không nhiều, màu sắc đơn điệu, tối tăm, đồ dùng cũ kỹ, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, căn bản là không thể nào đoán được gì hơn.

Được Vũ Liên dẫn đường ra ngoài, Thẩm Tri Ly mới phát hiện mình đang ở một hoang mạc.

Từng viên đá to được xếp tầng tầng lớp lớp thành bức tường bao quanh, phóng mắt ra xa, bên ngoài tường là thảm cát vàng mênh mông bát ngát.

Bỗng chốc, Thẩm Tri Ly cảm thấy mình dường như bị thảm cát vàng này nuốt trọn.

Lúc này, một nam tử vận áo tím đỏ sậm bước nhanh đến bên Vũ Liên: “Hữu hộ pháp đại nhân, trưởng lão mời ngài vào phòng nghị sự”.

Vũ Liên khẽ gật đầu, nói với Thẩm Tri Ly: “Ta có chút việc phải đi trước, cô nương về phòng trước đi”.

Thẩm Tri Ly tỏ ra hiểu ý gật đầu, quay người về phòng.

Đợi Vũ Liên đi xa, nàng mới dừng bước quay lại nhìn ra xa.

Nơi nàng đứng chắc là trung tâm của tổng đàn Ma giáo, trong đó mỗi cửa ra vào đều có đệ tử của Ma giáo canh giữ.

Muốn thoát thân quả thật rất khó.

Nàng chỉ muốn rời khỏi Hồi Xuân cốc trước, chứ không có ý định ở lại chỗ Diệp Thiển Thiển lâu dài.

Suốt đường đi, Diệp Thiển Thiển canh chừng nàng rất nghiêm ngặt, không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, vốn nghĩ đến Ma giáo sẽ có cơ hội, kết quả là…

Thở dài…

Thẩm Tri Ly nhìn thảm cát vàng ngút trời, tuyệt vọng nghĩ… chỉ dựa vào thể chất vốn yếu ớt của nàng, có thể vượt qua hoang mạc này ư?

Đang nghĩ ngợi, một giọng lạnh lùng từ phía sau vọng đến.

“Ngươi chẳng phải là co gái ở bên cạnh Thập Nhị Dạ lần trước sao? Còn nhớ ta không?”

Thẩm Tri Ly bất giác quay đầu lại, nhìn gã nam tử một mắt bị che lại, tóc xõa tung, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

… Ông là ai chứ?

Trán gã bỗng hằn lên một đường gân xanh: “Sao ngươi có thể không nhớ ta là ai? Ta từng truy sát ngươi đó!”.

Thẩm Tri Ly thật thà: “Quả thật không nhớ… Hơn nữa những kẻ truy sát ta thật ra rất nhiều”.

“Ở Hoa Sơn đó, Hoa Sơn! Nhớ ra rồi chứ?”

Thẩm Tri Ly hồi tưởng: “Hoa Sơn…”.

Gã hung dữ nói: “Đúng, chính là Hoa Sơn! Nhớ ra rồi à?”.

Thẩm Tri Ly: “… Chưa, vẫn chưa nhớ ra”.

Đường gân xanh trên trán gã đó giật giật: “… Người đâu, bắt ả này lại cho ta”.

Giáo chúng phía sau nhắc nhở: “Tu La Vương đại nhân, lát nữa chúng ta phải đến phòng nghị sự…”.

Gã nam tử: “Lo gì, bắt ả trước đã rồi nói!”.

Phòng nghị sự Ma giáo đặt ở trong một hang động cực lớn ngay chính giữa Ma giáo.

Trong hang động trống rỗng, chỉ đặt một chiếc bàn đá dài, các góc bày vài giá để vũ khí, có thể nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh phát ra từ những binh khí đó.

Còn bên ngoài thì trống hoác lạnh lẽo, bốn bề chẳng có chút sinh khí nào.

Đang vào giữa trưa.

Phòng nghị sự lúc này chỉ có vỏn vẹn sáu người, sáu thần thái khác nhau nhưng đều là người có ảnh hưởng rất lớn trong Ma giáo.

Một gã nam tử tóc tím ngũ quan tuấn tú, thâm sâu gõ gõ bàn đá, bất mãn nói: “Đừng để ý đến cái gã Tư La đó nữa, trưởng lão ông rốt cuộc có việc gì, mau nói thẳng ra đi, ta hết kiên nhẫn rồi”.

“Dạ Xoa Vương, ông kiên nhẫn một chút có được không?” Người lên tiếng là một cô gái có gương mặt thanh thoát, diễm lệ, như tiên nữ không màng chốn trần gian.

“Kiên nhẫn, kiên nhẫn… Chính đạo và người của Thập Nhị Dạ sắp đánh đến nơi rồi, ngồi chổng mông ở đây thì được tích sự gì.” Mắt Dạ Xoa Vương long lên sòng sọc, “Hay là Càn Đạt Bà cô định dùng mỹ nhân kế, để cái lão già đứng đầu Kỳ Sơn đó chết đứ đừ…”.

Nữ tử giơ cây đàn ngọc trong tay, miệng cười mà như không: “Cái miệng của ông càng lúc càng muốn ăn đòn rồi đó”.

Dạ Xoa Vương không chút bận tâm rờ cằm: “Hay là nói cô muốn dùng nhan sắc quyến rũ cái tay Thập Nhị Dạ công tử đó, bỏ cuộc đi, đến cả Tả hộ pháp mỹ miều của chúng ta còn…”.

Thanh đại đao Cửu Hoàn “phụp” một cái cắm ngay trước mặt Dạ Xoa Vương.

Diệp Thiển Thiển lạnh lùng quay sang: “Ông muốn nói gì?”.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Kẻ già nhất trong đó vuốt râu nói: “Hôm nay ta gọi mọi người đến đây là vì chuyện thừa kế ngôi vị giáo chủ, trước đây ta để các vị dốc hết sức mình tấn công chính phái, hiệu quả rất rõ ràng… Ở đây đặc biệt muốn nhắc đến Dạ Xoa Vương và Hữu hộ pháp, Dạ Xoa Vương đã đánh úp mấy môn phái lớn bao gồm chưởng môn Hoa Sơn, chưởng môn Hành Sơn…”.

Nam tử tóc tím nhếch khóe miệng, lộ nụ cười đắc ý.

“… Độc của Hữu hộ pháp trong đợt phản công lần này đã thu được hiệu quả rất lớn.”

Vũ Liên cụp mắt, không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn.

“Được rồi, nhưng cái này chỉ là thứ yếu… Mọi người đều biết, kẻ thù không đội trời chung của Ma giáo chúng ta phải kể đến Thập Nhị Dạ, ta sở dĩ không để các người động đến Thập Nhị Dạ sớm cũng là vì thời khắc này, ai có thể tiêu diệt được Thập Nhị Dạ hoặc lấy được thủ cấp của Thập Nhị Dạ công tử trước tiên, thì đã tám phần hy vọng đoạt được ngôi vị giáo chủ.”

Lời vừa thốt ra, không khí im phăng phắc.

Lão giả lấy làm lạ: “Sao thế?”.

Nam tử áo xanh ngồi ngoài cùng nãy giờ chưa lên tiếng đột nhiên đấm mạnh tay xuống bàn: “Mẹ nó, ai biết cái tay Thập Nhị Dạ công tử đó làm thế nào, mấy hôm trước lão tử đụng phải hắn, lão tử to gấp đôi hắn, lúc đó lão tử định bắt sống hắn về, kết quả…”, lại đấm mạnh xuống bàn: “Kết quả mẹ kiếp, tên tiểu tử đó sao lại trở nên biết đánh thế chứ, suýt chút nữa lão tử không bò về được rồi!”.

Càn Đạt Bà Vương cười khẽ một tiếng, “Vậy rõ ràng chứng minh Long Vương ông vô dụng rồi”.

Nam tử áo xanh mắt tóe lửa giận nói: “Nói ai vô dụng hả con tiện nhân kia?”.

Càn Đạt Bà Vương nhếch mép cười, gương mặt thanh thoát đầy vẻ mỉa mai: “Nếu hữu dụng thì ông đi xử cái tên Thập Nhị Dạ công tử đó về đoạt ngôi giáo chủ đi!”.

Nam tử áo xanh phì một tiếng: “Nói thì hay lắm, tiện nhân bà sao không đi?!”.

Trưởng lão nhất thời không biết làm thế nào…

Cãi cãi cãi… Hai hộ pháp còn đỡ, bốn đại pháp vương này chỉ cần tụ lại là y như rằng cãi nhau không thôi, có lúc thậm chí còn động thủ với nhau…

Haizz, nếu không ông cũng đâu cần phải nhường ngôi giáo chủ sớm như vậy.

Một giọng nói vô cùng lạnh lùng, u ám đến rợn người cắt ngang tiếng cãi nhau.

“Các người nói giết Thập Nhị Dạ công tử là có thể đoạt được ngôi giáo chủ?”

Mọi người cùng hướng mắt nhìn, trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy. A Tu La Vương ngươi nói không sai”.

Tu La Vương che một bên mắt cười thâm hiểm: “Trời giúp ta rồi… Bây giờ ta có một thứ!”.

Hắn đột nhiên kéo một cái, một cô gái vận áo thiên thanh dung mạo kha khá bị lôi vào.

Mọi người: “?”.

Duy chỉ có Diệp Thiển Thiển là nhíu mày, ánh mắt lạnh lạnh quét sang chỗ Vũ Liên cũng đang kinh ngạc.

A Tu La Vương cười nham hiểm: “Ả này đang có mối quan hệ rất tốt với Thập Nhị Dạ công tử… Chỉ cần dùng ả làm con tin, Thập Nhị Dạ công tử muốn ném chuột cũng sợ vỡ bình thôi”.

Diệp Thiển Thiển đứng phắt dậy, đi đến trước mặt hắn, nét mặt băng giá hệt như nữ thần trên núi tuyết: “… Người này là của ta”.

A Tu La Vương bị bức bất giác lùi một bước, nhưng lập tức nói ngay: “Ả bây giờ ở trong tay ta là của ta, dựa vào cái gì mà ngươi nói là của ngươi?”.

Lúc đang nói thì bóng người tóc tím cũng nhanh như cắt xẹt đến, cô gái trong tay A Tu La Vương liền thay đổi vị trí.

“Là người tình hiện tại của Thập Nhị Dạ công tử à?” Dạ Xoa Vương tóc tím híp mắt, nhìn cô gái vừa cướp được, bĩu môi: “Cũng chẳng ra sao mà… Nhất là…”. Hắn nhìn Diệp Thiển Thiển một cái, “Đúng là đồ ngu…”.

Mắt A Tu La Vương tối sầm lại, rút thanh bảo kiếm bên hông ra đâm về phía Dạ Xoa Vương.

Dạ Xoa Vương cũng rút kiếm ra đỡ.

“Cheng cheng”, hai người bắt đầu giáp lá cà với nhau, khiến cả phòng nghị sựu trở thành một mớ hỗn độn.

Long Vương đứng dậy, nhìn cánh tay áo mình bị chém một đường rách toạc, không nhịn được mắng: “Các ngươi đánh nhau thì đánh nhau, tại sao lại lôi lão tử vào”.

Trưởng lão Ma giáo hét lên: “Các ngươi dừng tay hết cho ta!”.

Hai người làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh.

Càn Đạt Bà Vương thủng thẳng so dây đàn, đàn khúc nhạc sục sôi rất hợp với một trận quyết đấu.

Cuối cùng… sau ba tuần nhang, hai người cùng rơi kiếm nên trận đấu mới kết thúc.

Dạ Xoa Vương lau mồ hôi trên trán, nói: “Không ngờ đui một mắt như ngươi mà đánh cũng khá lắm…”.

Gân xanh trên trán A Tu La Vương giật giật, giọng nói u ám: “Ta đây là mắt thần!”.

Thấy lại muốn cái nhau, Dạ Xoa Vương đột nhiên nhìn dáo dác: “Ấy, cô gái đó đâu rồi?”.

A Tu La Vương: “Cô gái nào…”, rồi đột nhiên nhớ ra, cũng dáo dác dòm xung quanh: “Tả hộ pháp đâu! Ả đó dám phỗng tay trên của ta… ta phải đi đòi người!”.

Trong một gian mật thất.

Thẩm Tri Ly cúi đầu: “Là ta không cẩn thận”.

Diệp Thiển Thiển lạnh lùng nói: “Bây giờ nói cũng không được ích gì, cô ngoan ngoãn ở đây cho ta, bất luận thế nào cũng không được ra ngoài”.

Thẩm Tri Ly: “Cảm ơn”, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Diệp Thiển Thiển cố ý quay đầu lại: “Cái gì?”.

Thẩm Tri Ly nhìn ả, trong mắt không giấu được sự cảm kích: “Cảm ơn cô đã cứu ta”.

Diệp Thiển Thiển quay đầu đi, chỉ để lộ chiếc cổ xinh đẹp và vành tai tinh tế: “Không cần cảm ơn ta, ta đã hứa với tên đó không để cô chết…”.

Thẩm Tri Ly: “Cái gì?”.

Diệp Thiển Thiển cáu kỉnh vuốt tóc, giọng nói loáng thoáng như rít ra từ kẽ răng: “Là tên Tô Trầm Triệt trước khi rời khỏi Hồi Xuân cốc truyền tin tức ra ngoài bắt ta hứa không được để cho cô chết… Ta đúng là đồ ngu mới đi hứa với hắn”.

“Tô Trầm Triệt?” Thẩm Tri Ly hơi đờ ra, “Vì sao cô lại hứa với hắn bảo vệ ta?”.

Thẩm Tri Ly cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu thế giới này…

Với mối quan hệ giữa nàng và Diệp Thiển Thiển, Diệp Thiển Thiển nên muốn giết nàng mới đúng, vì sao lại muốn bảo vệ nàng… huống hồ còn là vì đã hứa với Tô Trầm Triệt.

Diệp Thiển Thiển nhếch khóe môi, rõ ràng là không muốn nói nhiều: “Cô cứ coi như ta bị tên ngu đần đó truyền nhiễm đi”.

Đẩy cửa mật thất, Diệp Thiển Thiển sải bước ra ngoài.

Nói là mật thất nhưng cũng không hoàn toàn tăm tối.

Có bàn ghế giường, trên bàn có vài ngọn đèn dầu, ở một góc còn có giấy viết và bút mực, đầu bên kia có một lu nước, lại còn một ít lương khô.

Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Tri Ly ở trong đó mấy ngày liền, mỗi ngày đúng giờ đều có người đưa cơm nước đến, sống cũng không đến nỗi tệ.

Biến cố xảy ra trong ngày thứ tư.

Thẩm Tri Ly lúc đó đang chấp bút vẽ một hình người nhỏ. Quá rảnh rỗi không biết làm gì, kết quả là… nàng bắt đầu hí hoáy với những sáng tạo vô vị của mình.

Hình người trên giấy có khuôn mặt nhỏ trắng nõn, dáng người thon dài, vừa nhìn biết ngay đó là một tiểu nhân giảo hoạt, Thẩm Tri Ly kéo một đường, phía trên chú thích: Tô Trầm Triệt.

Lại vẽ một người mặt trái xoan, cằm nhọn, toàn thân vận đồ đỏ, mặt hắc ám, chú thích: Hoa Cửu Dạ.

Xung quanh hai nhân vật này, Thẩm Tri Ly bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ tà ý trên đời…

Lúc Thẩm Tri Ly đang vẽ Hoa Cửu Dạ cười gian tà nâng cằm Tô Trầm Triệt lên, thì cửa mật thất bỗng bị đập mạnh.

Tay Thẩm Tri Ly run lên, tay Hoa Cửu Dạ chếch đi vài phân, chạm phải vị trí không nên chạm.

Cửa lại tiếp tục bị đập mạnh.

Thẩm Tri Ly bỗng cảm thấy chột dạ… báo ứng đến nhanh như thế sao.

“Phá cho ta… cô gái đó đang ở bên trong!”

Bên ngoài vọng lại giọng nói hắc ám của một gã đàn ông.

Ấy… đó không phải là A gì đó Vương hay sao?

“Binh” một tiếng, cửa bị đạp tung.

A Tu La Vương quét nhanh mắt.

Trước bàn, không có người.

Trên giường, không có người.

Dưới giường, không có người.

Dưới bàn, không có người.

Trên bàn, không có người.

Không thể nào, hắn đã phái người theo dõi rất lâu mới biết gian mật thất này của Diệp Thiển Thiển, không phải ở đây thì còn có thể ở đâu.

Nhíu mày, A Tu La Vương hắc ám rờ cằm quay người.

“Ha ha ha ha…” Một đệ tử Ma giáo nhịn không được cười lớn.

A Tu La Vương quay ngoắt đầu lại, giọng đầy bực dọc: “Cười cái gì mà cười!”.

Tên đệ tử đó vội vàng bụm miệng, quỳ xuống: “Đệ tử biết lỗi, đệ tử biết lỗi…”.

A Tu La Vương lửa giận bốc lên đầu, định giơ chân đạp một phát, nhưng vì muốn giữ gìn hình tượng mỹ nam hắc ám của mình đành nhịn xuống, gằn giọng nói: “Ta rất buồn cười sao?”.

Đệ tử lắc đầu như bị động kinh: “Không có, không có, đệ tử thấy bức tranh trên bàn…”.

Tranh?

A Tu La Vương chồm đầu qua xem.

Chỉ trong hai cái chớp mắt, A Tu La Vương đã vội vàng bụm miệng lại, nhưng hai vai rung lên bần bật, tố cáo gã đang nén cười.

Đoạn đối thoại của hai tên ngu ngốc này nhạt như nước ốc mà sao lại giống một câu chuyện cười vậy, muốn cười quá, không được, không thể cười, phải ráng chịu, nếu không hình tượng pháp vương lạnh lùng, hắc ám ta vất vả giữ bao lâu nay sẽ bị hủy hoại hết, nhưng quả thật tức cười quá, ha ha ha ha…

A Tu La Vương nhịn không nổi chụp lấy xấp giấy trên bàn, lật từng tờ, từng tờ…

Ha ha ha ha, không xong rồi, ta nhịn không nổi rồi…

Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn lên trời, coi như không nhìn thấy.

Lật xong xấp giấy, dây thần kinh trên mặt A Tu La Vương đã co rút đến mức méo mó.

Hắn nhét xấp giấy vào ngực áo, lúc đó mới phát hiện ra một việc… mực vẽ trên giấy vẫn còn ướt… cũng chính là nói, cô gái đó vẫn còn ở trong mật thất này.

Hắn tiếp tục đảo mắt nhìn xung quanh.

Cuối cùng đã chắc mẩm một vị trí, mắt A Tu La Vương lóe lên tia đắc ý.

Hắn đưa tay gạt phắt nắp lu nước ra, chỉ thấy bên trong có một cô gái đang ngồi xổm im lìm, trên đầu cô ta là một mảnh giấy.

Quả nhiên ở đây!

A Tu La Vương nói bằng giọng ám muội tiêu chuẩn: “Ra ngoài, có trốn nữa cũng chẳng được ích gì đâu.” Trong lúc nói, hắn thuận tay cầm lấy mảnh giấy, cũng nhìn rõ chữ viết trên mảnh giấy đó: Phong (niêm phong).

Là giấy niêm phong cơ đấy, ha ha ha ha, ả tưởng mình là lu nước à? Lại còn cầm giấy niêm phong nữa chứ!

Thẩm Tri Ly chậm chạp, luống cuống trèo ra… Nàng vốn không quen với việc này, leo vào đã không dễ dàng gì.

A Tu La Vương cuối cùng cũng không nhịn được cười sằng sặc: “Ha ha ha, sao ngươi lại ngu đến thế kia chứ…”.

Thẩm Tri Ly mặt lạnh tanh: “Buồn cười lắm sao?”.

Bao nhiêu công sức nhịn cười tích lũy nãy giờ bộc phát ra, A Tu La Vương ôm bụng cười như điên như dại.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Làm gì mà cười như tên điên thế chứ…

Cuộc sống của hắn nhất định là rất khô khan đây, thật đáng thương hại…

Không đúng, chuyện này có liên quan gì đến mình chứ…

Mình…, Diệp Thiển Thiển quả nhiên không đáng tin, mình bị bắt nhanh như vậy, sẽ không bị đại hình chứ, mình sợ đau chịu không nổi, rơi một giọt máu thôi thì có bao nhiêu mình sẽ khai ra hết…

Kết quả không giống như Thẩm Tri Ly tưởng tượng.

Có lẽ là nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, hơn nữa đối phương cũng cảm thấy nàng không phải thứ gì cũng biết, A Tu La Vương lại chẳng làm gì nàng, chỉ nhốt nàng ở một chỗ khác mà thôi.

Ngoài cơm rau mỗi bữa ra hắn còn đem bút mực đến cho nàng.

Có bút mực, trong tình cảnh không còn đường trốn này, Thẩm Tri Ly nhiều nhất chỉ đánh thuốc được ba bốn tên, nhưng có tới mười mấy tên canh giữ nàng, đừng nói không có cách,lượng thuốc độc có trong người cũng không đủ, trong lúc chẳng biết làm thế nào, nàng dĩ nhiên tiếp tục với những sáng tạo vô vị của mình… Chỉ là, kỳ lạ là, nàng vừa vẽ xong, sáng sớm ngày hôm sau bức tranh đó đã không cánh mà bay.

Sau vài lần như vậy, Thẩm Tri Ly dần dần không còn tâm trạng để vẽ nữa.

Nhất là mấy hôm nay, nơi nhốt nàng từ địa lao đổi thành xe lạc đà. Thẩm Tri Ly mỗi ngày lo đối phó với cảm giác buồn nôn do đường đi tròng tránh, lắc lư đã đủ mệt, lấy đâu ra tâm trí làm chuyện khác nữa.

A Tu La Vương lại cho gọi nàng đến, khéo léo tỏ ý nếu Thẩm Tri Ly không làm những chuyện thú vị nữa, thì chắc là không còn được đối xử tốt như mấy bữa nay nữa.

Thẩm Tri Ly rất mù mờ… những chuyện thú vị là chuyện gì.

A Tu La Vương mặt đầy hắc ám giơ xấp giấy trong tay lên…

Một xấp giấy vô cùng quen mắt…

Thẩm Tri Ly: “…”.

Tên này thích tranh nàng vẽ sao, sao không nói sớm…

Do học cách viết đơn thuốc nên tranh Thẩm Tri Ly trước nay rất… ặc ặc, đây là lần đầu tiên trong đời có người thưởng thức.

Nàng khó tránh khỏi có cảm giác thỏa mãn mơ hồ…

Tiếp tục phát huy, Thẩm Tri Ly rỗi rãi lại tiếp tục sáng tạo trên giấy, cũng lần lượt thêm vào rất nhiều nhân vật mới.

Sau ba ngày, đệ tử Ma giáo đưa cơm đến cho nàng thẹn thùng rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy và một cây bút đưa cho nàng.

Đệ tử Ma giáo khẽ giọng ấp úng: “Là thế này… có thể k‎ý tên cho tôi không?”.

Thẩm Tri Ly có cảm giác cay cay nơi khóe mắt… Nàng cuối cùng cũng tìm được sở trường khác ngoài y thuật rồi sao!!!

Kẻ đến xin chữ ký ngày một nhiều, lúc Thẩm Tri Ly ký đến lần thứ một trăm thì đội xe cũng dừng lại.

Rõ ràng họ đã ra khỏi hoang mạc, dừng ở một thành nhỏ sát biên giới.

Kẻ thủ thành cũng vẫn là đệ tử Ma giáo, bọn chúng trật tự nghiêm túc. Không khí trên đường đi dần dần trầm lắng, đến ngay cả tiểu ca đưa cơm cho Thẩm Tri Ly cũng không nói gì thêm nữa.

Thẩm Tri Ly cất bút, cũng để lòng mình lắng lại.

Nàng bị giam trong một gian nhà cũ, bên ngoài không ngừng có tiếng vó ngựa và tiếng cãi vã đánh nhau, trong không khí có mùi chua chát, tanh nồng.

Cứ như thế mấy ngày, Thẩm Tri Ly không ngờ lại nhìn thấy Tô Trầm Triệt ở đây và vào lúc này.

Nói chính xác hơn là nàng nhìn thấy Tô Trầm Triệt từ xa.