Hôn lễ ngoại truyện
“Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi!”
Thẩm Tri Ly dụi mắt, nhìn sắc trời còn chưa sáng hẳn, bất giác ngáp dài.
Điệp Y đẩy đẩy Thẩm Tri Ly sốt ruột nói: “Tiểu thư, hôm nay là ngày
thành thân của tỷ! Tỷ không được đến trễ làm lỡ giờ lành đâu!”.
“Biết rồi”, Thẩm Tri Ly đặt tay lên trán từ từ ngồi dậy.
Không phải là thay áo cưới lên kiệu hoa bái đường sao…
“Thẩm tiểu thư, mời tắm rửa thay áo!”
Gọi ta?
Thẩm Tri Ly bất giác ngước mắt lên, nhất thời ngẩn ra.
Nàng nhìn thấy bên giường của mình các cô gái đang độ tuổi xuân đứng
xếp thành hai hàng ngay ngắn tay bưng vô số các vật phẩm, dẫn đầu là một bà thím chừng bốn mươi tuổi.
Bà thím xoa tay, cười tít mắt: “Thẩm tiểu thư yên tâm, ta là bà mối
tốt nhất Bắc Chu này. Các nha đầu này cũng rất khéo léo, lanh lẹ, nhất
định sẽ làm cho tiểu thư bước lên kiệu hoa với ngoại hình đẹp nhất, lộng lẫy nhất!”, quay đầu sang nói: “Người đâu, mau giúp Thẩm Tri Ly tắm
gội”.
Thẩm Tri Ly: “Đợi đã… này này…”.
Tiếp theo Thẩm Tri Ly bị quấn trong một chiếc khăn tắm rồi bị vứt vào trong một chiếc thùng tắm cực lớn.
Đến khi được tắm rửa sạch sẽ thơm tho bước ra, Thẩm Tri Ly chỉ còn
lại một nửa mạng, sau khi khoác áo tân nương hoa lệ đến xa hoa lên
người, đuôi áo dài quét đất được khảm vô số viên bảo ngọc nhỏ xíu lấp
lánh chói lòa, soi mình trước gương, mỗi cử động của nàng đều có tầng
tầng lớp lớp quầng sáng mạ vàng chói mắt, xem ra chẳng khác gì một con
công đang xòe đuôi.
Nếu mặc bộ y phục nàng chỉ là khó chịu, thì khi nhìn thấy chiếc mũ phượng gắn bảy tầng đá quý, Thẩm Tri Ly…
“Thẩm tiểu thư, đừng chạy mà…”
“Mau bắt Thẩm tiểu thư lại!”
“Thẩm tiểu thư, nàng xem, chiếc mũ phượng này quý giá biết chừng nào! Mau bắt giữ nàng ta lại!”
Thẩm Tri Ly: “…”.
Đầu của ta, đầu của ta sắp gãy rồi, hic hic, sao bỗng dưng có cảm giác rất muốn khóc T_T…
Đến lúc bà thím hài lòng nhìn Thẩm Tri Ly gật đầu, Thẩm Tri Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
… Dù gì chút nữa là ngồi kiệu hoa rồi, chắc không thảm hại như thế nữa.
Đang lúc suy nghĩ thì Điệp Y cười khúc khích đẩy cửa phòng Thẩm Tri Ly.
Chỉ nhìn thấy từ cửa phòng Thẩm Tri Ly trải vải gấm hoa lệ, hai bên
mép gấm được giữ bằng bình phong lưu ly ngũ sắc, kéo dài đến nơi nàng
không nhìn thấy, còn viện của nàng chỉ trong một đêm đã được sơn phết
lại thành một màu đỏ chói mắt!
Gấm… dùng để trải đường đi…
Bình phong lưu ly ngũ sắc… bình phong lưu ly ngũ sắc làm tường…
Đầu Thẩm Tri Ly nhanh chóng nhẩm tính giá tiền, nhất thời lòng đau như cắt.
Điệp Y vẫn đứng ở một bên không biết đến nỗi khổ nhân gian, vô cùng
phấn khích nói: “Tiểu thư! Đẹp quá! Tô… không đúng, cô gia dùng gấm và
bình phong lưu ly ngũ sắc trải đến tận Thập Nhị Dạ đó! Nghe nói chỉ vận
chuyển cả vạn tấm bình phong này thôi đã mất non một tháng rồi!”.
Thẩm Tri Ly run run hai tay, kéo vạt áo Điệp Y: “Bao nhiêu ngân lượng…”.
Điệp Y mắt long lạnh: “Là cô gia mua, muội cũng không biết nữa… Tiểu thư, lên kiệu hoa trước đi! Muội đi chuyển của hồi môn!”.
Một lát sau.
Thẩm Tri Ly: “… Cái này gọi là kiệu hoa?”.
Điệp Y nói yếu ớt: “To một chút ngồi thoải mái mà…”.
Đâu chỉ to một chút, cái này còn to hơn cả phòng của nàng ấy chứ. Hơn nữa nhìn chất gỗ, kỹ thuật điêu khắc, rèm phủ phía trên và cả châu bảo
đính khảm… lấp lánh chói cả mắt người ta rồi có biết không hả!
Haizzz…
Thẩm Tri Ly lên kiệu hoa với trái tim vỡ nát vì xót của, kiệu phu đi
như gió, bình phong lưu ly ngũ sắc hai bên như muốn ngã rạp xuống nhưng
kiệu hoa vẫn vững vàng như Thái Sơn, không hề có chút tròng trành lắc lư nào.
Thẩm Tri Ly hơi kinh ngạc, Điệp Y giải thích: “Đây là những cao thủ
khinh công mà cô gia đặc biệt tìm về, nếu không chỉ tính quãng đường từ
Hồi Xuân cốc đến Thập Nhị Dạ đã mất mấy ngày…”.
Đội nhạc khua kèn gõ trống cách một bức rèm dày đang say sưa diễn
tấu, tai Thẩm Tri Ly không ngừng nghe thấy tiếng kinh than của người xem hai bên đường, sau đó có người vui sướng trả lời: “Đây là công tử nhà
tôi thành thân với cốc chủ Hồi Xuân cốc Thẩm Tri Ly… Nếu mọi người
thích, có thể đi men theo dải gấm điều này đến Thập Nhị Dạ uống rượu
mừng, tiệc mừng sẽ được tổ chức trong một tháng đó!”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Một tháng, một tháng, một tháng, một tháng!
Ta @¥#¥%#@, cái tên chết tiệt này rốt cuộc giàu đến cỡ nào mà phung phí như thế này cơ chứ!
Trong niềm ai oán của Thẩm Tri Ly, sau vài canh giờ đi gần trăm dặm
đường một cách vô cùng phô trương, bọn họ cuối cùng cũng đến trước cửa
Thập Nhị Dạ.
Nói ra, Tô Trầm Triệt đến Hồi Xuân cốc không ít lần nhưng nàng lại là lần đầu tiên đến địa bàn của Tô Trầm Triệt.
Bà thím cẩn thận dìu Tô Trầm Triệt xuống kiệu, qua tấm vải lụa mỏng
che đầu, Thẩm Tri Ly nhìn thấy cửa lớn nguy nga, phía trên là ba chữ lớn “Thập Nhị Dạ” khí thế ngút trời.
Nàng vốn cho rằng Thập Nhị Dạ có lớn đến đâu cũng chẳng qua chỉ là một sơn trang giang hồ mà thôi, nhưng…
Không những khí thế uy vũ, hùng tráng… mà phía xa, nàng thậm chí còn
nhìn thấy thấp thoáng tầng tầng lớp lớp núi non trùng trùng điệp điệp…
Bà thím dìu Thẩm Tri Ly bước vào một gian phòng nhỏ, những người khác trừ Điệp Y đều dừng ở bên ngoài phòng, theo tay bà thím ấn vào cơ quan, gian phòng nhỏ từ từ lơ lửng trên không trung đi về hướng núi.
Hôm nay những thứ đáng kinh ngạc thật sự quá nhiều rồi, nên khi nhìn
thấy đường cáp treo này, thái độ Thẩm Tri Ly rất điềm tĩnh, thậm chí còn điềm tĩnh hỏi: “Những người khác cũng ngồi cáp treo lên núi chứ?”.
Bà thím trả lời rất nhanh: “Không, bọn họ tự trèo lên”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Từ gian phòng gỗ bước ra, sương mù giăng mắc khắp nơi hệt như trong tiên cảnh, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ.
Lại đi hết một con đường mới nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả trong
yến tiệc linh đình, chỉ là nghe thấy trong khung cảnh như thế này khó
tránh khỏi ảo giác Vương mẫu nương nương cùng quần tiên dự hội bàn đào.
Thẩm Tri Ly vừa định bước lại gần xem thì nghe thấy tiếng reo muốn điếc cả tai.
“Tân nương đến rồi!”.
Không khí đột nhiên im bặt.
Cách một lớp khăn lụa và mây mù, Thẩm Tri Ly căn bản không nhìn rõ,
thứ đội trên đầu lại nặng tựa ngàn cân, nàng đành nhắm mắt cắn răng bước từng bước một dưới sự dìu dắt của bà thím.
Đi không biết bao lâu, tay nàng được đặt vào lòng bàn tay ấm áp mà quen thuộc.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đôi giày màu đỏ ối thêu long văn.
Cơ hồ cùng lúc đó, tiếng reo hò chúc mừng vang lên như sấm dậy.
“Hai vị quá xứng đôi!”
“Xứng là trai tài gái sắc! Trời sinh một đôi!”
Dĩ nhiên trong đó cũng xen lẫn một số bình luận rất kỳ quái:
“Hức hức, đến Thập Nhị Dạ công tử cũng có nương tử rồi, ngươi sao còn chưa thành thân với ta…”
“Cũng không biết hôn lễ linh đình như thế có cướp dâu không, bỗng dưng mong chờ quá…”
Dĩ nhiên, hôn lễ của Thập Nhị Dạ công tử, kẻ dám cướp dâu đã bị băm ra thành tám mảnh ở dưới núi rồi.
Lễ bái đường được tiến hành rất thuận lợi.
Chỉ là, lần bái cuối cùng Thẩm Tri Ly nghe thấy Tô Trầm Triệt kề sát
tai nàng thì thầm: “Tri Ly, có muốn kích thích một chút không?”.
Thẩm Tri Ly buột miệng “ừm” một tiếng.
Ngay lập tức, khăn che đầu của nàng bị Tô Trầm Triệt vén lên.
Còn môi Tô Trầm Triệt dán chặt vào môi nàng.
Mọi người đều kinh ngạc.
Đợi Tô Trầm Triệt buông Thẩm Tri Ly ra, Thẩm Tri Ly mới đột nhiên phát hiện cả người mình đang bay lơ lửng giữa không trung.
Phía trên đầu là một quả cầu da lớn căng đầy khí, mây trời và chim
chóc gần ngay trước mắt, người và các kiến trúc trên núi đều nhanh chóng trở nên xa xăm, cũng là lúc này Thẩm Tri Ly mới phát hiện Tô Trầm Triệt xây tổng bộ Thập Nhị Dạ trên núi phô trương như vậy, nhưng phô trương
hơn là bao nhiêu cung các dọc theo các đỉnh núi trùng điệp đều chật ních khách mời, khắp nơi đều giăng lụa đỏ rực rỡ, ở cách rất xa cũng có thể
nhìn thấy, phô trương đến mức khiến người ta không muốn nhìn cũng không
được.
Hôn lên tóc Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt chỉ bầu trời nói: “Nhìn xem!”.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên.
Chỉ nhìn thấy không biết pháo hoa từ đâu bắn ra, vô số những hoa pháo rực rỡ đủ sắc màu vô cùng đẹp mắt bao quanh nàng, chim chóc xung quanh
kinh hãi tháo chạy tứ phía.
Trên mặt đất vọng tới một âm thanh muốn điếc tai: “Chúc chủ thượng và phu nhân bách niên giai lão, sớm sinh quý tử”.
Có bao nhiêu người đang nhìn kìa!
Thẩm Tri Ly cảm thấy mặt bốc khói, khóe môi giật giật, cố làm ra vẻ
trấn tĩnh nói: “… Tô Trầm Triệt, bày biện hôn lễ đến mức này, chàng điên rồi sao?”.
Tô Trầm Triệt cười: “Ta đã nói sẽ cưới nàng bằng hôn lễ hoành tráng nhất, đình đám nhất giang hồ mà, nàng quên rồi ư?”.
Thẩm Tri Ly: “Nói là như vậy, nhưng chàng…”.
Tô Trầm Triệt hôn lên trán Thẩm Tri Ly: “… Hứa với nàng rồi, ta nhất định sẽ cố gắng làm cho bằng được”.
Thẩm Tri Ly: “Chàng…”.
Nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt cười dịu dàng vô ngần: “Tri Ly, nàng có bằng lòng sống với ta trọn đời không?”.
Thẩm Tri Ly chết chìm trong đôi mắt dịu dàng đó, thở dài một tiếng,
nắm lấy tay Tô Trầm Triệt: “… Ta còn có lựa chọn khác không?”.
Dĩ nhiên là không có.
Tô Trầm Triệt nghĩ: Nếu không nhận lời, Tri Ly, ta sẽ không thả nàng xuống đâu!
Sinh con ngoại truyện
Thẩm Tri Ly hoài thai.
Đây là tin tức có sức công phá lớn nhanh chóng truyền đi khắp giang hồ.
“Tri Ly, cho ta nghe bụng nàng có được không?”
Gã đầu óc đen tối chớp chớp ánh mắt thuần khiết chờ đợi.
Thẩm Tri Ly mặt méo mó: “Mới ba tháng, nghe cái đầu chàng á! Đứng lên, đừng chắn ta”.
Tô Trầm Triệt: “Tri Ly, nàng muốn làm gì không? Muốn uống nước? Muốn
ăn cơm? Muốn… thứ gì ta cũng có thể làm giúp nàng! Nàng không cần động
tay động chân đâu”.
Thẩm Tri Ly: “… Chàng đang nuôi heo đấy à!”.
Điệp Y hai tay ôm ngực trái, cười ngô nghê: “Tiểu thư… không biết là
tiểu tiểu thư hay tiểu công tử nữa, mong chờ quá đi, mong chờ quá đi”.
Chiến Hiên: “Tiểu Điệp, nàng muốn sinh một đứa không? Ta có thể giúp nàng!”.
Điệp Y: “… Cút!”.
Thanh Hạnh rưng rưng: “… Cảm động quá”.
Địch Phụng liếc xéo: “Đừng vội cảm động… ta cảm thấy chức vú em sắp
đến với ông rồi đó, còn không biết con của chủ thượng sẽ là của hiếm gì
nữa”.
Mục Ca lạnh lùng: “Cái gì? Những chuyện thế này phiền đến ta làm gì?”.
A Tu La Vương: “Liên quan gì đến ta?”.
Càn Đạt Bà Vương: “Như trên”.
Dạ Xoa Vương: “Xét lại”.
Long Vương: “Ấy… nếu có tiệc mừng thì ta đi!”.
Nam Cương vương phi: “Phu quân! Thẩm cô nương có thai rồi, nếu là con trai thì có thể chỉ phúc vi hôn cho Cốt Đóa nhà ta!”.
Vua Nam Cương khổ sở nói: “Nhưng… Sắt Sắt, chúng ta là thù địch mà, như thế không được đâu…”.
Hoa Cốt Đóa đắc ý nói: “Phụ vương mẫu hậu! Trưởng lão nói con là con
gái độc nhất, để bảo đảm huyết mạch cho nhà ta, con phải lấy rất nhiều
phu quân đó! Con đã tính rồi…”, xòe tay đếm, “Một hai ba bốn năm… phu
quân, thêm một người nữa cũng chẳng sao mà!”.
Vua Nam Cương, Nam Cương vương phi: “…”.
Hoa Cửu Dạ: “…”, quay người bỏ đi.
Thẩm Tri Ly không hiểu.
Điệp Y chạy đi nghe ngóng, rồi lại chạy về báo: “Tiểu thư, tiểu thư,
nghe nói Hoa công tử đang nghiên cứu làm thế nào để nam tử mang thai
đó!”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Vài ngày sau.
Thẩm Tri Ly: “… Hi hi, sư huynh nghiên cứu thế nào rồi?”.
Điệp Y: “Hình như hủy bỏ rồi”.
Thẩm Tri Ly: “Vì sao??”.
Điệp Y: “Vì Diệp giáo chủ hình như cũng rất hứng thú với chuyện này… còn đặc biệt mang theo Vũ hộ pháp đến nghiên cứu cùng…”.
Được thôi… nàng cứ thật thà tự mình sinh là được rồi…
Trong mấy tháng hoài thai này, Thẩm Tri Ly hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống cơm đưa đến tận miệng, mặc áo chỉ cần giơ tay ra.
Tô Trầm Triệt đã hoàn toàn lười ra khỏi cửa, việc thích làm nhất hằng ngày là ở bên cạnh Thẩm Tri Ly, mặt dịu dàng si mê nhìn bụng Thẩm Tri
Ly.
Ngoài ra hắn còn thích không ngừng nghiên cứu hơn trăm cuốn sách về
sinh sản, dưỡng thai mà Thanh Hạnh mang đến cho hắn, cơm nước mỗi ngày
của Thẩm Tri Ly đều do một tay hắn phụ trách, ăn mặc ở đi lại từ chi
tiết nhỏ, tỉ mỉ đến mức Thẩm Tri Ly sắp phát điên lên.
Cuối cùng, mấy tháng sau.
Thẩm Tri Ly được nuôi tròn trịa mướt mát sinh ra một nam tử rất thuận lợi.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Tri Ly nhìn thấy Tô Trầm Triệt mặt đầy vẻ yêu
thương, nhân từ nhìn sinh mệnh đang cử động trên tay, tiếp đó không
ngừng dùng ngón tay đùa nghịch với đứa bé ôm trong lòng, vừa trêu ghẹo
vừa lầm bầm: “Nhóc này là con trai ta sao? Sao có cảm giác xấu xấu thế
nào ấy nhỉ… Thôi, cha không chê bai con nữa! Sau này không thành thân
được với ai thì cha sẽ trói một đứa bắt về cho con…!”.
Thẩm Tri Ly chống trán: “… Đưa con cho ta!”.
Tô Trầm Triệt giật mình, có chút lưu luyến đưa cho Thẩm Tri Ly, không nén được bổ sung: “Tuy nó có chút xấu thật, nhưng… nó dù gì cũng là con trai ruột thịt của chúng ta, Tri Ly, nàng…”.
Thẩm Tri Ly gầm gừ: “Cái đồ chết tiệt nhà ngươi! Trẻ sơ sinh đều như vậy biết chưa hả?”.
Đứa trẻ đầy tháng thì được đặt tên.
Tô Cảnh Hoàn.
Tiểu Cảnh Hoàn sau khi trút bỏ thời kỳ sơ sinh, mặt mũi càng lúc càng giống Tô Trầm Triệt, tinh tế thanh tú nhã nhặn thuần khiết vô ngần,
thần thái thì có nhìn thế nào cũng giống Thẩm Tri Ly, quanh năm suốt
tháng gương mặt nhỏ lúc nào cũng lạnh lùng khó chịu đăm chiêu.
Bất luận Điệp Y có trêu chọc thế nào, nó cũng không chịu hé một nụ cười.
Cả nhà nghĩ hết cách, Tiểu Cảnh Hoàn vẫn khuôn mặt khó đăm đăm đó.
Ai ngờ đến cuối cùng vấn đề làm khó tất cả mọi người này được Diệp
Thiển Thiển giải quyết triệt để bằng đại đao Cửu Hoàn. Ả cắm đao bên
cạnh Tiểu Cảnh Hoàn, đồng thời lạnh lùng nói: “Có cười hay không?”.
Gương mặt nhỏ Tô Cảnh Hoàn giãn ra, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Thẩm Tri Ly rầu rĩ ôm đầu.
Tô Trầm Triệt không hiểu: “Tri Ly, sao thế, Tiểu Cảnh Hoàn không phải cười rồi sao?”.
Thẩm Tri Ly càng rầu rĩ hơn: “… Cái thói thích bị ngược đãi tổ truyền nhà các người đúng là không thay đổi được mà!”.
… Về cơ bản nàng đã có thể dự liệu trước tương lai bi thảm của con trai mình rồi.