Cả đêm hành hạ Thái Sinh đã không còn khí lực cuộn lại trong chăn,thân thể trắng nõn để lại rất nhiều ấn ký màu đỏ sậm.

Bạch Tấn Vân giống như một chút cũng không có thương tiếc hắn, còn thiếu chút nửa đem cả người hắn hủy đi.

Bạch Tấn Vân tựa vào đầu giường,thân người trần trụi hạ thân dùng chiếc chăn mỏng phủ lên, ghé mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn của Thái Sinh đang cuộn mình ở một góc trong giường,cả người đều quấn chăn ngay cả đầu cũng chôn ở trong chăn.

Nhìn bộ dáng đáng thương của Thái SInh,Bạch Tấn Vân không khỏi nghĩ hắn vừa rồi có phải có chút quá đáng không?

Nghĩ vậy liền thò người qua, đưa tay muốn vạch chăn nhìn xem Thái Sinh thế nào , không nghĩ tới hắn vừa mới đưa tay qua thế nhưng Thái Sinh ở trong chăn co lại một góc, hiển nhiên là ở hết sức mở rộng khoảng cách giữa hai người.

Tay dừng lại ở giữa không trung, syt nghĩ một chút sau đó thu tay trở về.

Thái Sinh vốn giống như một tiểu bạch thỏ bị thương núp ở trong góc,thân thể đau nhức lạnh run.Hắn biết Bạch Tấn Vân bởi vì tức giận nên đối xử với hắn như vậy, hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy đây là lần đầu tiên hắn thô bạo với mình.

Nhưng mà trong lòng  Thái Sinh không có bất kỳ oán hận nào, dù sao cũng là chính mình luôn làm cho hắn tức giận.

“Thái Sinh, nói cho ta biết, ngươi tại sao phải rời khỏi ta?”

Giọng nói của Bạch Tấn Vân nghe rất dịu dàng.Ngay sau đó chăn che đầu Thái Sinh bị vén lên,Bạch Tấn Vân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thái Sinh như là vuốt ve tiểu động vật.

Thái Sinh không có phản kháng để Bạch Tấn Vân vuốt ve chính mình, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

“Nhất định phải rời khỏi ta?” Bạch Tấn Vân thanh âm đề cao một chút ,đương nhiên tính tình có chút khó chịu.

Thái Sinh gật gật đầu như trước không nói chuyện, sau khi gật đầu hắn đưa lưng về phía Bạch Tấn Vân, không dám đối mặt với hắn.

Đúng ! Hắn nhất định phải rời đi, như vậy đối tất cả mọi người mới tốt.

“Bảo ta hưu đệ là không thể .” Ngón tay của Bạch tấn vân gây chia mái tóc của Thái Sinh,tóc của hắn giống như người của hắn đều mềm mại như vậy, vật nhỏ lại quật cường như vậy muốn phân cao thấp với mình.

“Đệ sẽ trốn ……” Thái Sinh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, vô ý nói ra mình sẽ trốn nửa.

“Trốn?” Bạch Tấn Vân đứng thẳng dậy, nhìn Thái Sinh nằm bên cạnh co lại một đống giống như tiểu bạch thỏ bị thương, khóe miệng không tự giác gợi lên nụ cười,“Trốn như buổi tối hôm nay vậy sao?”

“Ừm……” Thái Sinh lên tiếng lại ngoan ngoãn gật đầu.

“Đệ cảm thấy …..đệ chạy thoát sao?” Bạch Tấn vân nhíu lại lông mày cúi đầu nhìn vật nhỏ kia, chỉ thấy hắn lại túm lấy chăn đem mặt mình giấu ở bên trong.

A! Làm sao bây giờ.Hắn chính là yêu động tác này của vật nhỏ, nhìn hắn như vậy Bạch Tấn Vân cảm thấy hạ thân lại có một ít xôn xao .

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Tấn Vân, Thái Sinh suy nghĩ một chút rồi thì thào nói:“Đại thiếu gia luôn có chuyện phải làm,cho nên không thể theo sát ta……”

“Thế sao.” Bạch Tấn Vân gật gật đầu,“Nhưng mà ta có cách khác.”

Nói xong Bạch Tấn Vân nằm xuống đưa tay kéo thân thể trơn bóng của Thái Sinh qua, người Thái Sinh bị ngón tay của Bạch Tấn Vân chạm vào, lập tức run rẩy không ngừng.

Hắn, hắn lại có phản ứng.

Sao lại thế này, hiện tại chỉ cần bị Bạch Tấn Vân đụng một chút hắn liền có phản ứng a.

Ngay lúc Thái Sinh khiếp sợ, thân thể Bạch Tấn Vân đã áp tới, vừa hôn lưng Thái Sinh, Bạch Tấn Vân vừa nói:“Nếu ta không thể lúc nào cũng nhìn đệ, vậy chỉ có thể để cho đệ vẫn nằm ở trên giường muốn đi cũng đi không được……”

Lời nói mềm mại dần đắm chìm ở trong nụ hôn cực nóng, làm sao bây giờ hắn lại muốn vật nhỏ rồi .