Sáng hôm sau từ trời phương bắc xuất hiện một con bồ câu, dưới chân còn mang theo một huyết thư.

Trường An sau khi nhận xong thư nét mặt liền biến đổi như cái đích nồi.

- Sao vậy?

Nàng giành thư trong tay hắn, nhìn rõ từng dòng bên dưới.

- Bắt Vãn Mị đổi lấy thuốc giải.

Mẹ kiếp, nhiệm vụ của hắn sau 3 tháng trốn khỏi Thính Trúc Viện chính là bắt nàng, giờ thì hay rồi, Vãn Mị nàng chính là đang đứng trước miệng hổ.

Nàng nhìn Trường An cười khổ, hắn ta nhìn nàng cười khinh.

- Muội nghĩ ta là loại người táng tận lương tâm, bán rẻ tình huynh muội để cứu lấy bản thân sao?

Nàng cười không nổi mặt tưởng chừng như sắp khóc đến nơi.

- Trường An ca ca, ý ta không phải vậy, chỉ là không biết nên tính sao cho vẹn toàn, lần này con mồi của huynh là muội, nếu huynh hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này có thể sẽ được bọn họ tha cho một mạng, Công Tử xưa nay đều giữ chữ tín, tuy hắn rất ác nhưng với điều khoảng thì chưa bao giờ thất hứa.

Trường An nheo mắt nhìn nàng, hắn là đang nhìn thấu tâm can của nàng,

- Như thế thì đã sao? Ta sẽ tự tìm cách cứu lấy mạng mình, không cần đến thuốc của hắn.

- Trường An, chúng ta sẽ không sống sót nếu không có thuốc giải của hắn, huống hồ đã 3 tháng huynh không ...

Lời còn chưa nói hết đã bị ai kia cắt ngang, khiến nàng phải nuốt nửa lời còn lại vào bụng.

- Ta sẽ không bán muội.

Một câu ngắn gọn xúc tích khiến nàng rơi lệ đầy mặt, chẳng còn ý tứ nữ nhi chạy tới ôm chầm lấy hắn.

- Trường An ca ca, huynh đối với ta thật tốt, ta lại không giúp gì được cho huynh.

Huhu...

Trường An nhìn thấy bộ dạng mít ướt này của nàng có chút không thích nghi được, từ khi hắn biết nàng đến nay nàng rất hiếm khi rơi lệ, đặc biệt là trước mặt người khác, nay thì hay rồi...!Nàng lại khóc trước mặt hắn.

- Vãn Mị, muội không sao chứ? Ta cũng không tốt đến nổi khiến muội phải cảm kích như thế đâu.

Vãn Mị nghe thấy giọng điệu giễu cợt của hắn liền không khoang nhượng đánh lên vai hắn vài cái.

- Trường An chết tiệt, đúng lúc ta đang có nhã hứng thục nữ thì bị huynh làm ta mất hết hứng thú.

Nói...!Chúng ta giờ phải làm thế nào?.

Trường An cười khổ.

- Đúng, chính là phong cách này...!Muội chỉ hợp với phong cách này thôi, nên đừng tùy tiện khóc trước mặt người khác.

---------

Thính Trúc Viện xưa nay luôn tĩnh lặng, bây giờ lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Giọng nói chua chát của nữ tử vang lên đầy địch ý.

- Trường An ngươi đúng là lòng lang dạ sói, miệng nói không bán đứng ta vậy mà sau lưng lại giam giữ ta kéo đến đây, ta vốn dĩ nên nhìn rõ bộ mặt này của ngươi từ sớm mới phải.

Nam nhân phía trước kéo một sợi dây thừng nối dài đến eo nữ tử.

- Im miệng lại đi.

Ngươi làm ta điếc hết cả tai rồi này.

Vãn mị hung dữ quát tháo nhổ một ngụm nước bọt lên áo hắn.

- Trường An, ngươi nhớ đó cho dù Vãn Mị ta có chết cũng không tha cho ngươi, ngươi vì lợi ích bản thân mà bán đứng ta.

Ta sẽ giết ngươi.

Nói rồi nàng lao vào giằng co với Trường An khiến hắn bất đắc dĩ mới vung tay đánh nàng một cước.

Khiến nàng hộc máu tại chỗ.

Nàng từ dưới đất lòm khòm ngồi dậy liền thấy Nguyệt Ảnh từ xa đi tới, ả ta đưa mắt đánh giá một lượt mới nói.

- Trường An, Công Tử muốn gặp ngươi....

Trường An trói chặt tay nàng lại, kéo nàng cùng vào Tẩm Điện.

Bọn họ đứng trước tẩm điện của hắn ta, vẫn như cũ vị Công Tử bệnh tật đầy mình kia đang ẩn mình sau bức bình phong, tấm rèm trúc phía trước mặt y có chút lay động theo gió.

Sau khi xác định bản thân trông rất thê thảm, cả người đầy mùi máu tanh, mới làm cho nàng an tâm.

Nàng chật vật ngã dưới nền gạch, nhìn bên cạnh là Trường An đang cung kính hành lễ với hắn.

- Địa sát Trường An Tham kiến Công Tử.

Giọng nói thâm trầm của Trường An vang lên, đánh tan bầu không khí quỷ mị của Tẩm Điện lúc này.

Bên trong rèm trúc, thân ảnh cao gầy đứng cách họ không xa, có thể thấy đối phương hiện tại đang đứng nhìn bọn họ, nam nhân sau rèm dáng đứng có chút mệt mỏi, hắn ta còn buồn chán đùa nghịch vài sợi lông vũ trên rèm cửa.

- Nói đi.

Thanh âm của hắn từ tốn vang lên, không còn thấy vẻ yếu ớt như lần đầu nàng nghe thấy, chắc hẳn hắn đã bình phục.

Nàng đưa mắt nhìn Trường An bên cạnh có chút lo sợ, lần này có lẻ là lành ít dữ nhiều rồi.

nhưng Trường An thì khác...!Hắn ngược lại, tâm tình bình ổn không để cho đối phương có cơ hội dò xét.

- Công Tử, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, mang Vãn Mị trở về xin ngài đại nhân đại lượng tha cho ta con đường sống.

Rèm trúc lại đong đưa thêm lần nữa, nam nhân bên trong rèm thoát ẩn thoát hiện.

Nàng bắt đầu lạnh toát sống lưng.

- Rất tốt.

Hắn ta thư thái trả lời, cũng không nói rõ ý định tốt xấu thế nào.

Nàng thấy tình hình không dễ gì cho cả nàng và Trường An liền đứng lên dùng sức kháng cự, nàng muốn tạo cơ hội cho Trường An chạy trốn, nhưng chết tiệt...!Trường An thối này trói nàng chặt quá nàng không thể vũng vẫy khỏi.

Ngay lúc này, Nguyệt Ảnh phái người đi tới giao một lọ thuốc cho Trường An.

- Ngươi đi đi.

- Đa Tạ Công Tử ân xá.

Nói xong Trường An xoay người rời đi, vừa bước được vài bước liền dùng sức kéo lấy dây thừng lôi nàng ra ngoài, phút chóc ấy giây thừng đứt đoạn nàng liền nhân cơ hội nắm chặt tay Trường An cùng hắn phóng ra cửa.

Nhưng nào ngờ bên ngoài đã tập kích từ trước, đám hộ vệ của hắn đã thủ sẵn từ bên ngoài lần này thì xong rồi.

Nàng biết bản thân không nên liên lụy đến Trường An liền vung tay đẩy hắn ra ngoài, nhưng Trường An hiểu được ý định của nàng.

Liền nhất quyết ghìm chặt tay lại, cuối cùng bọn họ phải đánh một trận long trời lỡ đất với đám hộ vệ kia.

Trường An sau vài trận cũng dần kiệt sức hắn nhìn nàng có chút đau xót.

- Là ta liên lụy muội rồi.

Vãn Mị đứng đối lưng với hắn thầm oán.

- Giờ phút này mà huynh còn nói nhảm gì vậy, là do ta chủ mưu sau lại liên lụy đến ta.

Lời vừa dứt hành loạt cung tiễn ngấm về phía Trường An mà lao tới, nàng dùng đoạn dây thừng còn lại đánh một vòng tạo thành bức tường cản phá cung tên, Trường An dùng kiếm trấn thủ sau lưng nàng, nhưng chỉ trong ít giây sau mũi tên từ hướng khác khiến nàng trở tay không kịp đã đâm xuyên vai nàng, nàng rên rỉ thành tiếng.

- Trường An, không xong rồi.

Trường An nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh hãi, hắn dùng hết sức ôm chặt lấy eo nàng bay thẳng qua cổng phủ, hàng ngàn tên nhọn nhắm vào người hắn, Vãn Mị biết rõ nếu còn tiếp tục không chỉ nàng mà cả hắn sẽ chết tại đây, liền dùng chút sức lực cuối cùng đánh một chưởng vào ngực hắn, chưởng này của nàng sẽ không làm Trường An bị thương chỉ là giúp hắn thoát thân mà thôi.

Trường An bị nàng đánh vào ngực liền bật ra khỏi vòng vây, ngã về phía hướng khác nhờ đó cũng tránh khỏi hướng mũi tên lao tới, chỉ là nàng...!Một mình nàng chịu hết nhiêu tên này coi bộ chẳng khác con nhím là bao.

Lúc nàng cơ hồ tiến gần đến cái chết thì phía xa một áo choàng bao phủ lấy người nàng, tạo thành bia đỡ vững chắc giúp nàng thoát khỏi biển lao.

Nàng bất giác ngã nhào vào ai đó.

Lòng ngực vững chắc ấm áp kia ôm trọn lấy nàng, hơi thở này thật sự rất quen thuộc hình như nàng đã ngửi ở đâu rồi thì phải...

Hết Chương 4.