Tim Lâm Trì bỗng đập điên cuồng, phút chốc như muốn bắn khỏi lồng ngực.

Mạch Khinh Trần khẽ đưa ngón tay chạm vào nàng, chậm rãi như đang xác định điều gì.

Không khí mờ ám thấp thoáng như có như không.

Lâm Trì nuốt nước miếng.

Chết, hình như bị sặc rồi...

"Khụ khụ khụ..."

Ngón tay lạnh xoa nhẹ vào lưng hai cái, lúc này Lâm Trì mới thở được, nhưng không khí cũng bay mất hết.

Mạch Khinh Trần buông tay, hỏi: "Tại sao nàng ở đây?"

Vấn đề này ta cũng rất muốn biết...

Đang nghĩ ngợi, tay Lâm Trì sờ ngực, bỗng mặt tái mét.

Sách!

Quyển sách đó đâu!

Lúc này nàng mới phát hiện y phục của mình đã bị thay ra, vội ngồi dậy, không nén được nói: "Lăng Họa, Lăng Họa đâu?"

Vẻ mặt Mạch Khinh Trần nhạt đi: "Lăng Họa đưa nàng tới?"

Lâm Trì gật đầu, hỏi gấp: "Nàng ấy đâu? Ta... Ta bị mất một thứ!"

Mạch Khinh Trần nhìn nàng đầy tha thiết, rũ mắt nói: "Ta dẫn nàng đi."

Lâm Trì vội cảm kích gật đầu: "Đa tạ."

Lúc nàng không phòng bị, Mạch Khinh Trần đột nhiên giơ tay phát lực kéo lớp mặt nạ của nàng xuống, lại nhìn thoáng qua Lâm Trì một cái, lúc này mới dẫn nàng ra ngoài.

Lâm Trì đang lo cho quyển sách nọ nên cũng không chú ý tới vẻ u ám của Mạch Khinh Trần.

Hai người đi rất nhanh, chỉ một chốc đã đến chỗ Lăng Họa.

Lăng Họa rất thẳng thắng nhận mình đã giúp Lâm Trì thay y phục, y phục thay ra đem bỏ hoặc đưa tới Hoán Y Cục, Lâm Trì chạy vội tới Hoán Y Cục, lục lọi trước sau, cuối cùng cũng tìm thấy y phục của nàng, còn quyển sách kia đang bị ngâm trong nước, bút tích bên trong đã bị nhòe đến không nhìn ra.

Hai lần nàng vất vả lẻn vào cung, không dễ gì mới tìm được, không ngờ lại thành ra thế này...

Nhất thời chỉ biết nắm chặt sách, không sao nói nên lời.

Không biết qua bao lâu, Lâm Trì thoát khỏi trạng thái cứng đờ, đứng dậy ném quyển sách sang một bên.

Dù sao đã thất vọng nhiều lần, thêm lần này nữa thì có sao...

"Đây là cái gì?"

Lâm Trì sửng sốt quay lại, Mạch Khinh Trần đang đứng phía sau, bình tĩnh nhìn nàng.

Lâm Trì suy nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu... Dù bây giờ có nói với Mạch Khinh Trần cũng chẳng ích gì, nghĩ vậy, nàng bỗng nhớ tới cảnh ban ngày, không nén được mở miệng hỏi: "Nàng tên Lăng Yến đó là..."

Mạch Khinh Trần dời mắt, thản nhiên nói: "Ta có thể chạm vào nàng ấy... Giống nàng."

"Ta biết." Lâm Trì gật đầu, hơi cúi xuống: "Nàng ta..."

Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe Mạch Khinh Trần nói: "Nàng ấy rất thích ta, mỗi ngày đều ở cạnh ta... Đừng lo, cũng đâu phải không có nàng thì không được." Dù vẫn là giọng điệu bình thản, nhưng không biết tại sao Lâm Trì có cảm giác trong câu nói của hắn có ý hờn dỗi.

Dỗi...

Cũng phải, dù trước khi chia cách hai năm, nàng vẫn rất bài xích Mạch Khinh Trần, hơn nữa nàng còn vô cớ rời xa hắn... Mạch Khinh Trần giận nàng cũng bình thường thôi.

Đâu phải không có nàng thì không được... Chỉ cần có thể chạm được, thật ra dù đối phương là ai, Mạch Khinh Trần cũng không để ý.

Lại gật gật đầu, trong giọng nói của Lâm Trì có chút chua sót mà chính nàng cũng không phát hiện được: "Ừm... Vừa rồi trong phòng, ngươi tưởng ta là nàng ta đúng không."

Vì thế lúc nhìn thấy trên giường có người, mới không ngạc nhiên.

Mạch Khinh Trần: "Phải, nàng ấy ngoan hơn nàng."

Lâm Trì nói: "Ta biết..."

"Nàng ấy vâng lời ta, không ghét ta, không lạnh lùng với ta, cũng không muốn rời xa ta."

"... Ta biết."

"Cho nên có nàng hay không cũng chẳng sao, dù nàng rời khỏi ta cũng không có gì."

Lâm Trì: "..."

Loại chuyện thế này nói một lần là đủ rồi, cần gì phải nói nhiều lần như vậy...

Lâm Trì không muốn nói nữa, mấp máy môi: "Nếu nàng ta thích ngươi như vậy thì tốt, ngươi... Có thể thả ta xuất cung không?"

Mạch Khinh Trần đáp gọn gàng dứt khoát, vẫn là những lời đơn giản, hờ hững.

"Được."

Lâm Trì khẽ nói: "Đa tạ."

Không thấy Mạch Khinh Trần trả lời, chỉ thấy hắn bỗng nhiên chắn trước mặt nàng, như đang đè nén gì đó: "Tại sao lại buồn?"

Lâm Trì mờ mịt: "Buồn gì chứ?"

Bỗng Mạch Khinh Trần nhìn nàng chăm chăm: "Ta nói sẽ thả nàng xuất cung, tại sao nàng không vui?"

Lâm Trì cố cười trừ: "... Đâu có, ta rất vui, thật."

Mạch Khinh Trần chém đinh chặt sắt, bước tới gần nàng một bước: "Nàng nói dối."

Cung nữ của Hoán Y Cục đã đi ngủ từ lâu, bầu trời đêm bị mây che lấp, không chút hắt sáng, càng khiến màn đêm yên ắng, nghe thấy cả tiếng lá rơi.

Lâm Trì lùi về sau một bước,  biện minh vụng về: "Ta không có..."

"Nàng nói dối." Mạch Khinh Trần cố chấp nhìn nàng.

Lâm Trì bị buộc lùi thêm một bước, càng bối rối, rốt cuộc không đè nén được, quát: "Ta nói dối hay nói thật vui hay không vui can hệ gì tới ngươi? Tại sao ngươi phải hỏi? Dù sao ngươi cũng không để..."

Chữ "Ý" còn chưa ra khỏi miệng, môi đã bị chặn lại.

Kế tiếp cả người Lâm Trì bị Mạch Khinh Trần ôm vào lòng, vòng ôm ấm áp quen thuộc từng ôm lấy nàng mỗi ngày...

Đôi tay ôm nàng run nhẹ, dường như đối phương hoàn toàn không khống chế nổi mình.

Tiếp đó là một nụ hôn gần như bá đạo, không hề thành thạo, chỉ cố chấp muốn mạnh mẽ hôn nàng mà thôi.

Những băn khoăn mãnh liệt và lưu luyến nồng cháy gặp nụ hôn càng thêm bùng nổ, giống như dục vọng tham lam vô tận, cho đến khi cả tâm hồn cũng run rẩy mới thôi.

******************************************************************************

"Xoảng xoảng."

Một cái chậu đồng bị đá lăn quay, xoay vài vòng mới rơi vào đầm nước.

Tâm trí Lâm Trì bị kéo về, thình lình đẩy Mạch Khinh Trần ra, nhìn về phía cửa, thấy Lăng Yến đang ngơ ngác đứng đó như bị rút mất hồn phách, không còn bộ dạng vênh váo hung hăng như vừa nãy.

Nhưng chỉ được một khắc, nàng ta rất nhanh khôi phục vẻ mặt, bước đến bên cạnh Mạch Khinh Trần, đôi mắt ậng nước nhìn chằm chằm vào Mạch Khinh Trần, hệt như chỉ nhìn thấy hắn, ấm ức nói: "Định Lam, ta rất ghét ả này, giết ả đi được không?"

Dùng giọng điệu ngây thơ nói ra một câu đã muốn lấy mạng người khác.

Lâm Trì ngẩn ra, nói: "Muội..."

Lăng Yến không nhìn nàng lấy một cái, càng ấm ức nói: "Định Lam, chẳng lẽ ả ta quan trọng hơn ta?"

Lâm Trì: "... Sao muội lại thành ra thế này."

Mạch Khinh Trần thờ ơ với câu nói của Lăng Yến.

Lăng Yến quay lại, hung dữ nói: "Sao lại thành ra thế này? Đừng tỏ vẻ quen biết ta!"

Lâm Trì há miệng nói: "Ta là An Nhạc tỷ tỷ, muội quên rồi sao, An Nhạn..."

Nàng nhớ rất rõ bớt lăng hoa đó, rõ ràng là cái bớt trên người muội muội thứ xuất của nàng An Nhạn, còn khuôn mặt dù đã thay đổi rất nhiều so với năm xưa, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra vài nét tương đồng. Dù nàng và người muội muội này không phải thân lắm, nhưng hôm nay cả nhà tận vong, dù có một người thân đã tốt lắm rồi.

"Cái gì! Sao có thể, không phải ngươi đã..." Đã chết sao...

Lăng Yến mang vẻ mặt không thể tin được: "Không, không thể nào! Ta không biết ngươi!"

Lâm Trì: "An Nhạn, ta nhìn thấy cái bớt của muội..."

Mặt Lăng Yến biến sắc, càng thêm hung ác: "Nhìn thấy thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn nhận người thân? Ta cho ngươi biết, tuyệt đối không thể! Từ nhỏ đến lớn, ta ghét nhất là ngươi! Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vẫn như vậy!"

Nàng ta quay lại nói với Mạch Khinh Trần: "Định Lam! Ta chỉ xin chàng một chuyện này thôi, giết ả ta nhé?"

Ánh mắt Mạch Khinh Trần rất bình tĩnh: "Không được."

Lăng Yến căm phẫn: "Tại sao!"

Chẳng biết Lăng Họa xuất hiện từ bao giờ, khoanh tay, mắt lạnh lùng, giọng mỉa mai: "Còn chưa nhìn ra? Công tử nhà ta vốn không thích ngươi! Đuổi ta đi thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì ngươi cứ thử xem ngươi và nàng ấy trong lòng công tử ai quan trọng hơn."

Lăng Thư cũng gác đao rãnh rang nói: "Bản đại gia quả thật chịu không nổi ngươi lấy tên giả, họ gì không lấy nhất định lấy họ Lăng, thật khiến bản đại gia buồn nôn!"

Lăng Yến vẫn nhìn chằm chằm vào Mạch Khinh Trần, như đang chờ Mạch Khinh Trần giống những lần trước bước đến, nghe lời nàng ta, giúp nàng ta làm bất kể là chuyện gì.

Nhưng lần này, nàng ta thất vọng rồi.

Mạch Khinh Trần không hề đáp lại tấm lòng nàng ta, mà đi về hướng Lâm Trì.

Lăng Yến cắn răng, xoay người đi.

Mạch Khinh Trần đến trước mặt Lâm Trì, khẽ hỏi: "Nàng rất khó chịu?"

Bị người ta nói ghét, còn là người thân duy nhất của mình, cảm xúc lúc này vốn một lời khó nói hết.

Có trời mới biết giây phút nhận ra muội muội, nàng đã vui mừng biết mấy, nhưng...

Bàn tay hơi lạnh đặt lên đầu Lâm Trì, giọng trầm mà trong nói: "Đừng buồn nữa."

Lâm Trì lắc đầu: "Ta không sao."

Mạch Khinh Trần: "Lúc nãy... Xin lỗi nàng."

Lâm Trì: "Cái gì?"

Mạch Khinh Trần sờ môi.

Lâm Trì đỏ mặt, nghe Lăng Yến nói mấy câu kích thích khiến Lâm Trì nhất thời quên sạch trước đó Mạch Khinh Trần đã làm gì nàng.

Lâm Trì khẽ thở dài, nói: "Không sao..."

Dù sao... Cũng đâu phải lần đầu bị hôn, những chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi.

"Ta để ý." Mạch Khinh Trần bỗng mở miệng.

Mất một lúc Lâm Trì mới phản ứng kịp, hắn đang trả lời câu trước của nàng: "Dù sao ngươi cũng không để"...

"Lúc nãy ta nói dối."

Mạch Khinh Trần nhấp nháy đôi mi dài mà dày của hắn, gương mặt hoàn mỹ phảng phất cô đơn bị màn mây che lấp: "Ở trong phòng, ta không có xem nàng như nàng ấy, ta chỉ..."

Tưởng nàng là ảo giác...

Không phải cố ý nói những lời khiến nàng không vui, ta chỉ thấy sợ...

Nhớ lại mấy năm trước, nàng lạnh lùng ra đi không lời từ biệt, điều đó khiến ta bất an.

Bỗng hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Vẻ mặt đột nhiên lạnh trở lại như lần đầu gặp mặt, xoay người đi.

Lâm Trì: "..."

Lại sao nữa đây?

Lăng Họa vội nói: "Thiếu phu nhân, người còn không mau đuổi theo!"

Lâm Trì: "Đuổi theo?"

Lăng Họa nói đương nhiên: "Phải! Người định để công tử chán nản bỏ đi như vậy sao?"

Lâm Trì: "Nhưng..."

Không phải hắn chỉ nói một nửa đã bỏ lại nàng mà đi à?

Lăng Họa đẩy Lâm Trì: "Không nhưng nhị gì hết! Không đi nữa là đuổi không kịp đâu đấy!"

Thấy Lâm Trì không phản ứng, Lăng Họa lập tức khoác bộ mặt thê lương buồn bã, lau khóe mắt, giọng nức nở: "Hai năm qua công tử sống rất khổ, chúng tôi nhìn cũng thấy buồn lây, thiếu phu nhân, chỉ an ủi công tử một chút cũng không được sao? Cứ xem như khiến công tử ngủ ngon một chút? Công tử thật sự đã..."

Thấy bóng Lâm Trì đã đi xa.

Lăng Thư không khỏi cảm khái: "A Họa, diễn xuất của cô càng ngày càng tốt nha."

Lăng Họa cũng cảm khái: "Haiz, vẫn là Lâm cô nương tốt nhất, đúng là nhìn sao cũng thấy thích..."

Lăng Thư hừ lạnh: "Này này, trước kia ai suốt ngày nói Lâm cô nương quá lạnh lùng, quá tầm thường vốn không xứng với công tử hả..."

Lăng Họa ho khan, quay đi: "Mới vừa nhận ra thôi..."