Đối với Khương Kỳ mà nói, hắn đã từng thấy Nghiêm Tiêu Nghi ôn nhu, tha thứ và lạnh lùng, nhưng bây giờ cho dù là người trước mắt nét mặt tươi cười như hoa, hắn lại cảm thấy tê cả da đầu. Bản thân đã làm sai cái gì sao? Khương Kỳ không rõ ràng cho lắm.

 

Vừa rồi Nghi nhi nói cái gì? À! Đúng, chẳng lẽ Nghi nhi cho rằng bản Thế tử có chuyện giấu nàng nên mới tức giận sao? Khương Kỳ chậm rãi xích lại gần Nghiêm Tiêu Nghi, thử nói ra: "Chuyện đó Nghi nhi à, ta, ta không nên giấu diếm nàng, không đúng! Không phải giấu diếm, là ta không có cơ hội thích hợp nói với nàng chuyện ta có vốn riêng, cũng không phải là cố ý."

 

Khương Kỳ nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất khó hiểu. Rõ ràng Nghi nhi trông có vẻ không tức giận nhưng nhìn sao lại dọa người như vậy chứ?

 

Nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng của Khương Kỳ, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi cũng dở khóc dở cười. Mình cũng không phải là trách hắn giấu diếm, chỉ là chuyện hôm nay quả thật là có hơi quá, quốc công phủ không thiếu ngân lượng, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy, huống chi là bởi vì muốn lấy lòng nàng mà tiêu xài.

 

Nhưng mà có mấy lời cũng thực sự không thích hợp nói ở chỗ này, Nghiêm Tiêu Nghi trong lòng bất đắc dĩ, khẽ thở dài: "Thế tử, thiếp cũng không phải là. . ."

 

Nhưng không chờ Nghiêm Tiêu Nghi nói hết, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

 

Tiêm Xảo ở một bên tiến lên mấy bước, hướng về cửa hỏi: "Ai?"

 

"Thế tử Ninh Quốc Công có ở bên trong không?" Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vang lên.

 

"Liêu nhị? Bảo hắn xéo đi cho bản thế tử." Lời Nghiêm Tiêu Nghi bị đánh gãy, làm nỗi lòng lo lắng của hắn dâng cao, lại không cách nào buông xuống. Khương Kỳ vốn chỉ muốn biết là ai không có mắt ở thời điểm này gõ cửa, nghe được giọng người tới, trong lòng chỉ có ý muốn bóp chết đối phương.

 

Cái tên mập kia làm sao lại chạy tới chỗ này?

 

Giọng nói của Khương Kỳ cũng không tính thấp, ngoài cửa Liêu Trường Hải nghe vậy không chỉ không thức thời rời đi, ngược lại cười hì hì đẩy cửa vào: "Ta nói có thể để cho chưởng quỹ ở đây gạt bản công tử sang một bên, tuyệt đối chỉ có thể là Thế tử quốc công phủ tới."

 

"Da mặt của ngươi chẳng lẽ đã ăn trở lại rồi? Khắp Kinh Thành này, so với ngươi càng có nhiều người đáng giá để người ta nịnh nọt đấy." Khương Kỳ nhìn xem thân thể Liêu nhị kia sắp lấp đầy khung cửa đi đến, tức giận nói.

 

Bị vạch trần Liêu Trường Hải hoàn toàn không xấu hổ, nhưng hắn cũng không muốn nói cho Khương Kỳ, mình là bởi vì nhìn thấy thời điểm trước đó chưởng quỹ đi ra cầm trong tay tờ danh sách được ký tên Khương Kỳ, mới biết được là vì sao mình bị gạt sang một bên.

 

Hắn cười hì hì hướng Nghiêm Tiêu Nghi thi lễ nói: "Bái kiến tẩu phu nhân."

 

"Liêu công tử an." Nghiêm Tiêu Nghi hoàn lễ. Vị Liêu công tử này, từ lần đó rời đi, sau đó nàng cũng chưa gặp lại nữa. Bây giờ nhìn xem, thân hình tựa hồ gầy hơn lần trước chút.

 

Sau khi hành lễ xong, Liêu Trường Hải ôm bụng, đi đến trước bàn ngồi xuống: "Ta nói Thế tử, ngươi cũng không tử tế quá rồi. Sao có thể đem gói hết những món đồ trang sức kia, ngay cả để lại cho huynh đệ ta một chút đồ chơi bình thường cũng không có?"

 

"Ngươi tới là tìm bản Thế tử tính sổ hay sao?" Mày kiếm Khương Kỳ nhướng lên, vẻ mặt như nói có gan ngươi nói phải xem.

 

"Làm sao có thể." Liêu Trường Hải gượng cười hai tiếng. Hắn đến vốn chính là tìm phiền phức, chỉ có điều sau khi biết đối phương là ai, ý nghĩ này lập tức bị vùi dập. Hắn biết Khương Kỳ này bụng dạ rất nhỏ nhen, một khi bị hắn bắt được dù chỉ một điểm sơ hở, hắn cũng sẽ không để yên cho ngươi.

 

"Đây không phải lần trước được thế tử đề nghị, huynh đệ ta nhanh chóng bắt đầu hành động không phải à." Nói xong, trên gương mặt vừa trắng vừa mập của Liêu Trường Hải lại nổi lên vẻ thẹn thùng quỷ dị kỳ lạ.

 

Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ đến: Chẳng lẽ sự tình Tam tiểu thư Lý gia nói được rồi?

 

Liêu Trường Hải cũng không phải muốn chờ bọn họ đáp lại, tiếp tục nói ra: "Lần này ta đi cầu đại ca ta, nói chỉ cần hắn có biện pháp để Tam tiểu thư Lý gia đồng ý cân nhắc chuyện nghị thân cùng ta, ta sẽ cùng hắn đi Tây Nam."

 

Dưới vẻ mặt khó thể tin được của Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi, Liêu Trường Hải cuống quít khoát tay nói tiếp: "Ta cũng không phải yêu cầu phải đại ca nghĩ biện pháp để Tam tiểu thư gả cho ta, mà là để nàng suy nghĩ một chút về con người ta trước lời nghị thân, dù sao loại chuyện như nhân duyên này không thể cưỡng cầu. Chỉ là cuối cùng ta cũng không biết đại ca ta sử dụng biện pháp gì, Tam tiểu thư đúng là đáp ứng gặp mặt ta một lần."

 

". . ." Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải cười ngây ngô không có nói tiếp.

 

"Tam tiểu thư nói ta chỉ cần có thể tại Tây Nam đủ một năm, sẽ đồng ý lời cầu thân của ta. Ta hỏi đại ca xác nhận lại, lý thị lang cũng đồng ý." Nói đến chỗ này, đôi mắt vốn không thể nào lớn của Liêu Trường Hải, híp mắt lại nên càng giống như sắp chui vào biến mất bên trong gương mặt béo của hắn.

 

"Sau đó?" Khương Kỳ cúi đầu xuống, cầm lấy tách trà  nhấp một ngụm. Nghĩ đến dung mạo thanh lệ của Lý tiểu thư kia, Khương Kỳ không cách nào tưởng tượng, nàng ấy sao lại đồng ý chờ cái tên mập mạp này một năm. Nếu không phải nghe nói vị Lại Bộ Thị Lang kia cũng đồng ý, bằng không Khương Kỳ thật sự cho rằng Liêu nhị bị chơi xỏ.

 

"Sau đó?" Nụ cười trên mặt Liêu Trường Hải trở nên yếu bớt, có chút ủy khuất: "Sau đó huynh đệ ta chẳng phải đến Kim Phúc lâu chọn lễ vật sao! Ai biết lần này hơn phân nữa đồ vật mới tới đều bị thế tử gói hết, chọn cũng không có để chọn."

 

Tốt nhỉ! Chuyện này Liêu nhị còn dám trách móc nữa cơ đấy. Nhưng mà cho dù Liêu Trường Hải oán như thế nào, hắn cũng không muốn lấy đồ vật mình tặng cho tức phụ nhà mình đem ra cho Liêu Trường Hải đưa cho người khác.

 

So với dáng vẻ thường ngày của Khương Kỳ, bộ dáng ủy khuất của tên mập mạp Liêu Trường Hải khiến Nghiêm Tiêu Nghi càng cảm thấy đáng thương. Những đồ trang sức kia nàng vốn không phải là nhất định phải mua, bây giờ Liêu Trường Hải cần dùng, để hắn chọn lựa trong số đó thứ gì không được.

 

Khương Kỳ nhìn ra tâm tư Nghiêm Tiêu Nghi, vội vàng dừng lại: "Phu nhân, nàng chung quy sẽ không muốn lấy lễ vật phu quân tặng nàng sang tay để cái tên mập mạp này chọn lựa chứ?"

 

"Liêu công tử là muốn vì Tam tiểu thư chọn lễ vật vừa ý, cũng không phải là. . ." Nghiêm Tiêu Nghi muốn giải thích.

 

Khương Kỳ lắc đầu nói: "Đó cũng là ta tặng nàng." Bất kể có phải Nghi nhi thật muốn hay không, nhưng đó cũng là hắn đưa cho nàng.

 

Nghiêm Tiêu Nghi gặp Khương Kỳ nói năng nghiêm túc, cũng biết là không được. Bất đắc dĩ, nàng đành phải nhìn về phía Liêu Trường Hải xin lỗi.

 

Liêu Trường Hải có chút gấp, gọi thẳng danh tự Khương Kỳ: "Ta nói này Khương Kỳ, huynh đệ chúng ta một lòng, ngươi cũng không thể mặc kệ huynh đệ như thế chứ?"

 

"Trước không nói cái này, ta hỏi ngươi, ngươi chừng nào thì đi Tây Nam?" Khương Kỳ hỏi.

 

Liêu Trường Hải quệt miệng, uốn éo người: "Đại ca nói muốn qua hết Trung thu."

 

"Nhìn dáng vẻ kia của ngươi, thế nào? Hối hận rồi?" Khương Kỳ cười hỏi.

 

Liêu Trường Hải bỗng nhiên lắc đầu, thịt trên mặt cũng động theo: "Làm sao có thể? Thật vất vả mới có cơ hội, ta sẽ không hối hận đâu! Chỉ ở Tây Nam ngây ngốc một năm thôi, có cái gì ghê gớm chứ."

 

"Có đại ca ngươi ở đó, ngươi thật sự chẳng có gì ghê gớm." Khương Kỳ cười lạnh.

 

Liêu Trường Hải bất mãn nói: "Hừ! Đại ca ta chính là mạnh hơn ta. Nhưng ngươi cũng đừng khinh thường ta, ta nhất định ngốc đủ một năm, trở về cưới Tam tiểu thư!"

 

Khương Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Đi đi! Bản Thế tử không ngăn cản ngươi." Để ngươi tiểu tử khỏi nghĩ đến cướp trang sức tức phụ ta.

 

Liêu Trường Hải bị chẹn họng một chút, lập tức vòng lại: "Trước tiên không cái này, huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi cũng không thể thật mặc kệ ta chứ? Để chưởng quỹ đem mang lại đồ vật đã gói lên đi, cho huynh đệ nhìn xem thôi! Ta sẽ trả tiền."

 

"Cút! Trước kia nói ngươi tiểu tử ngốc, ngươi còn một mực không tin." Khương Kỳ chỉ vào ngọc bội bên hông hắn nói: "Tam tiểu thư nếu là cho ngươi một cơ hội, ngươi nên tiến gần thêm một bước mới phải. Ngọc trên lưng ngươi, ta nhớ kỹ lúc trước thời điểm Vũ Uy hầu ở Tây Nam chống lại hải tặc hồi kinh được bệ hạ thưởng cho, hai huynh đệ các ngươi một người một khối, người ở kinh thành cũng đều biết. Ngươi đem cái này đưa cho Lý tiểu thư đi? Nếu Lý tiểu thư nhận, đó mới là thật sự muốn đợi ngươi. Vật tùy thân, cũng không phải dễ trả lại được."

 

Ngọc bội kia mặc dù là vật vua ban, nhưng cũng là bệ hạ tặng trong lúc không có ai, không có ghi chép trong sổ sách, tự nhiên có thể tặng cho người khác.

 

Liêu Trường Hải chớp chớp đôi mắt nhỏ, nắm lấy ngọc bội bên hông vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Ai nha! Vẫn là Thế tử ngươi có cách, ta cũng nên đi."

 

Nói xong đã hấp tấp rời đi.

 

Khương Kỳ nhìn bóng lưng hắn rời đi, buồn cười nói: "Chuyện Liêu nhị thích Lý tiểu thư không phải bí mật, trừ bỏ bộ dáng kia của Liêu Nhị, gia thế dòng dõi cũng là xứng đôi. Bây giờ vị Tam tiểu thư này bảo hắn ở Tây Nam chờ đủ một năm, nếu có thể chịu được tới lúc đó, chắc hẳn cũng có thể nhìn thấy thành ý của Liêu nhị. Có điều Liêu nhị không chịu được khổ, Liêu Trường Lâm cũng không phải người nương tay, đi Tây Nam cũng không biết bị giày vò như thế nào đâu!"

 

"Không biết Thế tử Vũ Uy thuyết phục Lý thị lang như thế nào?" Nghiêm Tiêu Nghi có chút hiếu kỳ.

 

"Mặc dù không biết Liêu Trường Lâm dùng biện pháp gì nhưng đại khái cũng có thể nghĩ ra nguyên do trong đó. Liêu nhị vô dụng như thế nào, cũng không sánh được việc có huynh trưởng không chịu thua kém ở phía trước che chở cho hắn, mặc dù có vạn nhất, Liêu Trường Lâm không thể đạt được tước vị cho mình nhưng Liêu gia có Liêu Trường Lâm ở đó, ngày sau tiền đồ rộng mở. Huống chi, bây giờ Liêu Trường Lâm cố ý nâng đỡ Liêu nhị, chỉ cần Liêu nhị có thể tiến bộ một chút, về sau cũng không phải không có khả năng thăng chức. Cho nên, để Liêu nhị ở Tây Nam chờ đủ một năm, ngoại trừ xác nhận thành ý của hắn ra, cũng là muốn xem hắn đến tột cùng có tư tưởng vươn lên hay không." Khương Kỳ giải thích nói.

 

Bất quá đối với Liêu nhị mà nói, lòng cầu tiến gì cũng không quan trọng bằng việc đến với Tam tiểu thư kia.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nghe hắn, trong lòng khẽ nhúc nhích: "Thế tử, vậy còn người?"

 

"Ta?" Khương Kỳ hơi ngơ, lập tức biết được ý tứ Nghiêm Tiêu Nghi. Hắn nhìn nàng, nghĩ nàng đối với mình ôm chờ mong như thế nào? Nhưng để Khương Kỳ thất vọng là, trên mặt Nghiêm Tiêu Nghi cũng không có bất kỳ bóng dáng mong đợi gì, giống như lời này chỉ là nàng thuận miệng hỏi.

 

Khương Kỳ có chút thất vọng, suy nghĩ chuyện Liêu Trường Hải tiến đến lúc trước, Khương Kỳ đột nhiên cảm thấy hôm nay đại khái không phải một ngày thích hợp để ra ngoài. Nhưng mà thất vọng thì thất vọng, Khương Kỳ lại không muốn qua quít với Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Hắn đưa tay nắm chặt tay Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Trước kia ta chưa từng quan tâm bất cứ chuyện gì, không kiêng nể gì cả, không biết vươn lên, là bởi vì biết cho dù ta không làm gì, cũng không có ai dám có bất kỳ uy hiếp gì với ta. Nhưng bây giờ thì khác ta biết mình có trách nhiệm phải gánh vác, ta ngoại trừ là nhi tử có phụ mẫu, còn là trượng phu của nàng, về sau lại là phụ thân của hài tử chúng ta. Ta không so được Liêu Trường Lâm kia có hùng tâm tráng chí muốn kiến công lập nghiệp, cũng không có loại năng lực đó. Nhưng mà muốn che chở cha mẹ, nàng và hài tử tương lai của chúng ta. Muốn có thể cùng nàng không có tai ương không có khó khăn, khoẻ mạnh, trải qua cả một đời."

 

Khương Kỳ nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cho dù nói rằng không có lý tưởng hào hùng gì, nhưng vẫn như cũ khiến Nghiêm Tiêu Nghi động tâm.

 

Nghiêm Tiêu Nghi kỳ thật cũng hiểu rõ. Khương gia muốn con cháu sau này an ổn, Khương Kỳ thì không thể quá ưu tú, chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Khương Văn Chính cùng Trưởng Công Chúa yêu chiều Khương Kỳ như thế. Khương Kỳ làm thế tử Ninh Quốc Công phủ, còn cần vinh quang như thế nào nữa chứ? Kỳ thật vốn cũng không cần. Giống như chính Khương Kỳ nói, cả nhà có thể khỏe mạnh sống cùng nhau, quan trọng hơn bất cứ điều gì. Nàng từng trải qua việc phụ mẫu mất sớm, nên càng thêm hiểu thấu đạo lý này. Mà con người trước mắt này, hắn thật sự hi vọng cùng mình đi chung quãng đời còn lại.

 

"Kiến công lập nghiệp cũng tốt, an an ổn ổn cũng được! Thiếp sẽ một mực bên cạnh người." Nghiêm Tiêu Nghi cũng đáp lại bằng hành động nắm chặt tay Khương Kỳ, nghiêm túc trả lời.

 

Ngay lúc tình cảnh không phải lãng mạn gì, đôi tiểu phu thê lúc đó lại trao cho nhau lời hẹn ước đếm khi tóc bọn họ trắng xoá vẫn còn ghi tạc vào tâm. Mà mỗi lần bọn họ hồi tưởng lại, Khương Kỳ cũng nhịn không được mà hối hận, vì cái gì không chọn một nơi nào đó tốt một chút để nói những lời này. Dẫn đến mỗi lần nghĩ đến cái chuyện vốn nên đáng có dư vị này, Nghiêm Tiêu Nghi đều chỉ nghĩ đến việc  hắn dùng tất cả tiền trương mục mua đồ trang sức cho nàng, mà hắn thì sẽ nghĩ đến việc mình tự tay cắt đứt khả năng giấu giếm tiền thuê nhà, biết vậy chẳng làm, nhưng lại khắc trong tâm khảm.

 

Mà bây giờ, chờ lúc bọn họ đi ra khỏi gian phòng, không khí giữa hai người tựa hồ thay đổi không giống với lúc trước.

 

Chưởng quỹ cười khanh khách đưa bọn họ ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khó hiểu gãi đầu một cái, có chút không hiểu. Sau đó hắn giật mình, thế tử vì làm thế tử phu nhân vui vẻ nên vung tiền như rác, thế tử phu nhân tự nhiên sẽ vui vẻ. Dỗ dành nữ nhân quả nhiên vẫn là đồ trang sức tốt nhất rồi!

 

Rất lâu chưa đi ra ngoài Khương Kỳ cũng không nóng lòng hồi phủ, Nghiêm Tiêu Nghi thấy tinh thần hắn không tệ, cũng liền tùy hắn.

 

Canh giờ qua buổi trưa, người đi đường ngược lại càng ngày càng nhiều. Xe ngựa vẫn như cũ dừng ở bên cạnh Túy Vận Lâu, hai người sóng vai nhau đi ở trên đường phố náo nhiệt, sau lưng ngoại trừ nha hoàn cùng nô bộc ra, còn đi theo bốn tên hộ vệ trang bị quan đao.

 

Trong kinh thành phủ đệ có hộ vệ không ít, có thể đeo quan đao thì cũng không nhiều. Cho nên, người đi đường lướt qua bọn họ, cho dù là không biết Khương Kỳ, cũng đều trốn tránh, sợ va chạm quý nhân. Mà một số người nhận biết Khương Kỳ, mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi cùng hắn sóng vai mà đi, nhưng cũng không có mấy người dám dò xét ra mặt.

 

Mặc dù Kiến An hầu phủ không so được Ninh Quốc Công phủ, nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói, đồ vật bán rong trên đường, cũng gợi ra bao nhiêu hứng thú. Vậy mà, cho dù là lúc trước thời điểm phụ mẫu còn sống, cơ hội để nàng có thể đi trên đường như thế này thực sự không nhiều, cũng chưa từng chân chính tiếp xúc với náo nhiệt nơi phố xá, cho nên lúc nhìn thấy trên đường cũng cảm thấy vui vẻ .

 

Đợi đi đến trước một tòa hí lâu, Chu Trung ở một bên nói: "Tiểu nhân nghe nói hí lâu này bên trong mời tới một đám múa kiểu Giang Nam, thế tử, phu nhân có muốn đi xem thử hay không."

 

Khương Kỳ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, Nghiêm Tiêu Nghi thì hỏi: "Múa kiểu Giang Nam so với những  thị tập* trên kinh thành có gì khác biệt?"

 

*Biểu diễn trên đường phố

 

Chu Trung ngẩm nghĩ, nói ra: "Nói tỉ mỉ, cũng không có cái gì khác biệt. Nhưng những người này đều là diễn cho các quý nhân xem, cho nên mặc kệ nam nữ đều là diện mạo xinh đẹp, hơn nữa nghe nói bên trong còn có nữ tử lấy ngực đập nát tảng đá lớn đấy ạ!"

 

Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên có chút buồn bực trong lòng. Nàng lắc đầu, nói ra: "Đã không hề có sự khác biệt, vậy thì thôi."

 

Khương Kỳ sau khi nghe xong, khoát tay một cái nói: "Nếu phu nhân không muốn xem, vậy chúng ta liền đi nơi khác."

 

"Ai!" Chu Trung gật đầu, trong đầu lại nhanh chóng nghĩ đến còn có địa phương nào có thể làm cho Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi giải sầu.

 

Nghĩ đến đây, Chu Trung lại nói: "Mắt thấy sắp đến tết Trung Nguyên, thư viện Lê An tại Đông Nhai mở lôi đài thư họa, nghe nói năm nay giải thưởng là « Tuân thị ghi chép » do Hàn Lâm Đại học sĩ Liên Hữu An chính tay sao chép và ghi chú."

 

Nhưng mà Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi đối với cái này hoàn toàn không có hứng thú, Khương Kỳ lười đi nhìn những thư sinh Khoe khoang kia, Nghiêm Tiêu Nghi thì đối với thi từ căn bản không có hứng thú, đây cũng là một phần nguyên nhân vì sao Nghiêm Tiêu Nguyệt thích thơ văn thư hoạ chướng mắt nàng. Cho nên, có một số mặt hai người này đúng là mười phần hợp ý.

 

Nhưng vào đúng lúc này, lại đột nhiên nghe được có người kêu một tiếng: "Thế tử!"

 

Khương Kỳ theo bản năng men theo phương hướng âm thanh truyền tới mà nhìn lại, sắc mặt trở nên xanh xám. Hôm nay đích thật là một ngày không thích hợp để ra ngoài mà, đi đầy đường làm sao lại gặp gỡ hắn chứ? Mặc dù đã sớm nói qua với Nghi nhi, nhưng việc không có chút nào chuẩn bị mà chạm mặt này, cũng không biết sẽ như thế nào đây!

 

Khương Kỳ quay người liền muốn rời đi, nhưng cách bọn họ không quá mười bước một chủ một bộc đang hướng nơi này đi tới.

 

Hai người đi đến trước mặt bọn họ, vị công tử đi đầu tuy là nam tử, nhưng sắc mặt trắng nõn, mặt mũi mang theo một chút phong tình khó nói thành lời, nhưng mà thân hình thẳng tắp, lại không diêm dúa lòe loẹt, phong thái nhất phái. Tiểu đồng bên cạnh mặc dù vải thô quần áo gọn gàng, nhìn xem cũng là thiếu niên thanh tú môi đỏ răng trắng.

 

"Tu Trúc gặp qua thế tử." Tu Trúc chắp tay thi lễ, thanh âm nhu hòa mà lại uyển chuyển, rất là dễ nghe. Lại nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi ở bên, nhìn cách ăn mặc của nàng, cũng đoán được thân phận."Gặp qua thế tử phu nhân."

 

Tiểu đồng kia cũng hành lễ theo."Tiểu nhân gặp qua thế tử, thế tử phu nhân."

 

". . ." Khương Kỳ giật giật khóe môi, tay mệt mỏi nhấc một chút, không nói gì.

 

"Vị này là?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

 

Khương Kỳ ho nhẹ một tiếng, ném ra hai chữ."Bằng hữu."

 

Tu Trúc nghe vậy, lông mày khẽ nhúc nhích. Cũng nói: "Tại hạ và thế tử quen biết, thời điểm thế tử mang bệnh, tại hạ không có duyên thăm viếng, chẳng ngờ hôm nay lại ở chỗ này gặp được. Thấy thế tử bây giờ không việc gì, tại hạ trong lòng cũng yên tâm."

 

Khương Kỳ khẩn trương, Nghiêm Tiêu Nghi thu hết vào mắt. Tu Trúc mặc dù trông có vẻ mượn lời nói của Khương Kỳ, mà nếu thật là bằng hữu, như thế nào lại không có duyên thăm viếng? Là không có lòng, hay là có duyên cớ khác? Nhìn thấy dáng vẻ cùng tướng mạo Tu Trúc, Nghiêm Tiêu Nghi có suy đoán.

 

"Tu công tử đã cùng thế tử là bằng hữu, vậy làm gì phải đứng ở trên đường, vẫn nên tìm nơi nào nói chuyện đi!" Nghiêm Tiêu Nghi vừa cười vừa nói.

 

Khương Kỳ sững sờ, vội nói: "Không cần, hắn lập tức đi ngay."

 

Nghiêm Tiêu Nghi tràn đầy khó hiểu nhìn hắn, nói ra: "Thế tử làm sao biết Tu công tử lập tức đi ngay?"

 

Khương Kỳ gượng cười, nháy mắt với Tu Trúc.

 

Tu Trúc thấy thần sắc khẩn trương của hắn, trong lòng cười thầm, nhưng cũng không muốn ở chỗ này chọc Khương Kỳ không vui. Tu Trúc chắp tay tạ lỗi nói: "Đa tạ phu nhân, chỉ là tại hạ đúng thật có việc trong người, kính xin phu nhân xin đừng trách."

 

Nghiêm Tiêu Nghi khẽ gật đầu, nói: "Đã là như thế, cũng không miễn cưỡng Tu công tử."

 

Về sau còn nói hai câu, chủ tớ Tu Trúc hai người liền cáo từ rời đi.

 

Nhìn bọn họ rời đi, Khương Kỳ rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà hắn khí còn chưa thở ra, đã nghe bên tai khoan thai bay tới một câu: "Thì ra đây chính là Tu Trúc công tử theo như đồn đại nhỉ? Quả nhiên dung mạo thanh tú, khó trách lúc trước thế tử sẽ đem hắn thu xếp bên ngoài."

 

Khương Kỳ bỗng nhiên ho hai tiếng, vẻ mặt khóc không ra nước mắt. Cho dù là sớm nói trước với Nghi nhi, thời điểm mình tỉnh lại nên đưa người đi mới phải, hiện tại đã thành thân rồi, cho dù vô sự vẫn còn giữ người lại, bất kỳ ai cũng phải suy nghĩ nhiều. Bây giờ trên đường vừa khéo đụng phải, mặc dù Tu Trúc cũng không làm ra chuyện gì, nhưng đây là để Nghi Nhi phát giác.

 

"Phu nhân, vi phu sai rồi." Việc này bị Khương Kỳ cho rằng không coi kỹ ngày, đường đường là thế tử quốc công phủ ở trên đường hướng Nghiêm Tiêu Nghi nhận sai. Tuy không dạy bảo, nhưng Khương Kỳ theo bản năng biết, loại tình huống này nên nhận lỗi trước, tuyệt đối không sai.

 

Nghiêm Tiêu Nghi cười khúc khích."Thế tử làm sai chỗ nào? Thiếp vốn đã nói qua, chuyện trước kia của thế tử thiếp sẽ không so đo, bây giờ làm sao lại bởi vì việc này mà giận thế tử."

 

"Đa tạ phu nhân." Thấy Nghiêm Tiêu Nghi không giống giả vờ, tinh thần như bị treo lên trước đó của Khương Kỳ rốt cục hoàn toàn buông lỏng.

 

"Vậy chúng ta còn muốn tiếp tục. . ." Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

 

Khương Kỳ vội vàng lắc đầu, nói: "Chúng ta vẫn nên trở về đi! Ta đột nhiên cảm thấy chân có chút không thoải mái."

 

Khương Kỳ thế nào cũng không chịu đi tiếp, vạn nhất lại gặp gỡ ai, thì làm sao cho phải? Chờ sau khi trở về, phải lập tức phái người đem tiễn chủ tớ Tu Trúc đi, không nói cái khác, trước kia hắn không quan tâm người khác nói cái gì, nhưng hắn không muốn bởi vì chuyện này để Nghiêm Tiêu Nghi bị người khác chê cười.

 

Quay qua phu thê Khương Kỳ, Tu Trúc nghĩ đến thần sắc khẩn trương của Khương Kỳ kia, nhịn không được cười khẽ một tiếng. Bộ dáng kia dẫn tới chung quanh người qua đường cũng nhịn không được nhìn về bọn họ.

 

Tiểu đồng đi theo khó hiểu nói: "Công tử tâm tình rất tốt sao?"

 

Tu Trúc gật gật đầu, nói ra: "Đúng thế."

 

"Vì sao?" Tiểu đồng hỏi.

 

"Bởi vì chúng ta có thể phải rời kinh thành." Tu Trúc nhẹ nhàng nói.

 

"Rời kinh thành?" Tiểu đồng không xác định nói: "Công tử, người nói là thế tử sẽ đưa chúng ta ra khỏi kinh? Chúng ta rời kinh thành, đi chỗ nào ạ? Có phải vị thế tử phu nhân muốn thế tử bán chúng ta hay không?"

 

"Ai biết được!" Tu Trúc cười nói.

 

Lúc còn nhỏ bị phụ mẫu bán cho hí lâu, vào tiện tịch. Tuy nói đối với Khương Kỳ mà nói, mình chẳng qua là vật cùng người đánh cược được mà thôi, nhưng trải qua mười lăm năm sống đầu đường xó chợ, thường hay bị người ức hiếp đủ kiểu. Tính cẩn thận, ngược lại bị Khương Kỳ mua xuống, sau đó bản thân mới có hai năm an ổn này.

 

Hôm nay nhìn thấy Khương Kỳ cùng vị phu nhân của hắn, Tu Trúc liền biết  vị thế tử gia bất cần đời kia sẽ không ở giữ hắn ở kinh thành. Rời khỏi kinh thành nơi mà người người đều biết thân phận của hắn, làm lại từ đầu là mong muốn trong lòng hắn. Chỉ là không biết vị thế tử quốc công kia, có thể mở ra một con đường, trả hắn văn tự bán mình hay không?

 

Thế nhưng khiến Tu Trúc không nghĩ tới là, không đến chạng vạng tối, quốc công phủ liền phái người tới. Người tới không chỉ có đưa cho bọn họ văn tự bán mình của hắn cùng tiểu đồng, còn có khế đất chỗ ở, muốn giữ muốn bán tùy hắn.

 

Chu Trung hơi khom người, nói với nói với Tu Trúc: "Thế tử có ý là, hai vị chờ lâu mấy ngày. Chuyện tiêu tịch của hai vị còn phải cần phải đi quan phủ ký tên đồng ý thả mới được, cho nên Tu công tử mấy ngày này không cần sốt ruột, đây một ngàn lượng bạc cũng xin công tử nhận lấy."

 

Tu Trúc có chút khó có thể tin, hắn vốn cho rằng Khương Kỳ có thể cho hắn văn tự bán mình đã là niềm vui ngoài ý muốn, lại không nghĩ mình còn có thể xóa bỏ tiện tịch theo mình vài chục năm kia nữa.

 

Nhìn Tu Trúc ngu ngơ, trong lòng Chu Trung thầm nhủ, vị này lúc trước bị thế tử mua được, đều là muốn chết muốn sống, bây giờ xem đi! Nếu như không phải thế tử, thật sự không có mấy người sẽ hảo tâm cho hắn xóa bỏ tiện tịch, ngay cả tên tiểu bộc bên cạnh hắn cũng được luôn.

 

Đưa tiễn Chu Trung, sớm cho rằng mình đã không có nước mắt, Tu Trúc lại không có chút hình tượng ngồi ở trong viện, nghẹn ngào khóc rống.

 

Ngọc Thanh viện

 

"Nghi nhi, đây đều là mấy năm nay ta đánh cược thắng được, không có vào sổ sách viện tử chúng ta." Khương Kỳ đẩy một cái hộp gỗ đến trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Nghiêm Tiêu Nghi đẩy hộp gỗ trở về."Thiếp cũng không phải là muốn quản vốn riêng của thế tử, tuy nói phủ thượng cũng không thiếu tiền, nhưng như hôm nay liều lĩnh như vậy, tùy ý tiêu xài, lại là không được."

 

Mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi từ trong hành vi có vấn đề của Khương Kỳ sinh ra hoài nghi, nhưng chính Đại Trưởng Công Chúa không rõ ràng nhắc lại lời Trần thái y nói với nàng, mặc dù không nói rõ, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại khẳng định suy nghĩ trong lòng, như vậy nàng không thể hoàn toàn chiều theo ý Khương Kỳ.

 

"Ai! Vi phu biết." Khương Kỳ rất là thông minh gật đầu đáp lời, lại đẩy hộp gỗ tới."Vậy những thứ này phu nhân hãy cầm lấy bổ sung vào sổ chi tiêu của viện tử chúng ta."

 

Nghĩ đến lúc Nghiêm Tiêu Nghi cười làm hắn da đầu tê dại kia, Khương Kỳ như thế nào cũng không dám nhận lại cái hộp này.

 

Nói muốn bổ sung vào sổ chi tiêu viện tử, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn đẩy trở về thì dừng tay lại. Những đồ trang sức kia cũng không thể lấy toàn bộ tiền từ sổ chi tiêu ra trả, bằng không tháng này Ngọc Thanh viện phải ăn đồ thanh đạm như rau cháo. Nàng gả vào quốc công phủ trong khoảng thời gian ngắn, chi hết tiền bạc trong viện, chắc chắn cho Đại Trưởng Công Chúa một ấn tượng không biết quản gia.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nắm tay thành quyền, kéo hộp gỗ kia lại."Nếu thế tử nói như vậy, vậy thiếp liền nhận."

 

Nếu là chuyện hắn gây ra, vậy cứ để hắn chịu trách nhiệm là được. Nghiêm Tiêu Nghi ôm hộp gỗ, cắn răng nghĩ vậy.

 

Trước đó trên phố những lời đồn đãi về Nghiêm Tiêu Nghi kia, Khương Kỳ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Giỏi về tìm hiểu tin tức - Chu Trung không để cho hắn thất vọng, vào ngày thứ ba đã đem chân tướng sự tình tìm tòi rõ ràng tỉ mỉ xác thực.

 

"Nói phu nhân mệnh cứng ban đầu là từ Kiến An hầu phủ truyền tới, lời kia lúc đầu lại là Lư gia ở sau lưng giúp sức lan truyền." Chu Trung bẩm."Thoạt đầu đều ở phiên chợ truyền lên, bây giờ đều đã truyền khắp các phủ thượng."

 

Khương Kỳ cười lạnh nói: "Bản thế tử không muốn tìm bọn họ, hai nhà bọn họ ngược lại nhảy ra trước."

 

Nghĩ nghĩ, Khương Kỳ nhấc chân đi tìm Đại Trưởng Công Chúa. Sau một canh giờ, Đại Trưởng Công Chúa liền tiến cung, gặp Hoàng đế.

 

Từ sau khi Khương Kỳ xảy ra chuyện, Đại Trưởng Công Chúa rất ít khi tiến cung. Lần này đột ngột tiến cung, Lý Miểu vậy mà vứt tấu chương trong tay xuống, muốn đi nghênh đón. Quản Tòng Trung giật nảy mình, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: "Bệ hạ, động tác này không ổn."

 

"Có gì không ổn?" Bị ngăn lại Lý Miểu cả giận nói.

 

Quản Tòng Trung thấp giọng nói: "Trong triều đối với Ninh Quốc Công cùng Đại Trưởng Công Chúa vốn đã có không ít chỉ trích, nếu chuyện bệ hạ vứt triều chính xuống đích thân nghênh đón Đại Trưởng Công Chúa truyền đi, sợ là lại có không ít người sẽ dâng tấu vạch tội."

 

Lý Miểu hừ lạnh một tiếng: "Cô cô ruột của trẫm không cần bọn họ nói này nói kia."

 

Chỉ là Lý Miểu nói như vậy, nhưng vẫn dừng bước quay người ngồi trở lại trước ngự án. Quản Tòng Trung thấy Lý Miểu nghe khuyên, cũng nắm một tay mồ hôi lạnh.

 

Nhưng đợi đến lúc Đại Trưởng Công Chúa đến ngự thư phòng hành lễ, Lý Miểu lại đứng lên, tiến đến ngăn cản."Cô cô không cần như thế?"

 

Đại Trưởng Công Chúa được Lý Miểu đỡ dậy, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy bất mãn của hắn, nói ra: "Nếu ở hậu cung ngược lại cũng thôi, nơi này chính là ngự thư phòng, làm sao có thể thất lễ. Để người khác nhìn thấy, còn không nói bản cung loạn tam cương ngũ thường."

 

"Là cô cô cẩn thận quá mức, trong ngự thư phòng này có ai dám tùy ý truyền lời?" Mặc dù hai người tuổi tác xấp xỉ, nhưng với Lý Miểu mà nói, Đại Trưởng Công Chúa là trưởng bối hắn tín nhiệm nhất. Quản Tòng Trung ở một bên nhìn Lý Miểu cẩn thận đỡ lấy Đại Trưởng Công Chúa dung mạo càng lộ ra vẻ trẻ tuổi hơn hắn, trong lòng đủ loại tư vị.

 

Đại Trưởng Công Chúa nghe lời nói của Lý Miểu có chút tức giận, cười nói: "Lời này của bệ hạ thật tùy hứng."

 

Dìu Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống xong, Lý Miểu ở trước mặt Đại Trưởng Công Chúa, hơi xúc động nói: "Bây giờ chất nhi cũng chỉ có thể ở trước mặt cô cô tùy hứng thôi."

 

Hoàng vị này, ai không cầu? Nhưng cầu được, ngồi lên hoàng vị chí cao kia, nhưng trong lòng lại cảm thấy thê lương. Lý Miểu rõ ràng, vào một khắc hắn leo lên hoàng vị kia trở đi, sẽ không có người quan tâm Lý Miểu là người phương nào.

 

Nhưng lại tại lần phản loạn đó, dưới tình huống bản thân gần như bị cô lập hoàn toàn, chính là người trước mắt trấn trụ những tên quyền quý trong kinh ngo nghe muốn động kia. Đều nói bà hung tàn không quan tâm tình nghĩa, nhưng không có người thấy được lúc bà tự tay giết phò mã sau đó đau khổ, không nhìn thấy bà chắn trước mặt hắn, thời điểm cả điện đang chém giết buộc hắn thoái vị tông tộc, thân thể mảnh mai kia cố gắng chèo chống như thế nào.

 

Lúc nhỏ bảo vệ, khi trưởng thành liều chết quên mình, Lý Miểu biết trong mắt của bà, mình vĩnh viễn là đứa bé cần bảo hộ. Chỉ có ở trước mặt bà, hắn có thể là chính mình.

 

Cho nên. . .

 

"Cô cô lâu không vào cung, hôm nay đột nhiên đến xem chất nhi, nhất định là có việc." Lý Miểu nói.

 

Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy, cũng không khách khí."Có người khi dễ đến trên đầu biểu đệ người."

 

Lý Miểu thuận miệng hỏi: "Lại còn có người dám khi dễ Kỳ nhi ư?"

 

Đại Trưởng Công Chúa liền thuật lại lời đồn trên phố kia."Kỳ nhi đau lòng phu nhân của hắn, liền tới tìm bản cung nói chuyện. Bản cung nghe xong lập tức tới tìm bệ hạ."

 

Có ủy khuất liền tới tìm hắn, Lý Miểu không chỉ không có buồn bực, còn rất vui vẻ. Làm Hoàng đế tốt nhất là cái gì chứ? Chính là cô cô muốn làm gì hắn đều sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho cô cô, cô cô bị ủy khuất, hắn có thể giúp cô cô đáp trả.

 

"Chất nhi biết, sẽ không để cho Kỳ nhi chịu ủy khuất." Lý Miểu bảo đảm nói.

 

"Đã như vậy, kia bản cung không quấy bệ hạ xử lý chính sự." Đại Trưởng Công Chúa nghĩ đến Khương Văn Chính hôm nay đi Binh bộ xử lý chuyện thay quân trong kinh, nghĩ đến chắc cũng sắp xử lý xong rồi, nếu mình đi nhanh, còn có thể cùng hắn hồi phủ!

 

Lý Miểu sau khi nghe xong lại không cho."Cô cô, hôm nay cùng chất nhi dùng hết bữa tối hẵng về được chứ?"

 

Đại Trưởng Công Chúa liếc qua chồng tấu chương trên ngự án, hỏi: "Bệ hạ chính vụ. . ."

 

"Cô cô chất nhi những ngày này thật sự rất nhớ ngài." Lý Miểu nói nghiêm túc.

 

Đại Trưởng Công Chúa nghĩ đến nửa ngày không thấy Khương Văn Chính, lại nhìn mặt mo của Lý Miểu, cắn răng gật đầu nói: "Được, bản cung đi thăm hoàng hậu trước."

 

Lý Miểu nghe xong vui vẻ.

 

Ra khỏi ngự thư phòng, Đại Trưởng Công Chúa chậm rãi đến hậu cung. Nhìn hoa cỏ ra hoa kết trái sức sống dào dạt trong ngự hoa viên quý báu, không khỏi nhớ tới năm đó mình tại nơi hẻo lánh nhất trong ngự hoa viên nhặt được hài tử. Bà được phụ hoàng sủng ái, nhưng không biết mình cung trong lại còn có hoàng tôn sống cuộc sống còn thua kém cung nhân.

 

Lúc ấy bà cảm thấy đứa cháu này dài thật sự quá đáng thương, liền cầu phụ hoàng cho bà giữ ở bên người, bồi mình chơi. Chỉ là như thế nào cũng không nghĩ tới, đã qua nhiều năm như vậy.

 

Tuổi tác bọn họ gần bằng nhau, nhưng vị tiểu chất nhi kia lại tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, dường như thật cho rằng hắn là trưởng bối. Mười tuổi bà bị phong hàn, tiểu chất nhi lại canh giữ ở bên cạnh bà chăm sóc. Trên gương mặt non nớt mang theo rất nhiều biểu lộ cổ lỗ*, chăm chú lại nghiêm túc, để cho người ta nhịn không được muốn đùa hắn.

 

*ra vẻ người lớn

 

Nhưng mà thời gian chung đụng càng dài, hắn bắt chước vãn bối khác nũng nịu với mình, cũng học được chơi xấu. Phụ hoàng biết ông sát phạt quá nặng, thiên hạ đã là bách phế đãi hưng*, cho nên người kế nhiệm không cần có hùng tâm tráng chí, thiên hạ cần phải có thời gian khôi phục.

 

*Đại khái là quá mức suy tàn cần thời gian để đứng dậy

 

Hài tử tính tình ôn hòa lọt vào mắt phụ hoàng, ông biết rõ hoàng tôn kế vị, những huynh trưởng kia của bà tất nhiên không phục. Phụ hoàng trước khi rời đi, bảo nàng che chở đứa bé kia.

 

Đại Trưởng Công Chúa khẽ cười một tiếng, thật không biết phụ hoàng vì sao cảm thấy mình có thể ở trước sự tức giận của chư vị huynh trưởng bảo hộ được hắn, rõ ràng bà cũng giống hắn!

 

Nhớ kỹ thời điểm nghe thánh chỉ, hắn khó có thể tin, hoảng sợ cùng bất an. Cũng may tất cả đều đã qua, hài tử cũng rốt cục trưởng thành, cũng không cần bà - người cô cô rõ ràng không lớn hơn hắn bao nhiêu, lại ra vẻ trưởng bối bảo vệ nữa.

 

Thế nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, sự tình trở nên có chút kỳ lạ. Đứa cháu này tựa hồ đối với bà hiếu thuận có chút quá mức. Bà cũng không phải già bảy tám mươi tuổi, bị một nam tử gần như cùng tuổi một mặt quấn quýt, làm sao cũng khiến bà cảm thấy không thích ứng, mặc dù đối phương là cháu của bà.

 

Đại Trưởng Công Chúa rất muốn cự tuyệt, bà thật không muốn có nhi tử lớn như thế. Nhưng cái này có biện pháp nào chứ? Ai bảo người kia là Hoàng đế.

 

Tại ngự thư phòng Lý Miểu bất thình lình hắt xì hơi một cái, Quản Tòng Trung ở một bên vội hỏi: "Bệ hạ, có muốn gọi thái y đến xem không ạ?"

 

Lý Miểu khoát khoát tay."Ngươi chớ nói chuyện nữa, những tấu chương này trẫm muốn trước bữa tối phải xử lý xong toàn bộ."

 

Quản Tòng Trung mặc dù đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ chờ sau khi Đại Trưởng Công Chúa đi, đi tìm thái y đến vì bệ hạ xem chuẩn mạch bình an.

 

Tin tức Đại Trưởng Công Chúa tiến cung không tới bao lâu, liền truyền khắp hậu cung. Hoàng Quý Phi Lư thị nghe được cung nữ bẩm báo, rủ mắt tiếp tục cắt sửa bồn hoa trước mặt.

 

"Biết rồi, lui ra đi!"

 

Sau khi cung nữ bẩm báo kia rời đi, Đại cung nữ bên người Lư thị hỏi: "Nương nương, Đại Trưởng Công Chúa rất lâu chưa từng tiến cung, hôm nay sao lại tới đây?"

 

"Thế tử Ninh Quốc Công mang bệnh, Đại Trưởng Công Chúa nào có thời gian tiến cung. Bây giờ thế tử tỉnh rồi, tự nhiên cũng muốn tiến đến nhìn một cái." Lư thị lời nói này có phần kỳ lạ, trong lòng Đại cung nữ kia không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều.

 

Lư thị nghĩ đến dã tâm phụ huynh, âm thầm cười lạnh. Dã tâm khiến người ta bành trướng đến mức độ gần như mù quáng, hoàn toàn không  nghĩ xem mình đến tột cùng có thực lực đó hay không. Mặc dù đã khuyên bọn họ bỏ đi suy nghĩ lập trữ, nhưng bởi vì Khương Kỳ bệnh nặng, Đại Trưởng Công Chúa lâu không vào cung, Ninh Quốc Công cũng dần có xu thế cách xa chính vụ, liền có tin đồn Ninh Quốc Công phủ đã bị bệ hạ lạnh nhạt truyền ra.

 

Ai cũng nói Lư gia bọn họ không có một cái võ tướng nào có thể đem ra được, bà phụng bồi Hoàng đế nhiều năm như vậy, sao lại không biết, vị trí của Đại Trưởng Công Chúa trong lòng hắn quan trọng cỡ nào? Nếu không phải bà trong lúc vô tình phát hiện, bà cũng không biết bệ hạ lại đem toàn quyền phòng vệ hoàng thành giao cho Đại Trưởng Công Chúa. Đây là kiểu tín nhiệm gì mới có thể làm được?

 

Bây giờ thân thể hoàng hậu ngày càng suy yếu, phụ huynh âm mưu bà kế nhiệm hậu vị. Bệ hạ tính tình khoan hậu, nhưng không phải ngốc. Năm đó Lư gia xây thiết lập tín nhiệm trong lòng bệ hạ, những năm nay đã bị tiêu hao hầu như không còn.

 

Làm Hoàng Quý Phi nhiều năm như vậy, bà không phải là không nghĩ tới một ngày mình cũng có thể mặc phượng bào kia vào, đội mũ phượng, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng mà hiện thực lại không cho phép bà thực hiện giấc mộng này.

 

Đáng tiếc! Làm nữ nhi Lư thị hết thảy đều không phải do bà, giống như năm đó bà bị phụ thân đưa vào cung vậy.

 

Ngày thứ hai, hoàng hậu triệu thế tử Ninh Quốc Công cùng phu nhân vào cung yết kiến. Cung trong truyền ra, Hoàng hậu nương nương khen thế tử phu nhân hiền thục cẩn trọng có lễ nghi, tính tình bình tĩnh huệ hòa, dịu dàng hợp lòng người, đặc biệt ban thưởng chữ Nghi làm hiệu. Hoàng đế nhận được tin tức, không chỉ có đưa đến đủ loại quà cáp, càng là tự mình nâng bút, viết xuống chữ "Nghi", dán lên đưa đến quốc công phủ.

 

Hoàng hậu ban hào, có ai dám đi chất vấn? Thế nhưng mới một ngày, lời đồn đại trên phố lập tức tự sụp đổ. Trong kinh quý nữ đều hâm mộ, trong lúc nhất thời, các phủ đưa thiếp mời đến Ninh Quốc Công phủ nối liền không dứt.

 

Kiến An hầu phủ.

 

Sau khi Ôn thị nghe được tin tức này, tức giận đến mức đập vỡ không ít đồ sứ trong phòng.

 

"Nàng Nghiêm Tiêu Nghi là cái thá gì, lại còn có thể được Hoàng hậu nương nương ban danh, đây vốn là thuộc về Nguyệt nhi chúng ta." Ôn thị ở trong phòng mắng lấy.

 

Một bên Nghiêm Tiêu Nguyệt giữ im lặng, nhưng khăn lụa trong tay kia sắp lật đi lật lại nói rõ tâm tình nàng ta vào giờ khắc này. Một người mình không nhìn trúng, bởi vì gả cho vọng tộc, một bước lên trời.

 

Nghiêm Tiêu Nghi biết Khương Kỳ nghĩ cách giúp mình xả giận, cũng không nghĩ đến mình lại thành Nghi phu nhân . Từ trong cung trở về, Nghiêm Tiêu Nghi tựa như ở trong mộng, vẻ mặt khó có thể tin. Nhưng mà khi nàng nhìn đến thiếp mời các phủ đưa tới, lại có chút nhức đầu.

 

"Thế tử, thiếp mời các phủ đưa tới nên xử trí như thế nào nên xử trí như thế nào nên xử trí như thế nào?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi Khương Kỳ.

 

"Trước mặc kệ những thứ này." Khương Kỳ gạt đống thiếp mời trên bàn qua, hắn xích mặt lại gần, tranh công nói: "Nghi phu nhân của ta, nên tạ ơn vi phu như thế nào đây?"

 

Nghiêm Tiêu Nghi đẩy gương mặt gần như dán lên chóp mũi mình ra, ném ánh mắt qua: "Thiếp đúng là phải nên tạ ơn nương thậ tốt."

 

"Rõ ràng là vi phu cầu nương, Nghi nhi sao lại ném vi phu ra sau đầu?" Khương Kỳ bất mãn. Bắt lấy Nghiêm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nghi, kéo một cái, thân thể nhỏ nhắn mềm mại rơi vào trong ngực.

 

"Nếu Nghi nghi không cho, vậy vi phu đành phải là tự mình tới bắt." Khương Kỳ ôm nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mê người kia, trong lòng thật quá thỏa mãn!