Chương 17: Tên mập đến

 

Thế tử Ninh Quốc Công phủ đã tỉnh lại, ngay trong ngày Khương Kỳ tỉnh lại, tất cả những người trong Kinh Thành chú ý tới Ninh Quốc Công phủ lập tức biết tin tức này. Những con cháu thế gia chơi cùng Khương Kỳ nghe nói xong thì muốn tìm cơ hội bái kiến một chút. Thế nhưng bọn họ đến nơi thì ai cũng bị ăn canh bế môn.

 

"Thế tử, thật sự không muốn gặp một chút sao?" Nghiêm Tiêu Nghi ở trong lương đình hóng mát nghe Điền quản sự phái đến báo xong, hỏi.

 

Khương Kỳ ở bên lắc đầu, ân cần lột một quả vải đưa tới bên môi Nghiêm Tiêu Nghi: "Lúc bản Thế tử chưa tỉnh cũng không thấy bọn họ tới thăm, bây giờ chạy tới lấy lòng, sao bản Thế tử phải quan tâm?"

 

Nghiêm Tiêu Nghi liếc mắt nhìn quả vải trong veo như nước trước mặt, lại nhìn nha hoàn ở hai bên giả bộ như người gỗ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nhanh chóng ăn quả vải trên tay Khương Kỳ. Nàng dùng khăn lụa che miệng, lúc muốn phun hạt ra, Khương Kỳ lại cười khanh khách giơ tay ra như muốn đón lấy.

 

Nghiêm Tiêu Nghi tức giận đẩy tay Khương Kỳ, phun hạt ra: "Đã như vậy sao không nói ra, cũng đỡ cho bọn họ phí công đi một chuyến."

 

"Không cần thiết, hai ngày nay đuổi người cũng đủ để bọn họ thấy rõ." Bị Nghiêm Tiêu Nghi đẩy tay, Khương Kỳ mang một mặt tiếc nuối: "Vả lại tất cả chẳng qua là giả vờ giả vịt, không cho bọn họ phí công một chuyến, làm sao thấy được bọn họ vồn vã đây?"

 

Khương Kỳ vốn cũng không đem những người kia để ở trong lòng, chẳng qua là cùng nhau đi tìm thú vui mà thôi, không được xem là bằng hữu gì. Nếu là ngày trước, có lẽ hắn sẽ còn cho bọn họ một chút mặt mũi, chỉ là hiện tại hắn lại không muốn, hắn không lãng phí thời gian với bọn họ.

 

Bây giờ Khương Kỳ chỉ muốn cố gắng bồi dưỡng tình cảm với Nghiêm Tiêu Nghi, để nàng có thể thích mình. Một cái khác đó là không muốn giống như trong mộng kia, uất ức mà chết. Thế nhưng hắn phải làm thế nào mới có thể không gặp phải cảnh ngộ như trong mộng? Làm thế nào mới có thể ngăn cản cha và nương qua đời? Khương Kỳ trong thời gian ngắn không xác định được.

 

Nếu như không xác định được, Khương Kỳ quyết định dành thời gian khôi phục thân thể, hắn vẫn nên cố gắng bồi dưỡng tình cảm tốt với phu nhân của hắn.

 

Mà từ lần trước Khương Kỳ kiếm được một chút ngon ngọt, về sau mỗi khi hai người ở cùng nhau, Khương Kỳ lại càng thêm không chút kiêng kỵ. Dù sao cũng là tức phụ nhà mình, tạm thời ăn không được nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân! Đến nỗi có mấy lần, Nghiêm Tiêu Nghi bị trêu chọc quá đáng sau đó cho hắn ăn một chút thiệt thòi nhưng đối với Khương Kỳ mà nói đó đều là ngọt ngào.

 

Bị mình nàng dâu vặn bả vai, đạp một cước tính là gì chứ?

 

So với dáng vẻ cung kính khách khí, Khương Kỳ càng thích Nghiêm Tiêu Nghi thỉnh thoảng cáu kỉnh một chút, như vậy mới có thể để cho hắn cảm thấy Nghiêm Tiêu Nghi thật sự xem hắn là người có thể gần gũi, tin tưởng. Dù sao nguyên nhân Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Ninh Quốc Công phủ vốn là ép buộc, cho nên Khương Kỳ hiểu rõ, gả vào Quốc Công phủ này đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói cũng không phải kết cục trong lòng mong đợi. Cho nên, Khương Kỳ muốn được Nghiêm Tiêu Nghi tin tưởng. Để hắn trở thành người Nghiêm Tiêu Nghi có thể không cần giấu diếm tâm tình của mình, không cần lo lắng sau này, có thể gửi giao phó bản thân mình.

 

Nghĩ như vậy, Khương Kỳ lại lột thêm một quả muốn đút cho Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Nghiêm Tiêu Nghi thật sự rất xấu hổ, hơn nữa lúc nãy mới như vậy xong, đang muốn dùng tay nhận lấy, bỗng thấy hộ vệ trong phủ hình như dẫn theo một người đi về hướng lương đình.

 

Khương Kỳ cũng thấy được, mặc dù bất mãn có người quấy rầy không gian riêng tư của hắn và Nghiêm Tiêu Nghi nhưng hộ vệ trong phủ nếu không có chuyện gì, cũng sẽ không vào trong viện của bọn họ. Khương Kỳ chăm chú nhìn kỹ người đi tới, lại phát hiện trong đó đúng là có người ngoài ý muốn.

 

"Ta rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi, huynh đệ!" Một nam tử thân hình hơi béo khi nhìn rõ người trong lương đình, cũng mặc kệ mặt mũi đầy bùn đất, dáng vẻ chật vật, giả vờ thút thít nhào về phía Khương Kỳ.

 

Khương Kỳ mở to hai mắt nhìn, chỉ vào người tới rống to: "Mau cản hắn lại."

 

Liêu Trường Hải vừa đặt một chân lên lương đình đã bị hộ vệ quốc công phủ ở sau lưng ngăn cản.

 

Mặt mập của Liêu Trường Hải nhăn thành một nắm, gào khan: "Thế tử ai ~ Liêu Trường Hải ta rốt cuộc đã gặp lại ngươi, thật đúng là làm huynh đệ ta nhớ muốn chết! Thật sự là trời cao có mắt!"

 

Khương Kỳ hờ hững lướt qua, thật tình không muốn để ý tới hắn.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn người trước mắt này, nhịn không được giật mình. Người này trước kia nàng cũng đã từng gặp rồi, nhớ rõ là đích thứ tử nhà Vũ Uy hầu, so với huynh trưởng Liêu Trường Lâm ra chiến trường từ rất sớm mà nói, Liêu Trường Hải này thuộc loại người hết ăn lại nằm, học chả hay cày chả biết. Dáng vẻ như bây giờ, sợ là cũng cùng bè phái với Khương Kỳ. Chỉ là. . .

 

"Không phải từ chối người khác thăm bệnh sao? Tiểu tử ngươi vào bằng cách nào?" Khương Kỳ hỏi ra nghi hoặc trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Liêu Trường Hải bị hộ vệ ngăn cản, mặt béo đắc ý nói: "Huynh đệ ta chính là leo tường mà vào. Bởi vì ngươi xảy ra chuyện, cha ta liền giam ta trong phủ, nói lúc nào ngươi tỉnh, lúc ấy mới thả ta ra. Hai ngày trước lúc ta đi ra, nghe nói ngươi vừa thành thân, huynh đệ lo lắng quấy cuộc sống của ngươi nên không đến. Hôm nay tới, những người giữ cửa kia không cho vào, huynh đệ ta chỉ có thể trèo tường vào thôi."

 

Khương Kỳ nhìn hai hộ vệ kia không tiếng động dò hỏi, hai người hộ vệ kia khẽ gật đầu. Khóe miệng Khương Kỳ mất tự nhiên khẽ nhăn một cái, khoát khoát tay, để bọn họ buông Liêu Trường Hải ra.

 

Cũng không nghĩ đến Liêu Trường Hải vừa được tự do, gào lên bổ tới bên Khương Kỳ: "Thế tử ai ~! Huynh đệ ta xem như nhìn thấy ngươi!"

 

Liêu Trường Hải cũng mặc kệ người chung quanh, xoay chuyển tứ luân xa trái một chút phải một chút, nhìn Khương Kỳ từ trên xuống dưới: "Huynh đệ, ngươi làm sao lại gầy thành như vậy hả? Ta còn tưởng rằng ta gầy không ít, không nghĩ người đã gầy chỉ còn da bọc xương."

 

Nói xong, Liêu Trường Hải dang hai tay tráng kiện ôm lấy Khương Kỳ, tiếp tục gào: "Huynh đệ của ta a ~ thật khổ ngươi!"

 

Khương Kỳ bị di chuyển có chút choáng váng đầu óc, Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng sai thị vệ còn đứng đó kéo Liêu Trường Hải ra. Nhưng mà làm nàng giật mình là, hai người hộ vệ kia ngược lại không kéo được cái bị thịt - Liêu Trường Hải.

 

Khương Kỳ bị Liêu Trường Hải siết chặt, cả giận nói: "Ngươi cái tên mập mạp này, mau chóng buông tay ra."

 

Đại khái là thấy Khương Kỳ thật sự nổi giận, Liêu Trường Hải lập tức buông lỏng tay. Nhìn thấy quần áo trên người Khương Kỳ cũng dính bùn đất trên người mình, vẻ mặt đầy ngượng ngùng đưa tay muốn phủi cho Khương Kỳ. Nhưng ai ngờ tay của hắn vốn cũng không sạch sẽ, cái vỗ này, lại càng thêm dơ bẩn.

 

Nghiêm Tiêu Nghi trợn mắt há mồm, tuy rằng Khương Kỳ cũng mang vẻ mặt không ngờ nhưng dường như cũng đã quen với việc này. Hắn khoát khoát tay để bọn hộ vệ rời đi, đồng thời nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Phu nhân, để cho người đi hiệu may mua đồ cho gia hỏa này có thể mặc, đổi bộ đồ dơ bẩn này đi."

 

Nghiêm Tiêu Nghi nhẹ nhàng gật đầu, để Tiêm Nhu hầu hạ bên cạnh đi làm.

 

Lúc này, Liêu Trường Hải dường như mới phát hiện ra Nghiêm Tiêu Nghi, xoay đầu lại nhìn nàng.

 

"Ai nha! Đây chính là tẩu phu nhân nhỉ?! Tại hạ Liêu Trường Hải, gặp qua tẩu phu nhân." Nói xong, Liêu Trường Hải sửa sang lại quần áo, chắp tay hành lễ.

 

Có điều còn chưa chờ Nghiêm Tiêu Nghi đáp lễ, Khương Kỳ lại lấy một cái bàn tay đập vào lưng thịt Liêu Trường Hải: "Bớt làm thân loạn xạ cho bản Thế tử, gọi Thế tử phu nhân."

 

Liêu Trường Hải không đồng ý: "Ngươi ta là huynh đệ, vậy dĩ nhiên phải gọi là tẩu phu nhân. Bằng không người khác sẽ nói tiểu đệ không biết lễ nghĩa."

 

"Cái tên đầu đất mặt bùn như ngươi, sao không biết ngượng mà nói cấp bậc lễ nghĩa?" Khương Kỳ nhìn chung quanh một chút, nói ra: "Nếu đến thăm ta, chẳng lẽ không mang quà?"

 

Liêu Trường Hải cười hắc hắc nói: "Ninh Quốc Công phủ có đồ chơi tốt gì mà không có? Còn thiếu một phần này của ta hay sao?"

 

"Thật đúng là thiếu." Khương Kỳ tức giận nói: "Thật sự là mất thể diện, ta thật sự là không có mặt mũi nói ngươi là huynh đệ của ta."

 

Mặc dù không biết quan hệ hai người này rốt cuộc là như thế nào, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn cảm thấy mình rời đi thì thích hợp hơn. Nhưng vào lúc nàng đang muốn cáo từ thì lại bị Khương Kỳ ngăn lại.

 

"Không cần tránh đi, Liêu nhị không phải người ngoài." Hai mươi năm làm phế vật trong mộng kia, cũng chỉ có tên mập mạp này thỉnh thoảng đến thăm hắn.

 

Liêu Trường Hải nghe vậy, trên mặt vốn đang cười tủm tỉm nếp nhăn lại nhiều thêm một vòng: "Vâng! Đúng! Thế tử chính là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên không phải người ngoài."

 

Bản Thế tử cứu được ngươi, ngươi còn không phải người ngoài? Đã sớm quen nghe tên mập mạp này nói hươu nói vượn, Khương Kỳ thật sự là chẳng muốn sửa chữa.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy nhịn không được bật cười. Chỉ có thể nói tính tình Liêu Nhị công tử so với lời đồn thì thú vị hơn nhiều, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, ít nhất có thể nói rõ Liêu Trường Hải thật lòng lo lắng cho Khương Kỳ, bằng không cũng sẽ không phải trèo tường nhảy vào, dù sao tường viện Quốc Công phủ cũng không coi là thấp. Nhìn sắc mặt của Khương Kỳ, tựa hồ đối với việc hắn đến thăm cũng rất vui vẻ.

 

"Trời nóng, Liêu công tử uống nước đi!" Nghiêm Tiêu Nghi đặt chén trà Tiêm Xảo bưng tới lên bàn đá trong đình.

 

"Cảm ơn tẩu phu nhân." Liêu Trường Hải đầu đầy mồ hôi chắp tay nói cảm ơn, sau đó vui vẻ ngồi ở một bên, nâng chung trà lên quạt mạnh hai cái cho trà lạnh.

 

Sau khi hắn buông chén trà xuống, hai tay dơ bẩn chùi chùi quần áo: "Lần đầu gặp tẩu phu nhân, trên người tiểu đệ không có vật gì tốt. Miếng ngọc ve này kính xin tẩu phu nhân nhận lấy làm lễ gặp mặt."

 

Nói rồi, Liêu Trường Hải móc trong tay áo ra một miếng ngọc ve, hai tay đưa cho Tiêm Xảo ở bên cạnh. Tiêm Xảo khom người, hai tay tiếp nhận, chuyển ngọc ve cho Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua Khương Kỳ, thấy Khương Kỳ cười nhạt không nói. Nghiêm Tiêu Nghi liền nhận lấy ngọc ve quan sát tỉ mỉ. Nhìn miếng ngọc ve chỉ lớn chừng ngón cái người lớn, chất ngọc như mỡ dê, được chế tác vô cùng tinh mỹ, ngay cả hoa văn trên thân ve cũng được điêu khắc rất rõ ràng.

 

"Đa tạ Liêu công tử." Nếu Khương Kỳ không có biểu hiện gì thì Nghiêm Tiêu Nghi liền cười nhận lấy, cũng không cự tuyệt.

 

Thấy Nghiêm Tiêu Nghi nhận lấy, Liêu Trường Hải vẻ mặt tranh công nói với Khương Kỳ: "Thế tử, huynh đệ ta không phải tay không đến thật đâu, ngọc này ve là hôm qua ta đến chợ bán đồ cũ tìm mua, cánh ve kia khắc giống như thật vậy, là vật hiếm có. Ngươi xem, tẩu phu nhân thích đây này!"

 

". . ." Không có cái gì cho ta nhưng lại tặng cho tức phụ thì niềm nở cái gì? Khương Kỳ muốn đuổi cái tên mập này đi: "Lần này ngươi tới không chỉ là đến thăm ta nhỉ?"

 

Liêu Trường Hải vội vàng lắc đầu nói: "Đương nhiên là tới thăm ngươi, hơn nửa năm nay ta bị cha ta giam giữ suốt, ngươi xem ta lo lắng ngươi cũng gầy đến vài vòng."

 

Liêu Trường Hải dang rộng cánh tay, ý bảo ngươi nhìn đi.

 

"Ai biết ngươi có phải nghĩ đến hoa khôi kia không?" Tên mập mạp này đúng thật là gầy không ít.

 

"Ngươi cũng đừng nói xấu huynh đệ như vậy?" Liêu Trường Hải quệt miệng: "Nếu không phải lúc trước ngươi sợ ngựa đạp ta thì ngươi cũng sẽ không ngã trúng đầu. . ."

 

"Ngươi mới ngã trúng đầu!" Khương Kỳ phản bác.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nháy mắt mấy cái. Chẳng lẽ không phải ngã trúng đầu?