Ở Bắc Thành chơi ba ngày, Sơ Nhất hơi nhớ nhà, cô muốn trở về nhưng Tiểu Cao cố giữ cô lại, vì vậy, Sơ Nhất đành ở lại chơi thêm hai ngày nữa rồi mới về
Kiều An Sâm lái xe tới sân bay cô, mấy ngày không gặp mà cô cứ ngỡ như là mấy năm. Sơ Nhất ngồi ở ghế phụ, cô kể cho anh nghe tất cả chuyện cô đã trải qua, sau đó cho anh xem một số đặc sản mình mua. Kiều An Sâm liếc mắt một cái. "Nhìn có vẻ khá ngon." "Đúng vậy, em mua về cho anh ăn mà!" Sơ Nhất hưng phấn nói, Kiều An Sâm cười cười, chuyên tâm lái xe. Về đến nhà, Sơ Nhất thu dọn đồ đạc, Kiều An Sâm nấu ăn, hôm nay là chủ nhật nên anh được nghỉ. Ăn linh tinh suốt mấy ngày nay, hôm nay lại được ăn cơm nhà, Sơ Nhất ăn nhiều hơn một chút. "Đừng ăn nhiều quá, không tốt cho tiêu hóa." Kiều An Sâm nhắc nhở cô. Chuyến may của Sơ Nhất hơi muộn, tính cả thời gian về nhà lẫn nấu ăn, bây giờ cũng đã gần chín giờ. Vốn dĩ Sơ Nhất định gọi cơm bên ngoài, nhưng Kiều An Sâm lại muốn nấu cơm, anh bảo chỉ hai người ăn nên nấu rất nhanh. "Lát em chạy bộ một lúc là được." Sơ Nhất cắn xương sườn không chịu nhả ra, Kiều An Sâm không nói chuyện, dường như đã chấp nhận lý do của cô. Sau khi ăn xong, đương nhiên không có màn chạy bộ nào hêt, Sơ Nhất mang bát đũa đi rửa, Kiều An Sâm đang xử lý công việc ở thư phòng. Sau khi tắm xong, Sơ Nhất lên giường nằm, cô nói chuyện với Tiểu Cao một lúc lâu mới thấy Kiều An Sâm vào phòng. Anh cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Sơ Nhất đăm chiêu suy nghĩ, bàn tay lướt lướt màn mình điện thoại. Lúc đi ra, Kiều An Sâm thấy Sơ Nhất đang nằm trong chăn, cô vươn tay vẫy anh lại. Cô mỉm cười rạng rỡ, như bông hoa hướng dương dưới ánh nắng. Anh mỉm cười đi qua. Sau đó, anh nghe được giọng nói giòn giã của cô. " Kiều An Sâm, ra đây xem chương trình thực tế của vợ chồng minh tinh với em, hôm nay có tập mới đó, không phải anh cũng đang theo dõi sao?" "..." "Anh đâu có xem." Đánh chết Kiều An Sâm cũng không thừa nhận, anh tưởng chuyện này đã qua rồi, mấy ngày nay Sơ Nhất không nhắc tới, anh cho rằng cả hai đã ngầm hiểu với nhau. "Còn học được cách nói dối em rồi sao?" Sơ Nhất yên lặng nhìn anh, nghiêm túc nói, "Kiều An Sâm, anh có thể giữ im lặng, nhưng không được nói dối em." Kiều An Sâm, "..." Anh thật không ngờ Sơ Nhất sẽ phản ứng như vậy, cho dù là tức giận, truy hỏi anh, hoặc cố tình gây sự, anh cũng cảm thấy tốt hơn lúc này. Anh tránh ánh mắt cô, lông mi run rẩy, lát sau mới chậm rãi nói. "Anh xin lỗi." "Chỉ là, anh cảm thấy có chút mất mặt." Căn phòng rất yên tĩnh, gió đêm lay động tấm rèm cửa. Kiều An Sâm ngẩng đầu nhìn cô, trịnh trọng cam đoan, giống như đang tuyên thệ trước quốc kỳ. "Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, về sau anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa." Sơ Nhất mở to mắt nhìn anh, sau đó, cô ngồi dậy, vẫy tay với anh. "Lại đây." Kiều An Sâm lo lắng đi tới trước mặt cô, anh còn chưa kịp nói chuyện đã bị cô ôm lấy cổ. Sơ Nhất dựa vào ngực anh, nhắm mắt nói, "Em không cảm thấy mất mặt chút nào, em rất vui, vui vì anh làm những chuyện này cho em, mặc dù nó có hơi ngốc..." Nghe vậy, Kiều An Sâm bỗng cắt ngang. "Ngốc?" "Chẵng lẽ..." Sơ Nhất ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt có vẻ hoang mang. "Chẳng lẽ anh cảm thấy mình rất ưu tú sao?" "..." "Tuy có chút...mất tự nhiên, nhưng...anh đã làm hết khả năng của mình rồi." Kiều An Sâm nói. So với những cặp vợ chồng hở tí là gọi bảo bối hay vợ yêu trong TV, Kiều An Sâm cũng chỉ có thể gọi Sơ Nhất là vợ. So về độ chăm sóc, anh chỉ có thể làm tốt hơn trước một chút. So về độ lãng mạng, Kiều An Sâm vắt hết óc suy nghĩ cũng chỉ bắt chước được sáu bảy phần. Tất cả những chuyện này đã hao tốn quá nhiều tâm tư và sức lực của anh, nếu mỗi ngày đều như vậy, anh không chắc mình có thể kiên trì bao lâu. "Em không cần anh đột nhiên tạo bất ngờ cho em, cũng không cần anh cố gắng tỏ tình, tôm em có thể tự bóc, em cũng có thể dạo phố một mình, nếu như anh bận, cũng gần cần phải nhắn tin hay gọi video cho em thường xuyên..." Nói một tràng, Sơ Nhất dừng lại, ánh mắt cô lóe lên, giọng nói càng thêm chắc chắn. "Em chỉ muốn anh để ý đến cuộc hôn nhân này nhiều hơn một chút." Cô hạ thấp giọng, rũ mắt nói, "Cũng để ý đến em nhiều hơn một chút." Một lúc lâu vẫn không có ai nói chuyện, Kiều An Sâm nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, không biết đang nghĩ gì. Lát sau, Sơ Nhất được anh ôm vào lòng, nặng nề nói vào tai cô. "Ừm." Không biết ôm bao lâu, cuối cùng hai người cũng buông ra, Sơ Nhất và Kiều An Sâm nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh khác thường, không ai chịu lên tiếng trước. Một lúc sau, Sơ Nhất hắng giọng một cái. "Vậy...anh có xem chương trình kia với em không? Tập mới nhất em vẫn chưa xem..." Chẳng biết tại sao, càng nói đến phần sau, giọng nói của Sơ Nhất ngày càng nhỏ. "Xem xong cũng đến giờ ngủ..." "Thật ra anh thấy chương trình đó không hay." Kiều An Sâm nghiêm mặt nói. Kiều An Sâm đã bỏ ra ba đêm xem chương trình này để học cách theo đuổi con gái, giờ phút này anh không muốn xem nữa. Nhất ra khi Sơ Nhất vừa nói rõ với anh. Kiều An Sâm cảm thấy cực hình cuối cùng cũng kết thúc. "Anh cảm thấy chúng ta có thể ngủ ngay bây giờ." Anh vén chăn lên, ôm Sơ Nhất vào lòng, bàn tay cực kỳ tự nhiên chui vào vạt áo cô, mặt mày tỉnh bơ. "Chúng ta đã không ngủ cùng nhau một tuần rồi, đầu óc và cơ thể của anh rất nhớ em." "..." Vừa dứt lời, anh cúi xuống hôn cô, bàn tay cũng đồng thời di chuyển. "Rất rất nhớ em." Kiều An Sâm vừa hôn cô vừa nói, anh vùi đầu vào cổ của cô, mái tóc vừa gội quét qua cằm cô, nghiến cô ngứa ngáy. Sơ Nhất vô thức nhìn lên trần nhà, cô vươn tay ôm lấy anh, khẽ lẩm bẩm. "Em cũng nhớ anh..." Sơ Nhất ngủ không được yên ổn lắm, lúc Kiều An Sâm rời giường, Sơ Nhất có thể cảm nhận được, đầu cô rất loạn, mí mắt nặng trĩu không mở ra được. Có lẽ đêm qua ngủ quá muộn, vỗn dĩ trời còn chưa sáng, Sơ Nhất tắm xong cũng không mặc quần áo mà trực tiếp ôm anh ngủ, trong lúc đang mơ màng, cô cảm giác Kiều An Sâm dần thức tỉnh, tinh lực tràn trề. Cô nửa tỉnh nửa mê, ý thức không rõ ràng, cô không giãy giụa, về sau không biết ngủ lúc nào, cũng không biết khi nào chấm dứt. Cả một đêm mê man không ngủ cho đến khi Kiều An Sâm đi làm. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô, một nụ hôn khẽ in lên mặt cô, Sơ Nhất đột nhiên bừng tỉnh, mở to hai mắt. "Buổi sáng không được hôn em..." Cô quay mặt đi, vùi vào trong chăn, cơ thể co lại thành một đống, Kiều An Sâm cười hỏi cô. "Sao lại không được hôn?" "Em chưa rửa mặt..." Cô ngái ngủ nói, giọng nói có mềm mại như mèo con. Kiều An Sâm cười ra tiếng, anh kéo cô ra khỏi chăn bông, hôn mạnh lên mặt cô một cái. "Anh không chê em." Kiều An Sâm chưa từng thấy bộ dạng rời giường của người phụ nữ khác, nhưng anh cảm thấy Sơ Nhất lúc ngủ rất đáng yêu, thậm chí còn lanh lợi hơn lúc thức, dáng vẻ không đề phòng của cô khi núp trong ngực anh rất giống cô gái nhỏ. Nghe anh nói vậy, Sơ Nhất kéo chăn qua đỉnh đầu. "Nhưng em không chịu nổi chính mình..." "Ngủ đi." Kiều An Sâm mỉm cười, anh sờ đầu cô cách lớp chăn, dịu dàng nói, "Anh đi làm đây." Thứ hai là ngày bận rộn nhất trong tuần. Do đi chơi mất một tuần nên Sơ Nhất không vẽ bản thảo, độc giả và biên tập đang thúc giục cô, hơn nữa bộ truyện này là bộ đã ký hợp đồng chuyển thể, Sơ Nhất cũng không dám lười biếng, cô bắt đầu chăm chỉ làm việc. Kiều An Sâm cũng không có động tĩnh gì, đến chập tối anh mới nhắn tin cho cô, quả nhiên lại tăng ca. Hôm nay anh về rất muộn, vừa lên giường đã dính lấy cái gối, gương mặt anh rất mệt mỏi, dường như đã ngủ thiếp đi rồi. Sơ Nhất cũng rất buồn ngủ, tối qua không được ngủ ngon, sáng nay lại vẽ cả một ngày nên ngáp liên tục. Cô đứng dậy chuẩn bị tắt đèn, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Kiều An Sâm, cô đột nhiên dừng lại, gẩy gẩy lông mi của anh. "Có phải tối qua quá mệt mỏi nên hôm nay vừa về đã muốn ngủ không?" "Không phải, hôm nay anh ra tòa, còn rất nhiều hồ sơ vụ án chưa xử lý xong..." Kiều An Sâm không mở mắt, anh thấp giọng trả lời cô, Sơ Nhất lẩm bẩm nói. "Ngày nào anh chẳng như vậy, hôm nay em rất mệt, không có sức lực làm việc, lần sau anh không được như vậy nữa, phải tiết chế một chút." "Anh đã rất tiết chế rồi....không phải chúng ta chỉ làm hai lần một tuần thôi sao..." Kiều An Sâm nhắm mắt lại, dường như rất buồn ngủ, anh tùy ý trả lời, gương mặt Sơ Nhất đỏ ửng lên. Loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói ra! Cô có chút tức giận. "Vậy tối qua anh... làm bù tuần trước sao?!" Có lẽ cô nói hơi to nên Kiều An Sâm mở mắt, anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đó có sự bối rối nhẹ. "Không phải." Anh đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp để nói với cô. "Lần sau đi ngủ, tốt nhất em nên mặc áo ngủ, nếu em cứ cọ tới cọ lui trong ngực anh như vậy, anh cũng không ngủ ngon được." Nhất là khi cô còn thích cọ vào người anh. Lúc mặc quần áo thì còn đỡ, lúc không mặc quần áo, Kiều An Sâm cũng rất khổ sở. Sơ Nhất, "..." Cô nhìn Kiều An Sâm. "Anh im đi!" Kiều An Sâm cũng không hiểu tại sao Sơ Nhất lại lấy gối đập anh, tuy không đau nhưng có chút đột ngột. Anh lấy cái gối xuống, nghi ngờ nhìn Sơ Nhất. "Sao em lại đánh anh?" "Chẳng sao cả, tự nhiên ngứa tay." Sơ Nhất lạnh lùng nói.