Chu Diệc Triết trở lại khách sạn, liền nghe được trong túi quần có tiếng chuông điện thoại, quả nhiên là điện thoại của Triệu Thanh vang lên, không chút do dự bấm tắt, thuận tiện mở chế độ im lặng.

【444: Ký chủ đại nhân, ngài tỉnh rồi?】

[Tạ Hà: Ừ. ]

【444: Ký chủ đại nhân ngươi thật là lợi hại, chỉ trong một đêm có thể xoát hảo cảm lên đến 35! Hiện tại, hảo cảm của Chu Diệc Triết đối với ngài là 35!  】

[Tạ Hà: Y như dự đoán. ]

【444: Sao cơ? 】

[Tạ Hà: 99% nam nhân là động vật chỉ biết suy nghĩ nữa người dưới, càng sảng khoái thì càng có hảo cảm, đó là việc rất bình thường, y lại không yêu ta, độ hảo cảm mới 35, ý chí của Chu Diệc Triết đã coi là không tồi.]

【444 bừng tỉnh đại ngộ: Thế…..1% còn lại đâu rồi? 】

[ Tạ Hà: Là nam nhân không thể dùng nữa người dưới. ]

【444: Cái kia…… Hắn là thoải mái rồi, nhưng mà ngài…… QAQ 】 Hức hức hức, ký chủ đại nhân hy sinh thật lớn.

[ Tạ Hà: Ta chỉ có một chút khó chịu. ]

【444: Gì? 】

[ Tạ Hà: Lần đầu tiên nằm dưới mà gặp được hàng to như vậy là đồ tốt, sau này sợ rằng sẽ rất khó mà thỏa mãn. ]

【444:………………】

[Tạ Hà chưa thỏa mãn cảm khái một câu: Chu Diệc Triết hùng vĩ rất giống ta, ta thích. ] 

【444:………………】

【444: Vậy hiện tại ngài định làm thế nào…?】

[Tạ Hà: Rèn sắt khi còn nóng. Cũng là lần đầu tiên độ nên độ hảo cảm dễ dàng xoát như thế, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể nào bỏ qua.]

Tạ Hà chậm rãi mở mắt, hắn tựa hồ còn không rõ tình trạng của mình như thế nào, đôi mắtnai con ẩm ướt.

Hắn giật giật, cảm thấy cả người đau nhức, đau đớn khiến ý thức của hắn dần dần trở lại đầu óc, ánh mắt chậm rãi biến đổi thành hoảng sợ, hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân xa lạ ngồi ở mép giường, huyết sắc trên mặt lập tức rút đi, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

“Cậu tỉnh.” Chu Diệc Triết cẩn thận quan sát đến biểu tình của thanh niên, bộ dáng nhu nhược bất lực khiến đáy lòng của y mềm một chút, vẫn là chính mình không đúng. Y vươn tay, muốn sờ đầu của thanh niên nhưng lại bị né tránh…

Tạ Hà hốt hoảng nghiêng đầu, một mảnh mê mang trong mắt tán đi, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Diệc Triết, như một con nhím dựng thẳng gai lên phòng vệ, dường như y là một con mãnh thú.

Chu Diệc Triết nhướng mày, không nghĩ tới thanh niên còn có một mặt như vậy, so với những gì y đoán còn kiên cường hơn.

“Đây là thái độ mà cậu đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?” Chu Diệc Triết nhẹ giọng cười, ánh mắt ý vị thâm trường.

【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +5】