Chu Diệc An cũng không biết tại sao bản thân hắn lại có thể thờ ơ được đến vậy, hắn hệt như một pho tượng, không phải không muốn động, mà là không thể động.

Từ lúc nhìn thấy Tạ Hà, hắn đã hiểu ý đồ của Chu Diệc Triết. Một nơi như văn phòng tổng giám đốc thế này, đâu phải ai muốn vào là có thể vào chứ, y cố tình bày sẵn một sân khấu chờ hắn vào, không phải là để hắn nhìn thấy một màn như bây giờ sao?

Cũng chỉ có Triệu Thanh ngu ngốc mới không hề hay biết gì, còn bị doạ cho tái mét như thế. Không... Cậu ta không phải là không biết, chẳng qua là đang diễn trò mà thôi, nếu thật sự không biết, vậy không lẽ không nghe thấy tiếng bước chân sao? Ha... Ở trước mặt hắn thì tỏ vẻ ngây thơ e ấp, thì ra lại có một mặt dâʍ đãиɠ như thế à, hắn đúng là mất trí rồi, từ đầu đến cuối Triệu Thanh mới là người lợi hại nhất.

Hắn nhìn gương mặt hoảng sợ và tuyệt vọng đến không còn chút máu của Tạ Hà, chậm rãi lộ ra một nụ cười giả dối: "Không cần phiền toái cho thư kí Triệu, hai người cứ tiếp tục đi, tôi có thể quay lại sau."

Câu nói thản nhiên này lọt vào tai của Tạ Hà lại giống như búa tạ ngàn cân, khiến cậu hốt hoảng lui về phía sau từng bước, khí huyết trước ngực dâng lên cuồn cuộn.

Chu Diệc Triết hơi nhíu mày, biểu hiện của Tạ Hà khiến y có chút hối hận, trước giờ y chưa bao giờ biết mình sẽ có loại cảm xúc mang tên hối hận này. Nhưng mà... Y lại càng không muốn thấy Chu Diệc An dùng ánh mắt yêu thương và phức tạp kia nhìn về phía Tạ Hà, bởi vì nó có thể dễ dàng khơi dậy vui buồn đau khổ của cậu ấy... Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám dòm ngó đồ vật của y, cho dù là Chu Diệc An cũng không thể.

Tuy hành vi tuyên thệ chủ quyền này đối với Tạ Hà mà nói là rất tàn khốc, nhưng hiệu quả lại không tệ tí nào, chính là như vậy, tiếp tục hiểu lầm oán hận nhau, càng lúc càng rời xa đối phương.

Chu Diệc Triết sẽ không thừa nhận, y cũng có một ngày sợ hãi mất đi.

"Vậy cũng không cần phải rót trà, dù sao cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi." Mục đích đã đạt được, Chu Diệc Triết cũng không muốn giữ lại Chu Diệc An làm gì, đuôi lông mày của y nhướng cao, dùng giọng điệu bình thản nói: "Phương án của cậu, anh đồng ý."

Đáy mắt Chu Diệc An loé qua một tia hung tợn nham hiểm, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã dùng nụ cười lấp liếm đi, nho nhã lễ độ nói: "Cảm ơn anh."

"Ra ngoài đi." Chu Diệc Triết nhìn lướt qua người hắn giống như đang nhìn một hạt bụi bé nhỏ, nhưng đến khi nhìn thấy Tạ Hà thì lại lộ ra nụ cười ôn nhu, y vươn tay ra: "Lại đây, chúng ta tiếp tục."

Chu Diệc An buông hai tay xuống bên hông, sau đó siết chặt thành nấm đấm, ánh mắt hiện lên một tia khát máu, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, huỷ diệt hết tất cả mọi thứ. Nhưng mà... Đến cùng hắn vẫn không nói gì cả, thậm chí cũng không thèm nhìn Tạ Hà lấy một cái.

Hắn chậm rãi xoay người đi ra ngoài, còn bình tĩnh đóng cửa lại giúp bọn họ.

Tạ Hà nhìn bóng dáng của Chu Diệc An biến mất sau cánh cửa, bỗng nhiên như mất hết dũng khí để kiên định, kinh ngạc mà đứng ở đó, lo sợ không yên, giống như một đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, lại tựa như một con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

"Qua đây." Chu Diệc Triết lặp lại lần nữa, âm điệu càng lúc càng trở nên nguy hiểm.

Tạ Hà vẫn nhìn về phía cửa ra vào, không nhúc nhích, dường như linh hồn cũng đã bị người nào đó mang đi.

Vẻ mặt của Chu Diệc Triết lạnh xuống, hàm dưới banh chặt, môi mím lại thành một đường thẳng, không ngờ y lại cảm thấy cảnh tượng này quá chói mắt... Thật sự quá chói mắt, y không cho phép thứ này tiếp tục tồn tại nữa, y đứng lên đi tới trước mặt của Tạ Hà, lạnh lùng nhìn cậu: "Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?"

Tạ Hà như không nhìn thấy y, hoặc giống như đang nhìn một đoàn không khí, một khúc gỗ không hơn không kém, cậu nhấc bước sang bên cạnh, tầm mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía cửa ra vào.

Chu Diệc Triết chưa từng bị lơ đẹp như vậy, giọng y bỗng nhiên đề cao hơn, cười lạnh nói: "Cậu ta không cần cậu, có nhìn nữa thì cậu ta cũng sẽ không quay lại đâu."

Y vươn tay ra nắm lấy cằm của Tạ Hà, bắt cậu phải nhìn về phía mình, nhưng lại bị Tạ Hà tránh đi! Hành động của y giống như kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Tạ Hà, trong mắt Tạ Hà đột nhiên bắn ra một tia hận ý, từ trên bóng người tái nhợt đến gần như biến mất kia chợt bộc phát ra một luồng hận ý nồng đậm, như là loài hoa quyết tuyệt sống lại từ cõi chết, mỹ diễm đen tối đến cực hạn.

"Đừng động vào tôi!" Tạ Hà lạnh lùng nói.

Ngay tại giây phút này, một tia đau lòng vừa mới xuất hiện ở trong lòng y đều bị bốc hơi hết, cuối cùng chỉ còn lại đố kỵ tột cùng.

Y nhếch khoé môi lên: "Ha, rốt cuộc vẫn nhịn không được à?"

Chu Diệc Triết bước từng bước đến, ép Tạ Hà phải lùi về phía sau, mãi đến khi lưng cậu chạm vào bàn làm việc, không thể lui được nữa mới chịu thôi, Tạ Hà dùng ánh mắt hết sức hung ác nhìn Chu Diệc Triết, một bước cũng không nhường.

Oán hận, phẫn nộ, liều lĩnh, bất chấp kết quả.

Tôi đã đáp ứng anh, cái gì cũng đều đáp ứng anh, vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao ngay cả tôn nghiêm cuối cùng trong lòng tôi, anh cũng không chịu để lại cho tôi? Vì sao anh lại muốn làm Chu Diệc An hận tôi! Tôi hận anh!

Trong mắt của Tạ Hà tràn ngập oán hận, cùng với tuyệt vọng bị ép đến đường cùng.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Diệc Triết nhìn thấy trong mắt của người thanh niên này ngoài trừ thiện lương và e thẹn lại có một mặt cảm xúc mãnh liệt đến vậy, mà người làm cậu bộc lộ ra thứ tình cảm đó, lại là người đàn ông khác... Thật sự là, không cam lòng.

Bỗng nhiên Chu Diệc Triết bắt lấy cổ áo của Tạ Hà kéo cậu lên, không để ý đến cậu giãy dụa mà đặt nửa người trên của cậu thật mạnh lên mặt bàn lạnh lẽo, đáy mắt tàn khốc dừng trên người Tạ Hà, cơ mặt y vặn vẹo, cười nói: "Tại sao không dứt khoát chấp nhận số mệnh đi, ở bên tôi có gì không tốt, hả?"

"Buông tay cậu ta, đi theo tôi, không cần phải chịu những đau khổ thế này nữa." Chu Diệc Triết như đang thôi miên cậu, giữa hai tròng mắt đen láy đều là cảm xúc rất phức tạp.

"Nằm, mơ." Tạ Hà cho y hai chữ.

Chu Diệc Triết nở nụ cười, nụ cười kia thật sự khiến người khác không nhịn được mà thấy kinh hãi, ngay sau đó chính là thô bạo tiến vào.

Đau nhức khiến toàn thân Tạ Hà đều run lên, nhưng cậu vẫn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Chu Diệc Triết như cũ, từ đầu đến cuối, bên môi chỉ dư lại nụ cười lạnh, giống như đang cười nhạo y.

Vẻ mặt như vậy quả thật rất chói mắt, Chu Diệc Triết híp mắt lại, tại sao còn không chịu khuất phục?

Tại sao lại không khuất phục?

............................

Đầu lưỡi và đôi môi của Tạ Hà đều bị cắn phá, máu tươi thuận theo khoé miệng chảy xuống, nhưng cậu vẫn không hề phát ra một tiếng rêи ɾỉ nào.

Một mặt ngang bướng thế này lại càng khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chinh phục của Chu Diệc Triết, giọng y lạnh như băng: "Tại sao lại không cầu xin tôi, cầu xin tôi, tôi có thể bỏ qua cho cậu."

Trong miệng Tạ Hà đều là mùi máu tươi, bỗng nhiên khoé môi của cậu chợt nhếch lên, trước vẻ mặt đang mong chờ của Chu Diệc Triết, phun ra ba từ lạnh căm: "Tôi hận anh."

Ba chữ này giống như một con dao sắc bén chặt đứt tia lý trí cuối cùng ở trong đầu Chu Diệc Triết.

Tia lý trí cuối cùng cũng biến mất....

.............................

Tạ Hà quỳ rạp trên mặt đất, trên cơ thể của cậu không có chỗ nào là không đau nhức, muốn giãy giụa cũng không còn khí lực, nước mắt mơ hồ che đi cả tầm mắt. Cũng không phải là do cậu yếu ớt nên khóc, mà là do cơ thể quá đau đớn nên sinh ra phản xạ có điều kiện mà thôi.

Là ai, là ai đang ở trong thân thể của cậu, là ai vậy...

Là Chu Diệc An, là Chu Diệc An, người cậu yêu, chính là người cậu yêu nhất. Nhất định là hắn...

Khuôn mặt đau đớn đến cực điểm của Tạ Hà rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười, khiến nó trông có vẻ quỷ dị khác thường hơn, cậu khàn khàn mở miệng: "Diệc An... An..."

Chu Diệc Triết không khống chế được mà bày ra một mặt nội tâm thô bạo của mình, nhưng cho dù làm vậy đi nữa, thì cũng không thể khiến người ở dưới thân y chịu khuất phục, phần bướng bỉnh kia tựa như muốn đi theo cậu đến giây phút cuối cùng trong đời luôn vậy.

Lúc này Chu Diệc Triết rốt cuộc cũng hiểu được, y không thể khiến người này khuất phục. Tất cả ngoan ngoãn và phục tùng ở trước đó, đều chỉ là giả dối mà thôi.

Người thanh niên không mạnh mẽ, nhưng thật sâu trong nội tâm của cậu ấy, lại cường đại đến không ai sánh bằng.

Biết rõ kết quả là như vậy, nhưng Chu Diệc Triết vẫn không muốn dừng lại, giống như chỉ cần dừng lại, thì bản thân y sẽ thua trận, mà y, từ trước đến nay sẽ không thua!

"Diệc An..." Giọng nói khàn khàn, tràn đầy yêu thương...

Một tiếng này, tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đỉnh đầu của Chu Diệc Triết.

Sắc mặt của y thay đổi, rốt cuộc, suy sụp buông tay ra.

Lý trí từng chút trở lại, Chu Diệc Triết nhìn người thanh niên đã hoàn toàn hôn mê dưới thân mình. Cho đến giây phút cuối cùng... Một lời cầu xin tha thứ, cậu cũng không có nói ra khỏi miệng, thứ duy nhất cậu ấy nói, chính là tên của Chu Diệc An.

Cái gì mà không bại, cái gì sẽ không thua.

Đều là nực cười.

Chu Diệc Triết y, lần đầu tiên động tâm với một người, đã thất bại đến thảm hại.

Bởi vì người y yêu vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ yêu y.

【 đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +5, trước mắt độ hảo cảm là 92】

...

Tạ Hà cảm thấy bản thân mình hết sức mệt mỏi, vì cọ độ hảo cảm mà ngay cả bản thân cũng mang ra hành hạ như vậy, sau khi Chu Diệc Triết phát điên làm cậu, cậu lập tức để hệ thống che đậy cảm giác đau, kết quả hệ thống chỉ mới cấp một, nên chỉ có thể che được 10% cảm giác đau, 90% còn lại cậu đều lãnh hết, dưới tình huống đau đớn ấy còn phải kiên trì đến một giây cuối cùng, cũng thành công sử dụng một đòn trí mạng kia, cậu quả thật có một chút bội phục mình.

【444: QAQ kí chủ đại đại thật xin lỗi. . . . . . 】

【444: đều là do em vô dụng . . . . . . Đừng bơ em mà. . . . . . 】

Quên đi, cậu đôi co với cái hệ thống ngu xuẩn này làm cái gì, chờ hoàn thành xong thế giới này nhất định phải giúp nó thăng cấp!

【 Tạ Hà : độ hảo cảm của Chu Diệc Triết là bao nhiêu rồi? 】 phút cuối cậu bị làm đến ngất đi nên không có nghe thấy.

【444: đã tới 92 rồi ạ ! 】

【444: kí chủ đại đại, có muốn em đổi giúp ngài một bình trị liệu cao cấp từ cửa hàng hông? Hiệu quả tốt lắm QAQ 】

【 Tạ Hà: ha hả, giờ tôi ổn lắm, bộ trước đó trông tôi đau đớn lắm à? 】

【444: nhưng mà ngài đã thành cái dạng này. . . . . . /(ㄒoㄒ)/~~】

【 Tạ Hà: yên tâm, có người sẽ càng xót tôi hơn. Tôi sẽ dạy y thế nào là làm người : )】

444: tại sao nó lại cảm thấy kí chủ đại đại đang giận dữ nhỉ... Thiệt đáng sợ... Xem ra thời gian này nó không nên tuỳ tiện xuất hiện thì vẫn hơn...

Tạ Hà chậm rãi mở mắt ra, y tá bên cạnh lập tức phát hiện ngay, sau đó chạy như bay ra ngoài.

Không lâu sau, Chu Diệc Triết cũng đi vào.

Y đứng bên giường, vẻ mặt phức tạp, muốn tới gần lại không dám, cảm xúc mâu thuẫn giãy dụa trong mắt y. Không muốn buông tay, chấp nhận bị oán hận cũng không muốn buông tha... Nhưng mà... Cũng không dám nhìn oán giận trong đôi mắt kia, chỉ cần nhìn thấy đã khiến y cảm thấy vô cùng đau đớn.

Chu Diệc Triết không mở miệng, Tạ Hà cũng sẽ không mở miệng, cậu chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh, không oán hận, không có phẫn nộ, giống như cái gì cũng chưa xảy ra cả. Y ôm tâm lý chuẩn bị nhận lấy phán quyết tử hình mà vào đây, lại cảm thấy bản thân dường như đã chiếm được đặc xá, lẽ nào... Y vẫn còn cơ hội? Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Diệc Triết đều trở nên mềm mại, y ôn nhu mở miệng, "Em... Có đói bụng không?"

Trong mắt Tạ Hà hiện lên một tia mê mang, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Diệc Triết nhẹ nhàng nở nụ cười, y vui vẻ đi ra ngoài, một lát sau đã bưng đồ ăn vào, dùng thìa đút cho cậu, cẩn thận thổi cho nguội mới đưa đến bên môi Tạ Hà: "Thật xin lỗi, bác sĩ nói mấy ngày nay em phải ăn những thứ tương đối lỏng dễ tiêu hoá, đây là do chuyên môn dinh dưỡng làm, chờ em tốt hơn, muốn ăn cái gì tôi mang em đi."

"Được." Tạ Hà dịu ngoan hé miệng ra ăn, không có phản kháng hay bất mãn gì cả.

Một người đút một người ăn, bởi vì Tạ Hà rất phối hợp, rất nhanh đã ăn xong, Chu Diệc Triết chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có một ngày cẩn thận từng li từng tí hầu hạ một người như vậy, hơn nữa còn rất vui vẻ chịu đựng, thậm chí chỉ cần đối phương không từ chối, sẽ vui vẻ đến không thôi. Biểu hiện của Tạ Hà thật khiến cho y cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc, không khỏi ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp sau này của hai người. Lần đầu tiên nếm thử tư vị của tình yêu, thì ra là như vậy... Đúng là khiến người ta phải mê muội.

Chỉ cần đối phương mỉm cười một cái, tâm tình sẽ lập tức bừng sáng.

Tuy rằng dùng thủ đoạn không quá quang minh, nhưng có được người này, chính là quyết định chính xác nhất đời y.

Chu Diệc Triết để Tạ Hà tựa vào lồng ngực của mình, ho khẽ một tiếng: "Hôm qua tôi có hơi tức giận... Thật xin lỗi, tôi cam đoan về sau cũng sẽ không như vậy nữa, tôi chỉ muốn em yêu tôi."

"Em yêu anh." Tạ Hà dùng ánh mắt trong suốt nhìn y chăm chú, nói.

Thân thể của Chu Diệc Triết chợt cứng đờ, không biết vì sao, những lời này lại không làm y cảm thấy vui sướng, mà trái lại, thật giống như bước hụt vào một khoảng không tối đen.

"Em yêu anh." Tạ Hà cử động thân thể vô lực của mình, nghiêng người đến hôn lên môi của Chu Diệc Triết, cười: "Sau này em nhất định sẽ nghe lời, ngoan ngoãn làm theo ý anh, tuyệt đối không làm anh khó chịu... Anh có thể mặc kệ Chu Diệc An được không? Anh ta đã hiểu lầm em như vậy, em đã không còn thích hắn nữa rồi."

Vì Chu Diệc An, cậu có thể làm mọi thứ, cậu không bao giờ phản kháng nữa, không bao giờ phẫn nộ nữa, không bao giờ khó chịu nữa.... Bởi vì Chu Diệc An mà ngay đến cả lòng tự trọng cậu cũng không cần, dù sao bản thân cậu cũng xấu xí và dơ bẩn đến vậy rồi, Chu Diệc An sẽ không còn thích cậu nữa, không bằng lợi dụng thứ bỏ đi này đi.

"Có được không?" Tạ Hà dùng cặp mắt đen láy ướŧ áŧ nhìn y, bên trong không còn bướng bỉnh nữa, chỉ có lấy lòng, giữa hai bờ môi màu hồng nhạt mê người kia khẽ phát ra những câu làm nũng.

Trái tim Chu Diệc Triết như rơi vào hầm băng.