Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 44: Vườn trường trò đùa dai (3)

Edit: LINH

———

"Máy quay phim vi bụi?"

Hàn Liệt nhìn vật nhỏ trước mặt phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy, tiếp theo liền đem kính lúp trong tay tùy tiện ném, "Có tác dụng không đây? Làm sao nhìn không đáng tin cậy như vậy a?"

"Đồ vật phòng nghiên cứu mới xuất ra, được hay không tôi cũng không biết, hiện tại đồ vật tại đây, dùng hay không dùng tùy cậu!" Tiêu Nhượng giơ tay liền gỡ xuống mắt kính của chính mình, nhắm mắt lại nhéo nhéo mũi của bản thân, tóc lưa thưa trên trán cũng rơi xuống theo, trực tiếp liền lộ ra một khuôn mặt giống như tác phẩm nghệ thuật, nhìn qua thậm chí còn không phân biệt được nam hay nữ, có thể nói, lúc này Tiêu Nhượng tuyệt đối là một trong bốn người có nhan giá trị cao nhất.

Nhưng ba người khác bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng Tiêu Nhượng, đối với diện mạo của cậu ta sớm đã miễn dịch.

Nhớ rõ khi còn nhỏ, Hàn Liệt còn từng ở nhà trẻ đem cậu ta trở thành cô bé xinh đẹp, luôn đi theo phía sau mông của cậu ta xum xoe, luôn chịu thương chịu khó bị cậu ta sai sử suốt một học kỳ, sau này mới rốt cuộc nhìn thấy Tiêu Nhượng cũng đứng trong WC, thế giới quan hoàn toàn sụp đổ, chỉ tiếc đánh cũng đánh không lại cậu ta, cuối cùng còn bị một đoạn lời nói của đối phương làm cho hôn mê đầu óc, từ nay về sau hai người liền thành bạn tốt, mãi cho đến hiện tại.

Nghe vậy, Hàn Liệt nhíu mày nhìn mắt Tiêu Nhượng, lại cùng Lục Thiên Hữu liếc nhau, "Mình thử xem......"

Chờ sau khi thí nghiệm hoàn tất, phát hiện quả nhiên vật nhỏ này chỉ cần đưa vào DNA của Hàn Liệt thì luôn như bóng với hình mà theo sát hắn, sau đó đem hết thảy việc hắn làm ra đều hoàn chỉnh mà hình chiếu ở một bên trên màn hình.

Thử một lần như vậy xong, đôi mắt của Hàn Liệt cùng Lục Thiên Hữu nháy mắt liền sáng lên, "Thứ này hay, thứ này hay! Ha ha ha......"

Nhưng thật ra Lục Vân Hàng cau mày nhìn lại đây, "Các người xác định muốn làm như vậy? Tiểu cô nương người ta cũng không làm gì chọc cậu không phải sao? Hơn nữa mình hỏi qua chủ nhiệm, nói là lấy thành tích bây giờ của A Liệt, chỉ cần tiếng anh không phải một điểm không được, hoàn toàn có thể tiến vào một trăm tên đầu tiên, cậu cần gì phải?"

"Anh, anh cũng quá nhàm chán!" Lục Thiên Hữu vừa thấy bộ dáng này của anh hắn, liền lập tức bĩu môi.

"Đúng vậy, Vân Hàng, chuyện copy tài liệu mình có thể không so đo với cô ta, nhưng mình lây nhiễm virus tính như thế nào?" Hàn Liệt không phục mà nói.

"Cậu lây nhiễm virus gì?"

"Bệnh nghèo cùng bệnh quê, cậu không biết hai điểm này với mình mà nói chính là nghiêm trọng nhất sao?" Hàn Liệt tay trãi ra, hơi có chút bất đắc dĩ.

"Nhàm chán! Vậy các người chơi đi, tôi không có hứng thú tham gia, tháng sau tôi phải tham gia bảy trận bóng rổ của trường! Hiện tại liền phải trở về huấn luyện, về sau loại chuyện nhàm chán này đừng tìm tôi!"

"Vân Hàng cậu đây có chút không nói nghĩa khí a!" Hàn Liệt cau mày nói, nhưng thấy Lục Vân Hàng đã ôm bóng rổ từ trong phòng đi ra ngoài, Hàn Liệt bĩu môi ngồi xuống, "Không thú vị......"

Lục Thiên Hữu thấy thế, xoay chuyển tròng mắt, xoay người nhìn về phía Hàn Liệt cùng ngồi ở phía trước cửa sổ một lời chưa phát biểu Tiêu Nhượng, "Đừng lo lắng, bọn mình trước tiên ở trên diễn đàn trong trường đem bốn người chúng ta phát sóng trực tiếp mở ra, hơn nữa trước nói rõ ràng, chúng ta cũng không phải thật sự thích nha đầu thúi kia, hoàn toàn chính là vì trêu đùa cô ta, anh mình bên kia mình đi nói rõ ràng, lại vô dụng, chúng ta liền chủ động đưa bọn họ...... Hehe......"

Câu nói kế tiếp, Lục Thiên Hữu thanh âm không khỏi nhỏ xuống dưới, nhưng thật ra đôi mắt Hàn Liệt nghe được càng ngày càng sáng, Tiêu Nhượng đưa lưng về phía bọn họ nhìn về phía ngoài cửa sổ cành lá tươi tốt, khóe miệng rất nhỏ gợi lên.

Sinh mệnh, trước nay đều là nhàm chán như vậy......

Ngày thứ hai trong trường Dĩnh Quang Cao Trung trên diễn đàn Thường Thanh Đằng ngay lập tức bị tin tức dạng này spam.

Quý Tiểu Tiểu nho nhỏ: Tôi, đôi mắt của tôi, máy tính của tôi không thành vấn đề đi? A? Tôi thấy cái gì? Bốn người Hàn Liệt bọn họ thế nhưng muốn bắt đầu phát sóng trực tiếp theo đuổi cái đồ nhà quê kia, a, huyết áp của tôi, đã lên rất cao, tôi tiếp nhận không được a! Tiêu Nhượng của tôi, tôi không làm, anh anh anh......

Dù sao đều là ngươi sai: Tôi cũng không làm, Hàn Liệt của tôi, Lục Vân Hàng của tôi, Lục Thiên Hữu của tôi, mấu chốt nhất Tiêu Nhượng của tôi a!

Tiếng Anh như thế nào khó như vậy: Alo, lầu trên có chút tham lam a, ngươi như thế nào còn tưởng bao thầu bốn người rồi a?

Bài tập lại không mang: Lầu trên +1. Bất quá vì cái gì tôi nghe cảm giác bộ dáng thật kích động, dù sao cũng là diễn kịch, đều là giả, nhưng thật ra phản ứng của đồ nhà quê kia tôi thực chờ mong a! Có thể hay không nghĩ ta chính là thiên chi kiêu nữ, ta chính là nữ chính Mary Sue, nhiều cậu bé ưu tú như vậy thế nhưng một người tiếp một người mà thích ta, ta thật sự quá ưu tú? Ha ha ha ha, không được, nghĩ liền mắc cười a!

Bu lông: Ha ha ha ha ha, tôi thế nhưng bắt đầu mong đợi thực hiện như thế nào? Thật chờ mong phản ứng của đồ nhà quê kia a!

Đinh ốc: Chờ mong +1. Không được, tôi hiện tại liền phải cho Hàn Liệt của tôi xoát lễ vật đi, miễn cho hắn đến lúc đó thua liền không tốt!

Bu lông: Vợ đừng nháo, cùng anh về nhà!

Cỏ bốn lá ôn nhu: Đủ nhanh, dạo diễn đàn trong trường còn bị nhét cẩu lương, cẩu nam nữ lầu trên làm mù mắt người nhanh chóng thoái lui cho ta, nếu không cẩn thận cây đuốc của ta!

......

Suốt một đêm, Dung Tự ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, cũng chỉ tránh ở ký túc xá của mình nhìn sách giáo khoa quen thuộc ký ức của nguyên chủ. Phải biết rằng cô đọc sách khi đó căn bản là không nghĩ cái gì hạng nhất hay không hạng nhất, chỉ cần đạt tiêu chuẩn không rớt môn là được rồi, nhưng nếu lên cái thân thể học bá, tự nhiên liền không thể chậm trễ, bảo trì thành tích của cô là việc trước mắt quan trọng nhất, cho nên cứ việc có thêm ký ức của nguyên chủ, Dung Tự vẫn là suốt cả đêm không ngủ, những cái đó cô đã sớm không biết vứt đến trong một góc nào của kiến thức cấp ba rồi.

Duy nhất có chút may mắn chính là, cuộc thi giữa kỳ vừa mới kết thúc, kỳ thi tiếp theo còn xa, cô còn có một đoạn thời gian rất dài quen thuộc sách giáo khoa cùng ký ức nguyên chủ.

Mà chờ cô ngáp dài, đáy mắt xanh đen rốt cuộc sau khi từ ký túc xá ra tới, thì phát hiện mỗi người đi ngang qua đều làm bộ không thèm để ý đánh giá cô, bởi vì không ngủ, đầu Dung Tự thật sự là có chút mơ hồ, thẳng đến mua xong bữa sáng ngồi ở trên ghế nhà ăn khi, Dung Tự mới bất chợt phúc chí tâm linh*.

*đầu óc trở nên nhanh trí linh hoạt

Bỗng nhiên vừa nhấc đầu thì vừa vặn cùng một em gái để mái bằng chuyên tâm đánh giá cô mà không kịp quay đầu đối diện nhau, sau đó liền thấy cô bé đột nhiên vừa chuyển đầu, két một tiếng giòn vang, Dung Tự chính là cùng cô ta cách vài cái bàn cũng có thể nghe được, sau đó liền nhìn em gái đó duy trì tư thế cổ xiêu vẹo, vẫn luôn cố gắng mà chụp cánh tay của bạn thân bên cạnh.

"Cổ trật rồi...... Hu hu...... Đau quá...... Tiểu Lệ cậu mau mang mình đi bệnh viện trường a! Oa oa oa......"

Có thể là bởi vì quá đau, sau lại nữ sinh này căn bản là nhẫn nại không được mà liền oa oa khóc lớn lên, sau đó Dung Tự trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vài cá nhân nâng nữ sinh kia ra cửa, nhà ăn lúc này mới an tĩnh xuống dưới, Dung Tự ở trong lòng mặc niệm câu tội lỗi tội lỗi, lại ngẩng đầu nhìn bạn học ở hướng khác, cơ hồ mọi người đang xem đến Dung Tự nhìn qua ánh mắt khi, đều lập tức chột dạ quay đầu đi chỗ khác.

Mờ ám rõ ràng như vậy, Dung Tự cảm giác đây căn bản là vũ nhục đối với chỉ số thông minh của cô, heo cũng biết các người có việc được không?

Dọc theo đường đi, mọi người cơ bản đều là biểu hiện như vậy, mãi cho đến cô vào lớp, loại tình huống này cũng không tốt hơn.

Dung Tự cũng mặc kệ, trực tiếp mắt nhìn thẳng ngồi vào chỗ ngồi của mình, lúc lấy ra sách tiếng Anh chuẩn bị bắt đầu chính mình buổi sáng đọc sách, mặt bàn bỗng nhiên bị người gõ vang, liền thấy ngày hôm qua cô gái  mãnh liệt gõ cửa phòng của mình lúc này lỗ mũi hướng lên trời mà nhìn cô, thấy cô nhìn lại đây, còn không chút nào che dấu mà trợn mắt, "Hàn thiếu ở bên ngoài tìm cô kìa, mau đi đi!"

Nói xong còn oán hận nhìn cô một cái, hừ một tiếng, quay đầu liền đi.

Dung Tự theo phương hướng đối phương chỉ, quả nhiên thấy Hàn Liệt mặc một thân lỏng lẻo đồng phục đang đứng ở ngoài cửa, nghiêng khóe miệng xem cô, cà vạt cũng là trạng thái nửa lỏng, nhưng bởi vì phối hợp khuôn mặt được trời ưu ái của cậu ta, nhìn qua thật là có chút khí phách hăng hái, tiêu sái soái khí.

Nhưng chỉ nhìn cậu ta một cái, Dung Tự liền giống như bị mù, lại cúi đầu nhìn về phía sách giáo khoa tiếng Anh của bản thân, cả người ngồi ở chỗ đó bất động như núi.

Trong phút chốc, lớp học ngay lập tức an tĩnh xuống, ngay cả nữ sinh kia tới kêu cô cũng có chút không khép được miệng, toàn bộ lớp cũng chỉ có thể nghe thấy Dung Tự nhỏ giọng đọc từ đơn tiếng Anh, một từ ba lần, đọc hai lần, thuộc lòng một lần, đâu vào đấy, không chút hoang mang.

Cũng là lúc này, nữ sinh trước đó kêu Dung Tự một tiếng lúc này mới cuống quít nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa thấy mặt Hàn Liệt đều đen, lúc này mới đột nhiên đẩy cái bàn, hùng hổ muốn hướng Dung Tự xông tới.

Lại nghe Dung Tự trực tiếp thuộc xong cái từ đơn cuối cùng, sau đó buông bút, khép lại sách, đứng lên, khởi thân quay đầu liền xem cô gái đó vẻ mặt lửa giận, "Đồ nhà quê, tôi kêu cô cô không nghe......"

Lời nói còn chưa nói xong, thì thấy Dung Tự kỳ quái mà nhìn cô ta một cái, liền bắt đầu đi ra ngoài, chỉ dư nữ sinh này một người tiến cũng không được thoái cũng không xong mà đứng ở nơi đó, xấu hổ đến cực điểm, cuối cùng dậm chân liền trở về chỗ ngồi của chính mình.

Vừa ra khỏi cửa, Dung Tự liền hít một hơi thật sâu, nhíu mày nhìn về phía Hàn Liệt, tại lúc đối phương còn chưa mở miệng ngay lập tức đánh gãy cậu ta nói, "Tôi...... Tôi tìm giáo viên hỏi qua, cậu lúc này tuy rằng tiếng Anh cũng chỉ thi 27, nhưng cho rằng cậu môn khác điểm quá cao, cho...... Cho nên vẫn là có thể tiến vào một trăm tên đứng đầu!"

Một đoạn lời nói như vậy trực tiếp làm cho Hàn Liệt cười cứng ở trên mặt, "Cái gì...... Tiếng Anh? 27?"

"Ừ, quá...... Quá thấp đúng không? Nghe nói lớp 20 Trần Ngọc đều...... Đều thi 35 đâu!"

Nói như vậy, Dung Tự vẻ mặt đồng tình mà nhìn về phía Hàn Liệt trước mặt.

Toàn bộ người của Dĩnh Quang Cao Trung đều biết Trần Ngọc kia là người nào, tiểu ngốc tử chỉ số thông minh chỉ có 60, nhưng bởi vì cha mẹ có vài công ty châu báu, lúc này mới nhét vào Dĩnh Quang, cũng không cầu cậu ta thi ra thành tích tốt cỡ nào, chỉ muốn cậu ta có thể hưởng thụ thật tốt thời gian học sinh của cậu ta, sinh hoạt giống như đứa trẻ bình thường.

Dung Tự lời ngầm thiếu chút nữa liền chưa nói ngươi so tiểu ngốc tử người ta còn muốn ngốc 8 điểm.

Dù sao lúc này Dung Tự đã hiểu rõ đến tin tức bốn người này đánh đố muốn truy cô trêu đùa cô, nếu muốn theo đuổi cô, như vậy tất nhiên muốn xoát độ hảo cảm của cô, cô tự nhiên nắm chắc một cơ hội tốt như vậy, có cơ hội có thể dỗi liền dỗi.

Đúng rồi, ta chính là nói ngươi ngu giống như heo, thế nào, ngươi cắn ta a? Còn xoát độ hảo cảm hay không?

Dung Tự trong lòng sớm đã vui nở hoa, nhưng trên mặt lại trước sau duy trì biểu tình lo lắng chỉ số thông minh của đối phương.

Hàn Liệt biểu tình hoàn toàn cứng lại rồi, thậm chí chỗ sâu trong đáy mắt đều đã toát ra hỏa tới, thấy thế, Dung Tự lập tức hơi sợ mà lui về sau hai bước, tại Hàn Liệt giơ tay trong nháy mắt, ngay lập tức chặn đầu, lại không nghĩ tay Hàn Liệt trực tiếp liền vỗ vào trên vai cô, nhắm mắt lại, nỗ lực bình phục chính mình táo bạo cảm xúc, mở mắt ra, tình ý chân thành mà nhìn Dung Tự, "Cậu, nói đúng, về sau tôi là tại tiếng Anh cố gắng thật tốt......"

"Đương...... Đương nhiên, tiếng Anh nhưng tổng cộng 150 điểm đâu, bất quá có chút thời điểm cố gắng thật tốt cũng không nhất định......" Nói đến nơi này, Dung Tự lập tức bưng kín miệng mình, ngay sau đó gấp đến độ vội vàng xua tay, "Tôi...... Tôi không phải nói cậu ngốc, tôi đây là...... Đây là......"

Chính là nói ngươi ngu, đần, bức.

"Không có quan hệ, cậu nói, đều đúng." Dung Tự nhìn Hàn Liệt giống như táo bón đem mấy chữ này phun ra, sau đó nhanh chóng thay đổi đề tài, bằng không cảm giác của hắn, bản thân có thể sống sờ sờ bị xú nha đầu này tức chết, "Đúng rồi, tôi lần này thi tới trong vòng một trăm tên, còn không có thật tốt cảm tạ cậu đâu, tôi nơi này có chút bánh kem nhỏ, mời cậu ăn!"

Sau đó Dung Tự liền nhìn đối phương đem một cái hộp nhỏ đóng gói tinh mỹ đưa tới trong tay cô.

"Tôi không...... Không cần......"

"Không được, cậu cần thiết phải nhận, đây là cảm ơn. Được rồi giáo viên một lát sẽ đến rồi, cậu nhanh chóng đi vào đọc sách đi, tôi liền không quấy rầy cậu!"

Hàn Liệt cười tủm tỉm mà nói như vậy.

Dung Tự ôm bánh kem nhỏ trong lòng ngực, nhìn nhìn Hàn Liệt, lại cúi đầu nhìn nhìn bánh kem, phía sau chủ nhiệm lớp đã hướng bọn họ đi lại đây, vì thế đành phải xoay người hướng trong lớp đi đến, khoảnh khắc xoay người, bỗng nhiên liền cảm giác da đầu của mình một chút đau đớn, xoay người, Hàn Liệt vẫn chỉ là cười tủm tỉm mà nhìn cô, vừa mới kéo xuống sợi tóc kia sớm đã giấu tròng lòng bàn tay phải của hắn.

"Mau vào đi thôi! Tôi cũng đi rồi......"

Nói xong Hàn Liệt hướng cô vẫy vẫy tay, xoay người liền bắt đầu hướng dưới lầu đi đến.

Dung Tự nhìn đối phương tư thế chạy giống như lửa thiêu mông, liền biết tóc của chính mình tuyệt đối là bị hắn giật đi, vừa lúc dùng để thiết trí máy quay phim vi bụi, thật đúng là trăm phương ngàn kế.

Dung Tự kỳ quái mà đi vào lớp, người trong lớp học nháy mắt yên tĩnh, đều hưng phấn mà nhìn cô.

Cô trở lại chỗ ngồi của mình, đem bánh kem nhỏ hướng ngăn kéo liền không để ý tới, tiếp tục tiếp lấy tiếng anh trước đó của mình đọc tiếp.

Mà Hàn Liệt xuống lầu, trở lại lớp của mình, Lục Thiên Hữu ngay lập tức hưng phấn mà hướng cậu ta vọt lại, "Thế nào? Thế nào? Lấy tới tay sao?"

Bọn họ bốn cái từ nhỏ đến lớn đều là cùng một lớp.

Lục Vân Hàng thấy thế, nhíu nhíu mày, Tiêu Nhượng lại lần nữa giơ lên khóe miệng.

"Mình ra ngựa cậu còn không yên tâm sao? Hả?"

Nói, cậu ta liền nâng tay lên, một sợi tóc đen nhánh ngay lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay cậu ta.

Sau đó cậu ta liền đi tới bên người Tiêu Nhượng, "A Nhượng, A Nhượng, mau cầm, mau cầm một chút, mình gấp không chờ nổi mà muốn thấy trò hề của nha đầu thúi đó, phải biết rằng vừa mới......"

"Vừa mới làm sao vậy?" Lục Thiên Hữu hưng phấn hỏi.

"Ngạch......" Hàn Liệt nhớ tới vừa mới bị Dung Tự trào phúng bộ dáng, ngay lập tức vẫy vẫy tay, "Không có gì, không có gì! Lại nói Vân Hàng cậu thật sự không chơi?"

"Không cần. Không có hứng thú."

Lục Vân Hàng lật qua một trang sách, "Nữ sinh người ta rất nhiều bí mật cá nhân, A Nhượng các người chính là muốn chơi, cũng phải thiết trí tốt, ít nhất cô ấy tắm rửa gì đó, không thể bại lộ ra tới."

"Bại lộ ra tới lại làm sao vậy? Xem dáng người cô ta như vậy cũng sẽ không tốt bao nhiêu, nhìn cô ta còn có hại không chừng?" Lục Thiên Hữu không sao cả mà nói.

"Thiên Hữu!"

Lục Vân Hàng nghiêm túc nói.

Nhưng thật ra Hàn Liệt nhíu mày nghĩ nghĩ, "Đúng đúng đúng, A Nhượng cậu thiết lập tốt, tắm rửa đi WC linh tinh cũng đừng quản, phải biết rằng chính là nha đầu thúi đó nguyện ý, mình còn sợ bị thương đôi mắt đâu!"

Nghe vậy, Tiêu Nhượng cười khẽ.

Lục Vân Hàng trực tiếp đem sách của mình ném xuống, liền đi ra ngoài.

"Vân Hàng!"

"Anh!"

"Thôi thôi, đừng động cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ có bóng rổ của cậu ấy, có nề nếp mà, dù sao trong nhà sau này cũng là muốn đưa cậu ấy vào quân doanh, mặc kệ cậu ấy, lão cổ hủ......"