Edit: LINH

"Dung Tự!"

Giang Thừa Minh cả người hoàn hảo vô khuyết đứng ở nơi không xa sau lưng Dung Tự, nhìn thẳng về Dung Tự đang có chút chật vật, hoàn toàn không che dấu vẻ phức tạp trên mặt.

Hắn thừa nhận, hắn thật sự có chút hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng cách Dung Tự đối xử với hắn phải giống với cách hắn đối xử với Dung Tự mới đúng, nhưng ai ngờ...

Dung Tự như vậy, như đánh mạnh vào lòng hắn từ trước đến nay Giang Thừa Minh chưa từng trải qua, trong khoảng thời gian ngắn khiến thậm chí còn khiến hắn có chút tay chân luống cuống.

Mà trong nháy mắt Dung Tự quay đầu lại, một giọt nước mắt ngay lập tức chảy xuống từ khóe mắt cô, cả người ngơ ngác, không chớp mắt nhìn Giang Thừa Minh cách đó không xa.

Theo bản năng đi về phía trước hai bước, sau đó tăng nhanh bước chân lao thẳng vào ngực Giang Thừa Minh, đầu tiên là tóm lấy góc áo, sau đó liền không quan tâm ôm eo đối phương, cả mặt đều vùi vào ngực, khiến đối phương hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ vẻ mặt nào của cô, cô cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cả người chỉ yên lặng làm ổ trong ngực Giang Thừa Minh như vậy, bả vai khẽ run, tay đang ôm phía dưới càng dùng sức nhiều hơn.

"Dung Tự..."

Giang Thừa Minh nửa ngày mới tìm được giọng của mình, vừa phát ra tiếng anh ta liền phát hiện giọng mình khô khốc có chút lợi hại, nhưng hắn đã không quan tâm được nữa rồi, nhẹ nhàng giữ lấy bả vai đang run rẩy của Dung Tự: "...Anh không có việc gì, anh không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ..."

Cảm nhận được trấn an của Giang Thừa Minh, cơ thể vẫn đang phát run của Dung Tự mới dần dần bình ổn lại, nhưng tay trái lại vẫn không có ý buông ra, vẫn luôn gắt gao ôm Giang Thừa Minh...

"A Thành..."

Thấy thế, Giang Thừa Minh đành phải quay đầu ra hiệu với tài xế của mình để đối phương thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, lập tức tiến lên mở cửa xe ra.

Giang Thừa Minh mang theo Dung Tự ngồi vào, nói địa chỉ khách sạn khác với lái xe, sau đó bắt đầu tiếp tục an ủi Dung Tự.

Trấn an một lúc, đột nhiên hắn phát hiện cánh tay đang xiết chặt tay áo mình bất ngờ buông lỏng, cúi đầu nhìn, phát hiện cô ngay cả nước mắt còn chưa lau khô đã nặng nề ngủ.

Cũng khó trách, vừa mới xuống máy bay đã trải qua nhiều loại vui buồn như vậy, cho nên cảm thấy mệt mỏi cũng là chuyện rất bình thường.

Giang Thừa Minh cười cười, cúi đầu khẽ hôn trán Dung Tự, một tay nhân tiện lấy áo khoác trước đó bị anh ta vứt sang một bên lại, dịu dàng khoác lên người Dung Tự, tay kia thì cẩn thận ôm cô vào trong ngực, ngẩng đầu bảo tài xế A Thành lái xe chậm chậm một chút.

Nhìn thấy biểu hiện, dáng vẻ này của ông chủ nhà mình, A Thành chỉ biết lúc này ông chủ e là gặp hạn rồi, thật ra đừng nói là ông chủ, ngay cả bản thân cậu ta cũng bị biểu hiện vừa rồi của Dung tiểu thư dọa sợ, bình thường nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo, không ngờ lúc dính đến an nguy của ông chủ lại lớn gan như vậy, lửa đó lớn phóng lên tận trời, ngay cả cậu ta muốn xông vào cũng phải suy nghĩ, Dung tiểu thư lại ngay cảbản thân mình cũng không quan tâm , không thể không khiến người ta bội phục. Nếu cậu ta là ông chủ, nhìn thấy có cô gái vì mình như vậy, nhất định cũng sẽ giống như ông chủ ôm cô vào ngực như châu như bảo!

Thật ra thì Lâm Dĩ Nhu tiểu thư đã mất tích nhiều năm như vậy rồi, ông chủ cũng nên tìm bạn gái mới, Dung tiểu thư cũng rất tốt chứ sao.

Tới khách sạn mới, Giang Thừa Minh cũng không có ý đánh thức Dung Tự, lại gọi A Thành đặt một gian phòng cho hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm Dung Tự vào lòng, đưa vào gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín chắn, nửa ngồi bên giường nhìn cô một lúc lâu, cũng nghĩ một lúc lâu, lâu đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ những gì.

Vươn tay khẽ sờ tóc rơi trên trán của Dung Tự, Giang Thừa Minh lộ ra một nụ cười, đứng dậy đi về phía bàn ngay bên cạnh, trước đó anh ta đã gọi cấp dưới đưa máy tính xách tay và rất nhiều tài liệu tới, dứt khoát thừa dịp khoảng thời gian Dung Tự ngủ giải quyết xong công việc trước.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Giang Thừa Minh mới khép laptop lại, tùy ý thả lỏng, nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất bên ngoài, trời cũng đã tối rồi, đèn màu các loại cũng đã sáng lên rồi.

Chỉ nhìn thoáng qua, Giang Thừa Minh lại quay đầu nhìn về phía giường, lại phát hiện Dung Tự không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, chỉ là nửa khuôn mặt đều chôn ở dưới chăn có màu trắng như tuyết, chỉ lộ mỗi đôi mắt ở bên ngoài, nhìn hắn không chớp mắt.

Có thể động tác quay đầu của Giang Thừa Minh quá nhanh, nhanh đến mức Dung Tự không kịp chuẩn bị đã bị mắt đối phương bao lấy, muốn tránh lại cảm thấy không kịp nữa rồi, cuối cùng đánh phải mở to hai mắt cứ nhìn nhau như vậy với Giang Thừa Minh.

Nhìn nhau hồi lâu, Giang Thừa Minh mới đột nhiên cười một tiếng, đưa tay bật đèn ở bên cạnh sáng lên:"Tỉnh? Ngủ no rồi sao? Ngủ mãi đến bây giờ không ăn gì, có đói bụng không?"

Nghe vậy, Dung Tự vẫn nhìn chằm chằm Giang Thừa Minh như trước, lát sau mới lắc đầu, nghèn nghẹn nói: "Không đói bụng..."

"Ở trong chăn lâu như vậy không chán sao?" Giang Thừa Minh vừa cười cười, vừa vươn tay kéo chăn Dung Tự đang đắp xuống, lại không ngờ không cẩn thận chạm phải môi của đối phương, cảm xúc ấm áp khiến Giang Thừa Minh lập tức rụt tay lại.

Mặt Dung Tự cũng đỏ lên theo, mắt nhìn ra chỗ khác.

Nhận ra được Dung Tự xấu hổ, lòng Giang Thừa Minh động một cái, trong đầu không tự chủ được nhớ lại Dung Tự dũng cảm quên mình trước đó không lâu, ma xui quỷ khiến, cúi người khẽ hôn xuống cánh môi mềm mại đó.

Dung Tự căng thẳng nhanh chóng nhắm mắt lại, lại không ngờ đối phương cũng chỉ hôn nhẹ một cái, sau đó tới gần tai cô thấp giọng nói.

"Làm bạn gái anh đi..."

Nghe vậy, Dung Tự kinh ngạc nhanh chóng mở mắt, ngay lập tức liền thấy rõ chân tình triền miên trong mắt Giang Thừa Minh, rõ ràng như vậy, khiến người khác hoàn toàn không thể bỏ qua được.

"Anh nghiêm túc sao?"

"Đương nhiên! Anh đã nghĩ kỹ rồi..."

Đúng vậy, vừa rồi lúc làm việc, anh ta không chỉ một lần ngẩn người nghĩ tới vấn đề này, dù thời gian chung đụng giữa hắn và Dung Tự không nhiều, nhưng hắn động tâm cũng không phải là giả dối, hắn thích cô, loại tình cảm này mãnh liệt mở rộng, nhanh đến không kịp chuẩn bị, có lẽ cũng là vì cô có khuôn mặt tương tự với Dĩ Nhu, nhưng anh ta thật sự biết rõ, người trước mặt anh ta bây giờ là Dung Tự, chỉ là Dung Tự.

Có thể nói, lớn như vậy rồi mà hắn cũng chỉ có một lần không lý trí như vậy. Trước đó ở cùng Dĩ Nhu cũng là sau khi chung đụng lâu dài, cảm giác đối phương lại phù hợp với vợ tương lai trong tưởng tượng của hắn, mới dần dần cùng ở một chỗ, tình cảm cũng càng ngày càng sâu. Mà Dung Tự thì hướng về phía xúc động tình cảm không thể kiềm chế nhiều hơn.

Nhưng loại không thể kiềm chế này lại khiến anh ta sinh ra một loại cảm giác gần như đê mê.

Vì vậy Giang Thừa Minh lại hôn một cái lên môi Dung Tự: "Cho nên đáp án của em là?"

"Vâng...em..."

"Không thích?"

"Không phải!"

"Không phải thì chính là thích, cho nên em cũng đồng ý đúng không?"

Giang Thừa Minh chạm nhẹ trên chóp mũi của Dung Tự.

"Vâng..."

Dung Tự đỏ bừng mặt vươn tay khẽ ôm lấy cổ Giang Thừa Minh, dùng sức gật đầu.

Vào lúc ban đêm, dù hai người ngủ trên một giường lớn, nhưng Giang Thừa Minh cũng không làm ra chuyện gì khác biệt với cô, chỉ ôm ngủ thôi.

Chỉ điểm này, Dung Tự liền biết chắc chắn đối phương là thật lòng, cộng thêm độ hảo cảm tăng đến 90 cũng không phải là giả, lúc Giang Thừa Minh ngồi cạnh bàn, độ thiện cảm vẫn lúc cao lúc thấp, Dung Tự liền nhìn chằm chằm lưng của anh ta, chú ý ở tốc độ tăng độ thiện cảm, lúc đối phương quay đầu lại, ở giây nhìn thấy mình này, độ thiện cảm cuối cùng mới vững chắc ở 90 không dao động.

Cô biết, chắc chắn anh ta đã có quyết định!

Trong đêm tối, Dung Tự cười cười, làm ổ trong ngực Giang Thừa Minh dần ngủ.

Mà cùng lúc đó ở bên kia, Giang Thừa Diệc bị Lâm Dĩ Nhu quấn lấy gần một tháng dưới tình trạng cố ý lúc này mới nghe được tin tức của Giang Thừa Minh và Dung Tự.

Thì ra trong khoảng thời gian này, người như Giang Thừa Minh lại dẫn theo một cô gái ra ra vào vào, cái này còn chưa tính, theo lời những người kia miêu tả về vẻ ngoài của cô gái kia khiến tim Giang Thừa Diệc trong nháy mắt tiến vào hầm băng.

Cô gái kia có vẻ ngoài tương tự với vị hôn thê mất tích của Giang Thừa Minh.

Trừ bỏ Dung Tự, Giang Thừa Diệc hoàn toàn nghĩ không ra cô gái xuất hiện bên cạnh Giang Thừa Minh ngoại trừ Dung Tự ra thì còn có người nào khác có vẻ ngoài giống với Dĩ Nhu.

Dung Tự thành công, cô thành công tới bên cạnh Giang Thừa Minh, thậm chí còn có thể vào được lòng của anh ta, chụp được ảnh giường chiếu lại thành đơn giản hơn rồi, cô thành công, cho dù hiện tại Dĩ Nhu nhớ ra, chỉ sợ cũng sẽ vì khúc mắc mà khó ở cùng một chỗ với anh trai hắn, cho nên đây chính là cơ hội của hắn.

Không phải hắn nên vui vẻ sao? Không phải nên vui sao? Bây giờ hắn chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, nói không chừng hắn có thể ở cùng một chỗ với Dĩ Nhu, nếu cô ấy sợ hãi, hắn hoàn toàn có thể dẫn cô ấy ra nước ngoài định cư, đúng vậy, hắn cũng nghĩ kỹ rồi...

Vì cái gì mà hiện tại hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe được.

Thay vào đó là từng câu từng câu Dung Tự vừa khóc vừa kể lể không ngừng vang lên bên tai anh ta.

"Em không không chế được lòng mình...Vẫn không biết lượng sức mình mà muốn khiêu chiến..."

"Em sẽ không đi, không có khả năng, em sẽ không làm như vậy, em sẽ không, em không đồng ý...Giang Thừa Diệc, anh khốn kiếp!"

"Giang Thừa Diệc, có phải anh một ngày không sỉ nhục tôi thì trong lòng liền không thoải mái phải không? Không phải tôi chỉ yêu anh, thích anh thôi sao, tại sao tôi phải chịu khuất nhục không muốn cũng phải chịu này?"

...

Từng câu từng câu, còn có từng khuôn mặt khóc nức nở của Dung Tự cũng khiến lòng Giang Thừa Diệc xuất hiện từng đợt hốt hoảng, hắn cảm giác có lẽ mình làm sai rồi, có lẽ mình sắp đánh mất bảo bối của mình rồi.

Cũng là lúc này hắn chợt nhớ tới chuyện khi hắn còn bé cùng anh trai hắn đoạt đồ chơi, món đồ chơi hắn thích nhất là gấu bông, thích đến nỗi mỗi ngày đều muốn ôm nó ngủ chung. Nhưng có một ngày lúc hắn nhìn thấy mô hình máy bay trong tay anh trai, nhìn thấy anh trai vui vẻ như vậy, trân trọng như vậy liền nghĩ có lẽ vật kia thú vị hơn, sau đó cầm gấu bông trong tay mình nhất định bắt anh trai đổi, không đổi mình sẽ khóc, dù ai đến dỗ cũng không ngừng khóc, khóc rất lâu, sau đó ngất đi, lúc tỉnh lại liền phát hiện mô hình máy bay đã được đặt ở đầu giường của mình rồi, còn gấu bông kia đã ở phòng anh trai.

Đáng tiếc mô hình máy bay tới tay hắn mới phát hiện hắn vốn không thích món đồ chơi này, nhìn thú vị thật ra cũng chỉ như vậy thôi, chỉ mới một ngày đã cảm thấy nhàm chán, hắn cảm thấy hắn thích nhất vẫn là gấu bông, không ôm nó, ngay cả ngủ cũng khó.

Nhưng đợi lúc hắn tìm anh trai hắn yêu cầu đổi lại thì gấu bông đã bị anh trai hắn làm mất, đã mất vài ngày rồi, ai cũng không tìm về được, thậm chí ngay cả lúc mình trả máy bay lại cho anh trai, anh trai cũng không cần, từ đó về sau hắn cũng không chơi đồ chơi nào khác nữa, thế nhưng hắn lại vĩnh viễn không tìm thấy được gấu bông kia của hắn nữa.

Hắn nghĩ, hắn giống như khi còn bé vậy, có chút hối hận...

Giang Thừa Diệc nhìn gian phòng tối như mực, trong đầu nhớ lại từng vuốt ve an ủi khi hắn và Dung Tự ở trong này.

Dung Tự...