Quan binh nhìn thấy hai người, trong mắt tràn ngập hoang mang. Có khi nào bọn hắn là đang cản trở quá trình sinh hoàng tự hay không. 

“ Chu đại nhân, trong cung xảy ra chuyện. Như thế nào lại tìm đến đây? Các ngươi lại nghi ngờ bổn cung chứa chấp kẻ xấu sao? “ 

Chu Khiêm không hổ là thống lĩnh cấm vệ quân, không hề sợ hãi mà đáp lại nàng. 

“ Hoàng Thượng vì lo cho an nguy của công chúa nên mới phái chúng thần tới đây. “ Chu Khiêm khẽ liếc sang Lục Mẫn, trước khi đến phủ công chúa đã được Tố Nham dặn dò. Thích khách võ công cao cường, tránh kịp khỏi công kích của ám vệ. Chỉ bị một vài vết xước do ngân châm gây ra. Ngân châm này vốn có tẩm độc, nên sẽ dễ dàng nhận ra. Hắn chỉ cần kiểm tra xem Lục Mẫn có bị thương hay không. Nếu bị thương thì gán làm nghi phạm, lập tức tống giam. Chỉ là nhìn trên người Lục Mẫn lúc này, không có dấu hiệu bị trúng độc  . 

“ Thế nào? Ngươi bây giờ còn nghi ngờ cả phò mã của bổn cung?” 

Nàng nhận ra ánh mắt của hắn, giọng nói âm u mang mười phần giận dữ. Binh lính đứng sau người đã toát mồ hôi. Vị công chúa này nhìn vào thì yếu ớt mỏng manh, nhưng khi tức giận lại toát lên vẻ uy nghiêm, giống phong thái của hoàng thượng đến tám phần. Tố Bình An miệng thì quát tháo, nhưng tâm lại đang nảy lên mãnh liệt. Chu Khiêm dù sao cũng là thủ lĩnh cấm vệ quân, ánh mắt sắc bén tinh tường. Hắn theo cha nàng vào sinh ra tử đã nhiều năm, tâm ý cũng hiểu rõ. Nàng quả nhiên là đoán không sai, cha của nàng cũng không thể đợi lâu hơn nữa. Mới một thời gian ngắn đã muốn diệt luôn Lục Mẫn, chỉ e là phía Thái Tử ngoài biên ải xa xôi kia cũng đã bị động thủ. 

Chu Khiêm nghe thấy tiếng quát của nàng, ánh mắt cũng rời từ trên người Lục Mẫn đi xuống. Lại nhìn về phía nữ tử đang đứng trước mặt mình, nàng từ khi nào từ một tiểu hài tử nhỏ bé, trở thành một thiếu nữ. Chu Khiêm nhìn thấy tức giận mà quật cường trong mắt nàng. Hắn lại nhớ tới vị nữ tử kia. Nàng cũng vậy, nhỏ bé mà cố chấp. Bát thuốc độc kia cũng là hắn theo lời của Tố Nham mà chuẩn bị cho nàng. Hắn đã từng hỏi Tố Nham rằng  có  từng yêu nàng không. Tố Nham lúc đó mắt nhắm, hắn cũng không nhìn ra tâm tình của Tố Nham ra sao, chỉ nhận được một câu trả lời bình tĩnh “ Đã từng.” Chu Khiêm là Tố Nham cưu mang, cho hắn ăn học, một tay dưỡng hắn trưởng thành. Nhưng khi đó, hắn cũng không thể chấp nhận nổi. Một nữ tử hiền lành, luôn cười dịu dàng với mọi người  . Một nữ tử cầm kì thi hoạ đều tinh thông, một nữ tử tài hoa nhất mực, cứ thế kết thúc cuộc đời. Lúc Tố Nham quay đầu bước ra khỏi phòng của nàng, nàng vẫn ngồi trên ghế, vẫn hết sức đoan trang. Chỉ là máu đỏ không ngưng chảy ra từ khoé môi. Hắn đứng đó  , thấy nàng đau khổ, thấy nàng sắp phải từ bỏ sinh mạng. Hắn vẫn không thể làm gì cả, Tố Nham khi đó đã là vua, còn đã bán cả sinh mạng cho quân vương. Hắn không có quyền đứng vào giữa sinh tử của một người. Nàng vẫn nhìn theo bóng Tố Nham, chưa từng rời một tấc, như là muốn khảm khoảnh khắc cuối cùng của người nàng yêu thương cả đời này. Hắn thấy nàng không thể nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn, nàng lau nhẹ khoé miệng, hướng hắn cố gắng gật đầu một cái. Như lần đầu gặp hắn, nhẹ nhàng, mỏng manh đến đau lòng. Lần đầu tiên trong cuộc đời của Chu Khiêm thấy xót xa cho một người. Hắn khi đó hai mươi ba  , liều mạng bên cạnh Tố Nham mười năm. Cũng chưa bao giờ thấy bất bình vì hành động của chủ nhân, riêng chỉ có lần này. Hắn thấy nàng gục xuống bàn, lẳng lặng nằm đó, vĩnh viễn im lặng. Hắn thấy người ta chạy vào phòng, lạnh lùng đưa thân thể nàng đi. Hắn chứng kiến tất cả, chỉ là vẫn im lặng. Chu Khiêm nhìn nàng, khẽ thất thần một lúc. Đôi mắt của Tố Bình An rất giống người đó.  Tố Bình An nghi hoặc nhìn hắn, chẳng hiểu tại sao người trước mặt lại luôn nhìn chằm chằm mình. Không khí trở nên áp bức người. 

“ Chu đại nhân, bản cung không phải để cho ai cũng nhìn được. Hay là bây giờ đến cả ta ngài cũng nghi ngờ? “ 

Chu Khiêm biết mình có chút thất lễ, chỉ hạ mắt, tay ôm quyền cúi gập người tạ lỗi. 

“ Mong công chúa thứ tội, sự việc lần này không gây tổn hại. Nhưng cũng mong công chúa hãy cẩn thận. “ Hắn chợt ngừng lại, giọng nói chẳng hiểu sao lại thay đổi  .” Bên cạnh nhiều kẻ đa mưu, người cũng không nên quá tin chúng.” 

Tố Bình An nghe thấy, sau đó bật cười, tiếng cười mỗi lúc một lớn. Tới Lục Mẫn cũng giật mình, phát hiện tình trạng nàng rất không tốt. Tiếng cười của nàng, vừa lạnh lẽo, vừa cuồng vọng. 

“ Chu Khiêm, à không, Chu thúc thúc. Ta đã từng gọi thúc như vậy mà, phải không? “ 

Tố Bình An từ từ đi tới trước mặt Chu Khiêm, nụ cười càng trở nên quái dị. Chu Khiêm lặng lẽ nhìn lại nàng, trong lòng càng thêm khó xử. Đối với nàng trước giờ, hắn vẫn luôn thấy có lỗi. Ba năm qua, hắn bôn ba bên ngoài, vì sự nghiệp đế vương của  Tố Nham mà không tiếc thân mình. Chớp mắt, đứa bé của người kia  cũng đã lớn như vậy. Còn ngang tàn đến mức như vậy. Tố Bình An siết chặt nắm tay, ngày đó, nàng biết hắn ở đó, hắn đứng nhìn nương bị sát hại, hắn im lặng. Hắn và Tố Nham, vẫn luôn nghĩ rằng có thể để mọi chuyện  êm xuôi mà không ai biết tới. Hắn cư nhiên đừng nhìn nương nàng bị sát hại mà không nói một lời. Từ lúc đó, nàng cũng biết tình người trên đời này không đáng một xu. Nhất là những người thân thương nhất, lại cũng cặn bã nhất. Vậy mà hôm nay, hắn lấy cái tư cách gì mà ám chỉ như vậy. Ngày đó nàng vốn là nghe lén Tố Nham nói chuyện, mới biết cha của nàng lại muốn giết hại nương. Nàng sợ tới mức không biết nên làm gì, vội vã chạy tới phòng nương. 

“ Nương, phụ thân muốn giết người. Nương không được uống thuốc nữa. Bọn chúng bỏ độc vào... Chúng bỏ thuốc độc vào thuốc... Nương, con xin người, chúng ta đi, chúng ta rời khỏi đây...” 

Nàng sợ hãi, ôm chặt thân thể gầy yếu của Doãn Thị. Vì đau lòng mà nước mắt chảy dài, khóc không thành tiếng. Doãn Thị ôm nàng, giọng nói dịu dàng vô cùng. 

“ Tiểu Bình An của ta, ta biết. Vẫn luôn biết người đó không muốn ta sống trên đời này nữa. “ 

Tố Bình An nghe xong, căm hận khiến trái tim nàng như bị xé rách. Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt đẫm lệ nhìn Doãn Thị. 

“ Tại sao người biết bao năm qua, bọn chúng hạ độc người, người vẫn không oán thán. Chúng tìm đủ mọi cách để làm đau người, sao người không nói với con? “ 

“ Nương, nữ nhi đã mười bốn rồi, nương sao cứ luôn coi con là một đứa trẻ, nương đau đớn, nương khổ sở mà con lại không biết. Nương, sao người lại như thế? “ 

Tố Bình An thì thào nói, đau đớn rút sạch sức lực của nàng. Giá mà nàng hiểu ra sớm hơn. Giá mà nàng nghi ngờ sớm hơn. Nàng vẫn luôn vui vẻ trong những ngày đó. Mặc kệ sự chán ghét của Tố Nham, vẫn luôn một tiếng lấy lòng, hai tiếng lấy lòng hắn. Nàng đã luôn tự hào vì có một phụ thân danh tiếng lẫy lừng như vậy. Nàng không nhận ra ánh mắt chán ghét của người xung quanh, cứ vô tâm vô phế. Nàng không để ý sự quan tâm của Tố Nham giành cho Tố Cẩm Anh với nàng nó khác biệt ra sao. Tố Nham mua cho Tố Cẩm Anh một rương lụa ba tư, nàng ta chê màu mè không nhận. Tố Nham tiện tay cho nàng một khối nhỏ, Tố Bình An lại vui đến không thể khép miệng. Vội vã chạy về khoe với Doãn Thị. Nàng đã không thấy đau đớn trong mắt Doãn Thị khi đó. Nàng chỉ ngu ngốc, tin rằng nếu nàng ngoan ngoãn, Tố Nham sẽ như lúc xưa. Thương hai mẹ con nàng, một nhà hoà thuận. Nàng tự đau lòng, tự hối hận. 

“ Tiểu Bình An, con đừng thương tâm. Chỉ cần con an an ổn ổn sống vui vẻ, nương vĩnh viễn...” Doãn Thị nói xong, tay gầy yếu vung lên một làn bụi mỏng. Tố Bình An cảm thấy cơ thể mất sức lực, dần dần chìm vào mê man. Hình ảnh đọng lại trong mắt nàng lúc đó, là nụ cười dịu dàng, là ánh mắt đẫm lệ của nương. Tố Bình An ra sức giãy dụa trong vô vọng, nương nàng định kết thúc mọi chuyện một mình.  Lúc nàng tỉnh lại, thấy mình nằm trong tủ gỗ lim, tác dụng của thuốc khiến nàng không thể nhúc nhích. Cũng không thể lên tiếng, trước mắt là một khoảng tối om. Nàng lo lắng, sợ hãi đến nước mắt dàn giụa. Nàng cố gắng quẫy đạp, cố gắng cử động. Nhưng nàng lại không thể, nàng nghe thấy tiếng của nương ngoài đó. 

“ Phu quân, chỉ cần Bình An được yên ổn lớn lên. Mọi thứ, thiếp xin nhận.” 

Tố Bình An thấy tim mình như bị bóp nghẹt, nàng cố gắng mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Nàng muốn nói nàng không cần gì hết. Chỉ cần nương, chỉ cần nương ở bên cạnh. Nàng chỉ nghe thấy Tố Nham đáp ứng một tiếng, nàng nghe thấy cha nàng gọi Chu Khiêm mang thuốc vào. Nàng nghe thấy tất cả, nàng cứ thế gần như chứng kiến cái chết của nương mình. Cứ ngồi bất động như vậy, nước mắt rơi không ngừng. Từ giây phút đó, nàng cảm thấy, tình thân là thứ thực sự rất kinh tởm. Nàng thấy ghét bỏ chính bản thân mình, vì nàng là nguyên nhân khiến nương phải bỏ mạng. Cho tới khi cử động được lại, nương cũng đã được người ta đưa vào quan tài. Nàng đứng trước cửa, cúi đầu cười run rẩy. Mọi người đều chỉ trỏ nàng, nói nàng bất hiếu, nói nàng giây phút sau cùng cũng bỏ đi ra ngoài mà không ở bên mẫu thân. Nói nàng hư đốn, cười ngay trong đám tang của người sinh ra mình. Tố Bình An nhìn đám tang có phần “ hoa lệ “ này, cười đến mức ngã xuống. 

“ Nương, người có vui không? Cả đời này việc phu quân có thể làm long trọng nhất cho nương. Không ngờ lại là tang lễ. “ 

Trời bỗng đổ mưa, sấm chớp ầm ầm bên ngoài. Cuồn cuộn như nỗi thống hận và đau lòng của nàng lúc đó. 

“ Nương con không thể qua khỏi, cũng chớ thương tâm quá mức.” 

Tố Nham khi đó cũng chỉ an ủi một câu. Lại vội vã trở về hậu viện của Vương Thị. Phải rồi, nàng ta sợ sấm chớp. Còn nương của nàng, phải lạnh lẽo nằm ở nơi đây. 

“ Phụ thân, người thương tâm sao?” 

Nàng nhìn Tố Nham định xoay người, lạnh lùng gằn từng chữ. Tố Nham cơ thể hơi cứng lại, nhưng vẫn là quay lưng đi. 

“ Thương tâm.” 

Nàng cũng không nhìn nữa, ngồi xuống cạnh bên quan tài, đầu tựa vào thân gỗ lim lạnh lẽo. 

“ Nương, để Bình An bồi người nốt đêm nay, đừng đau thương, sau này sẽ tốt hơn thôi. Người đã mệt rồi, vậy nghỉ đi, con sẽ thay người đi tiếp.” 

Đêm đó, nàng như người điên lẩm nhẩm một mình. Tự mình nói, lâu lâu lại cười. Lòng tê dại đến mức mất hết cảm xúc.

Tố Bình An bừng tỉnh khỏi cảm xúc đau khổ đó, quả nhiên là đau khổ. Vẫn không phai mờ dù  chỉ là một chút. 

“ Ta đây tình nguyện, để cho kẻ khác lợi dụng mình. Chết trong tay kẻ khác, còn tốt hơn chết trong tay những người ta thương yêu nhất. Chu thúc thúc, người nói nếu chết, thì nên chết ra sao? Một bát dược chăng?” 

Chu khiêm tâm hơi chấn động, ánh mắt trở nên hoang mang. Nàng có khi nào biết được sự thật năm đó? Hắn nhìn nụ cười của nàng, mắt lại có chút đau đớn. Hắn nhớ lại nụ cười của nàng lúc nhỏ, luôn một tiếng hai tiếng gọi hắn là chu thúc thúc, rất ngoan ngoãn. Chỉ là khi người đó không còn, nàng cũng thay đổi. 

“ Công chúa thứ cho vi thần ngu muội. Nay hai người đã an toàn, chúng thần cũng xin rút lui.”  

Tố Bình An khẽ ừ một tiếng, tất cả binh lính đều rút đi. Trúc Mai và Hải Đường cũng lui ra ngoài, chỉ còn lại nàng và Lục Mẫn. Tố Bình An ngồi xuống nền đất lạnh, nàng kiệt sức tới mức không thể chịu nổi nữa. Thương tâm, lo lắng, sợ hãi cứ thế bóp chặt trái tim nàng. Lục Mẫn thấy nàng đột ngột khuỵu xuống  , vội vã đi tới bên nàng, quỳ gối đối diện nàng. Tố Bình An lúc này như con thú nhỏ bị thương, chỉ cúi đầu không động đậy. 

“ Để ta nâng nàng dậy. “  

“ Hắn ta, cứ thế đứng nhìn nương bị sát hại.” Nàng khẽ thì thào, ánh mắt vẫn rơi xuống đất. Lục Mẫn biết nàng lại nhớ về chuyện cũ, trong lòng bỗng thấy chua xót. Lục Mẫn đưa tay, ôm lấy nàng vào lòng. Tố Bình An dựa vào người chàng, cơ thể không ngừng run rẩy. Nước mắt cũng rơi xuống, ướt mảng da thịt trước ngực Lục Mẫn. Nước mắt thấm vào vết thương, khiến lồng ngực Lục Mẫn thêm đau đớn. Tố Bình An nhận thấy chàng bị đau, liền chui ra khỏi người chàng, lấy lai tay lau linh tinh lên mặt. Nhìn có chút nhếch nhác.  

“ Ta... làm đau chàng.” 

Tố Bình An lấy ống tay áo, dè dặt lau đi nước mắt của nàng trên người Lục Mẫn. Không dám dùng lực sợ chàng đau, vừa lau vừa rơi nước mắt. Nhìn đáng thương vô cùng. Lục Mẫn nhìn động tác của nàng, trong lòng ấm áp. Nàng bên ngoài thì phúc hắc cộc cằn, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nương. Cũng vẫn cứ dễ thương người, dễ tủi thân. Lục Mẫn cầm lấy tay nàng,một tay nâng khuôn mặt nàng, nhẹ nàng lau nước mắt. 

“ Đừng khóc “ 

Nàng khóc, Lục Mẫn cũng sẽ khó chịu. Tố Bình An thấy chàng dịu dàng, đầu tiên là hơi ngay người, ngay sau đó nước mắt lại rơi ra nhiều hơn. Khiến Lục Mẫn bối rối một phen. Lục Mẫn cúi đầu, hôn lên mi tâm nàng. Chàng tự nhủ, có lẽ là do thuốc còn chưa tan hết, chàng hết lần này tới lần khác rung động. Lục Mẫn chỉ biết, lúc này bản thân muốn che chở chàng, không muốn thấy nàng đau lòng. Chàng hôn lên cánh môi của nàng, chặn đi tiếng khóc còn nức nở, cướp lấy hơn thở của nàng. Không khí trong phòng từ nóng bỏng, trở nên căng thẳng, tang thương, sau đó lại trở về nóng bỏng vô cùng. Tố Bình An nhận ra điều bất thường, cũng đã bị Lục Mẫn đè ở trên giường, ngoại bào cũng đã bị cởi ra. Mái tóc đen xoã dài trên gối, cánh môi đỏ bừng, ánh mắt mê man. Lục Mẫn cứ như thế bị nàng quyến rũ đến động tình. 

“ Chờ... chờ đã. Lục Mẫn, ta đi lấy thuốc cho chàng. Lấy thuốc giải...” 

Tố Bình An lấy lại một chút lí trí, vội vàng đẩy người ở trên ra, hơi thở rối loạn. Tên tiểu tử này không lẽ vẫn đang phát độc. Tự nhiên lại muốn ăn nàng. Nói rồi vội vã định ngồi dậy, lại bị Lục Mẫn ngăn cản. 

“ Không cần, ta tỉnh rồi.” 

Lục Mẫn nhìn cánh môi đỏ của nàng, giọng khàn khàn. Tố Bình An cắn môi, ngượng ngùng lên tiếng. 

“ Vậy... chàng ngủ ngon, nằm sang bên cạnh mà ngủ, đừng đè lên người ta.” 

Vị nữ tử nào đó xấu hổ, định nghiêng người úp mặt vào tường giả chết. Lại bị Lục Mẫn giữ lấy mặt hôn cho choáng váng lần hai. Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng. Tố Bình An từ ngượng ngùng chuyển sang có chút sợ hãi. Mở to mắt nhìn chàng.

“ Tố Bình An, nàng gọi ta là gì? “ 

“ Phu Quân...” 

“ Vậy đêm nay, động phòng đi.” 

Người nào đó còn chưa kịp thích ứng, đã bị đánh úp tới. Rốt cuộc là đánh trận đến gần sáng, Tố Bình An nghĩ, nàng thực sự hối hận khi nhúng chàm Lục Mẫn.