Tố Bình An bước đến bên cạnh nãi nãi, cũng chẳng ngại một thân cẩm bào hoa lệ mà ngồi xuống nền đất. Đem mình giống nhưng một đứa nhỏ mà tựa đầu lên chân của nàng. Doãn bà bà thần trí không minh mẫn, vừa cười vừa rơi lệ.

“ Ai da, Tố Tâm của ta, về là tốt rồi. Ta nghe cha con nói con ở đó cực khổ. Cuối cùng con cũng về rồi. Cha con đi mua tranh ngoài trấn, nếu về thấy con ắt sẽ rất vui. Bình An đâu? Sao không thấy con bế con bé về?”

Tối Bình An vùi mặt vào y phục nàng, mím môi ngăn cho dòng lệ không trào ra nơi khoé mắt. Cũng tốt, người không nhớ, cũng không hẳn đã là chuyện đau lòng. Người cứ sống trong ảo giác mà hạnh phúc như vậy cũng là chuyện tốt. 

“ Bình An phải ở lại cùng cha nó, năm nay chỉ có mình con về đây thôi. Người không muốn con về sao?”

Doãn Bà Bà bật cười, lấy tay gõ nhẹ vào trán nàng. Nàng ôm trán giả vờ né đi, cả căn bếp nhỏ cũng ngập tràn tiếng cười. Cùng lúc đó cậu nhỏ cũng về tới. Cậu của nàng là do nãi nãi sinh cố lấy, nên tuổi cậu chỉ hơn nàng có hai tuổi mà thôi. Mợ nhỏ thậm chí còn ít hơn nàng mấy tuổi. Nhưng nàng ấy vừa hiền lành, lại giỏi vun vén. Gia đình đau thương triền miên cũng nhờ một tay nàng ấy lo toan mới vựng dậy nổi.  Thấy bóng nàng ấy chạy ra cửa, Doãn Tố Phàm vừa thấy nương tử đã cười nhẹ, thuận tay đem nàng ôm vào lòng. Lại nghe nàng tíu tít nói Bình An đã về. Hắn vội vã chạy vào, cũng không quên nắm tay nương tử. Tố Bình An thấy một màn này, lòng có chút hơi ghen tị. Lục Mẫn chỉ cần người kia có mệnh hệ gì, sẽ vứt luôn nàng chứ đừng nói đến buông nàng ra. Chả hiểu sao, nàng không bao dung nổi lúc này. Nàng là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, tại sao lại bị  một người đến thiếp thân cũng không bằng cướp mất chồng chứ. Ngồi trên mâm cơm, nàng bị suy nghĩ này làm cho khó chịu. Chẳng để ý mà ăn rất nhiều, giống như ăn mới có thể giải toả hết. 

“ Bình An, cậu gọi con nãy giờ.” 

Nàng giật mình nghe tiếng Doãn Tố Phàm, ngẩng mặt lên đã thấy ánh mắt đầy ai oán của cậu nhỏ. Lại nhìn sang thấy mợ nhỏ cũng nhìn mình đầy tò mò. Hai khuôn mặt khiến cho nàng phì cười. 

“ Con nghĩ chút chuyện, hôm nay con mới được ăn cơm mợ nhỏ nấu. Ngon muốn ăn hết tất cả mà. Bây giờ mà hai người cho con thêm một đệ đệ hoặc muội muội nữa. Thì có phải tốt không a?” 

Nàng lại còn lưu manh hướng về phía nàng ấy nháy mắt mấy cái, khiến cho tiểu nương tử khuôn mặt đỏ bừng. Bối rối nhìn trượng phu của mình. Doãn Tố Phàm trừng mắt nhìn đứa cháu không biết điều của mình. Lại đem cô vợ nhỏ ôm vào trong lòng, khiến nàng càng bối rối. Vội vã nói xuống bếp lấy thêm đồ mà trốn mất. 

“ Nãi nãi người nói xem, cậu cũng nên có bảo bảo rồi nhỉ? Đáng yêu như Bình An vậy đó hahaaa!” 

“ Phải Phải, A Phàm cũng nên có bảo bảo. Tố Tâm cũng đã có Bình An rồi, con xem, đứa nhỏ đáng yêu biết bao. “ 

Doãn Tố Phàm cười cười, lại nhìn sang tiểu nương tử của hắn. Nàng năm nay mới mười sáu tuổi, mới đầu là do hắn thấy gia cảnh nàng đáng thương. Cha mẹ đều mất sớm, lại bị người dì có ý định bán nàng vào thanh lâu. Doãn Tố Phàm khi đó cùng cha lên trường dạy, hay thấy một cô bé đứng ở bên ngoài lén lút nghe giảng. Suốt một thời gian dài, bất kể nắng mưa đều đứng ở đó. Hôm đó trời tuyết lớn, nàng một thân rách rưới, trông nhếch nhác vô cùng. Hắn vẫn nhớ ánh mắt nàng hôm đó, vừa sợ hãi, vừa kiên định. 

“ Trời lạnh lắm, ngươi cầm mau về đi.” 

Doãn Tố Phàm nhìn nàng, trong mắt có phần áy náy. Lại nhìn thấy trong mắt nàng giống như sợ hãi, vội vã sửa lại lời, sợ làm tổn thương cô gái nhỏ. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một lòng ham học. 

“ Đợi bớt lạnh hơn, lại đến đây được không? Nơi đây là của triều đình lập lên, ta cũng không thể cho ngươi vào học mà không trả tiền. Ta sẽ cố gắng nói to một chút, ngươi cũng chăm chú một chút là sẽ được thôi.” 

“ Tiên sinh, ta muốn học...” 

Tiếu Nhan khi đó chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn, ánh mắt còn đơn thuần vô cùng. Nhưng nàng lại nhận định người trước mặt nàng lúc này. Sinh ra đã không cha không mẹ, nàng bị dì ruột hành hạ coi như người ở. Nàng hôm qua đã nghe lén được, nàng ta đã đem bán nàng cho kĩ viện trong thành. Tiếu Nhan hoảng sợ, đi lamg thang suốt một đêm không dám trở về. Lại nhớ đến Doãn Tố Phàm, tâm trí của tiểu cô nương đơn giản là thích hắn. Nàng sinh ra đã bần hàn, nhìn thấy thư sinh như Doãn Tố Phàm lòng sinh mến mộ. Chàng được người đời tôn trọng, xuất thân dòng dõi thư hương. Tiếu Nhan lúc đó chỉ là một đứa trẻ không ai cần đến, thấy Doãn Tố Phàm không những không đuổi nàng ra xa lớp học. Còn cố gắng giảng to hơn để nàng có thể nghe thấy. Lớp học có quy củ của lớp học. Doãn Tố Phàm nếu ngang nhiên mang cho nàng bút mực, chỉ sợ sẽ bị người đời chê trách. Nên đành căng cổ họng mà giảng bài, họng cũng trở nên đau rát. Nhưng mà lúc bước ra khỏi lớp học, thấy tiểu cô nương mặt mày lấm lem đứng nép một góc, nhìn hắn cười rực rỡ. Khi đó Doãn công tử cảm thấy, đã làm được một việc tốt đẹp vô cùng. Nhưng mà ngày hôm đó, nàng đứng trong chiều rét buốt, ánh mắt rưng rưng lệ nhìn hắn. 

“ Tiên sinh, ta sắp bị bán đi rồi.” 

Chân tay nàng đều hằn vết trói, hẳn là đã cố hết sức để thoát ra đây. Nàng gầy yếu, đứng co ro trong gió lạnh. Doãn Tố Phàm cảm thấy tâm rất khó chịu, dù nàng với hắn vốn chẳng thân quen với nhau. Hắn thực sự không muốn thấy nàng rơi lệ. Tiếu Nhan quỳ xuống, cúi đầu bái lạy chàng. Kiếp này người đối xử tốt với nàng, ngoài cha mẹ cũng chỉ có người không thân thích trước mặt đây. Còn người thân thích, lại vì chút lợi lộc mà đem nàng vào chốn bẩn thỉu như vậy. Tiếu Nhan nghĩ, nàng sống cũng không còn mục đích nữa. 

“ Bái lạy tiên sinh đã chỉ bảo cho Tiếu Nhan, kiếp này người giúp ta, kiếp sau Tiếu Nhan xin làm trâu ngựa hầu hạ người. “ 

Nàng vừa dập đầu, nước mắt rơi như mưa. “ Tiếu Nhan “ Hắn lẩm bẩm tên nàng, đứng hình nhìn nàng dập đầu lạy mình. Cho tới khi thấy nàng đứng lên, lau nước mắt, cười với hắn một cái thật đẹp rồi xoay người chạy đi về phía dòng sông. Hắn mới sực tỉnh ra, nàng muốn tự tử, nàng cứ như thế mà muốn kết liễu đời mình. Tiếu Nhan chạy về phía bờ sông, không chút do dự nhảy xuống dòng sông chảy xiết, đá lạnh cứa vào quần áo nàng, xé rách da thịt nàng. Tiếu Nhan nhắm mắt, để mặc dòng nước xiết nhấn chìm mình. Trong lúc ý thức chuẩn bị mất đi, nàng thấy hiện lên một hình ảnh trong đầu. Thư sinh áo trắng, trên tay cầm kinh thư. Cười nhẹ như gió xuân mà gọi nàng “ Tiếu Tiếu “ Tiếu Nhan lại trào nước mắt, nước mắt của nàng cũng bị dòng nước lạnh băng đó cuốn đi. 

Tiếu Nhan tỉnh lại, toàn cơ thể nàng đều băng trắng tinh. Nàng cư nhiên không chết, lại nằm trong căn phòng ấm áp. Tràn ngập mùi đàn hương, trên bàn, giá sách cũng toàn là kinh thư. Tiếu Nhan tự cười bản thân, nàng chết rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến Doãn Tố Phàm. Cho dù nàng có còn sống, có lẽ cũng chẳng bước nổi qua cửa nhà người ta. Doãn Tố Phàm bưng thuốc vào, thấy Tiếu Nhan nằm trên giường, ánh mắt vô hồn. Khi hắn cất tiếng gọi mới lấy lại một ít tiêu cự. 

“ Tiên sinh, ta ngay cả khi chết rồi, cũng vẫn mơ tưởng tới chàng. Nếu chàng biết được, chàng có còn muốn dạy chữ cho ta không?” 

Doãn Tố Phàm nhíu mày, tiểu cô nương này không lẽ rơi xuống nước rồi hỏng đầu sao? Rõ ràng đại phu nói là chỉ thương ngoài da thôi. Hắn ngồi xuống, đặt tay lên trán nàng, lại bị nàng né ra. 

“ Lộn xộn cái gì!” 

Doãn Tố Phàm khẽ nghiêm mặt, Tiếu Nhan sợ không dám nhúc nhích. Ảo giác này thật quá, tới mức hơi nóng ở tay người đối diện nàng cũng trở nên chân thực hơn. Cũng là lần đầu tiên nàng thấy Doãn Tố Phàm nhíu chân mày. Mọi chuyện sau đó nàng cũng k thể nào hiểu nổi. Cũng không kịp hiểu gì Doãn Tố Phàm đã đem tiền tới thanh lâu nơi cô cô bán nàng để chuộc lại. Nhà họ Doãn tuy là dòng dõi thư hương cao quý nhưng một chút cũng không lạnh nhạt với nàng. Nàng còn nhớ khi đó Doãn Bà Bà cầm tay nàng, cũng chẳng quản là lần đầu tiên gặp gỡ. 

“ Cô gái còn nhỏ như vậy,cực khổ cho con rồi. Sau này cứ ở lại đây, Doãn gia ta không giàu có, nhưng nuôi thêm một tiểu cô nương thì có gì là khó. Chỉ có điều thiệt thòi cho con, Tố Phàm là kẻ đầu đất. Sau này nên vợ chồng con hãy hảo hảo dạy bảo nó.” 

Tiếu Nhan khi đó giống như bị sét đánh. Nàng như thế nào mới mười ba tuổi đã gả đi, lại còn gả cho thư sinh được các tiểu thư trong thành mến mộ vô cùng. Nàng ngước mắt nhìn Doãn Tố Phàm, Doãn bà bà lúc đó biết ý, cũng đứng lên đi ra ngoài. Doãn Tố Phàm nhìn nàng, hắn gãi đầu không biết phải mở lời làm sao. Là hắn đường đột đem hôn nhân ra tự quyết định. 

“ Tiên sinh, ta không xứng với ngài. Ngài còn có người thương, ngài đừng vì thương hại ta mà...”

“ Ta... ta không có ai, ta sẽ chăm sóc cho nàng. Chúng ta... dần dần sẽ hiểu nhau mà. Ta biết là quá đường đột, nhưng nếu ta không nói lý do, họ không để cho ta chuộc thân cho nàng,... vì thế... “

Doãn Tố Phàm bối rối đến cực điểm, thư sinh văn nhã vẫn cứ đứng trước giường khoa tay múa chân. Tiếu Nhan lúc đó dù có hoảng cũng vẫn phải bật cười. Nhưng mà khi đó còn nhỏ như vậy, chỉ cần không bị đem bán. Lại được ở cạnh người nàng thầm thích. Nàng cũng không được nghĩ, cũng nghĩ không ra lý do từ chối hắn. Cứ thế đến bây giờ, bọn họ cũng từ không quen mà trở thành một đôi phu phụ hạnh phúc. 

Tố Bình An đang ngồi chải tóc, thì Tiếu Nhan bước vào. Nàng nhanh nhẹn mang khay hoa quả, rồi ngồi xuống trước bàn. Tố Bình An cười cười kéo tay nàng.

“ Mợ nhỏ, có phải hay không cậu cùng mợ nhỏ chưa...” 

Tiếu Nhan phẫn uất đánh nhẹ lên vai nàng mấy cái. Doãn Tố Phàm không dám động chạm nàng, vì sợ nàng còn quá nhỏ. Tiếu Nhan cũng đã sắp tới tuổi 17, nàng cũng đâu còn nhỏ nữa. Tố Bình An nhìn rặng mây hồng trên mặt Tiếu Nhan, nàng khẽ cảm khái. Quả nhiên là tiểu cô nương chưa trải đời. Cậu của nàng đúng thật là chính nhân quân tử. Tố Bình An đưa chén trà cho Tiếu Nhan uống nhuận giọng, sau khi nghe nàng kể ngàn chuyện trên trời dưới đất. Chỉ là Tiếu Nhan vừa uống vào, người đã cảm thấy nóng bức mệt mỏi, rõ ràng là mùa đông. Tiếu Nhan lau mồ hôi trên trán, vội vã cáo từ. Cánh cửa vừa khép lại, Tố Bình An lấy khăn tay lau đi bụi phấn còn vương lại. Nàng đúng là một đứa cháu có hiếu mà. Cũng đang nghĩ xem ngày mai liệu Doãn Tố Phàm có đánh gãy chân nàng hay không. Nàng cũng mong cậu có thể sinh ra hài tử nha. 

Tố Bình An nhìn xuống bụng mình, nàng cũng từng nghĩ. Nếu nàng và Lục Mẫn có hài tử, liệu có đẹp như Lục Mẫn hay không? Tố Bình An bật cười chua chát, nàng với Lục Mẫn, e là không thể nào có hài tử. Đối với cả hai mà nói, đều là sự miễn cưỡng vô cùng. Tố Bình An nghiêng đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo áp vào khuôn mặt nàng. Giống như muốn đánh tan giấc mộng của nàng, nàng phải thanh tỉnh, nàng không được phép mơ mộng cho bản thân. Nàng đau lòng thì đã sao, Lục Mẫn với nàng vốn chỉ là trách nhiệm. Chàng không thương nàng. Vĩnh viễn cũng không thương.