Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 9: Dạ khúc của những nữ thần

Pie kết thúc tuần phạt của mình. Trở về với cuộc sống không lo phiền muộn. Pie không quan tâm đến việc của Huy nữa, cũng không có lí do gì để quan tâm tới nữa. Rõ ràng chuyện Pie và Huy là giả cũng bị Hân phát hiện lâu rồi. Bây giờ hai đứa lại là kẻ thù không đội trời chung. Lí do đã quá rõ ràng.

Thế nhưng, Hân vẫn không có được điều cô bé muốn. Huy thật sự không còn chút tình cảm gì với cô bé. Ngay đến cái nhìn còn không có. So với kẻ thù thì Hân còn không bằng.

-Sắp tới trường có tổ chức thi Miss này. Năm ngoái cả lớp đều đề cử Pie nhưng Pie không đi. Năm nay nhất định phải tham gia giành lấy danh hiệu cho lớp đó nghen!-Miên nói một hơi dài.

-Không!-Pie thẳng thừng đáp.

-Sao vậy?

-Phần năng khiếu chẳng biết làm gì cả. Mình đề nghị cho Miên đi thi.

-Sao mình có thể thắng nổi. Năm nay có cả Thục Hân tham gia nữa đấy.

Vừa nghe đến tên Thục Hân là lửa hận thù cháy phừng phực trong lòng.

-Được rồi! Đã thế mình nhất định phải thắng.

Miên mỉm cười, vui mừng vì đã thuyết phục được Pie. Với quyết tâm thế này, Pie sẽ giành hết tâm huyết tham gia cuộc thi này.

Ngày hôm sau...

Miên chạy thục mạng vào lớp

-Pieeeeeee!!!!

Cả lớp được phen hú vía vì tiếng gọi của Miên. Pie bình thản quay đầu nhìn qua:

-Chuyện gì?

-Sao bạn lại ghi tên mình vào cuộc thi Miss của trường?

-Hả???-Cả lớp trố mắt, nhìn Miên rồi quay sang nhìn Pie. Tại sao lớp trưởng có thể đưa ra quyết định mạo hiểm khi đưa một con nhỏ mọt sách lên một cuộc thi có tầm cỡ cấp trường như thế. Bao thắc mắc đổ dồn trong những cặp mắt hướng về Pie.

-Bình tĩnh! Đâu còn có đó- Pie đứng dậy, bước về chỗ Miên. Cô bé bắt đầu với lập luận của mình- Này nhé, nếu tháo cặp kính này ra, Hà Miên nhà ta thực ra không có ngố mà rất là đẹp đó nha. Xét về tổng thể cho thấy, tuy không cao cho lắm nhưng tỷ lệ cơ thể ổn đủ tiêu chuân tham gia cuộc thi.. Bởi vậy, lớp chúng ta chọn Hà Miên là đúng rồi phải không?

Cả lớp còn đang phân vân.

-Lớp?-Pie nói lớn, ánh mắt đầy hăm dọa. Chẳng ai trong cái lớp này là không biết Pie có quyền oai như thế nào.

-Đúng, đúng!-Cả lớp đáp răm rắp.

-Vậy có ai phản đối chuyện này không?

Cả lớp im bặt.

-Verry good! Vậy là chúng ta đã bàn xong. Còn chuyện trang phục và điều kiện vật tư gì đó, cứ để lớp trưởng lo cho.

Mặt Miên xìu xuống rõ tội nghiệp. Cô bé ái ngại nhìn 38 con người đang hướng cặp mắt về mình...

Lâm Hân chuẩn bị khá kỹ cho sự kiện này. Cô bé thậm chí còn có cả đội ngũ trang điểm cho mình

-Nực cười, 11A1 hết người rồi hay sao mà cho con nhỏ ngơ ngơ đó đi thi vậy. Chắc chắn lần này em sẽ dành Miss đấy-Hân vừa nói vừa nhìn Huy- Phiếu bình chọn anh giành cho ai hả?

Huy quay lưng đi, không nói gì. Cậu ta thoáng mỉm cười, dường như cậu vừa phát hiện được điều gì thú vị lắm.

Còn vài tiếng trước khi cuộc thi bắt đầu. Pie nhận được cuộc gọi từ Miên

-Xin lỗi, mình không đến tham gia cuộc thi được rồi. Mình đau bụng quá!

-Sao vậy? Còn mấy giờ nữa, không lẽ bạn có thể để lớp mình mất mặt trước toàn trường sao?

-Hay bạn đi thay đi...mình thực sự không đến được đâu...-giọng Miên vang lên yếu ớt bên kia máy.

-Mình có chuẩn bị gì đâu mà thi chứ.

Lập tức, các thành viên của lớp mới hùa vào.

-Phải đó lớp trưởng, bạn đi thi đi!

-Nói nghe dễ lắm. Danh sách có tên mình đâu. Vả lại mình cũng chẳng chuẩn bị thứ gì nữa-Pie thở dài.

-Bọn này đã chuẩn bị xong đâu vào đấy hết rồi.

-Đúng đúng, tên bạn bọn này đăng ký rồi. Cả hình để dự thi bọn này cũng đã nộp lên rồi.

Pie im lặng. Nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô bé nhìn tất cả, nhẹ nhàng hỏi:

-Ai chủ mưu trong việc này?

Cả lớp im lặng...

-Các bạn to gan quá ha? Ngay từ đầu mình đã nghi rồi. Nhưng mình sẽ không tham gia đâu.

-Còn mấy giờ nữa, không lẽ bạn có thể để lớp mình mất mặt trước toàn trường sao?-Có đứa cố tình nhắc lại lời Pie nói lúc nãy.

Pie cứng họng, lời nói do chính mình nói ra, chẳng lẽ bây giờ lên tiếng phủ nhận. Dù sao cũng bị cả lớp hùa vào chơi xỏ, một mình Pie làm sao có thể chống đối được. Tuy trong lòng có chút bất bình nhưng không thể làm khác được. Lần này, Pie đành phải bị thúc phục...

-Được thôi, thi thì thi. Chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thi thôi. Nhưng mình không chắc sẽ có giải gì cho lớp không đấy! Đừng ở đó hy vọng nhiều.

Nhiêu đó lời của Pie cũng đủ làm lớp nhao nhao cả lên (đúng ý chúng nó quá mà -.-)

Một bảng danh sách gồm hình và lời giới thiệu về 10 gương mặt sáng giá nhất được dựng lên để học sinh toàn trường có thể bình chọn. Cả Pie cũng có mặt. Nếu ai để ý thì sẽ thấy trong danh sách 30 người dự thi trong bảng thông báo, cái tên Lê Diệu Anh đáng ra phải ở đầu nhưng là thí sinh đăng kí bổ sung (do bọn trong lớp tự ý đi đăng ký) nên cái tên đó lọt xuống cuối cùng.

-Cái gì??? Con nhỏ Pie cũng tham gia? Sao nói lớp nó chỉ có tên Mai Hà Miên thôi mà?-Lâm Hân nổi lên sự căm ghét trên gương mặt.

....................................

Cuộc thi diễn ra...

Lâm Hân thực sự nổi bật trước 9 thí sinh còn lại. Cô bé diện một bộ váy ren màu kem, tóc xõa dài ngang lưng được tết lại điệu đà, gương mặt được trang điểm rất kỹ càng. Các thí sinh cũng đều chuẩn bị rất kỹ. Riêng Pie có phần hơi mờ nhạt hơn. Ngoài chiều cao vượt trội hơn là 1m65 thì chẳng có gì ngoài một cô học sinh bình thường của mọi hôm. Vẫn bộ đồng phục, mặc cho cả lớp thuyết phục hết lời, nài nỉ lớp trưởng mặc bộ váy đã chuẩn bị cho Hà Miên. Pie nhất quyết không mặc. Còn cương quyết không tháo cái cặp kính cú vọ đó ra.

Nghỉ giải lao chờ phần thi tiếp theo. Các học sinh đã bắt đầu bầu chọn cho thí sinh mình yêu thích. Tỷ lệ bình chọn cho thấy số phiếu dành cho Lâm Hân là khá cao. Trong khi Pie thì lè tè có vài đứa (đa số là trong lớp bầu cho).

-Cứ đà này Pie sẽ thua mất!-Một thành viên lớp 11A1 than thở.

-Chứ bạn nghĩ, con nhỏ lớp bạn sẽ thắng nổi Lâm Thục Hân của lớp mình sao?-Thành viên lớp 11A3 chen ngang.

-Đâu ra con người này vậy trời. Tự tin quá đáng!

-Người ta đẹp người ta có quyền. Không như ai đó, xấu mà không biết phấn đấu- Cô bé 11A3 nói với giọng rất khiêu khích

-Mấy người!!!!

-Cứ ở đó mơ về chiến thắng đi nha 11A1! Bọn này chẳng cần mơ đâu, vì chiến thắng nằm trong tầm tay rồi!. Bye bye!

Lớp của Pie tức điên lên. Sao mấy đứa lớp 11A3 đáng ghét thế không biết. Lớp Pie và lớp Lâm Hân vốn đã chẳng ưa gì nhau, nay ghét lại càng ghét. Lòng tự trọng của cả lớp bị tổn thương, cả bọn quyết định túm cổ Pie đi thay đổi ngay lập tức.

-Mình nói không là không. Các bạn buông ra, không thì mình không có nhẹ tay đâu!

Vừa nói cơ thể Pie bị cả chục con người đẩy và kéo ra phòng vệ sinh thay đồ.

-Không! Không đi đâu!

Bốp..

Sau cú va chạm, Pie quay người lại. Cái con người to cao ấy cũng đưa ánh mắt nhìn Pie.

-Lại nữa! Làm như cái thế giới này nhỏ tới mức đi đâu cũng gặp được-Pie lầm bầm.

-Ý kiến gì sao?-Huy lên tiếng.

-Thích ý kiến rồi sao?-Pie to tiếng đáp lại.

Bọn lớp Pie đứng đó xem xét tình hình và có chút lo lắng vì cảnh này rất dễ xảy ra chiến tranh.

-Người như cô mà cũng thi Miss được sao? Nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch của mình đi. Chẳng trách không có lấy cơ hội nào để thắng cả.

-Cậu chẳng cần quan tâm. Về với Thục Hân của cậu đi.

-Lần thi này cô có muốn thắng Lâm Hân thì cũng hơi khó. Nên cứ giả vờ mình không có khả năng nên thua cũng được.

-Nói gì hả? Ai không có khả năng? Tôi sẽ thắng cho mà xem- Nói rồi Pie giật lấy bộ váy mà bọn trong lớp bắt cô bé mặc. Tiến thẳng nhà vệ sinh để thay đồ.

Khi Pie đã đi xa. Cô bé lớp Pie lên tiếng:

-Cảm ơn bạn, Vĩnh Huy!

-Gì?

-Bạn cố tình chọc giận để Pie thi cho nghiêm túc. Mình biết những lời nói đó chỉ khích lòng tự trọng của Pie thôi. Và còn nữa, lúc nãy mình thấy bạn bình chọn cho...

Cắt ngang lời cô bạn, Huy nói nhanh.

-Thôi đi- Huy quay lưng đi thẳng.

Huy không muốn nghe tiếp lời của cô bé đó. Vì chút tự cao của mình, có lẽ cô bé ấy đã nhìn thấy phiếu bình chọn của Huy. Là dành cho Pie.

Phần thi tiếp theo là phần thi năng khiếu, mỗi thí sinh chọn cho mình một tiết mục đã chuẩn bị trước.

Lâm Hân chọn nhảy hiện đại. Cô bé như lột xác thành một người khác. Phong cách và cá tính. Hỗ trợ cho cô bé là đội ngũ các bạn nữ ưa nhìn của lớp. Có vẻ như lớp đang có quyết tâm cao cho ngôi vị cao nhất. Tiết mục kết thúc trong tiếng reo hò rất cuồng nhiệt.

Hàng loạt các tiết mục kể chuyện, hát, múa....vô cùng nhàm chán trôi qua. Chẳng có tiết mục nào vượt qua Lâm Hân. Nắm chắc phần thắng trong tay, Lâm Hân đang lên kế hoạch ăn mừng cùng mấy đứa trong lớp...

Đám đông học sinh dần tản ra, dường như bọn họ đã biết được cái kết quả cuối cùng. Thế nào miss cũng rơi vào tay Hân, chứ chẳng phải ai khác.

Tiết mục cuối của Pie không mấy được quan tâm. Ngay cả lớp 11A1 cũng không mấy hy vọng, vì biết trước giờ Pie chẳng có năng khiếu gì nổi bật.

Pie bước ra, trong bộ váy trắng dài phủ qua gối, đôi giày bệt, mái tóc xõa dài tự nhiên. Thay đổi này là công của cô bạn trong lớp tút táp cho, cũng là công của cả lớp đồng lòng buộc Pie thay đồ.

Nhìn Pie có một cảm giác rất nhẹ nhàng, cô bé xuất hiện cùng cây ghi ta mới mượn từ phòng đoàn. Cô bé hít thở một hơi thật sâu lấy tinh thần và bắt đầu phần thi của mình. Dù không có nhiều khán giả nhưng Pie không mấy thất vọng...

Tiếng đàn vang lên, từ từ...

Giọng hát cất lên nhẹ nhàng cho khúc dạo đầu của bài An Angel....

I wish I had your pair of wings. (Em ước mình có đôi cánh của anh)

Had them last night in my dreams (Như đôi cánh em có trong giấc mơ đêm qua)

I was chasing butterflies (Em mãi đổi theo những cánh bướm)

Till the sunrise broke my eyes (Đến lúc ánh bình minh chói lòa mắt em)

Tonight the sky has glued my eyes (Đêm nay bầu trời chữa lành đôi mắt em)

Cause what they see's an angel hive (Trên nơi cao đó thiên thần ngự trị)

I've got to touch that magic sky (Em đã chạm vào bầu trời phép thuật)

And greet the Angels in their hive (Và được đón chào đến thế giới thần tiên)

Sometimes I wish I were an angel (Đã có lúc em ước mình là một thiên thần)

Sometimes I wish I were you (Đã có lúc em ước mình được là anh)

Sometimes I wish I were an angel (Đã có lúc em ước mình là một thiên thần)

Sometimes I wish I were you (Đã có lúc em ước mình được là anh)

Tất cả học sinh ngoái đầu nhìn lại. Giọng hát nghe trong trẻo quá. Giọng cao và khỏe. Giọng nói của Pie vốn đã mạnh mẽ và cao như thế mà. Một vẻ đẹp hiền hòa không có ngôn từ nào diễn tả được.

Mọi người im lặng và tập trung lắng nghe....

But there's danger in the air (Nhưng không gian kia quá nhiều nguy hiểm)

Tryin so hard to be unfair (Lại tạo lắm nỗi bất công)

Danger's in the air (Những nguy hiểm trên cao kia)

Tryin so hard to give us a scare (Những tưởng khiến chúng ta sợ hãi)

But we're not afraid (Nhưng ta đã không hề chùn bước)

Sometimes I wish I were an angel (Đã có lúc em ước mình là một thiên thần)

Sometimes I wish I were you (Đã có lúc em ước mình được là anh)

Sometimes I wish I were an angel (Đã có lúc em ước mình là một thiên thần)

Sometimes I wish I were you (Đã có lúc em ước mình được là anh)

Oh wish I were you (Ước gì em là anh)

Oh wish I were you... (...)

Tiếng đàn kết thúc cũng là lúc tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên. Pie hơi thở dốc, vì hát lên cao giọng nên vẫn chưa ổn định, cô nở nụ cười nhẹ nhõm, cúi chào mọi người. Bao nhiêu nam sinh vì nụ cười đó mà điêu đứng, chưa bao giờ thấy một Lê Diệu Anh hiền và đẹp đến thế. Có mơ cũng không mơ được, có nghĩ cũng không nghĩ tới.

Và không lạ gì khi Pie lại có được số phiếu vượt bậc để có thể lọt vào top 5 chung cuộc. câu hỏi ứng xử dành cho các thí sinh được một thầy trung niên đọc lớn.

-Các em định nghĩa như thế nào về gia đình?

Câu hỏi được đặt, cả năm cùng trả lời. Lâm Hân là người đầu tiên. Cô bước lên, dáng đi tự tin, có phần kiêu ngạo.

-Gia đình hay còn gọi là nhà. Là nơi cho bạn niềm tin, động lực và sức mạnh để làm tất cả mọi thứ. Gia đình cũng chính là nơi để bạn tìm thấy sự bình yên, che chở và an ủi khi gặp những nỗi buồn, những thất bại trong cuộc sống-Lâm Hân trả lời rất tự tin.

-Gia đình là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên. Nơi bảo bọc chúng ta từng ngày.Gia đình là một ngôi nhà an toàn cho ta trú ngụ trong cuộc đời.Gia đình cho ta những bữa cơm ấm áp,đầy tình thương yêu mà khi đi xa ai cũng nhớ-Thí sinh thứ hai trả lời.

-Gia đình có ba mẹ và con cái. Mỗi người có công việc riêng nhưng cùng chung sống dưới một mái nhà trong sự ấm áp và hạnh phúc-Thí sinh thứ ba.

-Gia đình nuôi nấng chúng ta, có ba mẹ chăm sóc các con. Cuộc sống hàng ngày cùng nhau làm rất là hạnh phúc và đầm ấm-Thí sinh thứ tư.

Sau phần trả lời của cả 4 thí sinh. Mọi người đều có cho mình kết quả riêng. Chỉ còn chờ câu trả lời cuối cùng. Pie bước lên bục, trong sự cỗ vũ của lớp. Cô bé cầm mic, mỉm cười, phong thái tự tin như đã có sự chuẩn bị từ trước, giọng âm trầm phát ra.

-Gia đình là nơi ta học cách yêu thương, quan tâm, chăm sóc người khác, là nơi ta học được cách sống, là chỗ ta có thể giải bày tâm sự, là chỗ dựa tinh thần và thể xác tốt nhất khi ta suy sụp, là một phần xã hội thu nhỏ, đa hình, muôn dạng, thú vị. Gia đình không nhất thiết phải bao gồm cha mẹ hoặc con cái, có những mái ấm mà những đứa trẻ sống trong sự đùm bọc lẫn nhau cũng gọi là gia đình! Chỉ cần là bản thân cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc. Cũng giống như tập thể 11A1, em luôn xem các bạn ấy là gia đình nhỏ của mình và em chỉ muốn nói với 11A1 là... mình yêu quý tất cả các bạn.

Câu trả lời hết sức lạ lùng từ Pie. Đúng là Pie thì không thể giống người bình thường được.

Tất cả trong chờ vào kết quả cuối cùng.

MC quay lại sân khấu cùng tờ giấy trên tay. Người đoạt Miss được xướng tên trong sự hồi hộp và mong chờ.

-Miss năm nay thuộc về......

Thình...thịch....nhịp tim đập liên hồi...của năm thí sinh. Cả những người từ nãy giờ nhiệt tình cổ vũ.

-Lê Diệu Anh của lớp 11A1!

Cả lớp 11A1 reo hò ầm ĩ, nhảy những điệu nhảy điên cuồng. Chạy sang lớp 11A3 chế diễu tới tấp vì cái màn chảnh chọe lúc nãy. Lâm Hân tức lộn gan, vẻ mặt hiện rõ vẻ tức giận. Vuột mất danh hiệu ngay trong tầm tay. Đã vậy còn để lọt vào tay người mà Hân ghét nhất. Cô bé hậm hực quay đi thẳng, mặc dù cũng được xướng tên với danh hiệu á khôi. Nếu đã thua Pie, thì ngay cả được á khôi thì Hân cũng không cần nhận.

Pie đưa cao “quyền trượng” trong tay hướng về phía Huy. Cố tình tự cao vì lúc nãy Huy nói dù thi thế nào thì Pie cũng không giành nổi danh hiệu Miss của trường. Huy không có chút phản ứng gì, lạnh lùng quay lưng hòa vào đám đông, mất dạng.