15ph sau, nó bước ra khỏi phòng cũng trong chiếc khăn trắng, nhìn khắp phòng, không thấy hắn, nó khẽ mỉm cười. Nhìn trên giường, một bộ đồ đồng phục cũ được xếp ngay ngắn. Nó mặc vào...... "Hoàng Ngọc Hạ Nhi" - nó nhìn lên cái bảng lên trên áo. Hơi rộng....... Nó cười. Đúng là chị Hạ Nhi cao và nặng hơn nó - một cô gái cao đến 1m83 cơ mà, chiếc váy cũng hơi dài so với nó. Nó bật điện thoại:

- Chị Sam à, đồng phục chị rộng vậy?

- Hả????? - người con gái bên đầi dây ngơ ngác

- Tối qua, em với thằng em trai yêu dấu của chị được nhận lời thách đấu, em về hơi trễ, lại bị thương nên bị mấy con quỷ kia cho ngủ bụi. Em phải ngủ ở nhà chị. - nó giải thích

- Vậy là em mặc đồng phục chị đi học đúng không? - cô gái bên kia lắc đầu - Đúng là hơi dài so với em. Em muốn làm gì thì tùy ý.

- OK chị! - nó nói rồi tắt máy, bước ra khỏi phòng

Chân nó vẫn còn đau nhói, đi từng bước một, nó lết ra tới đầu cầu thang thì hắn lên.

- Sao cô chưa thay đồ?

- Minh Tuấn, phòng chị anh ở đâu vậy?

- Hỏi làm gì?

- Đưa tôi đến đấy đi. - nó thở hồng hộc

- Được rồi. - hắn bế thốc nó lên - Chân đang đau mà.

Vào phòng chị hắn

- Đưa tôi đến chỗ bàn may ấy.

- Ờ..... - hắn vẫn ngơ ngác

- Được rồi, cảm ơn. - nó khởi động máy. Dưới bàn tay hắn, 1ph sau, chiếc áo trắng đã được nó may ôm sát em hơn, chiếc váy cũng ngắn đi một chút.

- Cô làm gì đồng phục chị tôi thế? - hắn ngỡ ngàng

- Không tin anh có thể hỏi. Tôi xin phép chị Sam rồi. - nó đưa hắn cái điện thoại. Chị ấy cao tới 1m83, cao hơn tôi tận 8cm, quần áo chị ấy hơn rộng và dài nên tôi chỉnh sửa cho hợp khổ người thôi mà. Thôi, anh đưa tôi về phòng anh đi, tôi thay quần áo.

- Ờ... Ờ..... - hắn sốc......