Hai tháng trôi qua mà mọi chuyện vẫn dậm chân tại chỗ. Thái độ của công chúa với Hách đại nhân vẫn không thay đổi mà Hách đại nhân vẫn thủy chung lẳng lặng canh giữ bên cạnh nàng.

Lý Vân Dung tuyên bố không cho phép hắn ở chung với các nàng trong một khách điếm, không cho phép hắn dùng cơm cùng trong một tửu lâu với các nàng... Tóm lại, hắn phải duy trì khoảng cách, nàng không cho phép hắn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của nàng. Bởi vậy, nếu nàng ở trong khách điếm thì hắn liền canh giữ ở bên ngoài, ăn ngủ cả một đêm, nếu nàng no say ở tửu lâu thì hắn liền ngồi ngay đầu đường lấy lương khô ra làm no bụng mà chờ đợi, nếu nàng vượt núi qua suối thì hắn liền cả ngày phơi nắng trèo non lội suối, thủy chung đi theo.

Tối nay, các nàng đang đi qua một vùng hoang vi dã ngoại, đột nhiên trời đổ mưa lớn làm các nàng phái tá túc qua đêm trong một miếu nhỏ cũ nát. Chung quanh hơn năm trăm dặm không có một người nào sinh sống nên hắn cũng quyết định ngồi bên ngoài miếu nghỉ ngơi một đêm.

Mưa càng ngày càng lớn, càng về đêm tiết trời bên ngoài càng lạnh hơn. Trong miếu các nàng đốt một đống lửa nhỏ để sưởi ấm nhưng vẫn không xua đi được cái lạnh, chứ đừng nói là ở bên ngoài, vừa hứng chịu gió quất lại bị mưa xối... nhất định còn lạnh hơn rất nhiều.

Lý Vân Dung đứng ở cửa sổ nhìn hắn ngồi xếp bằng bên ngoài miếu như một khối đá lớn, hắn không nhúc nhích nhắm mắt dưỡng thần, trên người bị nước mưa xối ướt sũng nhưng cũng không có ý định rời đi. Tại sao? Tại sao lúc nào nàng cũng làm khó dễ hắn, tìm mọi cách vũ nhục hắn mà hắn vẫn không mở miệng kêu than, không tức giận mà chỉ yên lặng đứng ở chỗ xa bảo vệ nàng.

Ở trong núi thì sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hơn nữa quanh sơn cốc này hơn năm trăm dặm không có người ở. Ban ngày ánh mặt trời gay gắt giống như muốn ăn thịt người ta, không cẩn thận là ngất như chơi thế mà ban đêm thì lạnh muốn chết. Hơn nữa hiện tại mưa lớn làm cho không khí thêm ẩm ướt lạnh lẽo, không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi thế mà một câu oán hận hắn cũng không nói, cứ lặng lẽ đi theo rồi ngồi đó như một pho tượng tùy ý để cho gió táp mưa sa.

Hắn càng làm như vậy thì nàng càng chịu nhiều khổ sở nhưng nàng sẽ không mềm lòng! Nàng tự nhủ với chính mình, nhưng sự mâu thuẫn bởi vì đau lòng bất giác trỗi lên khiến nàng cắn chặt hàm rằng vào môi tới bật máu. Là giận hắn kiên trì hay là giận chính mình cố chấp, nàng đã không thể phân định rõ ràng nữa rồi!

- Phù... Lạnh quá...Tay của ta đều đông cứng lại rồi!

- Còn gì nữa, đây là vùng hoang vu dã ngoại làm sao bằng thành trấn ấm áp chứ. Mà càng vào đêm trời càng lạnh hơn nữa.

Khấu Nhi và Cúc Hương ở một bên đốt củi người tung người hứng cố ý nói to cho công chúa nghe.

- Y phục ẩm ướt bám lấy người thật khó chịu, nhất là phải mặc nó cả ngày nữa, ta phải treo lên hong cho khô mới được.

- Giày bị ẩm ướt mới khó chịu nha, mới đi có nửa ngày đã không chịu nổi rồi.

- May mà chúng ta chỉ ướt một chút xiêm y và giày thôi đó, nếu toàn thân ướt đẫm thì cho dù người có đúc từ sắt cũng không thể nào chịu nổi!

Những lời này đều rơi vào tai Lý Vân Dung, nàng siết chặt tay nắm lấy góc áo choàng, sắc mặt hơi hơi trắng nhợt. Hai nàng lén nhìn công chúa một cái, biết trong lòng công chúa hẳn đã không chịu nổi nhưng chỉ là cố gắng cứng rắn chống đỡ mà thôi.

Ai bảo, rõ ràng con yêu người ta lại muốn làm bộ lãnh khốc, kết quả là làm cho chính mình tổn thương, nói ai được? Các nàng đã sớm khuyên nhủ công chúa nhiều lần nhưng tính tình công chúa vốn ngoan cố quật cường không chịu đi vào khuôn khổ. Thật ra hai tháng nay Hách đại nhân không than không thở, không sợ mưa gió, dãi gió dầm sương bảo vệ các nàng, sự cố chấp này đã làm cảm động hai tỳ nữ các nàng. Nghĩ tới những lỗi lầm của hắn trước kia thì chắc hẳn vì bất đắc dĩ mà thôi.

Hai người khoa chân múa tay cả nửa ngày trời, cuối cùng Cúc Hương quyết định xung phong, nàng lặng lẽ tới bên cạnh công chúa.

- Công chúa, nô tỳ thấy trời mưa sẽ không tạnh ngay, chi bằng để Hách đại nhân vào đây tránh mưa, có được không?

Lý Vân Dung không trả lời, liếc mắt một cái.

- Không có việc gì! - Cúc Hương lui lui đầu xoay người quay về ngồi bên đống lửa. Ai... thất bại!

Qua mấy ngày, các nàng vẫn còn ở trong sơn cốc, dù đã vượt qua mấy ngọn núi nhưng hình như là có duyên phận với sơn cốc nên cứ luẩn quẩn mãi trong đó. Song lần này vận may không tốt, lúc trước còn có ngôi miếu đổ nát mà tránh trời, bây giờ nơi này gần như là ngõ cụt không có lấy một chỗ nào để các nàng có thể tránh gió lạnh qua đêm, sắc trời đang tối dần.

- Công chúa, tối nay chúng ta đành phải nghỉ qua đêm ở đây. Hách đại nhân đang chặt cây làm chỗ trú, nô tỳ đi tìm chút lá cây làm chiếu ngủ - Khấu Nhi nói.

- Ai nói ta muốn ở trong chỗ hắn dựng chứ? - Lý Vân Dung lạnh nhạt nói.

Khấu Nhi sớm đoán được chủ nhân sẽ nói như vậy, may mà trời sinh nàng có tính bình tĩnh nên thời điểm cần nói sẽ nói chứ không tùy hứng như chủ nhân. Khấu Nhi không chút hoang mang trả lời lại:

- Vì ngựa cần được nghỉ ngơi mới có thể tiếp tục lên đường. Nếu ngựa vì lạnh mà trúng phong hàn thì đối với chúng ta sẽ thành gánh nặng, tới lúc đó xin công chúa và Hách đại nhân cưỡi chung một con ngựa - nàng không nói người, đem toàn bộ trách nhiệm và tính nghiêm trọng của vấn đề đổ ra, như vậy sẽ không sợ công chúa kháng nghị.

Lý Vân Dung trừng mắt cắn răng nói:

- Ta mới không cần cưỡi chung một ngựa với hắn.

- Đến lúc đó công chúa có thể lựa chọn sao?

- Ngươi…

- Nô tỳ nói là sự thật.

Lời Khấu Nhi nói quả thật rất đúng với thực tế khiến cho Lý Vân Dung nhất thời không nói được một lời phản bác. Nàng bĩu môi, nhếch má, Khấu Nhi đáng chết này, bây giờ giảng đạo lý so với chủ nhân là nàng đây còn có điểm uy nghiêm hơn sao?

- Tùy ngươi! - nàng bỏ qua một bên, hừ lạnh nói.

- Dạ, chúng nô tỳ làm việc này là theo lệnh của chủ tử đi giúp Hách đại nhân.

- Ta không… - không đợi cho nàng nói xong, Khấu Nhi đã kéo Cúc Hương chạy tới hướng Hách đại nhân đang chặt cây.

Lý Vân Dung cắn cắn môi, nàng biết chính mình đã mềm lòng nhưng ngoài miệng cứ thích cậy mạnh thôi. Kỳ thật mấy ngày nay, ở ngoài mặt tuy nàng không quan tâm tới Hách Khiếu Phong nhưng những cử chỉ của hắn đều được nàng lén lút thu vào tầm mắt.

Nhìn hai tỳ nữ giúp hắn khiêng gỗ, chặt lá cây, đóng cọc, vừa làm vừa trò chuyện giống như người nhà với nhau mà nàng chỉ như một người ngoài cuộc đứng ở một bên giương mắt nhìn. Tuy rằng lúc trước nàng không để ý tới hắn nhưng thấy hắn mỉm cười với Cúc Hương và Khấu Nhi thì trong lòng nàng dâng lên một cỗ cô đơn cùng ghen tuông. Nàng vuốt vuốt lọn tóc xuống, không muốn để cho bọn họ nhìn thấy sự cô đơn trên mặt mình. Thật là mất mặt!

Không cần! Nàng có thể tự mình tìm việc mà làm, cần gì phải ngưỡng mộ bọn họ chứ! Hứ! Nàng hờn dỗi xoay người hướng cánh rừng trước mặt mà chạy, nàng muốn kiếm ít nhánh cây để buổi tối đốt lửa sưởi ấm. Nàng không hề chú ý tới một đôi mắt sâu thẳm thủy chung nhìn theo bóng dáng di chuyển của nàng.

Vì mấy hôm trước mưa to không ngừng nên củi khô đều bị ẩm ướt, thế này thì không thể nào đốt lửa được. Vì muốn kiếm củi khô nên nàng càng đi sâu vào trong rừng, nàng nghĩ rằng chỗ lá cây rậm rạp thì mưa sẽ không tới và sẽ tìm được nhiều củi khô hơn.

Nàng chăm chỉ tìm kiếm cuối cùng trên tay cũng thu hoạch được một ôm củi khô, nghĩ đã tới lúc nên trở về, khi vừa xoay người lại định theo đường cũ quay về thì phát hiện có chút động tĩnh không mấy bình thường. Nàng dừng chân, quan sát cẩn thận bốn phía.

Hơn một năm hành tẩu trên giang hồ cũng đã huấn luyện bản năng quan sát hoàn cảnh của nàng thêm sâu sắc. Trong lòng dâng lên một cỗ bất an, nàng theo bản năng bước đi nhanh hơn nhưng mới đi được vài bước thì đột nhiên phía trước từ trên không đổ xuống mười mấy người ngăn cản đường đi của nàng. Ngay sau đó, hai bên sườn xuất hiện thêm hơn hai mươi người vây quanh nàng lại.

Là sơn tặc sao? Nàng đoán thầm, tay ôm bó củi đứng ở chính giữa, thần kinh căng cứng, đề phòng ở mức độ tối đa. Bọn người này không rõ lai lịch, có cả nam lẫn nữ, trên mặt bọn chúng ngoài biểu tình không chút ý tốt thì đều có một cỗ sát khí, nhìn lướt qua cũng biết võ công không hề thua kém người giang hồ. Tất cả đều bịt kín mặt, ngoại trừ một người.

- Là ngươi! - nàng kinh ngạc, gương mặt núc ních đáng ghét kia chính là kẻ bị các nàng phá nát phường đổ - Phách Mạn Thiên, không ngờ hắn còn chưa chịu từ bỏ ý định mà đuổi tới.

- Xú tiểu tử! Cuối cùng ta cũng có cơ hội! - Phách Mạn Thiên vênh mặt cười dữ tợn, ánh mắt trừng nhìn nàng tựa như ánh mắt âm ngoan của lang sói đang chực chờ xé xác con mồi.

- Ngươi theo dõi ta?

- Đúng vậy. Hai tháng nay chúng ta cùng một đường đi theo dõi các ngươi, rốt cuộc cũng đợi tới lúc các ngươi chia tách ra. Ngươi hủy phường đổ Thiên Môn, Phách Mạn Thiên ta không đòi cho đủ nợ thì không xong!

Lý Vân Dung buông đống củi, rút kiếm bên hông. Nàng biết tình huống trước mắt thập phần khẳn cấp, ngoài cách chạy trốn thì không còn cách nào khác. Nàng vẫn đang giả nam trang nên Phách Mạn Thiên tới bây giờ cứ nghĩ nàng là nam nhân, nếu để hắn biết nàng là nữ nhân thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Nghĩ thoáng qua thôi mà nàng đã nhịn không được rùng mình một cái.

- Ngươi còn chưa chịu đủ giáo huấn sao? Nếu ai dám động đến một cọng lông của ta thì những người còn lại sẽ đòi đủ - nàng hy vọng việc nhắc tới lần giáo huấn trước có thể làm cho Phách Mạn Thiên rút lui nhưng đối phương chẳng những không bị dọa mà ngược lại còn cười đến quỷ dị.

- Những người bảo vệ ngươi hiện giờ con đang bận chặt cây không rảnh tới cứu ngươi đâu, đừng hy vọng hão. Cho dù hắn có đến thì bổn đại gia cũng không sợ. Bây giờ ở đây đều là võ lâm cao thủ có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hắn có đến thì cũng làm oan ma quỷ phân. Ngươi nạp mạng đi! Hắc hắc, ngươi yên tâm, sau khi đưa ngươi xuống âm phủ, hai đại mỹ nhân kia ta sẽ giúp ngươi chiếu cố, đừng lo, đừng lo!

Một nữ nhân xấu xí trong nhóm người dùng bộ mặt thèm nhỏ dãi đánh giá nàng từ trên xuống dưới sau đó cười dâm đãng nói:

- Tiểu tử này thật đẹp, da thịt trắng nộn. Phách ca, không bằng giao hắn cho ta đi!

Phách Mạn Thiên nghe xong cười một cách điên cuồng:

- Tiểu tử! Vận khí ngươi tốt, Phong tứ nương của chúng ta để mắt tới ngươi, nếu ngươi hầu hạ nàng vui vẻ nói không chừng chúng ta tha cho ngươi một đường sống, trở thành nam nô cho nàng! - những tên còn lại nghe thấy cũng cười to một trận.

Lý Vân Dung chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, bảo nàng hầu hạ mụ đàn bà xấu xí kia thì thà chết còn hơn, ghê tởm muốn chết!

- Không biết xấu hổ! - nàng nhịn không được hừ lạnh.

Sắc mặt Phong tứ nương lạnh cứng, gương mặt càng thêm xấu xí thê lương:

- Xú tiểu tử! Dám mắng ta, xem ra không giáo huấn ngươi một trận thì mồm miệng không tốt lên được! - nói rồi mụ hung hăng tiến lên đánh về phía nàng.

Lý Vân Dung bày ra trận thức, ngay khi chuẩn bị tiếp được thế công như cuồng phong vũ bão của mụ, thậm chí binh khí còn chưa chạm vào nhau thì đối phương liền thét lên một tiếng rồi văng ra sau. Nàng và đám người kia còn đang ngỡ ngàng thì đã phát hiện một cánh tay của Phong tứ nương bị một nhánh cây xuyên qua, máu không ngừng chảy xuống, cả người mụ run lên bần bật.

- Ai? - Phách Mạn Thiên hét lớn. Không chỉ hắn mà những tên khác lúc cảm nhận được một luồng công lực thâm sâu khôn lường áp tới cũng lâm vào biến sắc.

- Kẻ nào chạm tới nàng, ta giết kẻ đó! - tiếng nói lãnh trầm như một thứ âm thanh vang động vào một buổi sáng sớm thoát ra, quanh quẩn trong khu rừng thật sự làm khiếp người.

Trong khi mọi người còn chưa biết được thanh âm ấy phát ra từ đâu thì Lý Vân Dung liền cảm thấy trước mắt đen một mảng. Không biết từ lúc nào Hách Khiếu Phong đã chắn trước người nàng, hành động quỷ dị không một tiếng động. Ngực nàng nảy lên, hắn thật sự đến đây ngay vào lúc tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc.

Thoáng chốc sát khí tràn ngập khắp khu rừng, ngay cả nàng cũng cảm nhận được. Tuy rằng đám người này không phải trăm mạng như lần trước nhưng bọn chúng cũng không phải đối thủ dễ nhai, xem qua khí thế thì cũng đủ biết công lực mỗi tên đều bí hiểm, mà hắn chỉ có một mình sao có thể ngăn cản được?

- Khấu Nhi, Cúc Hương bảo vệ nàng! - Hách Khiếu Phong hạ lệnh rồi phi người lên trước khiến nàng ngay cả cơ hội ngăn lại cũng không có.

- Không... - nàng có một loại dự cảm không tốt, nàng không thể để hắn đơn thương độc mã đối phó với một đám người hung tàn kia. Nhưng nàng vừa định đuổi theo gia nhập chiến cuộc thì đã bị hai tỳ nữ giữ chặt lại rồi kéo lui về chỗ sâu nhất trong cánh rừng để tránh việc bị kiếm khí làm bị thương.

- Buông ra! - nàng hét lên.

- Không được đâu công chúa! Hách đại nhân đã có lệnh, những người này đều là những ác sát nổi danh trên giang hồ, chúng ta không thể đối phó được!

- Ta không thể để cho hắn đơn phương đi được, nếu không cùng nhau hợp sức chiến đấu thì chỉ có đường chết thôi!

Khi chữ “chết” bật ra khỏi miệng thì nàng cũng kinh hãi vô cùng, thân thể không tự chủ mà nổi lên từng trận rét run… Đúng vậy, nàng sợ hắn sẽ chết, nàng biết một mình hắn không thể ứng phó với nhiều người như vậy. Vì bảo vệ nàng cho dù phải hy sinh tính mạng thì hắn cũng không từ, bởi vì hắn sớm đã không quan tâm tới chuyện sống chết... những điều này nàng đều hiểu được! Nàng có thể không để ý tới hắn, không nhìn hắn nhưng không thể nào chịu được chuyện hắn vĩnh viễn rời xa mình. Gặp phải cảnh sinh tử trước mắt, rốt cuộc nàng cũng hiểu được mình cần hắn biết bao, nếu hắn có bất trắc gì thì nàng tuyệt đối không thể sống được!

- Để ta đi!

- Công chúa!

- Cầu xin các ngươi, để ta đi tìm hắn, ta không thể không có hắn... - nước mắt nàng nhanh chóng chảy ra, cả cõi lòng như tan nát mà thét lên. Lòng của nàng đau quá, đến mức nàng không thể nào thở nổi.

Thời gian không ngừng trôi qua, gió tanh mưa máu đã dần trở nên mờ nhạt, tiếng động đao kiếm va vào nhau cũng ngày càng ít đi, cuối cùng mọi thứ trở về tĩnh lặng.

Vẫn bị hai tỳ nữ ôm chặt, tim Lý Vân Dung như trống dồn, nàng chăm chăm nhìn phía trước, ánh mắt chưa từng dời đi. Xa xa, một bóng người xuất hiện, dáng đi tập tễnh…

Là Hách Khiếu Phong! Hắn còn sống! Nàng kinh hỉ khi phát hiện ra điều này nhưng một giây tiếp theo, dường như ông trời trêu đùa bọn họ, hắn đứng ngay trước mặt các nàng rồi ngã gục xuống.

- Khiếu Phong! - nàng giãy khỏi cánh tay của Cúc Hương và Khấu Nhi, vội vã chạy tới.

Trong lòng nàng đang không ngừng cầu nguyện, trăm ngàn lần không phải! Không phải lúc này! Ông trời sẽ không tàn nhẫn với nàng như vậy! Nàng lao tới bên cạnh hắn, khắp người hắn đều là máu, hai mắt nhắm chặt, người nằm bất động không nhúc nhích... Nàng sợ!

Nàng quỳ phịch xuống, lay hắn, gọi hắn, cố gắng lấy hết dũng khí đưa ngón tay đặt lên mũi hắn... cả người hắn không có một chút độ ấm.

- Đừng mà… - nàng lắc đầu nguầy nguậy, hai tay run run không ngừng lay hắn rồi đánh hắn, nước mắt nước mũi đã loang lổ trên mặt nàng - Đừng mà! Chàng không thể chết được, vất vả lắm ta mới có thể tha thứ cho chàng, lúc này sao chàng có thể buông tay chứ! Ta không cho phép! Không được!

- Nguy rồi! - Cúc Hương và Khấu Nhi đồng thời rút kiếm bảo vệ hai bên sườn công chúa.

Tuy rằng các nàng đều không thể chấp nhận chuyện Hách đại nhân đã chết nhưng giờ phút này chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ công chúa. Bọn người Phách Mạn Thiên vẫn còn sống, năm sáu tên tập tễnh đi tới, cả bọn đều đẫm máu, ánh mắt hung tợn trừng nhìn các nàng, đi bước một tới gần.

- Công tử, đi mau! - Khấu Nhi vội la lên kéo công chúa đứng lên nhưng Lý Vân Dung cứ ôm chặt Hách Khiếu Phong không chịu đi.

- Ta không đi! Hắn chết rồi! Ta không muốn sống nữa! Không có hắn, ta sống còn có ý nghĩa gì chứ? Hu hu hu oa oa oa...

- Công tử, nếu không đi sẽ không kịp nữa! - Cúc Hương cũng phát hoảng. Tuy rằng hốc mắt các nàng đã đỏ au nhưng thề sống chết cũng phải bảo vệ công chúa chính là sứ mệnh của các nàng.

- Ta không đi! Trừ phi hắn sống lại nếu không ta sẽ không đi! Ta muốn đi theo hắn xuống hoàng tuyền! Ta muốn làm thê tử của hắn!

- Thật vậy không?

- Đương nhiên là thật, chẳng lẽ lúc này ta còn lừa… ơ...?

Tiếng khóc của nàng ngưng bặt, đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ nhìn trừng trừng cái “xác người” không còn hơi thở, tâm mạch ngưng đình kia đang nhìn nàng bằng một đôi mắt cười rạng rỡ.

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Hách Khiếu Phong tràn đầy ý cười, ôn nhu hỏi:

- Nàng nói thật chứ? Chỉ cần ta sống lại thì nàng sẽ làm thể tử của ta?

- Chàng... chàng... chàng... chàng... - nàng thật không ngờ cũng có ngày đầu lưỡi của chính mình lại bị thắt lại thế này - Ngươi giả chết! - sau khi bừng tỉnh đại ngộ, nàng vừa mừng vừa sợ vừa không dám tin. Cái con người này vào lúc này còn có tâm tình mà giả chết dọa nàng!

- Đúng là ta đã xuống dưới âm tào địa phủ nhưng vì nghe được có người nói nếu ta sống lại thì sẽ gả cho ta nên ta đã thương lượng với diêm vương. Lần tới, nếu có cơ hội ta sẽ đi bái phỏng hắn! - một đôi cánh tay vươn lên lặng lẽ ôm lấy người nàng siết chặt, ý cười trên mặt hắn không chút che giấu sự bướng bỉnh, quỷ quyệt.

Lý Vân Dung không biết người này cũng gian trá như thế, chẳng những học được kỹ xảo giả chết của nàng mà còn lừa nàng nói ra những lời chân tình, nghĩ lại thôi mặt nàng đã đỏ bừng.

- Đồ đáng ghét! Ta … ta không quan tâm chàng nữa! - nàng muốn lui ra nhưng phát hiện người này vẫn áp từng bước tới ôm gọn lấy nàng - Buông ra! - nàng vừa xấu hổ vừa giận dỗi đánh vào ngực hắn, đương nhiên lực đạo chỉ là làm bộ làm dáng thôi chứ không phải là thật.

- Không được, vất vả lắm ta mới tìm thấy nàng - miệng hắn câu lên một nụ cười xấu xa, dù có chết thì hắn cũng không buông nàng ra.

- Tìm ta làm cái gì? - nàng xẵng giọng. Kỳ thật trong lòng nàng hạnh phúc vô cùng, ánh mắt thâm tình đã tiết lộ cảm xúc, nếu thật sự nàng muốn rời đi thì sẽ không dây dưa đứng đây với hắn.

- Ta đến tìm thê tử của ta! - ánh mắt Hách Khiếu Phong trở nên sâu thẳm.

Hai chữ “thê tử” lại làm cho nước mắt nàng như đê vỡ. Hắn ôm chặt lấy người mà ngày đêm mình thương nhớ này, đem nàng dung nhập vào trong ngực mình, không bao giờ hắn buông tay nữa. Mà hắn càng làm như vậy càng hại cho nước mắt nàng không không chế được, nàng khóc càng thương tâm. Giọng nói ôn nhu cứ thủ thỉ bên tai, một lần lại một lần xin lỗi. Hắn để cho nàng khóc nức nở, tùy nàng mắng, tùy nàng đánh, chỉ cần nàng không bỏ chạy là tốt rồi. Một lần sinh tử chia lìa đã đủ lắm rồi, hắn không muốn chịu đựng chuyện ấy thêm một lần nào nữa!

Ông trời đã nghe được tâm nguyện của hắn trả lại nàng cho hắn. Trước kia, lúc nhìn thấy nàng, hắn không dám tin vào mắt mình, tìm kiếm khắp đại giang nam bắc, mỗi khi có chút manh mối thì kết quả toàn là công dã tràng... Có lẽ cái ý nghĩ nàng không còn trên nhân thế đã ăn mòn tâm hồn hắn, mãi đến lúc này cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người con gái trong lòng ngực mình thì hắn mới dám tin tưởng đây là sự thật.

- Chàng sẽ hối hận! - giọng nàng ngai ngái giọng mũi, nước mắt nước mũi tùm lum làm bẩn cả áo hắn.

- Nhưng ngày không có nàng ta đã sống trong hối hận không chịu nổi! - hắn nhẹ giọng thở dài.

- Tại sao trễ như vậy mới đến? - hiện tại, cho dù hắn có lừa nàng thì nàng cũng chấp nhận, coi như là kiếp trước thiếu hắn đi. Nàng không thể buông hắn ra được.

- Thật xin lỗi!

- Ta rất ủy khuất…

- Tha thứ cho ta.

- Rốt cuộc ta thiếu chàng cái gì chứ?

- Ta yêu nàng!

Cuối cùng thì nàng vẫn không thể thốt ra được lời trách cứ nào, người này thực gian trá. Những bất bình, oán khí của nàng tích tụ trong một năm rốt cuộc cũng bị ba chữ kia của hắn làm cho tan tành, không chỉ thế hắn còn hại nàng khóc lóc sướt mướt, ngay cả cốt khí phản kháng đều không có. Mặc kệ lúc này là hận hắn hay là thương hắn thì giờ này khắc này nàng ngoan ngoãn để nam nhân này ôm ấp, nàng nhất định sẽ còn oán giận hắn, tùy hứng đùa giỡn với hắn dài dài. Coi như đây là sự an ủi cho một năm tương tư khổ sở, bởi vì những thứ này nàng đáng được nhận!

Hai tay hắn bưng lấy mặt nàng, tìm kiếm hai cánh hoa mềm mại của nàng, ngọn lửa nóng thâm nhập với tất cả sự tương tư nhung nhớ cháy bỏng. Có lẽ những tháng ngày đau khổ, nhiễu loạn vừa qua chính là thử thách để hai người có thể nhận ra được tình cảm chân chính của mình.

Những ngày không có hắn bên cạnh, nàng cảm thấy rất cô đơn, mỗi khi đêm dài tĩnh lặng, cho dù có hành tầu đại giang nam bắc thì tâm vẫn trống rỗng như không, không thể nào lấp đầy được.

- Chàng phải đền bù cho ta!

- Ta sẽ dùng cả cuộc đời này đền bù cho nàng! - hắn nở nụ cười.

Hai trái tim ngăn nam cách bắc cuối cùng cũng tìm thấy nhau, một ngày không thấy như cách ba thu, huống chi là một năm tương tư. Mọi khát vọng được an ủi, lời lẽ dây dưa đều đầy sang một bên nhường chỗ cho những nụ hôn mê đắm khó có thể dứt ra…

Một bàn tay khẽ lay lay hai người bọn họ.

- Cái này… Khụ… Thực xin lỗi, quấy rầy một chút! - người nói chính là Khấu Nhi.

- Làm sao? - Lý Vân Dung tức giận trừng mắt nhìn Khấu Nhi.

Khấu Nhi cố nén cười, lời nói ra như muốn hắt một chậu nước lạnh vào chủ nhân:

- Thật không muốn làm gián đoạn chuyện tốt của hai vị nhưng nô tỳ muốn nói, hiện tại công chúa đang mặc nam trang cho nên đối với người ngoài thì sẽ có ảnh hưởng rất không tốt! - nàng và Cúc Hương nãy giờ vẫn cầm kiếm canh giữ bên cạnh, không ngờ hai vị chủ nhân này vẫn vô tư nói chuyện yêu đương nhung nhớ mà không nghĩ tới thời gian địa điểm lúc này, thật đúng là…!

Lý Vân Dung nhìn Hách Khiếu Phong, hai người giật mình sửng sốt, không nói ra cũng biết hẳn trong mắt người ngoài, hắn là nam nhân mà nàng cũng là nam nhân…! Nhìn sang bốn phía, toàn bộ đám người, dù là vắt vẻo trên cây hay nằm rạp trên mặt đất, dù là chân thọt tay cụt thì đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người họ, khắp người nổi da gà.

Là... hai nam nhân đang hôn nhau nồng nhiệt nha...

Óa...

Không cần đánh nữa, vì họ đã thắng rồi, địch nhân sợ muốn chết khiếp!!!