Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Trên dưới Bùi phủ quy củ nghênh giá, đón tận vào trong chính đường.

Mấy năm trước Lung Nguyệt vào cửa trấn áp khiến Bùi lão phu nhân nghẹn đến trúng gió, mặc dù đã trải qua điều dưỡng nhưng thân mình vẫn không tiện, đi ra nghênh đón mà cứ run rẩy, Hoa ma ma dìu từ trong ra ngoài.

Lúc Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt đi vào, bà liếc mắt liền nhìn thấy Bùi Triệu Đình được Anh Lạc cô cô ôm trong lòng, không biết trong lòng là cái tư vị gì. Bà chỉ cảm thấy thân tôn tử của mình có thúc ngựa cũng chẳng đuổi theo được. Bùi Nguyên Tu cưới đích trưởng Công chúa, con trai là cháu ngoại của Đương kim Thánh Thượng, mà Viễn Chi nhà bà cũng chỉ ủy khuất nó phải cưới nữ nhi thương gia vào cửa, cùng huyết mạch mà kẻ trên trời, người dưới đất!

Vì lý do như vậy mà đôi mắt già nua mù mờ của bà thể hiện sự chán ghét đối với Bùi Triệu Đình. Thế nhưng trên mặt còn giả bộ yêu thích: “Đây chính là đích trưởng tôn của Bùi gia ta, ta….”

Không đợi Bùi lão phu nhân nói xong, Lung Nguyệt đã cười yếu ớt cắt ngang: “Đình nhi, gọi lão phu nhân đi con!” Chỉ là ý cười không đạt đáy mắt. (MTLTH.dđlqđ)

Ý tứ này rõ ràng đến mức như một cú tát thẳng vào mặt Bùi lão phu nhân, khiến cho bà phải nuốt ngược từ “Đại tôn nhi” vào trong ngực.

“Lão phu nhân!” Đình nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“À! À!” Bùi lão phu nhân gượng cười đáp. Bà tính lấy lễ vật tặng khi gặp mặt nhưng phát hiện ra đoạn dây lụa viền quanh mũ được Đình nhi đội trên đầu có gắn mấy hạt châu vừa lớn vừa đẹp, dù bà có lấy ra lễ vật tốt đến như thế nào, so ra kém hơn nhiều đoạn đây này.

Ở chính đường uống hết chén trà, Lung Nguyệt không khách khí cáo lui về phòng.

Một phòng đầy người nhưng Lung Nguyệt không muốn bắt chuyện. Nếu không phải trên người Bùi lão phu nhân có chữ trưởng bối mà chụp lên đầu Bùi Nguyên Tu, mấy người này thực tính ra chẳng có ai có đủ tư cách nói chuyện với nàng.

Nhìn thấy Lung Nguyệt đứng dậy, đoàn người Bùi lão nhân cùng Trần thị đưa nàng về tận Bích Thương viện.

Nhân lúc xoay người, Bùi Nguyên Tu nhìn thật sâu vào mắt Bùi Viễn Chi, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng. Mới vừa rồi còn trong chính đường, mặc dù Bùi Viễn Chi im lặng không nói, nhưng cặp mắt kia của hắn vẫn luôn lén nhìn Lung Nguyệt, tất cả lộ ra ái muội cùng lưu luyến. Chuyện này khiến trong lòng Bùi Nguyên Tu rất không vui, cảm giác như bảo bối của mình bị người khác mơ ước. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Viễn Chi tất nhiên hiểu ánh mắt của Bùi Nguyên Tu, trong lòng không khỏi cười khổ. Hắn bây giờ đã thi trượt mấy lần, đã sớm không còn có tuổi trẻ khí thịnh. Dần dần cũng đã nhìn thấy tình trạng trong nhà, nếu không lấy cái thanh cao của hắn sao có thể đồng ý với trưởng bối hạ mình mà lấy nữ nhi thương gia.

Nhưng Thụy Mẫn Công chúa giống như một giấc mộng đẹp thủa niên thiếu khiến cho đáy lòng hắn muốn quên mà không được.

Nhìn Lung Nguyệt trở về Bích Thương viện, Bùi lão phu nhân cùng Trần thị thở dài một hơi, nhắc đi nhắc lại trong lòng: “May mắn, may mà không đề cập đến chuyện đồ cưới.”

Tâm tư này của hai người mà bị Lung Nguyệt phát hiện được, hẳn nàng sẽ cười đến rút gân.

Tìm về đồ cưới của nguyên mẫu Bùi Nguyên Tu là việc quan trọng, còn số ngân lượng còn lại, phu thê hai người chưa từng để trong lòng.

Vả lại Đại Chiêu lấy hiếu trị thiên hạ, Bùi lão phu nhân và Trần thị tham ô đồ cưới của nguyên mẫu Bùi Nguyên Tu, ấy là họ không đúng. Nhưng nếu như Bùi Nguyên Tu mà vẫn cứ cắn mãi không tha chuyện này, ngoại nhân sẽ cho rằng đó là bất hiếu, Bùi Nguyên Tu không tránh khỏi việc bị dân chúng đàm tiếu.

Vì vậy Lung Nguyệt biến số ngân lượng trong đồ cưới của nguyên mẫu Bùi Nguyên Tu thành một cái gai ghim vào lòng Bùi lão phu nhân và Trần thị, thi thoảng nhảy ra khiến hai người cảm thấy đau đớn một chút, cũng coi như đã đạt được mục đích.

Chuyện này cũng giống như việc so sánh giữa chặt đầu và tra tấn, thà rằng một lần ra kết quả còn hơn là phải chịu thống khổ trong thời gian dài.

Mà không biết Hoàng thị có rõ chuyện trong nhà hay không, nàng ta chỉ một lòng muốn tạo quan hệ với Thụy Mẫn Công chúa. Vài lần đến Bích Thương viện đều bị từ chối ở bên ngoài.

Không phải Lung Nguyệt ngứa mắt nàng, không chịu cho nàng thể diện. Mà thực sự Lung Nguyệt bề bộn nhiều việc, trừ những món quà được đưa vào cung, còn có nhà ngoại của nàng, nhà ngoại Bùi Nguyên Tu cùng với nhóm biểu tỷ biểu huynh.

Bùi Nguyên Tu cũng nhiều việc, mấy ngày này hắn toàn bị xách cổ vào trong Ngự thư phòng nghị luận cùng Thuận Khải Đế về việc Bắc Cương và đất phong của các Quận Vương. Các Quận Vương của các đất phong còn lại đều đã ngoan ngoãn thần phục, hai nhà Thừa Quận Vương và Sơn Quận Vương có xu thế liên thủ với nhau. Chuyện này khiến Thuận Khải Đế kiêng kị.

Nay phủ Sơn Quận Vương lại gả nữ nhi vào Đông Hương Hầu gia, có ý gì?

Thuận Khải Đế chèn ép con phi tần, không cho tham chính ví tránh tương lai đích thứ tranh đoạt. Lão Đại và lão Nhị đều là những hài tử ngoan, trong lòng hiểu rõ dụng ý của ông. Lão Tứ lại càng ngày càng không an phận, thường xuyên cùng nhi tử của các đại thần uống rượu đàm thơ, dù chưa đề cập đến chính sự nhưng khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ đến việc hắn muốn lôi kéo quan hệ, trong đó e rằng không thiếu việc bị Quận Vương xúi giục.

Trong mắt người làm cha, con nhà mình luôn là những đứa con ngoan, dù có lệch lạc xấu xa, ấy là do người khác xúi giục, Thuận Khải Đế cũng không phải ngoại lệ.

Thời gian trôi qua rất mau, đảo mắt đã đến tiết Vạn Thọ.

Yến hội khoản đãi quần thần vẫn diễn ra như mọi năm.

Lúc Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt xuất hiện, cũng là lúc tất cả các ánh mắt tập trung lên người hai vợ chồng họ. Từng có không ít người đoán, Thụy Mẫn Công chúa xinh đẹp thông tuệ như vậy mà lại gả đến Bắc Cương xa xôi. Tâm lý của các phụ nhân và tiểu thư trẻ tuổi nơi Kinh thành đều lấy cái bất hạnh của người khác để nâng lên hạnh phúc của chính mình, các nàng đều cho rằng Lung Nguyệt lúc còn con gái là lúc đẹp nhất. Rời xa thân nhân, một mình đến nơi biên cương lạnh khủng khiếp, gió cát hoành hành, lại cùng quân nhân thấp kém làm bạn, hẳn là rất tiều tụy mệt mỏi.

Nhưng hình như năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên gương mặt nàng, Lung Nguyệt cười đoan trang được Bùi Nguyên Tu che chở xuất hiện trong tầm mắt mọi người khiến các quý nữ thế gia chỉ muốn chỉ thẳng lên trời mắng bất công.

“Cửu Hoàng di.”Yến hội đã trôi qua phân nửa, giọng nữ dịu dàng khẽ gọi Lung Nguyệt,

“Con…còn là Như nhi?” Lung Nguyệt theo tiếng gọi mà quay đầu lại, chỉ thấy một phụ nhân đứng cách nàng không xa, bên người nàng còn có một thanh niên tài tuấn đứng cạnh.

“Là con, Cửu Hoàng di mấy năm nay khỏe không?”  Nàng trang nhã cười, thần thái thong dong, bộ dáng khúm núm e dè mấy năm trước dường như đã không còn trên người nàng.

“Tốt, tất cả đều tốt! Như nhi thế nào rồi? Vị này…” Lung Nguyệt nhìn qua thanh niên chừng hai mươi hai mốt tuổi kia.

“Cửu Hoàng di, đây là phu quân con, tên Trương Hợp.”

Trang Nhã Như giới thiệu, Trương Hợp theo đó khom người thi lễ với Lung Nguyệt.

Nửa năm trước Trang Nhã Như đã gả cho Trương Hợp, đôi phu thê này cũng có một đoạn chuyện xưa.

Trương Hợp gia thế bần hàn, phụ thân là tiên sinh tư thục, mẫu thân làm trong phường dệt.

Hai người họ chính ra phải không bao giờ biết nhau mới phải.

Thế nhưng kế mẫu Trang Nhã Như bức ép nàng phải gả cho một tên phế vật, lại còn gả làm kế mẫu. Trang Nhã Như không chịu, bọn họ liền sử dụng thủ đoạn đê hèn, dỗ nàng đi chùa dâng hương, kế hoạch muốn hủy đi sự trong sạch của nàng khiến nàng không thể không gả. Ai ngờ Trang Nhã Như liều mạng chạy thoát ra ngoài, may mắn gặp Trương Hợp tá túc trong chùa cứu giúp, giấu nàng trong phòng mới tránh được một kiếp.

Trang Nhã Như trở lại Kinh thành liền  cáo trạng trước mặt Cẩn Hoàng Hậu. Vì nguyên mẫu của nàng cùng lớn lên bên cạnh Cẩn Hoàng Hậu, vì vậy Cẩn Hoàng Hậu cũng có chút thương tiếc nàng, nàng lại có giao hảo với Lung Nguyệt. Tất nhiên Cẩn Hoàng Hậu muốn mạnh mẽ xen vào việc này, một đạo ý chỉ tới Cẩm y Hầu phủ, kế mẫu Trang Nhã Như ngược đãi con vợ trước, bị phạt vào từ đường, ăn chay niệm Phật cả đời.

Rồi sau đó, Trang Nhã Như và Trương Hợp hẳn là không còn duyên mà gặp nhau.

Không ngờ người gặp nạn lần này là Trương Hợp. Có người dùng thân phận của Trương Hợp vào thi, mà Trương Hợp lại bị ngăn ở ngoài. Mà Trang Nhã Như đúng lúc ấy lại đi qua.

Ân cứu giúp của Trương Hợp giúp Trang Nhã Như thoát khỏi tuyệt cảnh, vì vậy nàng quyết định giúp hắn.

Nàng có thể làm chứng trước mặt Thánh Thượng chứng thực thân phận của hắn, làm sao có thể bỏ mặc.

Ra tay tương trợ Trang Nhã Như lại chính là Thất Công chúa Cẩm Loan khiến Lung Nguyệt lắp bắp kinh hãi.