Mặc Ngôn nói: “ Sao? Không phải? Đứa nhỏ này, còn thẹn thùng? Ngươi lúc nhỏ đái dầm đều là Mặc di... “

“ Mặc di - “ Cố Nguyệt Mẫn dở khóc dở cười.

Mặc Ngôn thở dài nói: “ Nhị tiểu thư mất sớm, đáng thương hai huynh muội các ngươi nương tựa lẫn nhau... Giang Vương ta không lo lắng, hắn là người hoa tâm, thích ai, thú về là được! Ta chỉ lo lắng cho ngươi! Ta nếu không thể nhìn thấy ngươi tìm được người trong lòng, ta sao còn mặt mũi đi xuống suối vàng gặp Nhị tiểu thư... “

“ Mặc di... “ Cố Nguyệt Mẫn hoàn toàn bị đánh bại. Lần đầu tiên biết, vị ' Trưởng tình báo ' mạnh mẽ vang dội nhà nàng cũng sẽ có lúc dài dòng nói nhiều như vậy.

“ Mặc di bảy tuổi đã đi theo Nhị tiểu thư, giúp Nhị tiểu thư chỉnh đốn tình báo thiên hạ đã vài chục năm, có dấu vết nào có thể che mắt ta? Bộ dáng của ngươi, cùng Nhị tiểu thư năm đó nhìn thấy Trưởng công chúa giống nhau như đúc! Ngươi nói cho Mặc di, rốt cuộc là ai? “

Cố Nguyệt Mẫn uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “ Là Phò mã... “

Mặc Ngôn nghe xong, mới thu hồi lải nhải của trưởng bối, khôi phục thành vị ' Trưởng tình báo ' trấn tĩnh, gật đầu nói: “ Vậy thì tốt lắm a! Nếu đã là Phò mã, bái đường thành thân rồi, chẳng lẽ có người có thể đoạt Phò mã của tiểu Công chúa đi? “

Cố Nguyệt Mẫn thở dài: “ Ngươi còn nhớ rõ Tuyết Liên Hoa của Thần Y Môn tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ không? “

Mặc Ngôn nói: “ Đương nhiên nhớ rõ. Nàng còn đến kinh thành, hóa trang thành Trưởng Công chúa, đánh lui Sở vương? “

Cố Nguyệt Mẫn gật đầu nói: “ Nàng chính là Tô Kì. Kỳ thật, Tô Kì chính là Nguyên Thập Tam, nàng là nữ phẫn nam trang... “

Mặc Ngôn “ À “ một tiếng, mỉm cười gật đầu nói: “ Thì ra là thế. “

Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên hiểu được: “ Mặc di, ngươi đã sớm biết! “

Mặc Ngôn nhéo nhéo tay nàng, cười nói: “ Tiểu Công chúa của ta a! Ta là ' ánh mắt ' của ngươi, sao có thể không biết? Chẳng những ta, mà Trưởng Công chúa cũng biết! Không phải là nữ Phò mã sao? Chỉ cần ngươi thích, chính là của ngươi! Ngươi muốn cái gì thì cho ngươi cái đó, cho dù muốn làm nữ Hoàng đế cũng không phải không thể. “Cố Nguyệt Mẫn khẩn trương nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói: “ Ta mới không cần làm! “

Mặc Ngôn cười nói: “ Ngươi cũng từng nghĩ tới có phải không? Người là người có tài, thông minh nhất trong nhóm Hoàng tử - Công chúa, có lẽ ngươi thật có thể kế thừa ngôi vị, nhưng Nhị tiểu thư cùng Trưởng Công chúa cũng không hy vọng như thế, ngươi cũng biết vì sao? “

Cố Nguyệt Mẫn cúi đầu nói: “ Ta biết. “ Làm Hoàng đế, vì ngôi vị hoàng đế, cần hy sinh rất nhiều thứ, bao gồm cả tình yêu.

Mặc Ngôn nói: “ Chúng ta đều hy vọng tiểu Công chúa có thể trở thành ngươi vui vẻ nhất trên đời, mà không phải buông tha vui vẻ ngồi ở lao tù hoàng kim. May mắn đứa nhỏ Giang Vương bản tính thuần thiện [ tinh khiết - thiện lương ], cùng người huynh muội tình thâm, tương lai cho dù nhóm trưởng bối chúng ta nhập thổ, cũng có thể che chở ngươi. Ừ, đúng rồi, còn có vị tiểu Phò mã gia kia, Trưởng công chúa nói, cháu rể này, nàng nhất định phải tự mình kiểm tra một phen! “

Cố Nguyệt Mẫn vừa nghe, nhịn không được bộc lộ chút yếu đuối với người thân cận nhất: “ Mặc di, nàng... Ta không tìm được nàng! “ Cố Nguyệt Mẫn dựa vào vai Mặc Ngôn, thần sắc ảm đạm, nói, “ Ta cùng Thành Thiên Phách lần theo tung tích người Hung Nô, chỉ tìm được Hắc Kỳ Lân nhuộm đầy máu... “

Mặc Ngôn đau lòng nói: “ Yên tâm, ta đã cho Mạc gia thương đội tìm khắp thiên hạ, Trưởng Công chúa cũng tự mình tìm đi, chân trời góc biển cũng đem người mang về cho ngươi! “ Trong lòng lại nói: “ Trưởng Công chúa a Trưởng Công chúa, ngươi tận mắt nhìn thấy bộ dáng tiểu Công chúa thương tâm, còn có thể nhẫn tâm lừa gạt nàng sao? “

-------------

Cố Thường Y lôi kéo Nguyên Thương rời khỏi Tấn Dương, xuôi xuống phía Nam, một đường đi về phía Gia Hưng. Hoàng đế Lữ Chấn Hải của Đông Lữ trước khi làm Hoàng đế đã là Minh chủ Đông võ lâm, sau đó ở trên biển làm hải tặc, Tần Mạt đại loạn suất lĩnh đội tàu lên bờ lập ra Đông Lữ. Lại nói, Lữ Chấn Hải giống một lão đại hắc bang hơn là Hoàng đế, nghe nói hắn ở triều đình đối với vài vị đại thần thân tín xưng hô đều là “... lão ca “, “... hiền đệ “, mười phần mang khí tức giang hồ.

Bởi vì Hoàng đế Đông Lữ đều xuất thân từ võ lâm hiệp sĩ, toàn bộ Đông Lữ vô cùng chú trọng võ nghệ, đi năm ba bước thì có thể gặp được một hiệp khách võ lâm. Mà Đại Yến thì ngược lại, bởi vì phần lớn võ lâm nhân sĩ chính phái đều từng tham gia đấu tranh chống Hung Nô, bất tri bất giác bị quân đội đồng hóa, thành thần tử Đại Yến, vào triều làm quan. Các môn phái võ lâm trong dân gian đều chờ triều đình ghi tên phong tước, tương tự như các võ quán ở hiện đại. Các môn phái tự lập trong tối, đều coi như có mưu đồ gây rối. Ngũ đại tông sư các phái Bạch Mã Tự, Hoàng Tuyền Cốc, Thần Y Môn, Thiên Vân Quan, thậm chí tổ chức sát thủ như Thiên Ngọc Lâu cũng có vị trí cơ mật trong hoàng cung, càng không cần nói những cái khác.Lui giữ đại Tần ở phía Tây, từ lúc đại Tần thành lập luôn đối địch với võ lâm, hiện tại lại càng căm thù đến tận xương tuỷ, quyết không cho phép võ lâm nhân sĩ tồn tại trong quan lại. Thục quốc càng không, Thục vương hoang phí, ác quan trên dưới chính sách tàn bạo, toàn bộ đều như kẻ trộm, chờ đợi Đông Lữ cùng Đại Yến đánh xong, nó cũng tiêu vong.

Cho nên, nhìn chung võ lâm, cũng chỉ có Đông Lữ là nơi có hơi hướng võ lâm hiệp sĩ nhất.

Càng đi về phía Gia Hưng, võ lâm nhân sĩ càng nhiều. Mặc kệ nam hay nữ, ít nhiều đều mang binh khí hành tẩu, chỉ là giấu trong gói hành lý, ở trong Đại Yến không dám minh mục trương đảm [ trắng trợn ] đem ra rước thêm phiền toái mà thôi.

Người trong thiên hạ đều biết, Trưởng Công chúa Cố Thường Y là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất thiên hạ, nghe nói còn mạnh hơn ngũ đại tông sư Đại Yến. Còn có thật lợi hại như thế hay không, người giang hồ cũng không rõ ràng lắm. Nàng rất ít khi ở trước mặt người ngoài động thủ, kẻ địch gặp qua nàng đều đã chết.

Bất quá, có rất nhiều người thấy qua tuyệt đỉnh khinh công của Trưởng Công chúa, đồn đãi nàng ' Đạp không như hành vân, phong quá bất lưu ngân ' [ cước bộ như lướt mây, gió thổi không để lại dấu vết ], cũng có nhiều lời miêu tả tính cách nàng, phần lớn nói nàng tính cách hào sảng, dứt khoát, có khí độ người trên quan sát thiên hạ,' Tâm như hạo nguyệt [ trăng sáng ] trên cao ', lại tán thưởng tài lãnh binh Đông Bắc trấn giữ ba cửa nhập quan [ vào trong ] trọng yếu, kinh sợ Hung Nô, xưng nàng ' Kỵ binh lưỡi mác đạp hồ sơn, giương cung xạ nhật chấn tam quan ' [ Cưỡi ngựa đạp núi sông, giương cung bắn mặt trời chấn động tam quan ]. Cho dù từ trong miệng đám người Thần Cơ Tử, Cố Nguyệt Mẫn, Tô, cũng miêu tả nàng là tình chân ý thiết [ tình cảm chân thành, rõ ràng ], là kỳ nữ tử dám yêu dám hận.

Trong quá trình Nguyên Thương đồng hành cùng Cố Thường Y, mới biết được Trưởng Công chúa kỳ thật chính là một tên... vô lại!

“ Vô lại? Ừ, năm đó nàng cũng thường nói như vậy ta. “ Cố Thường Y ngồi tựa vào cạnh bàn, đũa ngà voi gấp một miếng thịt bò, tay phải bắn vào rượu hồ lô, rượu từ trong hồ lô phọt ra thành một dòng nước nhỏ, vừa vặn rơi vào hai chén rượu bên cạnh.

Chiêu thức của nàng cần nội lực cao siêu, khiến cho những người võ lâm uống trà chung quanh phải liếc nhìn, thậm chí có người cảnh giác sờ vào vũ khí của mình. Cố Thường Y hồn nhiên không để ý, cứ như chỉ có hai người - nàng cùng Nguyên Thương.

Cố Thường Y đưa chén rượu cho Nguyên Thương đang yên lặng ngồi đối diện, cười nói: “ Thập Tam a, thấy ngươi làm người cũng sảng khoái, sao uống rượu lại thiếu tự nhiên như vậy? “ Cố Thường Y nói nàng sảng khoái, là vì Cố Thường Y bảo nàng cùng đi Đông Lữ, nàng không chút do dự đáp ứng - hệ thống tình báo lớn nhất thiên hạ đều nằm trong tay cô cháu Cố Thường Y, muốn tìm Cố Nguyệt Mẫn, từ trong miệng Cố Thường Y hỏi là nhanh nhất.

Nguyên Thương tiếp nhận chén rượu, nhìn chăm chú Cố Thường Y, chờ nàng nói chuyện. Cố Thường Y tùy ý như nói chuyện phiếm, hỏi: “ Công phu của ngươi là do lão bất trị Thần Cơ Tử kia dạy đi? Hắn thu ngươi làm đồ đệ? “Nguyên Thương cảm thấy Cố Thường Y nói chuyện có chút thân thiết như nói với người quen. Nhưng vị Trưởng Công chúa này đối với Cố Nguyệt Mẫn bao che khuyết điểm tới cực điểm, cũng là người duy nhất nàng thừa nhận là trưởng bối ở thế giới này, tâm lý đã muốn xem nàng là ' người một nhà ', nghe những lời này cũng không thấy đột ngột, còn thật tự nhiên lắc đầu, nói: “ Ta không phải đồ đệ của hắn. “

“ Hả? Ngươi không phải đồ đệ của hắn? “ Cố Thường Y cảm thấy kỳ quái, “ Ta thấy ngươi võ học ngộ tính cao, lại tinh thông dược vật, lão bất trị sao lại bỏ qua người tài như ngươi? Không đúng không đúng, ngươi đã là người Thần Y Môn, Thần Cơ Tử vốn không xem trọng quan niệm tôn ti - lớn nhỏ, tất nhiên tự mình thu ngươi làm đồ đệ, sao có thể để người bên dưới thu nhận ngươi? “

Nguyên Thương thật tùy ý đáp: “ Ta không muốn bái ông ta làm thầy, nhưng ông ấy muốn bắt ta tiến vào Thần Y Môn  cho bằng được, vì thế liền bái ta làm sư phụ, dạy hắn một ít dược lý. “

Cố Thường Y phun rượu ra, ngạc nhiên nhìn cháu rể mặt tê liệt bên cạnh, ho khan hai tiếng, mới nói: “ Không sai, không sai, quả thật là chuyện lão bất trị kia có thể làm! “ Cố Thường Y nghĩ nghĩ, trong mắt toát ra chút giảo hoạt, nói, “ Ta vẫn nghĩ ngươi là người thừa kế do Thần Cơ Tử lựa chọn, ha ha, uổng ta tự nhận mình bất phàm, cũng chỉ là người tầm thường! Ừ, ngươi đã không phải đồ đệ của Thần Cơ Tử, liền dễ xử lý! “

Cố Thường Y hơi trầm ngâm, lập tức mỉm cười nhìn Nguyên Thương, Nguyên Thương chờ nàng nói chuyện, ai ngờ nàng không vội vã hỏi, ngược lại có chút hoài niệm nhớ lại, nói: “ Ta chưa tới tám tuổi, đã gặp sư phụ ta - Thiên Cơ chân nhân, hắn tự mình dạy dỗ, truyền cho ta võ đạo, cũng ký thác kỳ vọng cao, khi ta hơn mười tuổi liền muốn ta kế thừa danh hiệu ' Thiên Cơ Tử ' chưởng quản Thiên Cơ Môn. Nghĩ lại, ta chưởng quản Thiên Cơ Môn hiệu lệnh võ lâm Trung Nguyên cũng đã mười năm có thừa! Những năm gần đây, ta ở Bắc cương chống đỡ Hung Nô, mấy năm không có xuất hiện trong giang hồ, ngẫu nhiên trở lại Trung Nguyên, cũng do xử lý việc riêng. Nay nghĩ đến, ta hẳn là phụ kỳ vọng của lão nhân gia... “ Nói tới đây, Cố Thường Y không khỏi thở dài một tiếng. Thở dài chưa dứt, Cố Thường Y bỗng ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thương.

Nguyên Thương sao có thể không hiểu ý tứ trong mắt nàng? Lúc này cảnh giác nói: “ Chuyện vụn vặt trên giang hồ, quả thật không có ý nghĩa gì. “

Cố Thường Y như là nhìn đứa nhỏ đùa bỡn giở chút khôn vặt, nhìn nàng, nói: “ Thiên Cơ Môn chúng ta chưởng quản công đạo cho võ lâm thiên hạ, Thần Y Môn cũng nằm trong tầm quản lý của ta, năm đó lập [ Nhai Hạ Chi Minh ], Thiên Cơ Môn lập hạ lời thề bảo toàn ngũ đại tông phái, mà ngũ đại tông phái cũng sẽ vì Thiên Cơ Môn làm việc. Ngươi là người Thần Y Môn, dựa theo võ lâm quy củ, ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của ta! “

Nguyên Thương nhíu mày nói: “ Võ lâm liên quan gì tới ta? “

Cố Thường Y ha ha cười: “ Võ lâm cùng ngươi không liên quan, vậy ta cùng ngươi có liên quan hay không? Liền lấy thân phận cá nhân, ngươi nên gọi ta là gì? “

Nguyên Thương sớm mơ hồ cảm thấy Cố Thường Y vừa gặp liền đối với nàng có chút khác biệt, nghe xong lời này, lập tức tỉnh ngộ nói: “ Ngươi đã sớm biết... “

Cố Thường Y thói quen nhíu mày nhìn nàng, dáng ngồi đại mã kim đao [ đàng hoàng, đỉnh đạc ], cười nói: “ Sao, còn không làm được trưởng bối của tiểu tử ngươi? “

“ Đinh! “ một tiếng, Cố Thường Y dùng đũa ngà voi gõ vào chén rượu một cái, “ Theo bối phận, gia gia của ngươi cùng phụ hoàng ta quan hệ quân thần, phụ thân của ngươi cùng hoàng huynh ta xưng huynh gọi đệ, bất luận dựa theo gia tộc ngươi, hay theo gia phả hoàng thất, ngươi đều là cháu trai của ta. “

Nguyên Thương giật giật môi, thấp giọng nói: “ Cô cô... “ Tiếng cô cô này gọi vô cùng không tự nhiên, nhưng tốt xấu cũng gọi ra. Nàng làm người hai đời, vẫn là lần đầu có cảm giác gọi trưởng bối. Dù nàng tính tình cứng cỏi, thái độ rõ ràng, cũng không dài dòng, nhưng không khỏi rối rắm một chút. 

Một tiếng xưng hô, ngắn ngủn hai chữ, khiến nàng cảm thấy có nhiều hơn ràng buộc, nặng trịch, lại thật ấm áp, cảm giác này rất kì diệu.

Nhớ rõ lúc ở sa mạc huấn luyện, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh trang bị nhẹ nhàng ra trận, chỉ mang theo thức ăn nước uống, cuối cùng phần lớn chết khát ở sa mạc. Mà Hắc Sắc Chỉ Vân bọn họ, lưng mang vô số đồng bọn bị thương, nước một giọt cũng không được uống thêm, biết muốn ra khỏi sa mạc, còn chút nước trong bình Nguyên Thương cũng không nỡ uống, lưu trữ cho đồng bọn bị thương, cuối cùng hoàn thành mục tiêu sống sót. 

Linh đại nhân từng nói: Có đôi khi, gánh nặng là một phần không thể thiếu của con người.

Nguyên Thương bỗng nhiên hiểu được một chút.

“ Như thế mới đúng! “ Cố Thường Y vén tay áp thuần trắng, nói, “ Ngươi gọi ta là cô cô, dựa theo vai vế giống như Mẫn nhi gọi ta - Ngươi có biết, ngươi kêu một tiếng này, cần phải trả giá đắt thế nào không? “

----------------------

P/S: Ôi già rồi hay sao mà thấy qua năm mới không có gì khác biệt, cảm thấy nhạt nhẽo và đáng sợ. Nhìn những điều đã có và mất trong một năm, sẽ khiến bạn sợ mỗi giây đồng hồ trôi qua. Chắc chắn đây là tâm lý người già rồi.

Mong năm mới mọi người có thật nhiều niềm vui! Mong ta vui vẻ và có thật nhiều tiền, haha!